Đi bộ dạo chơi trong Tô Nhiếp thành, tôi nhìn thấy một mỹ nam tóc bạc và một mỹ nữ tóc xanh hộ tống một ông lão từ trên xe bước xuống đi vào hoàng cung. Ủa?!? Tôi xoa xoa con mắt. Đó không phải là Phạm Lộ sao? Nàng… nàng làm sao có thể ở Tô Nhiếp tộc. Đây chính là tử địch của Yêu Hồ tộc đó. Hơn nữa còn đi vào hoàng cung!!! Nghĩ tới đây tôi liền nhấc chân muốn chạy đến đó xem.
Đổi Trắng Thay Đen kéo tôi lại: – “Nhện, cô điên hả? Nếu chúng ta bị mấy tên… mấy thủ vệ cao cấp chặn đánh thì có mấy cái mạng cũng không đủ chết a~”
Tôi áy náy gật đầu: – “Xin lỗi. Là tôi nhất thời xúc động. Cô gái vừa rồi là người của Yêu Hồ tộc, tôi từng gặp qua cô ta.”
“Vậy thì kỳ quái.” – Tuyệt Mệnh lên tiếng – “Không bằng cô hỏi thăm một chút, có thể đây là [Nhiệm vụ ẩn tàng] gì đó.”
Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó ngầm hiểu ý, đưa tay ngăn một người đang đi trên đường: – “Người anh em, hỏi thăm một chút, cô gái vừa đi vào hoàng cung là ai vậy?”
“Bạn mới tới đây à, chuyện này cũng không biết!!” – người kia khinh bỉ bĩu môi – “Mỹ nam tóc bạc chính là đại hoàng tử của Tô nhiếp tộc, Huyễn Phong. Còn mỹ nữ tóc xanh là Phạm Lộ tiểu thư. Ai cũng biết Huyễn Phong hoàng tử đang đeo đuổi Phạm Lộ tiểu thư a~”
“Cám ơn người anh em!” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó kín đáo chùi vào tay người kia một viên cầm máu hoàn.
Người kia cao hứng nói tiếp: – “Các bạn muốn vào hoàng cung tham quan đúng không? Tôi có chức quan, có thể dẫn mọi người đi vào.”
“Vậy thì tốt quá!”
Nhờ người kia dẫn đường, chúng tôi bình an tiến vào Tô Nhiếp thành hoàng cung. Nơi này rất rộng lớn, không hoa lệ như trong tưởng tượng nhưng mang đến không khí trang trọng.
“Người chơi ở Tô Nhiếp thành ai cũng cố gắng lấy tới một chức quan, bởi vì như vậy sẽ có thể tự do đi vào hoàng cung xem NPC đánh nhau. Nhìn bọn họ PK rất có lợi cho chuyện luyện tập kỹ năng của chúng ta. Thời gian đấu luyện của hôm nay chưa tới, chiến đấu tràng chắc là không có ai. Mọi người muốn tới đó xem qua không?” – vị huynh đài kia lên tiếng hỏi.
Sáu người chúng tôi không ý kiến gì, cứ đi theo anh ta. Đến chiến đấu tràng, không giống như lời anh ta nói là chẳng có ai ở đây. Hiện tại có một kiếm khách và một đao khách đang đánh nhau. Có điều… vị kiếm khách kia trông quen quen ta?!?
“Oa oa!! Nhị hoàng tử cũng ở đây. Hôm nay đúng là vận khí tốt. Anh ta chính là kiếm thánh đó!!” – vị huynh đài kia hưng phấn chạy tới gần để nhìn cho rõ, bởi vì hắn cũng là kiếm sĩ.
Bọn tôi đi tới. Tôi hiếu kỳ quan sát người được gọi là nhị hoàng tử. Đờ mờ… đó không phải là vị đại hiệp đã cứu Phạm Lộ sao?!? Anh ta không phải là tội phạm bị truy nã hả? Vì sao lại biến thành nhị hoàng tử của Tô Nhiếp tộc rồi? Lại nói, điều này có thể giải thích vì sao Phạm Lộ xuất hiện ở đây. Nhưng vì sao cô ấy biến thành đối tượng truy cầu của đại hoàng tử?? Mọi chuyện thật là lộn xộn nha.
