Trời vừa sáng.
Nàng cho rằng mình sẽ một đêm không ngủ được nhưng lại có một hồi mộng đẹp.
Lúc tỉnh lại, ánh mặt trời đã xuyên qua cửa sổ mà vào.
Nàng đứng dậy rửa mặt chải đầu, mặc áo khoác, đem tóc dài vấn thành một búi đơn giản, lại đội mũ có màn che sau đó mới mở cửa đi ra ngoài.
Căn phòng cách vách đóng chặt, không truyền đến một tiếng động nào.
Nàng đứng ở trước cửa phòng hắn, sau một lúc lâu, mới có dũng khí gõ cửa.
Bên trong không có người trả lời.
Nàng thử lại một lần, vẫn là giống nhau.
Bạch Lộ thoáng nhẹ nhàng thở ra, nàng cho rằng chính mình đã chuẩn bị tốt để đối mặt với hắn nhưng hiển nhiên đây chỉ là nàng tự nghĩ.
Nàng xoay người, định xuống lầu ăn chút gì rồi mới nói sau.
Đi qua hành lang, xuống lầu, ai biết liếc mắt một cái liền thấy hắn đang ngồi ở cái bàn dựa vào cửa sổ.
Không tự chủ được, nàng đứng ở trêи cầu thang nhìn hắn.
Nam nhân kia đưa lưng về phía nàng, mái tóc đen như cỏ dại kiên cường, thân hình cao lớn, cường tráng tựa như một ngọn núi nhỏ, chặn lại toàn bộ quang cảnh bên ngoài cửa sổ.
Rõ ràng, còn cách hơn phân nửa cái nhà ăn.
Mà trái tim nàng không hiểu sao đập nhanh hơn.
Bỗng dưng, hắn như phát hiện ra ánh mắt chăm chú của nàng nên quay đầu lại nhìn. Mặt hắn có ánh nắng khiến nàng không nhìn rõ, rồi ngay tiếp theo nàng thấy hắn nhếch miệng, cười lộ hàm răng trắng.
Đó là nụ cười gượng.
Không tự chủ được, nàng bước xuống lầu, đi đến trước mặt hắn.
“Sớm.” Hắn nhìn nàng nói, lại giúp nàng lấy một đôi đũa trúc trong ống đũa ra, đặt lên bàn, dựa vào cửa sổ bên kia nói: “Cô ngồi đi.”
Chỗ kia hắn chừa lại cho nàng là ngồi xoay lưng lại với cửa sổ, mọi người bên ngoài sẽ không nhìn thấy mặt nàng.
Nàng đi qua ngồi xuống, còn chưa lên tiếng, đã nghe hắn giương giọng cùng tiểu nhị gọi đồ.
“Tiểu nhị, mang một bát sữa đậu nành, lại thêm một bánh bao canh!”
“Lập tức đến!”
Mới ngồi xuống, nàng liền ngửi được mùi rượu, vốn tưởng người ở bàn bên kia gọi rượu nhưng mới sáng tinh mơ, không có người nào trêи bàn có rượu bày ra.
Nàng giương mắt nhìn hắn, nam nhân kia đang ăn ăn bánh quẩy, uống sữa đậu nành, cười nhìn nàng. Nàng thấy hắn không có gì bất đồng lớn so với mấy ngày trước, duy chỉ có đôi mắt là che kín tơ máu.
Nàng theo dõi hắn, cố gắng nhịn không nói gì cả nhưng lúc tiểu nhị đem sữa đậu nành và muốntự mình nhịn xuống, đừng nói thêm cái gì, nhưng là làm tiểu nhị ca đùng một tiếng đem sữa đậu nành cùng bánh bao canh lên nàng vẫn mở miệng.
“Ngươi uống rượu?”
“Thắt lưng của ta đau.”
“Dư đại phu có đưa cho ngươi hoàn đan có hiệu quả giảm đau đó.”
“Cái đó vô dụng.”
Nàng nhướng mày, mím môi không nói.
Thấy nàng trầm mặc, hắn liếc mắt nhìn nàng một cái. Nàng lúc này rũ mắt, tay nhỏ bé nắm cái thìa tiểu nhị ca đặc biệt thêm cho nàng nhưng không có uống.
Nắng sớm hạ trêи mi mắt của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần lại càng giống như băng tuyết, sự khẩn trương vô hình từ trêи người nàng lan ra.
