Ngọn núi này có rất nhiều thảo dược. Một đường đi tới, tôi hái đầy một ba lô lá thuốc. Đi một hồi liền tiến sâu vào lòng núi. Theo kinh nghiệm chơi game của tôi thì khu vực kiểu này phải có rất nhiều quái vật mới đúng, nhưng mà hai chúng tôi đi trên đường chỉ gặp vài con lẻ tẻ. Điều này làm tôi thấy rất kỳ quái.
“Phong tử (tên điên), anh đã từng tới đây rồi à?” – tôi nhìn chung quanh, hỏi Hồ Loan Phong.
Anh ta lắc đầu: – “Một thuật sĩ như anh làm sao dám đi sâu vào trong núi, bình thường đều chỉ dám đánh quái ở vòng ngoài.”
“Ồ…” – tôi nhăn trán, cái cảm giác bất an lại tới nữa, chính là dự cảm không tốt – “Tôi hái được kha khá rồi, chúng ta trở về thôi.”
“Được. Chỗ này càng lúc càng nóng.” – Hồ Loan Phong lau một bả mồ hôi.
Thế là chúng tôi quay người đi trở ra. Ai ngờ mới đi hai bước, một sự kiện quái dị xảy ra khiến chúng tôi chấn kinh. Đám cây cỏ xanh um trước mặt bỗng nhiên toàn bộ héo rũ hết. Lớp đất dưới chân có màu nâu đỏ của thổ nhưỡng cũng biến thành màu đen của tử khí. Mặt đất lặng lẽ nứt ra một ít khe hở, từng sợi sương mù màu tím nhàn nhạt bốc lên che lấp tầm nhìn. Không khí dần dẫn vẩn đục, một cổ mùi hôi thối xông thẳng vào mũi.
Tôi kéo khăn che mặt, cũng đưa cho Hồ Loan Phong một cái: – “Mau bịt kín, coi chừng có độc.”
Hồ Loan Phong vội vàng làm theo. Tôi xuất Sát Quỷ ra nắm trong tay. Cảnh vật trước mắt không chút biến đổi. Vậy là không phải ảo thuật tạo nên. Chẳng lẽ là hiện tượng tự nhiên? Cái này cũng quá quỷ dị đi à ~ Hay là đại boss sắp xuất hiện? Nếu là đại boss có khả năng khiến cho vạn vật héo rũ thì… tôi nhất định không phải là đối thủ của nó. Phải thừa dịp nó còn chưa xuất hiện, nhanh chóng đào tẩu!!
Nghĩ tới đây, tôi kéo Hồ Loan Phong lên lưng Hồng Nương. Haiz… nếu không phải có tên ký sinh trùng này, tôi đã dùng ngự không phi hành để thoát thân rồi, đâu cần phải vất vả chạy bằng hai chân như thế này a~
“Hồng Nương, đi!” – tôi vừa ra lệnh vừa dẫn đường. Có điều tôi chỉ dựa vào trí nhớ mơ hồ để hướng dẫn Hồng Nương. Bởi vì cảnh sắc nơi này đã hoàn toàn thay đổi, hơn nữa lúc đi vào tôi chỉ chuyên tâm hái thuốc, còn bị tên Đường Tăng chuyển thế ở đây quấy rối tinh thần, làm gì có tâm tư mà nhớ đường chứ. Cho nên lúc này tôi cũng không nắm chắc là bản thân đang đi đúng hướng.
Một lúc sau, chúng tôi vẫn không thoát khỏi khu vực biến đổi kỳ quái này. Tôi bắt đầu sốt ruột. Chúng tôi đã lạc đường. Hơn nữa, phương hướng hoàn toàn sai lầm. Tôi mờ mịt nhìn bốn phía. Đường nào mới đúng đây?
“Tri Chu, hình như chúng ta đã tới nơi này rồi.” – Hồ Loan Phong chậm rãi mở miệng.
“Hả?” – tôi nhìn quanh – “Chỗ nào cũng trông từa tựa nhau. Anh làm sao biết? Có lẽ chỉ là ảo giác thôi.”