Ngay lúc suy nghĩ của tôi lung tung cả lên thì một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt, chính là Phạm Lộ. Vừa nhìn thấy Phạm Lộ, hai người đàn ông trên chiến đấu tràng lập tức dừng tay. Lưu Tinh, nhị hoàng tử, mĩm cười đi tới bên cạnh, Phạm Lộ móc một cái khăn tay lau mồ hôi cho anh ta. Hai người bày ra bộ dáng tình nùng ý mật. Vị đao khách rất thức thời lĩnh đi mất dạng. Vị huynh đài người chơi thấy không còn chuyện náo nhiệt nữa cũng chào từ biệt.
“Đệch~ lại là quan hệ tay ba cẩu huyết. Quả nhiên là hồng nhan họa thủy. Xem ra vị cô nương Phạm Lộ này muốn chia rẻ quan hệ giữa hai vị hoàng tử Tô Nhiếp tộc rồi.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó tục tĩu nói.
“Cút!!” – tôi đá cho hắn một cước – “Phạm Lộ mới không phải là loại người đó.”
Nói xong, tôi bỏ ngũ tặc lại, tiến tới chào hỏi người quen: – “Phạm Lộ, đã lâu không gặp.”
Chớp mắt, một thanh trường kiếm xuất hiện trên cổ của tôi, Lưu Tinh lạnh lùng lên tiếng: – “Ngươi là ai? Vì sao lại biết Phạm Lộ?”
Tôi đưa ánh mắt vô tội nhìn Phạm Lộ. Nàng bước tới đẩy trường kiếm ra khỏi cổ tôi: – “Ngươi cũng ly khai Yêu Hồ tộc rồi sao?”
Tôi gật đầu: – “Đồng Viêm bảo nếu có gặp cô thì nhờ tôi chuyển một lời. Nàng nói hãy cho nàng một năm, một năm này nàng sẽ giải quyết tất cả vấn đề, đến lúc đó cô có thể quang minh chính đại trở về Yêu Hồ tộc.”
Phạm Lộ nhẹ nhàng lắc đầu: – “Dù sao đi nữa, ta cũng sẽ không trở về. Ta đã không còn nhà để về nữa.”
Tôi nhún vai: – “Chuyện đó không quan hệ gì với tôi cả. Tôi chỉ là sứ giả truyền tin mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng đồng ý với cô, Yêu Hồ tộc chẳng có gì hay. Cô ở lại đây làm vương phi còn tốt hơn.” – tôi mĩm cười nhìn Lưu Tinh. Anh chàng xấu hổ cười cười, Phạm Lộ cũng xấu hổ cúi đầu.
“Nếu ngươi là bằng hữu của Phạm Lộ, có cần giúp đỡ gì thì cứ lên tiếng. Ở nơi này, ta có chút quyền lực.” – Lưu Tinh vỗ ngực nói.
Hỗ trợ? Tôi lập tức nghĩ tới lời đe dọa của Hồng Bò Cạp. Dựa theo sự tình vừa rồi, cô ta chịu thiệt thòi như vậy, tuyệt đối sẽ phái người tới tìm tôi gây phiền toái.
Suy nghĩ cân nhắc một chút, tôi nói với Lưu Tinh: – “Đúng là có một chuyện cần anh giúp đỡ. Ở Tô Nhiếp thành hiện giờ có người muốn giết tôi. Tôi hy vọng có được sự bảo hộ trong thời gian lưu lại đây.”
“Không thành vấn đề.” – Lưu tinh vẫy tay, một người vệ binh đi tới.
Lưu Tinh nói với người đó mấy câu sau đó phẩy tay. Người kia bỏ đi, một hồi sau trở lại dẫn theo hộ vệ hoàng gia. Lưu Tinh chỉ vào đám NPC, nói: – “Mấy ngày này, tiểu đội này sẽ là bảo tiêu cá nhân của ngươi, chịu trách nhiệm bảo hộ an toàn cho ngươi. Bọn họ là chiến sĩ cấp . Có bọn họ ở bên cạnh, không ai có thể gây tổn thương đến ngươi.”