Biết nàng không tin, hắn uống ngụm sữa đậu nành, mới mở miệng giải thích: “Vài năm trước, ta bị người ta hãm hại, họ đem lượng lớn rượu độc chuốc cho ta, may mắn ta không chết nhưng từ đó đan dược giảm đau đối với ta đều mất đi dược hiệu.”
Nàng ngẩn ra, giương mắt.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, tự giễu cười khổ nói: “Đáng châm chọc là, từ nay về sau, chỉ có rượu có thể giúp ta giảm đau.”
Nhìn đôi mắt gắn đầy tơ máu của hắn, cùng nụ cười chua xót kia, nàng nhất thời không nói gì.
Hắn thu hồi tầm mắt, đem bánh quẩy nhúng vào bát sữa đậu nàng rồi đưa lên miệng nhấm nuốt.
Trong khách điếm, tiếng người ồn ào, thương lữ đi qua đi lại.
Sau đó, nàng nghe được giọng nói của chính mình.
“Uống rượu nhiều sẽ tổn thương gan.”
“Ta biết.” Hắn cũng không ngẩng đầu lên nói.
Một câu này, làm cho ngực nàng bỗng nhiên co rút nhanh.
Một giây kia, nàng hiểu là hắn biết nhưng vì đau không thể không uống, thế nên hắn chỉ có thể lựa chọn giữa đau nhức và tổn thương gan. Khó trách mấy ngày đầu khi được nàng cứu, hắn cứ sốt cao không lùi, đó là bởi vì những thuốc giảm đau nàng bón cho hắn đều không có hiệu quả.
Cho nên, hắn mới muốn uống rượu, uống rượu có thể khiến hắn dễ chịu hơn.
“Cô yên tâm, ta không có say. Ta rất ít khi say, vì hôm nay không cần lái xe nên ta mới uống, ngày mai phải đánh xe về thì ta sẽ không uống.”
Nàng biết hắn không có say, tuy rằng trêи người hắn có mùi rượu nhưng tay hắn không hề run.
Nhìn nam nhân trước mặt uống từng ngụm sữa đậu nành, ăn bánh quẩy, nàng muốn nói gì, lại không biết nên nói cái gì. Lấy rượu giảm đau thì càng uống càng nhiều, rồi sẽ có một ngày rượu chưa kịp có hiệu quả thì hắn đã chết rồi.
Nhưng nàng biết hắn rõ ràng chuyện này hơn bất kỳ ai, nên hắn không cần nàng đi nhắc nhở mình.
“Có lẽ hôm nay, ngươi nên ở khách điếm nghỉ ngơi đi.” Nàng đề nghị: “Ta có thể mời chưởng quầy tìm một nha đầu đi theo giúp ta.”
“Ở bọn họ bận đến kêu cha gọi mẹ, hận không thể có thêm hai cái tay cô không thấy sao?” Hắn nhíu mày, buồn cười chỉ vào đám đông ồn ào bên cạnh hỏi.
Nàng biết hắn nói đúng, đây là thời điểm khách sạn bận nhất, chẳng những phòng kín chỗ mà ngay cả tiệm ăn dưới lầu cũng hầu như không còn chỗ trống. Mỗi một cái bàn có người đứng lên thì lập tức có người khác ngồi xuống. Bây giờ còn sớm nên khách còn chưa phải quá đông, đợi đến tối thì thậm chí người ta còn ngồi ghép bàn. Miễn là có chỗ để ngồi nghỉ chân và để thức ăn thì cũng chẳng ai đi để ý chỗ mình ngồi rộng hay chật, mà người trong khách điếm cũng bận đến tối mắt.
Chính nàng không dùng người của mình, làm sao còn bắt người ta tìm người đi theo mình chứ?
Hắn cười nhìn nàng, nói: “Quên đi, cô yên tâm, tình hình của ta tốt rồi, chỉ là đi một chút đường thì cũng không vấn đề gì.”
Nếu không phải nàng có tật xấu thì một mình nàng cũng có thể đi được.
Nhưng nàng và hắn đều biết rõ trong lòng, tại nơi nhiều người như thế này, nàng không có khả năng đi một mình ra ngoài.
Nhìn cặp mắt đầy tơ máu nhưng khóe miệng vẫn không dứt tươi cười của hắn, nàng chợt nhớ hắn nói.
Ta sẽ bảo hộ cô.
