[ Lời tác giả
Đông Đông của tôi sẽ tiến gần một bước tới mức tra nam rồi.]
Tiễn Nhiêu Bạch trở về trường học xong, Ngụy Hải Đông mở cửa, cậu cũng không có đi vô đóng cửa ngay, mà là có chút căng thẳng cắn ngón tay, cúi đầu.
Một lát sau, dường như mới lấy dũng khí nhỏ giọng nói rằng: “Về, về sau em còn có thể đi gặp anh được không?”
Ngụy Hải Đông nhìn về phía cậu, chỉ nhìn thấy gò má đỏ hây và lỗ tai xinh xắn, xuyên qua cổ áo lớp áo sơmi trắng còn có thể mơ hồ nhìn thấy được dấu vết đêm qua anh lưu lại.
Anh đột nhiên nghĩ đến lời nói của Trịnh Quân và cậu trai tối hôm qua, không khỏi thay đổi thành một loại ánh mắt dò xét mà nhìn về phía Nhiêu Bạch.
Đúng là một cậu nhóc khéo léo, nói rất ngọt, cầm lên rồi cũng thoải mái, giữ ở bên người đại khái cũng không sao cả.
Nếu là sau này có tiến xa hơn với Ngô Trúc Thanh thì —
Vậy đến lúc đó lại nói.
Nghĩ như vậy xong, anh mới cuối người với qua ghế bên cạnh, Nhiêu Bạch lập tức mở to hai mắt nhìn anh đang gần ngay trước mắt cậu, thoạt nhìn giống như bị con thỏ làm cho sợ.
Làm cho Ngụy Hải Đông nảy ý muốn đùa xa hơn với cậu, mới không có biểu cảm gì mà tính tháo dây đai an toàn ra cho cậu.
Vừa nhìn thấy anh như vậy, tim Nhiêu Bạch lạnh đi, lập tức níu chặt dây an toàn không cho anh cởi ra.
“Không đi à? “
Nhiêu Bạch nức nở lắc đầu, lại cảm thấy không đúng, lại gật đầu một cái.
“Đến cùng là ý em sao? ” Ngụy Hải Đông ngồi xuống lại, giọng nói có chút sốt ruột.
Nhiêu Bạch cắn môi, nước mắt ba rơi xuống tí ta tí tách, nhỏ giọng không ngừng áy náy: “Em, em thích anh, em biết, rõ ràng anh không thích em, cũng không nên, không nên như thế với anh — nhưng mà, em vẫn không muốn đi, huhu, anh đừng bắt em đi.”
Nói xong cậu còn khóc ác hơn, Ngụy Hải Đông tiến tới, thấp giọng hỏi: “Thích anh hả?”
Nhiêu Bạch nặng nề gật đầu, lấy tay lau nước mắt.
Ngụy Hải Đông cười, vươn tay thay cậu lau nước mắt, “Được rồi, thích anh cũng đừng khóc chứ, anh chỉ giỡn với em thôi mà.”
Nhiêu Bạch ngây ngốc ngẩng đầu, lông mi đều đã bị nước mắt thấm ướt cả, cậu có chút không thể tin được, “Thật, thật vậy ạ? “
“Không tin anh à?” Ngụy Hải Đông nhướng mày, Nhiêu Bạch lập tức nói: “Tin, em tin anh mà.”
Khóe mắt vẫn còn nước, lại bật cười, toàn bộ khuôn mặt giống như quả đào hồng ửng căng mọng, mê người không ngớt.
Ngụy Hải Đông mới vươn bàn tay ấm áp ra vuốt ve gương mặt của cậu, Nhiêu Bạch cũng không nhịn nổi mà chà vào tay anh, cậu mở đôi mắt đẫm lệ mông lung ra, “Vậy em vẫn có thể tìm anh chứ?”
“Em chả phải có Wechat của anh sao? ” Ngụy Hải Đông khẽ cắn một ngụm lên gương mặt mềm mại của cậu, “Khi nào nhớ anh thì nói cho anh biết.”
Bị cắn đến mức bé bướm tê dại một hồi, Nhiêu Bạch kẹp chặt chân lại, thấp giọng ‘dạ’ một tiếng.