Tôi nuốt nước miếng. Trời ơi, cấp, bảo tiêu kiểu này đúng là cao cấp à. Tôi quay người cảm tạ Lưu Tinh: – “Cảm ơn nhị hoàng tử!”
“Không cần khách khí. Gọi ta Lưu Tinh là được.” – Lưu Tinh phất tay, có vẻ không thích xưng hô nhị hoàng tử này.
“À… Lưu Tinh, tôi có một thắc mắc. Lúc còn ở Hỗn Loạn Chi Đô, tôi có thấy lệnh truy nã của anh. Người phát lệnh hình như là ca ca của anh, Huyễn Phong.”
Chuyện kỳ quái này tôi thấy thắc mắc lâu rồi.
“Chuyện đó hả…” – Lưu Tinh bất đắc dĩ trả lời – “… là phụ vương muốn ca ca tìm ta trở về. Hắn tìm không thấy ta nên mới phát lệnh truy nã, muốn dồn ta vào đường cùng, hết cách nên ta phải tự trở về. Ca ca là một tên háo sắc lại âm hiểm, có ý đồ không an phận với Phạm Lộ. Các ngươi không nên chọc vào hắn.”
“Đã biết.” – tôi dùng sức gật đầu. Người có thể nghĩ ra phương pháp nham hiểm tổn hại đến thanh danh người khác như thế này, tốt nhất không nên đụng vào.
Sáu người chúng tôi đi trên đường lớn trong thành đặc biệt bắt mắt, bởi vì hộ vệ hoàng gia uy phong lẫm lẫm đi ngay phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn những người tới gần chúng tôi. Thế là một chốc sau, không ai dám lại gần chúng tôi trong vòng m.
“Làm sao? Đoàn trưởng các ngươi lợi hại không?” – tôi dương dương tự đắc nói.
Ngũ tặc liếc nhau, rút ra một kết luận: Nhện không hề bị đả kích sau sự kiện thất tình, vẫn cực kỳ trơ trẽn như cũ.
“Lợi hại. Nhưng chúng ta đâu có ý định ở lại Tô Nhiếp thành, không phải chúng ta cần đi thăm Trâu Bò Bang hay sao?” – Đổi Trắng Thay Đen nhắc nhở về vụ làm ăn mà chúng tôi đã tiếp nhận.
“Gấp cái gì. Tôi muốn giáo huấn ả Hồng Bò Cạp kia. Hứ… dám đoạt nam nhân của tôi hả… tôi sẽ rút gân lột da rồi ghiền xương của cô ta thành tro bụi…” – tôi hung dữ nói.
Ngũ tặc trợn mắt không dám tin nhìn tôi. Hiện giờ chúng tôi đang đứng ở địa bàn của Huyết Nhạn Các. Cho dù có vị cao thủ trợ giúp thì chiến đấu trên sân địch vẫn chịu thiệt thòi. Nếu là người có đầu óc một chút sẽ không nghĩ tới chuyện này.
Cổ nhân nói, một khi bị kích động, con người thường sẽ đánh mất lý trí. Theo tôi quan sát, Hồng Bò Cạp chính là loại người dễ kích động, hơn nữa, một khi đã kích động rồi sẽ không dễ dàng tỉnh táo trở lại. Cô ta nhất định sẽ thừa dịp tôi còn ở Tô Nhiếp thành mà ra tay trả thù.
Mang quyết tâm ôm cây đợi thỏ, tôi dẫn theo một đám người đi dạo loanh quanh trong thành, sau đó tìm một khách sạn có suối nước nóng để ở qua đêm. Dĩ nhiên người chơi không cần ngủ, nhưng đi train vào bang đêm không phải là ý hay. Cả bọn chen chúc trong một gian phòng lớn, PK luyện tập kỹ năng.
“Nhện, độc Mạn đà la tốt lắm a. Lực công kích còn cao hơn độc Thị tước vũ giả.”