Lời hứa hẹn của hắn đêm qua, bỗng nhiên hiện lên trong lòng.
Tin tưởng ta.
Trong lúc nhất thời, lòng nàng run rẩy.
Nàng không muốn làm phiền hắn nhưng lại không có biện pháp nào khác. Kết quả là, nàng vẫn chỉ có thể cúi đầu uống sữa đậu nành.
Trong chợ, người đến người đi tấp nập, người bán hàng thét to chào mời.
Ở chỗ này, ăn, mặc, dùng, tất cả đều đầy đủ, chỉ cần muốn là có, mua là được.
Thương phẩm đủ loại kiểu dáng tụ tập lại đây, có hàng là dùng thuyền trở tới, có người lại dùng ngựa, mà có người phải gánh trêи lưng cùng với xách bằng hai tay.
Bởi vì nhiều năm không có chiến sự, nhiều người làm buôn bán nên vào ngày họp chợ lớn mọi nhà ở Nhạc Châu đều mở cửa kinh doanh. Lúc mới đầu mọi người còn vụng trộm làm nhưng về sau chợ càng ngày càng to, quan trông coi cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ thu chút thuế rồi liền ngó lơ luôn.
Đến lúc này rồi thì khu chợ này họp cũng gần như quang minh chính đại, chỉ còn thiếu mỗi tờ công văn mà thôi, nhưng mà trời cao, hoàng đế ở xa cũng chẳng ai thèm quản.
Kết quả là nhóm thương lữ giao dịch càng thêm thân thiện, từ phố bán châu báu đến khu bốc thuốc, cửa lớn phía Đông rồi ven hồ Động Đình người bán người mua cứ gọi là chen chúc.
Người trêи đường chẳng những có nông dân làm ruộng, thợ săn còn có cả thương nhân người hồ, có người lấy hàng đổi hàng, có người là tiền trao cháo múc.
Hết cả buổi trưa, Bạch Lộ đi từ phố Đông sang phố Tây lại đến phố Nam rồi ra cả ngoài thành. Nàng mua bổ sung toàn bộ những hàng hóa hôm qua không mua được.
Hôm nay là ngày chính thức mở bán nên đám đông so với hôm qua càng thêm nhiều.
Mấy cửa hàng nổi tiếng đã sớm chật ních người, mà nam nhân kia đi ở bên cạnh cũng có chỗ dùng đến. Nàng còn chưa có mở miệng, hắn đã thay nàng hô tránh đường rồi che chở nàng đi vào trong cửa hàng để xem hàng hóa.
Mới đầu, nàng còn có chút khẩn trương, mỗi khi hắn tới gần liền nhịn không được căng thẳng nhưng trong chợ nhiều người như vậy, mà nàng không thể không chú ý thấy rằng tuy dựa vào gần nhưng hắn vẫn cố không chạm vào nàng.
Hắn sẽ che chở nàng trong lòng nhưng cũng không chạm vào tay nàng.
Hắn thay nàng ngăn cách đám người, giống như ở Ứng Thiên Đường, có lúc bất đắc dĩ phải chạm vào nàng thì hắn sẽ nói trước để nàng chuẩn bị.
Điều này làm cho nàng thấy tốt hơn nhiều, không còn giống như chim sợ cành cong nữa.
Đương nhiên, ngẫu nhiên vẫn sẽ có ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không nói toạc ra sự khẩn trương của nàng, mà những lúc đó hắn sẽ che chở nàng đi đến một góc, trấn an và chờ nàng bình tĩnh lại.
Dần dần, sự tồn tại của hắn trở nên quen thuộc mà yên ổn, giống như khi nàng ở cạnh Đại Lương hoặc A Đồng, thậm chí chỉ có hơn chớ không kém. Đến buổi chiều, nàng thậm chí sẽ vô thức chủ động tới gần, thậm chí cầm lấy tay hắn để bản thân bình tĩnh lại.
Nàng sau đó mới ý thức được hành vi của mình, liền buông tay nhưng hắn cũng không lấy đó để chế nhạo nàng.
Sau giữa trưa ngày mùa thu, trời vẫn còn chút nóng.
Đi vài canh giờ bên ngoài, mồ hôi sớm thấm ướt quần áo, nàng cũng không chú ý nhiều mà chỉ cùng lão bản mặc cả, thẳng đến khi có một chiếc xe ngựa chở hàng hóa không khống chế được chạy vọt tới.
