“Haiz… ván này nhiều người mua Thâu Đêm Suốt Sáng thắng lắm, tiền lời không nhiều bao nhiêu…” – Ám Ảnh nhìn tài khoản, ai oán nói.
“Ván kế tiếp anh cũng không cần đặt cược, khẳng định mọi người đều mua Thiên Hạ Long Quỷ thắng, không có cửa khác đâu.”
“Chính vậy.”
Chúng tôi đang nói chuyện, Thiên Hạ Long Quỷ và Diễm Thái Tử đã lên sân khấu. Thiên Hạ Long Quỷ trông rất bình thản. Ngược lại, sắc mặt của Diễm Thái Tử thì không được đẹp cho lắm. Hắn vừa đấu với Thâu Đêm Suốt Sáng, chết rất thảm. Bây giờ đấu với Thiên Hạ Long Quỷ, hắn lại càng không có đường sống.
Quả nhiên, Thiên Hạ Long Quỷ không chừa mặt mũi gì cho Diễm Thái Tử, dù sao đại chiêu của hắn đã lộ, dứt khoát chơi ngay địa ngục cực trảm, tiễn Diễm Thái Tử về chầu diêm vương còn nhanh hơn Thảo Hoa Mai.
“Aiz… đối thủ quá yếu, căn bản nhìn không thấu thực lực chân chánh của tên Thiên Hạ Long Quỷ…” – tôi phàn nàn.
“Dùng Cửu Cửu Sát của em a… quản hắn khỉ gió có lợi hại hay không, đảm bảo hắn sẽ chết không thể nghi ngờ.” – Ám Ảnh cười cười nhìn tôi. Có lẽ vì tôi không giống người tranh cường háo thắng, cho nên việc tôi nghiêm túc nghiên cứu nhược điểm của đối thủ thật không giống tác phong của tôi chút nào.
Tôi bĩu môi: – “Đương nhiên chuyện đó không thành vấn đề rồi. Em là đang lo lắng cho anh. Nếu anh bị hắn giải quyết trong chiêu, không phải mặt mũi của Tật Phong Lữ Đoàn đều mất sạch hay sao? Hay là như vậy đi, em vẫn còn Hỏa độc, đợi đến lúc anh đấu với tên Thiên Hạ Long Quỷ, em sẽ nói đại ca móc túi bôi lên đầu kiếm để cho anh độc chết hắn.”
Ám Ảnh dở khóc dở cười: – “Như vậy có phải là quá âm hiểm hay không? Anh muốn đấu trận công bình với hắn.”
“Công bình?” – tôi trợn trắng mắt – “Hắn có che dấu chức nghiệp. Anh có sao? Vốn trận đấu của người đã không công bình ngay từ đầu rồi. Hơn nữa, không lẽ dùng độc là âm hiểm sao? Em vẫn luôn dùng độc, nghĩa là anh cho rằng em là người âm hiểm à? Em thuần khiết đáng yêu thế này, anh dám nói em âm hiểm hả? Hả?”
Ám Ảnh đổ một trận mồ hôi: – “Ách… anh không phải có ý đó… được được, cứ theo ý em là tốt rồi.”
Thiên Hạ Long Quỷ thấy tôi và Ám Ảnh cúi đầu xì xào bàn tán thì nhịn không được nhìn qua vài lần. Đối với tôi là ánh mắt thăm dò, đối với Ám ảnh là ánh mắt cuồng nhiệt. Không hề phát hiện chúng tôi đây chính là đang tính toán đối phó với hắn.
Sau trận đấu của Thiên Hạ Long Quỷ, vòng thi đấu của hôm nay cũng chấm dứt.
Hội nghị thường kỳ của Tật Phong Lữ Đoàn vừa xong, tin nhắn của Tiêu Dao lại tới, báo tin Diễm Thái Tử vẫn còn thu thập máu của yêu thú. Tôi bảo cậu ta tiếp tục theo dõi, sau đó mở bản đồ thế giới, tận lực tìm vị trí của Hắc Thủy đầm lầy.