“Đương nhiên rồi. Mọi người tưởng ai cũng có thể đi vào độc dược cốc hay sao!!” – tôi vừa khoe khoang vừa lôi ra một đám châm – “Đại ca móc túi, có thể giúp tôi bôi độc Mạn đà la lên Cửu Cửu Sát không?”
“Sao? Cô muốn dùng Cửu Cửu Sát đối phó với Hồng Bò Cạp?” – Đổi Trắng Thay Đen cười gian hỏi.
“Phi phi~ Cô ta mới không xứng. Tôi làm một bước chuẩn bị trước khi đi Bạch Lang tộc thôi, nghe nói bên đó nhiều cao thủ lắm. Chúng ta đến đó phải ra oai phủ đầu, không thể để người khác xem thường chúng ta, đúng không?”
“Nhện tỷ, có biến.” – người phụ trách canh gác là Tiểu Tặc nhỏ giọng thông báo.
“Haha… quả nhiên tới. Nhanh lên, mọi người mau giả bộ ngủ.” – tôi nói xong liền dẫn đầu té xuống đất.
“Cbn, bọn họ thật sự dám ra tay ngay trong thành a~” – Đổi Trắng Thay Đen phiền muộn nói.
“Đương nhiên rồi. Nơi này không phải Thiên Thành. Có chuyện xảy ra, đám bộ khoái sẽ y như cảnh sát trong phim điện ảnh, luôn là người cuối cùng xuất hiện ở hiện trường. Phải nói là trị an hỗn loạn vô cùng.”
“Haiz… thì ra ngoại trừ Yêu Hồ tộc thì ở đâu cũng không an toàn a~”
“Bớt nói nhảm. Mau giả bộ ngủ.”
Hồng Bò Cạp hiện giờ rất nóng nảy. Ban ngày, người tên Tri Chu đã nhục nhã cô. Lớn đến từng tuổi này, chưa từng có người dám mạo phạm cô, ai gặp cô cũng phải cung kính cúi đầu. Hôm nay, cô nhất định phải giết Tri Chu về cấp để giải mối hận trong lòng. Theo thám tử báo cáo, Tri Chu vào hoàng cung xong lúc đi ra liền mang theo hộ vệ hoàng gia, cấp. Hồng Bò Cạp không biết đám hộ vệ này là vệ binh của hoàng tử. Hồng Bò Cạp tưởng đây là thủ vệ cấp ngoài cổng thành. Thế là Hồng Bò Cạp dẫn theo thành viên chiến đấu tới với ý đồ tính sổ với tôi.
Bọn họ lặng lẽ chui vào khách sạn, xác định đúng phòng, Hồng Bò Cạp phái một đạo tặc lẻn vào xem tình huống. Tôi nhìn đạo tặc lén lút mà suýt chút bật cười thành tiếng. Sau khi tôi học quang thuật, đạo tặc có sử dụng tiềm hành hay không dưới mắt tôi đều y chang nhau. Tôi thấy hắn đi dạo một vòng trong phòng, phát hiện cả đám chúng tôi toàn bộ lăn dưới đất ngủ, còn hộ vệ hoàng gia thì đứng phòng thủ ở gian ngoài, hắn dừng lại phát tin, sau đó lén lút chạy ra ngoài.
“Chúng ta đi.” – tôi nhịn cười, nhẹ nhàng leo ra gian ngoài, mọi người vây cùng một chỗ, hộ vệ làm thành một vòng bảo hộ chúng tôi ở bên trong. Tôi thật muốn xem đám người kia sẽ giở trò bịp bợm gì.
Rầm rầm ~
Một đống mũi tên cùng khói lửa rơi vào căn phòng bên trong. Bức tường đối diện với mặt đường rầm một tiếng đổ xuống. Cả căn phòng phút chốc chìm trong biển lửa.
“Kháo ~ bọn họ mang theo bao nhiêu người a… tiếng nổ lớn như vậy?!”
“Theo ta thấy, ít nhất phải người. Nếu vừa rồi chúng ta còn ở bên trong, hiện giờ đã thành hồ ly nướng rồi.”
