Nhìn một hành lang đầy vật phẩm xa xỉ, nhân viên quản lý liền biết đây là thiên kim tiểu thư nhà ai muốn đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này để “trải nghiệm nhân sinh”, anh ta không khỏi nhíu mày, nội tâm thở dài.
“Ba em mau theo tôi đến phòng quản lý.” – chỗ này không phải là nơi thích hợp để thảo luận mấy vấn đề này.
Hai chị em nhà Nam Cung liếc nhau một cái, sau đó ngoan ngoãn đi theo nhân viên quản lý ký túc xá. Trưởng lầu gọi một đám nam sinh khỏe mạnh đến làm ô-sin miễn phí, đem toàn bộ vali hành lý chuyển vào phòng đối diện của chúng tôi. Mọi người thấy không còn chuyện gì nữa liền giải tán, ai về phòng nấy.
“Haiz… ông trời thật là bất công. Vì sao bọn mình lại ở gần những người có tiền chứ?” – ngồi trong phòng ăn, một đám oán phụ ngẩng đầu nhìn trời than thở.
“Không phải chỉ là dân có tiền thôi sao?! Nếu gặp tui trong Hồng Hoang… hừ hừ… tui sẽ hành hạ chết bọn họ…” – tôi bày ra tư thế xã hội đen, khí phách nói.
“Rồi rồi, biết bà trâu bò rồi, không cần gây chú ý biết không hả?” – Tiểu Lược không có da mặt dày như đám chúng tôi, thấy người trong nhà ăn chỉ chỏ xì xầm nhìn chúng tôi thì xấu hổ trong lòng.
Thảo Hoa Mai nhìn xung quanh, xuất ra tuyệt kỹ “ánh mắt hình viên đạn”, đem toàn bộ đám người rình coi giết sạch sẽ, sau đó ngẩng đầu hất tóc nói với Tiểu Lược: – “Bọn mình có gây chú ý à? Có người nhìn sao? Ở đâu a~”
Cả đám chỉ biết câm nín.
Buổi chiều. Vừa tan học, tôi và Thảo Hoa Mai hấp tấp chạy về ký túc xá. Vừa vào cửa đã thấy thùng giấy đặt trên bàn.
“Đồ của bà, tui ký nhận giùm rồi.” – vẫn dán mắt vào computer, không thèm quay đầu nhìn, Tiểu Ngư mở miệng nói.
Biến thái a~ Chỉ cần nghe tiếng bước chân liền biết là ai?! Chẳng lẽ bả đã luyện được tuyệt thế thần công gì sao?!?
Mới đây, tôi và Thảo Hoa Mai đã đem tiền kiếm được trong game đổi thành tiền thật, sau đó đặt mua mũ giáp trò chơi. Tính toán thời gian thì hôm nay đúng là ngày giao hàng. Cho nên không cần đoán cũng biết thứ đặt trong thùng giấy kia chính là mũ giáp trò chơi của chúng tôi.
Mặc dù đã biết bên trong thùng đựng vật gì, hai đứa vẫn không nhịn nổi sự kích động. Sau khi đánh răng rửa mặt, thay đồ ngủ, leo lên giường, hai đứa lấy mũ giáp ra đội lên đầu, tiến vào trò chơi. Về phần máy tính và thiết bị tiếp nhận đơn sơ trước đây… hãy để chúng tự nắm tay nhau cùng về hưu đi thôi.
Dùng mũ giáp để online đúng là mang đến cảm giác rất khác. Tôi đứng ở vị trí thoát tuyến lần trước, cảm nhận không khí xung quanh một chút. Ai ~ tươi mát hơn nhiều.
Thời gian ngũ tặc thượng tuyến hơi lệch với tôi, có lẽ hiện tại bọn họ còn đang ăn cơm. Thế là tôi chậm rì rì đi tới Tô Nhiếp thành. Nhìn cửa thành nguy nga trước mặt, tôi thở ra một hơi. Haiz… nơi này khiến tôi nhớ lại những ký ức không mấy vui vẻ. Nếu không phải cần giao nhiệm vụ, tôi mới lười đi tới đây a~ Sau khi thổn thức một phen, tôi cất bước vào thành.