“Này này… mọi người tới nhìn giúp tôi xem Hắc Thủy đầm lầy ở đâu vậy… bản đồ quá lớn.” – tôi nhìn một hồi liền hoa mắt choáng váng mà vẫn tìm không ra.
“Bản đồ của cô tốt thì có tốt, nhưng lại không có đánh dấu vị trí của các thành thị, muốn tìm địa điểm nào đó rất tốn sức.” – Đổi Trắng Thay Đen nhìn một hồi cũng nhịn không được phải xoa mắt.
“Ặc… anh không thấy bản đồ này ghi là “Bản đồ địa hình của Hồng Hoang đại lục” hay sao? Làm sao có đánh dấu các thành thị được.”
“Tìm được rồi! Tìm được rồi!” – người có nhãn lực tốt nhất là Tiểu Tặc hưng phấn la lên.
“Đâu? Đâu?” – mọi người đồng loạt nhìn vào ngón tay của Tiểu Tặc.
Nửa ngày sau, mọi người ngẩng đầu nhìn nhau, cười bất đắc dĩ: – “Nơi này… làm sao đi tới a?”
Không thể trách chúng tôi, bởi vì Hắc Thủy đầm lầy nằm dưới chân núi Phượng Sơn, ở phía đông bắc của đại lục Hồng Hoang, cách nơi này hơn vạn dặm, trên đường đi toàn là những khu vực chưa được ai thăm dò. Nói cách khác, quái vật của những nơi đó cao hơn trình độ của người chơi hiện giờ.
Tôi nhìn mọi người, cười nói: – “Không sao. Tôi có biến thân thuật, có thể lách qua.”
“Cô lại muốn đi một mình?” – mọi người trừng mắt nhìn tôi, bộ dáng giống hung thần ác sát chuẩn bị nuốt chửng tôi vào bụng.
“Đó là đương nhiên. Tôi đi U Minh giới giao nhiệm vụ, mọi người đi theo làm gì? Chẳng lẽ muốn đi du lịch sao a~” – tôi kỳ quái nhìn bọn họ. Tôi chưa từng nói sẽ dẫn bọn họ đi U Minh giới. Hơn nữa, tôi không biết tình huống ở U Minh giới ra sao. Nếu gặp nguy hiểm, một mình tôi chết thì không sao. Nếu toàn bộ Tật Phong Lữ Đoàn đều toi mạng thì kể như tiêu.
Nghĩ đến đây, tôi liền nói tiếp: – “Tôi đi lần này không biết phải mất bao lâu mới trở về. Việc buôn bán bên này còn phải dựa vào mọi người chèo chống đây này. Nếu tất cả cùng đi, ai chịu trách nhiệm kiếm tiền a~ Chẳng lẽ chúng ta nhịn đói ăn không khí hả? U Minh giới cũng không có khách hàng nào đâu.”
“Cho dù bọn họ không đi, ít nhất anh cũng muốn đi chung với em.” – Ám Ảnh cố chấp nói, ánh mắt nhìn tôi có chút uy hiếp.
Đổ mồ hôi ~
“Đừng mà. Anh đánh nhau rất lợi hại, nhưng bàn về kỹ năng chạy trốn thì anh còn kém xa bọn họ, vậy thì làm sao theo kịp em chứ. Hơn nữa, em cũng không phải đi đánh nhau nha…”
Ám Ảnh bó tay rồi. Nhưng ngẫm lại thì lời tôi nói không sai. Nếu gặp nguy hiểm, tôi có thể đơn giản là bỏ chạy, nếu có thêm hắn thì hắn chính là trở ngại của tôi.
“Nhưng mà…”
Tôi phất tay: – “Không nhưng nhị gì nữa. Em bây giờ là đoàn trưởng. Em lấy danh phận đoàn trưởng để ra lệnh. Không ai được phép đi theo em. Trái lệnh, trừ nửa năm tiền lương.”
“… Phắc!” – mọi người đồng thời duỗi ngón giữa khinh bỉ tôi.
Ngày hôm sau.