“Tôi dám khẳng định, bọn họ cũng mai phục ngay điểm phục sinh, chỉ cần chúng ta sống lại sẽ tiếp tục bị giết, thẳng đến cấp mới thôi.” – tôi phân tích.
“Không thể nào!!! Chẳng lẽ bọn họ ra tay ác độc như vậy?” – Đổi Trắng Thay Đen hoài nghi nói.
“Tôi nói đảm bảo đúng phóc. Độc nhất là dạ đàn bà, anh chưa từng nghe qua sao? Đàn bà chưa bao giờ nương tay với tình địch. Huống hồ, cô nàng còn đang nổi nóng.” – tôi nhàn nhã ngồi nói nhảm.
“Thiết!”
Tôi nhìn hộ vệ, họ không hề động đậy. Bởi vì Lưu Tinh cho họ một mệnh lệnh, giết chết những người công kích tôi. Vừa rồi, toàn bộ công kích đều rơi vào khoảng không, căn bản không đánh tới tôi.
Tôi quay đầu nhìn đám lửa trong phòng, cười gian một tiếng, lặng lẽ đứng lên, đi tới, đưa tay rờ vào một cái.
>> Hệ thống: Bạn bị người chơi công kích, bạn có s để lựa chọn phản kích.
>> Hệ thống: Bạn bị người chơi công kích, bạn có s để lựa chọn phản kích.
>> Hệ thống: Bạn bị người chơi công kích, bạn có s để lựa chọn phản kích.
…
Hệ thống tổng cộng vang lên lần với cái tên. Nói cách khác, biển lửa này do pháp sư liên hợp phát động.
Nhìn nụ cười gian trá của tôi, ngũ tặc ngầm hiểu ý, cũng đi tới rờ vào đám lửa. Lúc này, hộ vệ hoàng gia đã đứng trước đám hỏa diễm, tư thế chuẩn bị chiến đấu.
“Đến, mau tổ đội!” – tôi hô lên. Bình thường tôi không tổ đội cùng ngũ tặc, sợ chia kinh nghiệm của họ. Nhưng hôm nay khác, đây là quần thể đánh nhau. Chỉ cần tổ đội thì bất luận là ai bị đánh trúng, toàn đội đều có thể phản kích.
“Hôm nay là lần đầu tiên kiếm được công huân của chủng tộc. Chúng ta hãy đại khai sát giới… ha hả!!”
“Lâu rồi không giết người, rốt cuộc đã có thể hoạt động tay chân rồi.”
Ánh mắt của ngũ tặc đều sáng lên, nhìn như mắt sói. Tôi triệt để câm nín rồi. Đám này đều là sát nhân cuồng a~
Ngay khi hỏa diểm lụi tàn, hộ vệ hoàng gia phóng ra chỉ để lại một chuỗi tàn ảnh. Bên ngoài lập tức vang lên tiếng binh khí va chạm vào nhau cùng tiếng kêu la thảm thiết. Mấy người chúng tôi không cam chịu lạc hậu cũng nhanh chóng xông ra.
Kháo! Đám hộ vệ này cũng quá độc ác đi à… nháy mắt đã giết chết hơn người.
“Mau hành động. Nếu không chúng ta sẽ không có phần đâu.” – Đổi Trắng Thay Đen nói xong liền giương nỏ bắn vào tên hỏa pháp sư đứng gần đó. Tứ tặc cũng nhanh chóng vung dao găm lao vào trận chiến.
Tôi đứng yên, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Hồng Bò Cạp.
Chẳng lẽ cô ta đã bị đám hộ vệ giết chết rồi? Vì sao không nhìn thấy? Cô ta là cung tiễn thủ, không cần đánh xáp lá cà, vì sao lại treo sớm như vậy chứ?
Xùy ~ một mũi tên phá không mà đến. Tôi không chút suy nghĩ, nghiêng người tránh thoát. Tôi tránh được mũi tên, cuối cùng vẫn bị một mũi tên xẹt qua cánh tay, lưu lại một vết xước. Cbn, tưởng dùng liên kích mũi tên thì có thể giết chết tôi sao?
> > Hệ thống: Bạn bị người chơi Hồng Bò Cạp công kích, bạn có s để lựa chọn phản kích.