“Không phải. Em xem chỗ kia kìa.” – Hồ Loan Phong chỉ vào một thân cây.
Tôi nhìn sang. Kháo ~ Trên cây đang cắm một mũi tên của tôi. Là do tôi làm ký hiệu. Chúng tôi thực sự đã đi qua chỗ này rồi.
“Làm sao có thể nha? Rõ ràng chúng ta một mực đi thẳng tới trước mà. Vì sao lại trở về chỗ cũ rồi?” – tôi phiền muộn nói.
Hồ Loan Phong ôm cánh tay, trầm tư suy nghĩ, sau đó nói chắc nịnh: – “Căn cứ vào sự việc xảy ra mà nói… chúng ta nhất định đã đi vào trận pháp trong truyền thuyết.”
“Trận pháp?”
“Đúng vậy. Tiểu thuyết kiếm hiệp luôn nhắc tới chuyện này. Nghe nói trận pháp có loại phát sinh biến hóa theo thời gian. Như vậy mới có thể giải thích sự kiện phản khoa học vừa rồi.”
“Cũng có lý. Nghe nói mấy cái trận pháp đều có mắt trận, chỉ cần phá được mắt trận thì có thể thoát. Anh biết phá trận sao?” – tôi hoài nghi nhìn Hồ Loan Phong.
Hồ Loan Phong ảo não cúi đầu: – “Dốt đặc cán mai!”
Tôi gật đầu, sớm đoán được rồi: – “Tôi cũng không hiểu gì về ngũ hành bát quái. Chúng ta làm sao bây giờ? Anh có chủ ý gì không?”
“Có!!” – Hồ Loan Phong hai mắt lóe sáng làm tôi kinh hãi một phen – “Nếu chúng ta không thể thoát khỏi chỗ này, chi bằng chúng ta ở lại đây, kết hôn sinh con, an dưỡng tuổi già!”
“Cút!” – tôi một cước đạp anh ta bay vào vũng nước – “Anh thích thì cứ ở lại đây một mình đi. Cho dù có phải tự sát để trở về thành tôi cũng phải đi ra ngoài.”
Hồ Loan Phong ủy khuất từ dưới nước đứng lên: – “Đó cũng là một biện pháp. Nhưng lỡ như nơi này có câu hồn hiệu quả thì làm sao?”
“Câu hồn hiệu quả?” – tôi lần đầu tiên nghe tới cụm từ này – “Nghĩa là gì?”
Hồ Loan Phong trừng mắt nhìn tôi không dám tin: – “Tri Chu, anh còn tưởng em là cao thủ, vì sao đến loại thông tin cùi bắp củ chuối này mà em cũng không biết hả?”
“Xời ơi… cao thủ tự nhiên phải khác với người bình thường rồi. Nếu không vì sao lại được gọi là cao thủ chứ?!” – tôi không xấu hổ trả lời – “Ít nói nhảm, anh mau giải thích, bằng không sẽ đánh chết anh.”
“Sao lại hung dữ như vậy, coi chừng tương lai không ai thèm cưới em à…” – Hồ Loan Phong nhỏ giọng nói thầm.
“Anh nói cái gì??” – tôi đề cao âm thanh, cung nhận thoắt một cái đã đặt trên cần cổ anh ta.
“Đừng, chuyện gì cũng từ từ mà nói.” – Hồ Loan Phong lấy tay đẩy Sát Quỷ ra, nuốt nước miếng nói – “Câu hồn hiệu quả chính là hiệu ứng sau khi chết sẽ không thể trở về điểm hồi sinh mà phải được phục sinh tại chỗ. Có rất ít địa phương như thế trong Hồng Hoang, anh cũng không dám xác định chỗ này chính là nó.”
“Vậy thì có gì khó, tôi cứ giết anh một lần là biết ngay nó có câu hồn hiệu quả hay không mà?” – tôi vừa nói vừa cọ cung nhận vào cổ anh ta.