“Không kêu anh là ca ca hả?” Ngụy Hải Đông vẫn ung dung nhìn cậu.
Nhiêu Bạch ngẩng đầu nhìn về ánh mắt trong suốt của anh, khuôn mặt đã đỏ ửng lên, “Từ đây về sau, lúc nào không có người em gọi ca ca được không?”
“Có thể chứ.”
Cuối cùng ở trong xe hai người ve vãn một lúc lâu, Nhiêu Bạch mới đỏ mặt xuống xe.
Hai người mới tách ra trong chốc lát, Nhiêu Bạch đã phát thoại nhắn ca ca ơi ca ca à cho anh.
Thế nhưng cũng biết thế nào là đúng mực, khi Ngụy Hải Đông nói anh đang bận, cũng rất yên tĩnh chờ anh nhắn trả lời lại.
Tài liệu xin thực tập chuẩn bị vài ngày cũng làm xong.
Đợi lúc anh rảnh rỗi, liền nghĩ đến Nhiêu Bạch.
[ Hôm nay có rảnh không? ]
Nhiêu Bạch trả lời lại gần như là lập tức
[ Có! ]
[ Ca ca ở đâu vậy, em qua kiếm anh.
]
[ Thỏ nhìn ra xa.
jpg]
Ngụy Hải Đông nở nụ cười, anh thích Nhiêu Bạch thích thỏ nên đã lưu lại rất nhiều những biểu tượng cảm xúc có hình thỏ để gửi cho cậu.
Anh phát đi định vị cho Nhiêu Bạch là một khách sạn gần đó, cũng không thấy trả lời lại, một lúc nữa mới nghe thấy rồi tiếng đập cửa.
Ngụy Hải Đông vừa vặn mới tắm xong, vừa lau tóc vừa đi ra cửa.
Vừa nhìn thấy Ngụy Hải Đông tóc ướt mặc áo choàng tắm lồng ngực để trần ra, Nhiêu Bạch hít thở không thông một cái, suýt chút nữa nói không ra lời.
“Choáng váng à? “
Ngụy Hải Đông quơ quơ tay ở trước mắt để chọc quê cậu.
“Em… em….
em đi tắm!”
Ngụy Hải Đông mới ngồi ở trên giường chơi điện thoại di động giết thời gian, phát hiện mấy ngày nay mình chưa từng nói chuyện với Ngô Trúc Thanh, nên nhắn hỏi dạo này người ta sao rồi.
Đang lúc Ngô Trúc Thanh nói muốn đi ngủ, cửa phòng tắm cũng mở ra thật lớn.
Anh ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Nhiêu Bạch trần như nhộng mà đi ra, hai tay xấu hổ che ở trước chân.
Anh đem điện thoại di động đặt ở một bên, đi ra phía trước, bắt đầu mân mê cặp mông của Nhiêu Bạch, trầm giọng nói rằng: “Sao mà nóng lòng thế.”
Nhiêu Bạch nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, cởi áo choàng tắm của Ngụy Hải Đông ra, ghé vào bên tai anh nói bằng giọng vô cùng nhỏ rằng: “Mới nhìn thấy ca ca em đã ướt rồi.”
Thấy Nhiêu Bạch cởi mở như vậy, Ngụy Hải Đông vỗ bốp một tiếng vào cặp mông của cậu “Sao dâm vậy!”
Trong nháy mắt Nhiêu Bạch đã thở gấp lên, bướm nhỏ giữa hai chân đã bắt đầu tiết chất nhờn ra, mỗi lần Ngụy Hải Đông mắng cậu dâm, cậu đều cảm thấy rất kích thích.
Cậu leo đến trên giường quỳ nằm đưa lưng về phía sau, nâng lên thắt lưng thật cao, “Ca ca à, đến em nhanh lên.”
Ngụy Hải Đông nhướng mày, đi ra phía trước, hai tay tách ra cặp mông thịt của Nhiêu Bạch, đã nhìn thấy lỗ lúc không không ngừng co rúc lại ở giữa, anh đưa ngón tay cắm ra vào, ẩm ướt trơn nhẵn, “Mới vừa chuẩn bị à?”