“Tiểu thư xin dừng bước, chúng tôi cần kiểm tra.”
Một âm thanh quen thuộc vang lên, tôi nghi hoặc quay đầu. Kháo ~ lại là đám người Huyết Nhạn Các. Chính là anh chàng đoàn trưởng Kiệt Thiếu. Không ngờ thế giới này nhỏ như vậy.
“Hôm nay lại tới phiên trực của cậu à?!” – tôi cười cười nói. Cậu trai này để lại ấn tượng không tệ. Có vẻ là thân tín của Ám Ảnh, nhất định biết chuyện lữ đoàn của tôi đã được Ám Ảnh thuê đến, cho nên tôi rất khách khí khi nói chuyện với cậu ta.
“Là cô…” – Kiệt Thiếu kinh hô một tiếng, sau đó như chợt nhớ tới cái gì, lập tức lấy tay che miệng, quay đầu nhìn bốn phía, thấy không có ai chú ý mới nhỏ giọng nói – “Tri Chu đoàn trưởng, sao cô còn dám tới Tô Nhiếp thành a… nếu bị Hồng Bò Cạp đoàn trưởng thấy được, nhất định sẽ ra lệnh đuổi giết cô đó.”
“Xời ơi… cô ta đánh không lại tôi đâu.” – tôi liếc mắt khinh thường – “Nhưng cậu nói cô ta hiện giờ là đoàn trưởng sao? Bị xuống chức rồi?”
Kiệt Thiếu thấy vẻ mặt hả hê của tôi, chảy mồ hôi trả lời: – “Đúng vậy, bởi vì lần trước bị Tri Chu đoàn trưởng giết mất cấp, không đủ tư cách đảm nhiệm chức phó bang nữa nên bị cách chức. Biểu tình của cô ta lúc đó… ai…”
Hắc hắc… xem ra nhân duyên của Hồng Bò Cạp không mấy tốt nha. Việc này đúng là cao hứng. Nếu không tôi lại tìm cách giết cô ta thêm vài lần?!? Làm cho cô ta vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nổi?!? Tôi xấu xa nghĩ trong lòng.
“Không phải Huyết Nhạn Các đã chuyển tới Huyến Nhạn thành sao? Vì sao cậu còn đứng đây trông coi cửa thành?”
“Huyết Nhạn thành hiện giờ mới xây xong tòa thị chính. Cho nên chỉ có bang chủ, phó bang và các trưởng lão ở đó phụ trách công tác xây thành, các đoàn trưởng vẫn ở tại tổng bộ trong Tô Nhiếp thành.”
“À..” – tôi gật đầu, bản thân hình như đã ngu ngốc quên mất một chuyện, Huyết Nhạn thành hiện giờ chỉ mới xây xong mỗi cái tường thành, làm gì có chỗ cho người ở a~
“Kiệt Thiếu, vậy cậu cứ làm việc tiếp đi nha. Tôi có việc.” – nói xong liền xoay người rời đi.
“Tri Chu đoàn trưởng, chờ một chút.” – Kiệt Thiếu vội vàng gọi lại.
“Chuyện gì?” – tôi quay đầu mĩm cười.
“Cô… lần trước không phải đã tuyên bố hễ gặp thành viên Huyết Nhạn Các sẽ giết không tha sao? Lần này cô tới đây không phải là muốn… đại khai sát giới lần nữa chứ?” – Kiệt Thiếu lo lắng nhìn tôi. Hắn không đành lòng nhìn thành viên bang hội bị tàn sát.
“Cậu yên tâm đi. Lần trước là tôi nói nhảm thôi. Nếu muốn giết, tôi cũng chỉ giết Hồng Bò Cạp.” – tôi giơ tay làm dấu hiệu OK, sau đó cười cười.
Trên đường đi, không có thành viên Huyết Nhạn Các nào tìm tôi gây phiền toái. Tôi thuận lợi đi tới hoàng cung.
Làm như hệ thống biết rõ tôi tới đây để giao nhiệm vụ hay sao đó, tôi đi gặp Lưu Tinh nhưng cũng đồng thời thấy Phạm Lộ và Huyễn Phong đang ở cùng một chỗ. Tôi liền đem việc mình phát hiện Bàn Cổ thủ ấn kể ra. Bọn họ nghe xong liền trầm mặc.