“Đại tỷ!!!” – Hồ Loan Phong cầu xin – “Em gọi chị là đại tỷ không phải được rồi sao. Đại tỷ bỏ qua cho em đi. Em luyện cấp không dễ dàng a… chị nhẫn tâm cứ như vậy tước mất một cấp của em sao đại tỷ….”
“Anh mà không im miệng tôi thật sự sẽ đánh chết anh ngay đó!!!” – tôi hung dữ uy hiếp. Người này sao lại lắm lời như vậy nha. Thực giống một con ruồi vo ve ngay bên cạnh lỗ tai. Phiền chết tôi.
Hồ Loan Phong vừa nghe tôi nói liền lấy tay bịt miệng, đôi mắt ngập nước, bộ dáng ủy khuất. Tôi… có chút buồn nôn. Một đại nam nhân lại lộ ra vẻ mặt như thế, đúng là có lực sát thương nha.
Tôi không thèm để ý đến anh ta, bắt đầu suy nghĩ cách thoát thân. Tôi quyết định dùng đại pháp thần thông như lần đầu đến Yêu Hồ tộc đã sử dụng. Từ cái lần bắn một mũi tên vào sương mù lại lôi ra một con Hắc Muội, tôi không dám bắn tên tầm bậy tầm bạ nữa. Nhưng lần này đúng là hết biện pháp rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, nói không chừng tôi phải dính chùm với cái tên nhiều lời kia.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, phương hướng nào cũng giống nhau, bắn đi đâu thì cũng vậy. Thế là tôi quyết định nhắm mắt, xoay một vòng sau đó căng dây cung, bắn mũi tên có cột dây ở một đầu ra ngoài. Trong lòng tôi thầm cầu nguyện, Bàn Cổ đại thần phù hộ, ngàn vạn lần đừng để mũi tên của con bắn trúng quái vật gì…
Xùy ~ mũi tên ngừng lại.
Đã ngừng rồi? Tôi nhìn đống dây trên tay. Cuộn dây này dài m. Vừa rồi tôi chỉ dùng phần khí lực. Xem ra mũi tên của tôi đã rơi xuống đất rồi. May mắn lần này không bắn trúng con gì.
Ngay lúc tôi đang cảm thấy may mắn, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất rung động, phát ra một đợt sóng địa chấn. Hai chúng tôi nhất thời đứng không vững liền ngã xuống. Tôi choáng ~ Động đất sao? Tôi còn chưa kịp đứng vững thì lại một đợt địa chấn khác lại đến, hai đứa lần nữa ngã xuống. Chẳng lẽ trận pháp này nối với trung tâm trái đất?
Thùng thùng ~ Âm thanh cứ cách s sẽ vang lên một lần. Hai chúng tôi dứt khoát không đứng lên nữa, cứ soải cánh nằm dài trên mặt đất, dù sao cũng không bị mất máu.
Nằm một hồi, Hồ Loan Phong mở miệng: – “Tri Chu, em có cảm thấy tiếng thùng thùng này càng ngày càng tới gần chúng ta không?”
Tôi vểnh tai lên nghe: – “Đúng là vậy!”
Nội tâm bắt đầu thấy bất an. Tất cả đều do tên Hồ Loan Phong này mà ra. Nếu không phải có anh ta ở đây, tôi đã có n phương pháp để tránh thoát tất cả các loại quái vật. Nhưng bởi vì n phương pháp này đều dính dáng tới bí mật của tôi, cho nên… buồn bực-ing.
Một tiếng rống vang lên. Một con quái khổng lồ đột ngột xuất hiện trước mắt chúng tôi. Bởi vì nó đứng trong làn sương mù màu tím cho nên chúng tôi còn chưa biết rõ đó là quái vật dạng gì. Nhưng tôi có thể khẳng định chắc chắn một điều, nó không đến đây để mời chúng tôi tham dự buổi trà chiều. Hai chúng tôi gian nan chống đỡ dư âm của cơn địa chấn, vịnh cành cây khô héo rũ bên cạnh, chật vật đứng lên.