Kỳ thi đấu đúng hẹn lại bắt đầu. Tôi và Ám Ảnh đã sớm có mặt ở Giác Đấu Tràng. Nhìn thấy bảng thi đấu viết: “Lạc Thủy Tri Chu vs Thâu Đêm Suốt Sáng”, tôi choáng luôn.
“Ám Ảnh, em log out trước. Nếu có người hỏi, nói là em bị tiêu chảy không thể thi đấu.” – tôi nói xong, không đợi ai hỏi, lập tức thoát tuyến.
Ám Ảnh nhìn nơi tôi vừa biến mất, lại nhìn bảng thông cáo, lúc này mới thở ra một hơi. Hắn nghĩ thầm trong bụng, Nhện vì sao lại sợ hãi thành như vậy chứ. Cho dù bị phát hiện thân phận thì cũng đâu có gì a…
Trận thứ nhất. Thảo Hoa Mai vs Diễm Thái Tử.
Dưới sức ảnh hưởng của tôi, Thảo Hoa Mai cũng có ác cảm với Diễm Thái Tử. Biết tên này có chức nghiệp, thực lực không tồi, là tên pháp sư biến thái. Thế là vừa vào trận, Thú Thú liền triệu hoán Cửu Anh, không nói lời, trực tiếp ra lệnh Cửu Anh phóng Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên. Đáng thương Diễm Thái Tử còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị nước miếng của Cửu Anh dìm cho chết đuối…
Thảo Hoa Mai thắng trận, sờ đầu Cửu Anh khen ngợi: – “Cửu Anh, làm tốt lắm. Lát nữa ta sẽ cho ngươi ăn thịt.”
Cửu Anh nghe xong liền chảy nước miếng, ngoan ngoãn đi theo mông Thú Thú ròi sàn đấu.
Trận thứ hai. Thiên Hạ Long Quỷ vs Quỷ Thủ Lưu.
Quỷ Thủ Lưu rất là phiền muộn. Ngay từ trận đầu tiên hắn đã đụng phải toàn là biến thái. Tính luôn trận này, hắn đã thua liền ván rồi. So về trình độ thì hắn và Diễm Thái Tử đều nằm bét chót.
Trận thứ ba. Tịch Diệt vs Thiên Ngu Cam.
Sau khi xem qua trận đấu giữa Sữa Bảo Bảo và Thiên Ngu Cam, ai cũng biết cái chân lý. Phàm là lúc đối đầu với Thiên Ngu Cam, không thể chọn sủng vật chiến, nếu không sẽ chết vô cùng thảm. Tịch Diệt tự nhiên cũng biết đạo lý này. Cho nên hắn kiên quyết không chọn sủng vật chiến. Thiên Ngu Cam thì kiên trì chọn sủng chiến tới cùng. Thế là trọng tài cũng dùng phương pháp cũ, đổ xúc sắc quyết định. Tịch Diệt không có vận khí tốt giống như tôi.
“Hahaha… hahaha… hahaha…” – Thiên Ngu Cam bắt chước bộ dạng của tôi, chống nạnh ngẩng đầu cười to tiếng, quay đầu tìm kiếm hình ảnh của tôi trên khán đài nhưng lại không thấy, hắn thật phiền muộn trong lòng.
Trận đấu bắt đầu. Thiên Ngu Cam triệu hoán sủng vật yêu thích, thực lực cao hơn Tịch Diệt một mảng lớn. Giống như một bên là hiệp sĩ cầm đồ long đao còn một bên là anh thợ rèn cầm cây kiếm thép vậy. Thắng thua đã định sẵn ngay từ đầu. Thiên Ngu Cam may mắn thắng được trận đầu tiên. Sau khi xuống đài, hắn cố tình lắc lư trước mặt Ám Ảnh và Thảo Hoa Mai, kết quả không nhìn thấy tôi, đành thất vọng trở về khu vực của Bất Diệt Thần Thoại.
Tịch Diệt theo chân Quỷ Thủ Lưu và Diễm Thái Tử, trở thành người thứ ba toàn thua.
Trận thứ tư. Phong Lôi Nộ Hổ vs Ám Ảnh.