Thật lâu sau, Phạm Lộ mới mở miệng: – “Tri Chu, ngươi biết Bàn Cổ Thủ Hộ Giả là thứ gì sao?”
“Haiz… ngay cả chuyện nó lớn lên trông ra làm sao tôi cũng không biết. Nhưng căn cứ vào phỏng đoán thì có thể là một giống sinh vật thuộc về nhà bạch tuộc. Thực lực của nó cực kỳ khủng bố. Tôi căn bản không phải là đối thủ của nó. Nếu ba người cùng đi… nói không chừng có thể lấy được thủ ấn.” – tôi tự phân tích một thoáng, Bàn Cổ thủ ấn hình như là nhiệm vụ vật phẩm, giống như Bạch Ngọc kết tinh lần trước vậy, bản thân tôi thì không thể dùng nhưng bọn họ thì có thể.
“Ha ha~ ” – Huyễn Phong nghe tôi nói thì cười phá lên. Tôi lập tức cảm thấy có dòng điện chạy xuyên qua cơ thể. Trời ơi, siêu cấp mỹ nam đúng là sức quyến rũ hơn người nha. – “Bọn tôi cũng không cách gì lấy được thủ ấn đâu. Bàn Cổ Thủ Hộ Giả chính là thánh thú đứng đầu trong Lục đại thánh thú của Hồng Hoang. Cho dù ba người chúng tôi liên thủ cũng không phải là đối thủ của nó.”
“Lục đại thánh thú? Tôi chỉ biết có tứ đại thánh thú là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.” – tôi ngượng ngùng nói. Tôi chưa bao giờ đọc kỹ phần giới thiệu về thế giới trong Hồng Hoang.
Thấy vẻ nghi hoặc của tôi, Huyễn Phong liền giải thích: – “Trong Hồng Hoang, ngoài tứ thánh thú trấn giữ tứ phương thì còn có thánh thú khác nữa. Một, chính là Bàn Cổ Thủ Hộ Giả. Còn…”
Huyễn Phong nói tới đây thì nhìn sang Phạm Lộ.
“Một cái khác chính là thánh thú của Yêu Hồ tộc bọn ta. Chỉ có thánh nữ của Yêu Hồ tộc mới có tư cách gặp, hơn nữa thánh thú cũng chỉ nghe lời thánh nữ. Cho nên ta cũng chưa từng gặp qua thánh thú trong truyền thuyết kia, không hề biết nó là giống gì.” – Phạm Lộ bình tĩnh nói, nhìn không ra một tia tình cảm. Mỗi lần nhắc tới Yêu Hồ tộc thì nàng lại bày ra biểu tình lạnh lùng như băng. Đây không phải là hiện tượng tốt nha.
“Thánh nữ? Nhưng lúc Đồng trưởng lão giới thiệu lai lịch của Yêu hồ tộc với tôi cũng không thấy ông ấy nhắc tới thánh nữ a~?” – tôi kỳ quái hỏi.
Dựa theo lời Phạm Lộ, thánh nữ của Yêu Hồ tộc hình như có địa vị rất cao. Đồng trưởng lão chưa đến nổi lú lẫn, ngay cả chuyện trọng yếu này cũng có thể quên chứ?! Chẳng lẽ ông ấy cố ý giấu diếm? Đây là vì sao?
Tôi cúi đầu suy nghĩ. Ba người đối diện cũng trầm mặc. Một lúc sau, Phạm Lộ mới thở dài, nói: – “Thánh nữ cuối cùng của Yêu Hồ tộc chính là mẹ của ta. Sau khi mẹ ta mất, vật truyền thừa của thánh nữ là Thiên Châu cũng thất tung. Bọn họ hoài nghi ta đánh cắp nó, cho nên mới bắt nhốt ta. Khi đó, ta… mới tuổi. Đồng Viêm cũng tuổi. Chính là lúc hai đứa đang chơi đùa thì ta bị bắt đi. Kể từ đó đến năm sau, ta không rời khỏi ngục giam một bước. Cho đến lúc ngươi tới cứu ta.”