Một cơn gió thổi qua. Mùi tanh hôi nồng nặc theo đó bay tới. Màn sương mù hơi tán đi. Quái vật trước mắt rốt cuộc lộ ra chân diện mục (hình dáng thật). Đổ mồ hôi ~ Không ngờ là một con cóc màu đỏ rực, to gấp lần Hồng Nương, toàn thân ướt át, làn da nhớp nháp, trên đầu nó chảy ra một loại chất lỏng màu đỏ nhạt, chất lỏng nhểu xuống một bộ phận có thể gọi là cổ, đôi mắt to màu vàng kim trừng lớn nhìn hai chúng tôi đầy ác ý, chiếc lưỡi linh hoạt lè ra rút vào kéo theo một đám nước miếng. Ọe ~ Chẳng lẽ nó cho rằng chúng tôi chính là bữa cơm trưa của nó?!?
“Tri Chu, mũi tên của em…” – Hồ Loan Phong chọc chọc tôi, chỉa vào mũi tên đang cắm trên mông con cóc.
Tôi xoay mặt qua chỗ khác. Có lầm hay không a~ Tôi khóc thầm. Vì sao lần này tôi cũng đều “may mắn” bắn tới quái vật khủng bố nhất của khu vực là sao?! Bàn Cổ đại thần có phải đang đùa giỡn tôi hay không?
“Chúng ta ở lại chiến đấu hay quay đầu bỏ chạy?” – Hồ Loan Phong hỏi.
Tôi trừng mắt: – “Một con quái xấu xí như vậy tôi mới không cần đánh nha. Anh thích thì cứ tự mình đánh đi, tôi đây muốn chạy trốn.”
Nói xong, tôi lập tức quay người bỏ chạy. Hồ Loan Phong cũng thức thời bò lên Hồng Nương.
Rầm ~ lại một cơn địa chấn. Tôi quay đầu nhìn. Đổ mồ hôi ~ Thì ra không phải địa chấn a~ Là do cú nhảy của con cóc, mỗi lần nó nhảy sẽ phát ra âm thanh thùng thùng đó. Còn may, nó nhảy hơi chậm, chúng tôi đủ khả năng bỏ xa nó. Thế là, chúng tôi dùng tốc độ cao nhất chạy về phương hướng mù tịt ở phía trước.
Chạy một hồi…
“Tri Chu, hình như phía trước có ngọn núi.” – Hồ Loan Phong đưa tay lên che mày, nhìn ra xa nói.
“Hử? Trong rừng cây sao lại có ngọn núi, thật kỳ quái!” – tôi vừa nói vừa chuyển hướng chạy về phía ngọn núi.
Đi trong màn sương mù màu tím, tầm nhìn bị hạn chế, chờ đến khi chúng tôi thấy rõ cái ngọn núi kia thật ra là con cóc thì đã quá muộn. Chúng tôi đã ở trong phạm vi công kích của nó mất rồi.
“Không phải chứ… chẳng lẽ con cóc kia có huynh đệ song sinh?” – Hồ Loan Phong ôm đầu kêu lên.
“Song sinh cái gì chứ? Anh ngu ngốc vừa thôi. Chính là con cóc đó. Chúng ta đã chạy một vòng về chỗ cũ rồi.” – tôi nói xong liền kéo dây cung. Ở khoảng cách này, muốn chạy thoát thân là không có khả năng, cho nên chỉ còn cách chiến đấu tới cùng thôi.
Sự thật thì tôi không thích cùng con quái này đánh nhau. Không phải vì tôi sợ nó, mà bởi vì nó là quái có tính kháng độc cao. Tôi bình thường giết quái đều dựa vào độc tiễn, đụng phải quái kháng độc là tôi căn bản không có biện pháp để đối phó. Nếu chỉ dựa vào công kích vật lý của cung tiễn thủ để mài chết quái thì đây là một sự kiện cực kỳ thống khổ.