Ám Ảnh nghiên cứu bạch hổ biến của đối thủ rất kỹ. Trước đây thì không có lòng tin tuyệt đối, nhưng hiện tại có thể nói là tin tưởng phần. Bởi vì, ngày hôm qua, dưới sự bắt ép của tôi, trên thanh kiếm của Ám Ảnh đã được bôi một lượng thuốc độc. Chỉ cần chém trúng Phong Lôi Nộ Hổ, không cần biết phòng ngự của tên kia cao cỡ nào, nhất định sẽ mất nửa cái mạng. Với trình độ của Ám Ảnh chẳng lẽ không thể đánh trúng tên đao thuẫn chiến sĩ chậm như rùa sao? Đáp án là không. Cho nên…
Lần đầu tiên Ám Ảnh thành công thao tác tinh chuẩn tốc độ né tránh của cung tiễn thủ, tránh được công kích của bạch hổ biến. Việc này đã khẳng định Phong Lôi Nộ Hổ thất bại không thể nghi ngờ. Bạch hổ biến có thời gian cooldown tương đối dài, mà đại thuẩn của Phong Lôi Nộ Hổ không thể chống đỡ công kích như cuồng phong vũ bảo của Ám Ảnh. Gắng ngượng chống đỡ được phút, dưới tác dụng mất máu của chất độc, Phong Lôi Nộ Hổ cạn mất giọt máu cuối cùng, bi thảm ngã xuống.
Ám Ảnh từ khi nào thì dùng độc rồi? Đây là suy nghĩ trong đầu của Phong Lôi Nộ Hổ. Hắn cực kỳ thắc mắc, sống chết vẫn không thể nghĩ ra một người còn quân tử hơn quân tử là Ám Ảnh vì sao lại đột nhiên sử dụng chiêu thức âm hiểm như thế. Không lẽ xu thế của năm nay là âm hiểm hay sao?
“Bàn về trình độ thao tác trong trò chơi, không ai qua được Ám Ảnh.” – Thiên Hạ Long Quỷ nói như vậy với các thành viên của Trâu Bò Bang.
Trận thứ năm. Trọng tài hô lớn mời tuyển thủ bước lên sàn đấu, chỉ thấy Thâu Đêm Suốt Sáng xuất hiện. Trọng tài nhìn lên khán đài: – “Thực Nguyệt thành, tuyển thủ đâu rồi? Vì sao còn chưa đi lên.”
“Cô ấy bị tiêu chảy, đã thoát tuyến.” – Ám Ảnh ngượng ngùng nói. Trước mặt nhiều người mà bắt hắn phải nói dối, hắn thật không quen. May mắn thời gian này hắn lăn lộn với Tật Phong Lữ Đoàn toàn là đám vô sỉ biến thái, cho nên hiện tại hắn nói dối sẽ không đỏ mặt.
“À, là vậy sao…” – trọng tài nhìn Thâu Đêm Suốt Sáng – “… như vậy sẽ tính là vắng mặt. Xem như trận đấu này ngươi thắng rồi.”
Thâu Đêm Suốt Sáng lấy được trận thắng nhưng lại không hề cao hứng. Nàng một mực trông ngóng đến lúc được đối đầu với độc cung thủ để xác nhận xem có phải là tên cướp ngân khố lần đó hay không. Vậy mà đối thủ lại bị tiêu chảy?! Đây là cố ý sao? Nếu thật là cố ý… như vậy phần cô ta chính là cái người đã đến cướp ngân khố làm bẻ mặt Thập Tự Thiết Tường Vi.
Tôi hoàn toàn không biết Thâu Đêm Suốt Sáng lại có nhiều suy luận như thế trong đầu. Tôi lúc này đang nhàm chán ở trên trang web của Hồng Hoang, lướt diễn đàn đọc bài bình luận. Toàn bộ bài viết trên diễn đàn đều tập trung nói về vòng chung kết. Những bài viết nói về tôi đều có chung nhận xét, tôi là tuyển thủ biến thái vô sỉ hèn hạ nhất của Hồng Hoang. Buồn-ing ~ Tôi đâu có làm chuyện gì xấu đâu, vì sao mọi người lại nói tôi như vậy chứ a~~~
Canh thời gian, tôi lại online, đúng lúc vòng đấu thứ ba vừa hoàn thành, mọi người đang lố nhố ở cổng ra. Tôi lén lút đi tới bên cạnh Ám Ảnh, nhỏ giọng hỏi: – “Ám Ảnh, kết quả thế nào?”