Mọi người kinh hô bốn phía né tránh, sợ tới mức làm con ngựa kia càng hoảng càng loạn. Nàng chậm nửa nhịp, quay đầu đã thấy không kịp rồi, con ngựa đã đến ngay trước mặt. Đúng lúc này, nam nhân ở phía sau đem nàng kéo vào trong ngực bay ra đằng sau mấy bước.
Nàng thở hào hển, hàng hóa trong tay rơi xuống, mũ trêи đầu cũng bay mất, trước mặt chỉ cảm thấy một trận choáng váng.
Mặt nàng dán vào khuôn ngực ẩm ướt mồ hôi của hắn, một đôi bàn tay cứng như sắt giam chặt nàng lại. Trong khoảnh khắc đó nàng có chút kinh hoảng, cơ hồ không thể hô hấp, nhưng nàng biết là hắn chứ không phải người khác.
Trong lúc hỗn loạn, cái mái che nắng của một sạp hàng rơi xuống, đổ trêи người hắn. Nàng có thể cảm nhận được cỗ chấn động kia, lại có thể nghe thấy tiếng gốm sứ bị bể vỡ dưới vó ngựa, nghe thấy mọi người kinh hoảng quát to, còn có người khóc.
Nhưng hắn không để nàng bị thương, che chở nàng lui một đường, lại rút một cái gậy gỗ chặn lại hàng hóa bay đến mang nàng đến chỗ an toàn.
Sau đó, hắn liền buông tay. Mà lúc cánh tay hắn vừa buông thì nàng lại cảm thấy hoảng sợ.
Còn chưa hoàn hồn, nàng đã thấy hắn chạy lên, nhịp chân rồi xoay người ngồi lên con ngựa không biết tại sao lại phát cuồng kia.
Con ngựa kia có màu hạt dẻ, so với những con ngựa chở hàng bình thường thì còn cao lớn hơn, nó ra sức giãy dụa, lực đạo cực mạnh, ý muốn hất hắn xuống. Con ngựa đó là ngựa kéo xe, trêи lưng không có yên ngựa khiến hắn đành ghìm chặt dây cương, cúi người thấp nhưng vẫn suýt bị đã xuống đất. Những người bên cạnh nhìn xem chỉ thấy kinh hồn táng đảm, nàng lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Nhưng hắn nửa điểm cũng không có ý xuống ngựa, nàng thấy trong lúc hỗn loạn hắn vẫn cố giữ con ngựa cách xa quầy hàng, đi đến giữa đường.
Sau đó giống như ảo thuật, nó chậm rãi an tĩnh lại.
Nàng thấy hắn vẫn ngồi trêи lưng ngựa, chỉ dùng một bàn tay cầm lấy dây cương, một bàn tay khác thì ôn nhu vỗ về cái cổ ướt mồ hôi của con ngựa.
Hắn đang nói chuyện với nó.
Giọng nói kia trầm thấp mà hòa hoãn, giống như màn đêm mượt mà, lại ấm áp như gió xuân.
Con ngựa đạp đạp vó ngựa bất an nhưng cuối cùng dưới sự vỗ về của hắn mà nó trấn định lại.
Xác định nó đã khôi phục bình tĩnh, hắn ngẩng đầu lên, tìm kiếm nàng. Nàng có thể thấy hắn thở ra khi thấy mình, lại thấy khóe miệng hắn khẽ cười, ý cười tràn ngâp con ngươi ấm áp.
Trong nháy mắt, nàng không tự chủ được mà ngừng hít thở.
Sau đó, gió lạnh nổi lên.
Nàng run rẩy, lúc này mới cảm thấy lạnh, quần áo trêи người thấm mồ hôi ẩm ướt hết cả.
Chủ nhân của con ngựa tới nên hắn xuống ngựa, đem nó cho chủ của mình, lại nói hai ba câu gì đó rồi mới đi về phía nàng.
Lúc hắn đi đến phía trước, chặn lại gió lạnh, nàng vì thế lại cảm thấy có chút nóng, không phải vì ánh nắng mà vì hắn đã cản gió giúp nàng.
Một ngày này, hắn luôn luôn đứng ở hướng gió, bất luận nàng di chuyển đến đâu thì hắn vẫn luôn giúp nàng cản gió.
“Cô có khỏe không?”