“Dạ…… “
Cậu biết Ngụy Hải Đông vẫn muốn rếp cúc của cậu, cho nên vừa rồi đã rửa sạch ở phòng tắm.
“Ngoan quá.
“
Ngụy Hải Đông lấy chai gel bôi trơn ở tủ đầu giường rồi bôi lên trên con cc của mình, tự sục ở phần gốc, đâm một cái vào cửa vào của Nhiêu Bạch.
Cảm thụ được quy đầu được bôi đầy gel bôi trơn lạnh lẽo lại nhàn nhạt đâm vào hậu môn của mình, bé bướm ở phía trước của Nhiêu Bạch cũng phải chảy ra rất nhiều nước dâm.
Ngụy Hải Đông túm vào hai cánh mông hai bên của Nhiêu Bạch mà tách ra, cái động kia như một khe hở ở giữa, “Lỗ đít của em nhỏ quá à, bé hơn ln của em nhiều.
“
Nói xong anh vươn hai ngón tay duỗi vào, bắt đầu làm mở rộng.
Nhiêu Bạch đã xấu hổ muốn chui xuống đất.
Nhiêu Bạch chuẩn bị tốt, chỉ chốc lát sau đã có thể đút ba đầu ngón tay vào trong lỗ đít, thế nhưng anh vẫn không ngừng thăm dò ở trong tràng bích, tới lúc ấn vào một điểm.
“A a a –” Nhiêu Bạch đã mềm nhũn thắt lưng, cả nửa người đã như tê dại đi mà đổ sụp xuống giường, chỉ còn cái mông là nhô lên cao cao, chuyển động trên xuống theo hơi thở.
“Có thấy sướng hay không? ” Ngụy Hải Đông không ngừng nhấn vào đúng điểm kia, hỏi thân thể của Nhiêu Bạch đã bắt đầu chuyển động run rẩy.
“Sướng, sướng lắm anh… ” Nhiêu Bạch không ngừng co quắp lại, tay túm chặt lấy ga giường, một giây kế tiếp trực tiếp bắn đi ra.
Thấy cũng khá ổn rồi, Ngụy Hải Đông đem quy đầu đặt ở cửa động, hướng bên trong bắt đầu kéo giãn lỗ hạu ra.
Nhiêu Bạch vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ cảm thấy một thứ cực lớn đang căng giãn ra cả người mình, “Ư…… Á á… Ưm.., lớn quá, con cc của ca ca lớn quá, em bị rách mất… “
Hậu môn cũng không giống với âm vật trước mặt, có hơi khô thế nhưng lại vẫn rất chặt, nếp uốn trên ruột càng ngọa nguậy không ngừng, quấn chặt vào làm Ngụy Hải Đông thấy sướng kinh khủng, anh nắm thắt lưng mềm nhũn của Nhiêu Bạch, đút hết cả cây vào trong.
Anh áp vào trên lưng Nhiêu Bạch, bắt đầu nắc hông, Nhiêu Bạch bị những va chạm trước sau mà rên rỉ không ngừng.
Ngụy Hải Đông mới nằm úp sấp ghé vào bên tai của cậu, “Cái lỗ dâm của em bót quá đi.”
“Ah..
Ưhm… Ca ca chịch em sướng không? Ư ư — “
dương vt của Ngụy Hải Đông vừa vặn chọt tới một điểm của cậu, làm cho cậu trong nháy mắt đã giương vũ khí đầu hàng, cái tay ở trước ngực cố níu ga trải giường, như là cực kỳ khó chịu hoặc như là đang cực sướng.
Ngụy Hải Đông hài lòng nhìn vẻ mặt của cậu, không ngừng mà tấn công vào đúng một điểm ấy làm cho Nhiêu Bạch sướng muốn bay lên.
“A a, không muốn, em, em lại muốn bắn, ưm ưm…… “
Cậu lại phun trào ra một lần nữa.
Chờ thần chí của cậu tỉnh táo lại lần nữa, Ngụy Hải Đông đã thay đổi tư thế cơ thể, anh đem Nhiêu Bạch lật lên, sau đó đỡ mông của Nhiêu Bạch nâng lên, làm cho anh có thể nhìn rõ được cảnh con cc của mình đang đâm vào phía sau cậu.