Ám Ảnh dùng tay nhéo khuôn mặt mũm mĩm của tôi, bất đắc dĩ nói: – “Em đó, hại anh phải nói dối trước mặt tất cả mọi người, làm anh khẩn trương muốn chết.”
“Hắc hắc… chuyện này đó mà, nói dối riết thì anh sẽ nghiện… nói không chừng về sau anh có muốn dừng mà dừng không được ấy…” – tôi cười gian nói.
“… Lăn!” – Ám Ảnh trừng tôi – “Anh nói cho em biết kết quả. Những người thắng vòng này có Thâu Đêm Suốt Sáng, Thiên Hạ Long Quỷ, Lạc Thủy Thanh Điểu, Thiên Ngu Cam và anh. Em đã thua trận rồi, hiện tại đang ở vị trí thứ từ dưới đếm lên. Như vậy không sao à?”
Tôi khoát tay: – “Dù sao cũng không thể tiến vào top , những vị trí khác đều được ban thưởng như nhau, thắng hay không đều không sao hết. Đi, chúng mình đi ăn cơm thôi. Em nghe nói có quán rượu mới khai trương, bán thịt mãng xà nữa, chúng mình đi nếm thử đi.”
Ăn uống no say xong, tôi và Ám Ảnh trở về xem bảng thi đấu.
Vòng thi đấu thứ tư đã có lịch. Tôi nhìn thấy liền té cái rầm. Bên trên có viết, trận , Lạc Thủy Tri Chu vs Thiên Hạ Long Quỷ.
“Em không sao chứ? Chẳng phải chỉ là Thiên Hạ Long Quỷ thôi sao, có cần phải té xỉu như vậy không?” – Ám Ảnh cảm thấy rất khó hiểu, hình như hôm nay tôi không giống bình thường. Bởi vì lúc bình thường tôi là người không sợ trời không sợ đất, vì sao hôm nay tôi lại có bộ dáng co giò chạy trốn không chút tiền đồ là như nào.
Tôi ôm đầu đứng lên: – “Không phải em sợ. Mà là em còn chưa có nghĩ thấu đáo. Nếu dùng Cửu Cửu Sát tiêu diệt hắn thì hơi phí.”
“Cbn!” – Ám Ảnh bị đả kích trầm trọng – “Chẳng lẽ em cảm thấy cái mạng của Thiên Hạ Long Quỷ còn không quý bằng mũi tên của em sao?”
“Cbn!” – tôi khẳng khái hét lại – “Trong khi thi đấu có chết cũng không mất cấp. Nếu hắn bị giết mà rơi cấp thì mới đáng giá chứ.”
“…” – trên mặt của Ám Ảnh xuất hiện một biểu lộ quen thuộc. Tôi gọi nó là cặp mắt u oán. Mỗi khi anh ấy không thể nói lại tôi thì sẽ bày ra biểu lộ này.
“Nhưng mà…” – nhìn ánh mắt ấy, tôi đành xoay chuyển lời nói – “… hiện giờ thì em quyết định rồi. Anh với hắn đều có trận toàn thắng. Chỉ cần em có biện pháp để cho hắn thua trận, hắn sẽ thấp hơn anh phần, như vậy khả năng anh giành thắng lợi cũng cao hơn.”
“…” – lần này Ám Ảnh không dùng cặp mắt u oán để nhìn tôi nữa mà chuyển qua cặp mắt cảm động.
Tôi nhất nhất nhấn mạnh rằng vì thắng lợi của Ám Ảnh nên mới dùng Cửu Cửu Sát đối phó với Thiên Hạ Long Quỷ. Mặc dù thực tế thì chuyện này chẳng có gì gọi là to lớn, nhưng trong cách nhìn của Ám Ảnh thì hoàn toàn không giống vậy.