Tôi không lãng phí độc tiễn của mình, ngược lại xuất ra một đống tinh thiết mũi tên, bắt đầu sử dụng kỹ năng bắn tên hàng loạt. Hồ Loan Phong nhìn thấy tôi công kích quái cũng rất thuần thục tránh né, pháp thuật luôn sẵn sàng để phóng xuất. Nhìn anh chàng này bình thường chậm chạp, không ngờ đến lúc đánh quái lại có quy củ như vậy, chưa từng lãng phí một giọt ma pháp nào, luôn đúng lúc bổ huyết cho tôi.
Đánh một hồi tôi chẳng mài đi bao nhiêu máu của con cóc, đương nhiên đổi lại tôi cũng không mất đi tí máu nào. Tôi thở không nổi với trò thả diều này. Hồ Loan Phong thấy chúng tôi đần độn đánh cả buổi cũng chẳng ra trò trống gì, thế là anh ta không thèm để ý đến cột máu của tôi nữa, đổi qua công kích con cóc. Hồ Loan Phong chỉ có một chiêu công kích duy nhất thôi, gọi là Rồng Phun Nước. Đừng nghe cái tên uy phong mà tưởng nó là kỹ năng trâu bò gì, thật ra lực công kích của nó vô cùng thấp, hơn nữa còn tiêu hao rất nhiều pháp lực, chính là cái loại kỹ năng bỏ đi.
Xùy ~ một vòi nước cực kỳ hoa lệ bắn lên người con cóc. Một mảnh hơi nước bốc lên. Giống y như một ly nước lạnh dội lên một thanh sắt nóng. Con cóc kêu lên đau đớn. Sau đó nó không thèm để ý tới tôi nữa, quay đầu công kích Hồ Loan Phong. Trong lòng tôi cả kinh. Không xong! Người này làm sao đánh lại con cóc. Haiz… làm người tốt phải làm tới cùng. Tôi đành cố gắng dẫn dụ chú ý của con quái. Con cóc này có thuộc tính là hỏa, đối với người mang thuộc tính thủy rất bài xích. Nhưng cái tên Hồ Loan Phong này đúng là không biết trời cao đất rộng, dám chạm vào tối kỵ của nó. Đúng là không may mà.
Khi tôi chạy tới như cứu hỏa thì cái lưỡi của con cóc đã cuốn vào cánh tay của Hồ Loan Phong. Dưới tình huống cấp bách, tôi dùng cung nhận chém vào cái đầu lưỡi tởm lợm kia.
Phốc ~ đầu lưỡi liền đứt rời. Nhưng nguy cơ vẫn chưa giải trừ. Bởi vì phần lưỡi còn lại vẫn tiếp tục quỷ dị tấn công người khác, mà mục tiêu lần này của nó là tôi. Dưới trạng thái không kịp phòng bị, tôi lập tức bị lưỡi của con cóc cuốn vào mồm.
Tôi mới không đời nào trở thành bữa ăn của con quái này nha. Tôi thu hồi Sát Quỷ, lấy ra một cái móc câu, đây chính là vật dụng quen thuộc của đám trộm đạo, thời khắc này chính là cứu tinh của tôi. Tôi dùng cái móc, cắm phập vào bờ môi đầy nước miếng của con cóc để bản thân không trượt vào khoang miệng nhớp nháp của nó.
Xào ~ từ trong cổ họng của con ếch phát ra một tiếng rống phẫn nộ, kế đó nó cố gắng khép chặt miệng, ý đồ đem tôi ngặm đến chết. Tôi với chiêu này không có biện pháp đối phó. Tất cả binh khí của tôi đều không tạo thành uy hiếp với nó. Con cóc này có lẽ cao hơn tôi đến cấp. Biến thái cỡ này, tôi đành thúc thủ chịu chết, chắc chỉ có ông trời mới đủ tài năng thu phục nó thôi.