Phạm Lộ dùng giọng điệu bình thường để kể chuyện nhưng tôi nghe được sự khó chịu ẩn chứa bên trong. Từ lúc tuổi đã bị nhốt giam rồi, một lần liền nhốt suốt năm. Đúng là tàn nhẫn a~ Lưu Tinh và Huyễn Phong hiển nhiên đã sớm biết chuyện này, nhưng nghe thêm lần nữa, vẫn không tự chủ được mà nắm chặt tay, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
“Cô và Đồng Viêm là bạn bè. Vậy vì sao lại ghét Đồng Viêm? Cũng không phải nàng ấy bắt cô.” – tôi nghi hoặc hỏi. Việc này hơi quỷ dị à… đến tột cùng ở Yêu Hồ tộc có bí mật kinh thiên động địa gì vậy?!
“Đúng vậy. Từ khi nàng ta lên làm tộc trưởng thì đã nghĩ tất cả biện pháp để hội trưởng lão thả ta ra. Nhưng… ta vẫn còn hận nàng!!” – ánh mắt Phạm Lộ toát ra vẻ bi thương – “Nếu không phải vì nàng, cha mẹ và cậu của ta sẽ không chết, ta cũng không phải tiến vào thiên lao ngồi suốt năm.”
“??” – là lỗi của Đồng Viêm sao? Nhưng khi đó Đồng Viêm mới tuổi, một đứa bé thì có thể làm được gì? Chẳng lẽ Đồng Viêm cũng là thiên tài tai họa giống như tôi? Tôi cực kỳ tò mò về vấn đề này, nhưng nhìn biểu tình của Phạm Lộ thì không dám hỏi tiếp nữa.
“Tri Chu, về Bàn Cổ thủ ấn, chúng ta nhờ ngươi đi nghe ngóng tin tức không phải muốn lấy được nó.” – Phạm Lộ chuyển đề tài – “Bàn Cổ thủ ấn sẽ do Bàn Cổ Thủ Hộ Giả chọn chủ. Chỉ cần có được sự đồng ý của nó, bất kể là người thiện lương hay người tà ác đều có thể lấy được thủ ấn. Bởi vì không muốn một thần phẩm rơi vào tay người có dã tâm, chúng ta muốn nhờ ngươi giám thị nơi đó, nếu có người đạt được thủ ấn, trước khi người đó dung hợp với thủ ấn, chúng ta hy vọng ngươi có thể giết chết hắn.”
“Giết người đó rồi thì thủ ấn sẽ ra sao?”
“Chủ nhân chết thì nó dĩ nhiên vào tay người chiến thắng rồi.” – Phạm Lộ thản nhiên nói.
Đờ mờ ~ Thì ra thần phẩm cũng có thể tranh đoạt a~
“Cái kia… nếu nó bị dung hợp rồi thì sao? Tôi vẫn có thể đánh cướp chứ?”
“Chỉ cần có thể giết được thì cướp được. Có điều, một khi dung hợp cùng thủ ấn, thực lực của người đó sẽ rất mạnh. Ngoại trừ thánh thú thì sẽ không có ai là đối thủ nữa.”
Đệch ~ Thế không phải là Đông Phương Bất Bại sao?! Đánh khắp thiên hạ không có địch thủ?! Quá biến thái đi à!! Chẳng lẽ Hoa Phong không sợ thủ ấn rơi vào tay của người có ý đồ xấu, sau đó sẽ phá hư sự cân đối của trò chơi? Bọn họ sao lại thiết kế một chi tiết lỗ hỏng thế này a~
Cõi lòng đầy phiền muộn, tôi tiếp nhận quyển trục thứ hai từ nhóm Phạm Lộ. Haiz ~ vậy là phải vung tiền ra để tìm người dám sát cái sơn cốc trụi lủi kia rồi, chứ tôi thì làm gì có thời gian rảnh chứ. Tôi còn phải tìm thông linh sư… rồi phải đi U Minh Cung… ai da, công việc ngập đầu mà chẳng có lấy một chút tin tức đầu mối là sao?!? Thôi được rồi… mặc cho số phận vậy!