>> Hệ thống: bạn bị người chơi Hồng Bò Cạp công kích, - huyết, trúng độc, - huyết.
Choáng ~ dám trước mặt độc y sử dụng độc à? Có lầm hay không. Xem ra đây là độc dược tốt nhất của cửa hàng. So với độc dược của tôi vẫn kém rất xa, nhưng nếu dùng nó để đối phó với người bình thường đã đủ rồi. Nói tới giải dược… hứ… tôi dắt đầy một đai lưng đây này.
Hôm nay chính là ngày tàn của ngươi!!! Tôi vừa nuốt một viên thuốc giải vừa nguyền rủa một câu. Hôm nay, bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết thế nào là độc dược chính hiệu. Nghĩ tới đây, tôi rút ra một mũi tên có tẩm độc Thị tước vũ giả. Sau đó, tôi mở mắt chim ưng, bắt đầu kéo giãn khoảng cách. Sát Quỷ có tầm bắn khá xa, ở khoảng cách xa sẽ càng có lợi.
Hồng Bò Cáp cho rằng tôi muốn chạy trốn thế là vội vã đuổi theo nhưng so về điểm nhanh nhẹn thì cô ta không thể bằng tôi. Nhấp nhoáng - lần, tôi đã kéo khoảng cách ra khá xa. Quay người, xuy ~ một mũi tên bay ra. Không ngoài ý muốn, trúng ngay mục tiêu. Hồng Bò Cạp đang chạy lập tức lăn người quay cuồng trên mặt đất, thống khổ kêu la thảm thiết.
Nói thật, tôi chưa từng dùng mũi tên độc để bắn chết người, tôi không biết nạn nhân sẽ có cảm giác gì. Loại độc cô ta dùng chỉ làm nạn nhân suy yếu thể lực, còn loại độc của tôi thì hình như có… gây thêm đau đớn. Ngẫm lại cũng đúng, đây là độc ăn mòn. Sau khi ngấm vào cơ thể sẽ chậm rãi ăn mòn nội tạng. Cảm giác kinh khủng cỡ nào a… hắc hắc… chắc chắn là cảm giác sống không bằng chết.
Hồng Bò Cạp đau đớn lăn mình trên mặt đất, tình cảnh y chang với những quái vật mà tôi đã từng giết. Tôi biết rõ, đây là trạng thái vượt ngoài tầm kiểm soát của cô ta.
“Cô bắn một mũi tên độc, tôi trả lại cô một mũi tên độc. Hợp tình hợp lý chứ.” – tôi đứng trước mặt Hồng Bò Cạp, rãnh rỗi quan sát vẻ thống khổ của cô ta, thuận tay thu cây cung của cô ta vào ba lô – “Xem như đây là đền bù thiệt hại cho vụ đánh lén tôi a~”
Tôi đem cung nhận đặt tại cần cổ trắng nõn của cô ta, mĩm cười nói: – “Bye bye!”
Nói xong, tôi dùng lực ấn xuống, Hồng Bò Cạp trừng mắt không dám tin nhìn tôi, cứ như vậy hóa thành đạo bạch quang. Một dòng chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe lên người tôi. Kháo! Tôi gỡ khăn bịch mặt, phiền muộn mắng chửi một tiếng. Biết trước như vậy, tôi đã dùng mũi tên giết chết cô ta rồi. Bày đặt ra dáng sát thủ lãnh khốc làm gì… làm bẩn hết quần áo… vậy là phải tốn tiền tẩy rửa nữa… haiz…
Tôi chạy trở về, không biết ngũ tặc bên kia thế nào? Nguy rồi, tôi chỉ giết một người, làm sao nhận được công huân a~ Phải trở về tranh đoạt mới được.
Lúc tôi trở về khách sạn, chiến trường đã chất đầy thi thể. Ngũ tặc cùng hộ vệ đứng một bên, một đám bộ khoái và thành viên Huyết Nhạn Các đứng một bên. Phân chia rất rõ ràng. Hai phe đang ở vào thế giằng co.
Tôi choáng ~ Lại phát sinh chuyện gì?