Nhưng mà… tôi sẽ không ngoan ngoãn chờ chết như thế. Hừ! Ngươi không phải được xưng tụng là Độc Vương Thiềm sao? Ta muốn nhìn xem là độc của ngươi lợi hại hay là độc của bổn tiểu thư đây lợi hại. Tôi không phải là đạo tặc, không có kỹ năng phóng độc. Nhưng hiện giờ tôi đang ở bên trong cái mồm của con cóc. Những túi độc lúc bình thường không thể dùng hiện giờ đều có thể sử dụng rồi. Hắc hắc… để cho ngươi nếm thử độc tiên của ta.
Nghĩ đến đây, tôi một bên tống một đống bổ huyết hoàn vào miệng, một bên trút một đống độc dược giống như đang đổ rác vào cổ họng con cóc. Hừ… bổn tiểu thư muốn nhìn xem, là ngươi chết trước hay là ta chết trước.
Xào ~ con cóc phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Phốc ~ nó một phát đem tôi nhổ ra.
Dưới quán tính của lực hấp dẫn, tôi lăn lộn mấy vòng trên mặt đất đến khi tông cái ầm vào thân cây mới dừng lại. Cơ thể cảm giác một trận lạnh buốt, tôi biết, đây là Hồ Loan Phong đang cấp huyết cho tôi. Xem ra anh ta cũng không bị cái gì. Sau khi khôi phục thể lực, tôi đứng lên nhìn con cóc.
Hắc hắc… xem ra loại độc dồn này quả nhiên hữu dụng. Con cóc đang sùi bọt mép. Chúng tôi dĩ nhiên không dám tới gần nó, vẫn núp ở xa mà quan sát. Giằng co hơn ′ sau, con cóc mới thật sự bất động thanh sắc. Phanh ~ cơ thể nó giống như đóa hoa vỡ, tan ra thành trăm mảnh sau đó tuôn ra một đống vật phẩm.
Hai chúng tôi thở dài một hơi chuẩn bị đi tới lụm vật phẩm, lúc này hoàn cảnh xung quanh lại phát sinh biến hóa, cây cối héo rũ bắt đầu khôi phục sinh cơ, sương mù tan đi, lộ ra một mảnh rừng xanh um tươi tốt. Haiz… thì ra cái mắt trận chính là con cóc a~
Hồ Loan Phong hưng phấn nhặt trang bị trên mặt đất đưa cho tôi nhìn. Không có vật gì hữu dụng với tôi. Tôi cầm một thanh dao găm bỏ vào đai lưng, còn lại đều đưa cho Hồ Loan Phong. Anh ta cười như mặt trời nở hoa. Tôi quay đầu nhìn thi thể của con cóc. Không biết nó có túi độc không nhỉ?
Nghĩ đến đây tôi liền nói với Hồ Loan Phong: – “Phong tử, anh đi thu thập thi thể của con cóc coi có túi độc không.”
Hồ Loan Phong chán ghét nhìn con cóc: – “Thật là ghê tởm. Anh mới không thèm.”
“Nói nhảm. Nếu không phải buồn nôn thì tôi đã tự mình làm rồi. Anh nhanh lên, bằng không tôi cạo chết anh.”
“Được rồi, được rồi. Không cần mở miệng là đòi chém giết người khác. Rất không thục nữ à nha.” – Hồ Loan Phong một bên lảm nhảm, một bên không tình nguyện ngồi thu thập xác chết của con cóc.
Không ngoài sở liệu, con cóc này có túi độc. Tôi cầm cái túi độc màu đỏ bắt đầu nghiên cứu thuộc tính.
>> Hỏa độc vương, mỗi giây tổn thương , không tính tới phòng ngự vật lý của đối phương.
Cái gì? Mỗi giây tổn thương ? Nếu tôi bôi độc này lên Cửu Cửu Sát, nhân không phải là sao? Ha hả… nói như vậy hiện tại tôi có thể một chiêu miểu sát bất kỳ người chơi nào rồi!!!
Độc Vương Thiềm a Độc Vương Thiềm, xem ra danh tự độc vương này sẽ theo chân ta kể từ đây. Tôi đắc ý nghĩ thầm, đã có chất độc này, tôi chính là Hồng Hoang đệ nhất độc cung tiễn thủ!!!!!!!!!!!!!!!