Nàng nhìn nam nhân kia, thấy trong mắt hắn hiện lên sự quan tâm thì cổ họng không khỏi co rút nhanh.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, ý cười trêи môi hắn vụt tắt.
“Bạch Lộ?”
Trong nháy mắt, hắn nâng tay lên muốn chạm vào mặt nàng, nhưung khi ngón tay chỉ cách nàng một tấc thì hắn sự sợ hãi của nàng, bàn tay to dừng lại giữa không trung.
Điều đó làm cho ngực nàng căng thẳng.
“Không……” ɭϊếʍ đôi môi khô ráp, nàng cố gắng mở miệng: “Ta không sao……”
“Thật có lỗi, khiến cô bị dọa rồi.” Hắn thu tay, khóe miệng khẽ nhếch, lại khôi phục bộ dáng vô lại kia.
Bị dọa?
Phải, nàng chính là bị dọa.
Nàng không biết mình hoảng sợ là vì thấy hắn nhảy lên con ngựa điên kia hay phát hiện ra nàng thế nhưng lại hy vọng hắn an ủi mình.
Nàng không phải con ngựa điên kia nhưng sự an ủi của hắn vẫn có hiệu quả.
“Không cần……” Nàng cố bình ổn hơi thở, nói với hắn: “Không cần xin lỗi.”
Giọng của nàng nghe vẫn có chút khàn khàn, nàng có thể cảm giác trái tim trong lồng ngực vẫn đập thật nhanh như muốn nhảy ra.
“Làm như vậy thực dũng cảm.” Nàng nói.
Trong mắt hắn hiện lên ý cười chân chính.
“Cũng thực ngu xuẩn.” Nàng lại nói.
Một câu này bổ sung, chỉ làm cho ý cười kéo dài đến khóe mắt hắn, sau đó hắn đã mở miệng.
“Cám ơn cô đã quan tâm.”
Nàng ngẩn ra, muốn phản bác, lại thấy tai nóng lên, một cảm giác mà nàng tưởng đã lãng quên lại xuất hiện. Mất nửa nhịp nàng mới phát hiện bản thân thế mà lại đỏ mặt, nàng liền xoay người ngồi xổm xuống lục tìm hàng hóa mới bị rơi xuống.
Hắn cũng ngồi xổm xuống hỗ trợ, cũng không biết hắn cố ý hay không mà lại thét lớn một tiếng.
Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, lại thấy hắn đưa tay vỗ về vết thương ở thắt lưng, trong lòng không hiểu sao lại căng thẳng.
“Đau quá đâu.” Hắn lẩm bẩm, vừa nhìn nàng vừa hé ra khuôn mặt tươi cười.
Nụ cười đó thật khiến người ta ghét, mà đôi mắt kia như cánh hoa đào.
Không hiểu sao mặt nàng càng nóng hơn.
Như thế nào có người như vậy…… Như vậy……
Trong lúc nhất thời nàng không phân biệt được mình đang xấu hổ hay chán nản, đành cấp tốc dời tầm mắt từ trêи khuôn mặt tươi cười của hắn về, mau chóng cầm này nọ, đội mũ để che khuất khuôn mặt. Nhưng tấm lụa mỏng này nàng thấy làm sao cũng không ngăn được tầm mắt nóng rực của hắn.
Nàng bước nhanh xoay người tránh ra, lại vẫn cảm giác được hắn đi ngay phía sau. Chân hắn dài, nàng đi hai bước thì hắn chỉ cần bước lên một bước là đuổi kịp. Nàng biết hắn chính là đang đi phía sau nàng, trêи mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Nàng đi nhanh hơn, nhưng hắn vẫn như bóng với hình. Nàng muốn đi nhanh hơn nữa nhưng lại sợ thắt lưng hắn đau nên không tự giác thả chậm bước chân.
Ánh mặt trời buổi chiều đem thân ảnh hai người kéo dài ra. Nàng có thể thấy hắn ở ngay bên cạnh mình, hắn như một tảng đá núi chắc nịch cơ hồ sắp đụng vào nàng.
Nàng chưa bao giờ từng cùng người khác đi gần như vậy, kể cả với thiếu gia cũng không có.
Nàng hẳn là phải cảm thấy sợ hãi, thế nhưng trong đầu lại chỉ nghĩ đến nụ cười phiền lòng trêи mặt hắn.
Trêи đường về khách điếm, nàng thủy chung không dám quay đầu hướng hắn nhìn lại.