Với tâm trạng ưu phiền, tôi rời khỏi Tô Nhiếp thành, đi gặp ngũ tặc. Nói cho cùng, nhiệm vụ hàng đầu của tôi vào lúc này là luyện kỹ năng cho thuần thục, sau đó phát minh ra một ít cơ quan hữu dụng.
Một tuần trôi qua rất nhanh. Hôm nay chính là thời gian Huyết Nhạn Các thủ thành. Chúng tôi bận rộn một chút nên chỉ đến nơi trước thời hạn phút.
“Ôi giời… tôi còn tưởng là đại nhân vật nào, thì ra chỉ là đám dong binh đoàn hạng xoàng mà thôi~ Mọi người đã tụ tập từ sớm, các ngươi đến muộn như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bất mãn với Huyết Nhạn Các hay sao?” – Hồng Bò Cạp vừa thấy tôi liền đỏ mắt, nhưng bởi vì hiện giờ chúng tôi đang ở chung một đoàn đội, không thể công kích nhau cho nên chỉ có thể phun nước miếng.
Những người bên cạnh, không kể là lính đánh thuê hay là thành viên của Huyết Nhạn Các, vừa nghe thấy câu này đều đổ mồ hôi.
Tật Phong Lữ Đoàn mặc dù nhân số ít nhưng thanh danh vang dội. Nhất là sau trận quyết đấu với Ám Ảnh thì tiếng tăm của chúng tôi càng lớn hơn nữa. Ngay cả dong binh đoàn hạng nhất với vài ngàn nhân thủ cũng không thể so sánh với chúng tôi. Cho nên cái cụm từ “dong binh đoàn hạng xoàng” là một lời xỉ nhục trắng trợn. Nữ nhân này không phải bị lửa giận đốt đến hỏng đầu óc chứ?! Vì sao toàn mở miệng nói mấy câu ngu ngốc là sao?!
Tôi luôn bảo trì hình tượng thục nữ trước mặt quần chúng nhân dân, cho nên mặc kệ Hồng Bò Cạp nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn, tôi vẫn mĩm cười lễ phép trả lời: – “Hồng đoàn trưởng, chẳng lẽ bang chủ Ám Ảnh chưa nói với cô chuyện chúng tôi chỉ phụ trách giết boss thôi sao? Chúng tôi đây là đến vừa đúng giờ, sẽ không cần mất thời gian xếp hàng để lên tường thành. À, thôi chết, tôi quên mất, cô đã không còn là phó bang chủ nữa rồi, mấy vấn đề cơ mật Ám Ảnh sẽ không bàn với cô.”
Nói xong tôi lại lễ phép gật đầu chào một cái, sau đó lướt qua bên cạnh mà đi, không thèm để ý đến khuôn mặt tái xanh của Hồng Bò Cạp. Nội tâm tôi ác độc nghĩ, hứ, muốn so chiêu ác độc với bà hả, cô còn non tay lắm.
“Nhện!!”
Giọng nói quen thuộc khiến cõi lòng tôi run lên. Tôi chậm rãi quay đầu, vừa vặn trông thấy đôi mắt sáng trong của Ám Ảnh. Không chút uể oải, không chút sầu não, chỉ còn lại vẻ ranh mãnh vui tươi. Tôi thoáng chốc có cảm giác bản thân đã quay ngược thời gian trở về Mất Phương Hướng trấn, khi ấy, cũng là đôi mắt này, biểu tình này đã khiến tôi xao xuyến.
“Nhện, anh chờ em đã lâu. Có câu này anh muốn tận mặt nói với em.” – Ám Ảnh nhìn tôi đầy kiên định. Ngũ tặc rất biết điều mà tự động bỏ tôi lại, cùng nhau đi lên tường thành.
Ám Ảnh đứng rất gần, khuôn mặt hiện lên trong gang tấc làm tim tôi đập liên hồi. Có một câu phải nói ở trước mặt tôi? Chẳng lẽ là… ba chữ trong truyền thuyết? Thoáng một cái, tôi cảm thấy có một cổ nhiệt bay thẳng từ dưới chân lên đỉnh đầu. Nếu không phải da mặt tôi rất dày, nói không chừng hiện giờ toàn thân tôi đã đổi sang màu đỏ cà chua rồi.
Ám Ảnh thấy tôi không có phản ứng, vội vàng kéo tay tôi nắm chặt, ngập ngừng một chút, sau đó nói một hơi một tràng: – “Sau khi Huyết Nhạn Các xây thành xong, anh sẽ rời bỏ bang hội, cùng em phiêu bạt giang hồ, lưu lạc khắp nơi.”
“Hả?” – tôi kinh ngạc la lên, âm thanh cao đến quãng khiến mọi người đều quay đầu nhìn.
“Xuỵt ~” – Ám Ảnh làm dấu hiệu kín tiếng, tôi vội vàng ngậm miệng lại – “Chuyện này chưa có ai biết, em phải giữ bí mật giùm anh.”
Ám Ảnh nháy mắt cười với tôi. Thấy Ám Ảnh trở về bộ dạng vui vẻ trước kia, cõi lòng tôi cũng hân hoan. Nhưng mà… anh ấy cứ như vậy bỏ trốn cùng tôi, ném cục diện rối rắm lại cho người khác, vậy không phải tôi sẽ bị mang tiếng là hồng nhan họa thủy hả?!? Lần trước tôi yêu cầu anh ấy phải lựa chọn ly khai Huyết Nhạn Các thuần túy là nói nhảm thôi, mặc dù đúng là tôi rất muốn, rất muốn như vậy nhưng sau khi suy ngẫm lại, tôi hiểu ra nếu tôi đứng ở vị trí của Ám Ảnh, sẽ cực kỳ khó xử. Không ngờ anh ấy lại cưng chiều tôi như thế, không quan tâm tôi đang cố tình gây sự.
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng hỏi: – “Nếu anh đi rồi thì Huyết Nhạn Các phải làm sao?”
Ám Ảnh ôn nhu cười: – “Không phải lần trước anh đã nói với em rồi à? Huyết Nhạn Các là bang hội theo dạng đầu tư cổ phần. Anh chỉ giữ một cổ phần nhỏ mà thôi. Kỳ thật, lão đại chính thức của Huyết Nhạn Các là người khác. Hơn nữa, người này em cũng biết.”
“Cái gì?” – tôi sợ hãi kêu lên – “Là ai?”
“Là Hồ Loan Phong.”
Bịch ~ tôi té. Chuyện này quá kích thích nha. Đây là… chuyện gì a~
“Cậu ấy đang có chút chuyện bận. Một lát mới thượng tuyến. Quái vật đã tới, anh phải đi chỉ huy đội ngũ. Em mau lên tường thành đi.” – Ám Ảnh vỗ vai tôi, giơ tay làm tư thế chiến thắng.
Tôi choáng váng nhảy lên tường thành theo bản năng, tâm tình vẫn còn đang kích động chưa kịp phục hồi.
Trong hiện thực. Khu nhà cao cấp của Hồ gia. Thư phòng của Hồ Đại Hải.
Hồ Loan Phong cau mày đọc tài liệu trong tay. Đây là toàn bộ thông tin về Lạc Thủy Tri Chu. Tại sao cô ấy lại học ở cái trường rách nát kia a~ Hồ Loan Phong phiền muộn. Tử thù của cậu, tên Thượng Quan Tường đang học nghiên cứu sinh ở đó. Nếu cậu chạy đến đó học không phải sẽ bị tên kia khi dễ sao? Nhưng nếu không đi thì làm sao có thể cưa đổ Tri Chu trong hiện thực chứ? Cô ấy chỉ còn nửa năm nữa là sẽ tốt nghiệp, sau đó làm sao biết cô ấy sẽ đi về đâu… Phải làm thế nào bây giờ?! Được rồi, chết thì chết, ta liều mạng. Hồ Loan Phong quăng tư liệu qua một bên, giơ nắm đấm đập ầm lên bàn.
“Thiếu gia, cậu không phải đã nói hôm nay g phải thủ thành sao? Vì sao còn chưa vào trò chơi a~” – quản gia kỳ quái hỏi.
Loảng xoảng ~ Hồ Loan Phong ngã cái rầm, lật đật đứng lên, té chạy về phòng.