Nhiêu Bạch chóng mặt muốn ngất chỉ có thể nhìn cảnh con cu bự của Ngụy Hải Đông không ngừng ra vào, bé bướm trước mặt lại thấy trống rỗng, cậu tức thì cảm nhận được đột nhiên trống rỗng, bé bướm giống với lỗ hậu phía sau mà cùng nhau co rút, suýt chút nữa kẹp Ngụy Hải Đông tới mức muốn bắn, anh vỗ một cái vào mông của Nhiêu Bạch, hung hăng nói: “Đừng kẹp chặt như vậy! “
Thế nhưng Nhiêu Bạch lại nhịn không được, cậu giãy dụa, bị ăn hiếp mà năn nỉ Ngụy Hải Đông, “Anh sờ phía trước của em, ln dâm ở trước của em ngứa quá đi, ca ca, anh sờ vào nha.
“
Ngụy Hải Đông hai tay bấu vào thịt của cậu, phần hông va vào mông của cậu, trong phòng không có tiếng nói nào, cũng chỉ có tiếng da thịt bạch bạch va chạm vào nhau.
Nghe được bướm của Nhiêu Bạch đang vô cùng đói khát, cậu thực sự nhịn không được chỉ có thể tự vươn tay cắm vào trong bướm an ủi chính mình, “A, hức hức — “
Ngụy Hải Đông rất hứng thú mà nhìn cậu đang tự thủ dâm, phía sau lại bắt đầu đâm vào điểm G của cậu.
Bỗng nhiên lại bị đâm vào, trong đầu Nhiêu Bạch trong nháy mắt như không có ý thức, lỗ hậu co rút nhanh một hồi, ngón tay cũng cắm vào chỗ sâu nhất trong bướm của mình.
Ngụy Hải Đông cũng sẽ không nhịn nữa, trực tiếp bắn vào bên trong.
Bị tưới tinh dịch nóng vào, trong đầu trở nên trắng xóa, Nhiêu Bạch đưa cánh tay tự an ủi vô lực rũ xuống dưới.
Ngụy Hải Đông rút ra con cc đã hơi mềm xuống, tiến tới lên bướm ở trên, cà cà vào hột le, lại bắt đầu cứng lên, sau đó đã trực tiếp đánh vào chỗ hiểm, cắm vào sâu trong bướm.
Lúc này, tinh dịch từ lỗ đít của Nhiêu Bạch vẫn còn đang chảy xuôi xuống.
Một đoạn thời gian sau đó, hai người sẽ thỉnh thoảng dây dưa gặp nhau, giống như đang ăn vụng sau lưng vậy.
Ngụy Hải Đông thỉnh thoảng sẽ làm cho cậu tới nhà mình, còn phần nhiều là đi khách sạn, chịch đủ kiểu khác nhau, hoàn toàn mở mang cơ thể của Nhiêu Bạch.
Nhưng lại chưa bao giờ chở cậu về trường.
Xe của anh rất nhiều người biết, sợ bị người ta nhìn ra, nói cho Ngô Trúc Thanh sẽ không tốt.
Có đôi khi Nhiêu Bạch cũng sẽ vẫn xuất hiện, với Ngô Trúc Thanh ở trên bàn cơm, Ngụy Hải Đông quan tâm cơ thể Ngô Trúc Thanh, dưới bàn lại cọ xát mập mờ lên chân của Nhiêu Bạch.
Mỗi lúc như thế, Nhiêu Bạch vẫn lén có cảm giác mình hơn hẳn người kia.
Ngô Trúc Thanh dù có được thích như thế nào, thì tay của Ngụy Hải Đông vẫn đang sờ mó người cậu.
Chỉ cần cậu có con với Ngụy Hải Đông, cậu có lòng tin sẽ giành lấy được một phần trong tim anh.
Đến lúc đó cậu cũng không cần núp trong bóng tối nữa.
Thế nhưng, giấy không gói được lửa, dù cho bọn họ đã rất chú ý, nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót.
Hôm nay, Ngụy Hải Đông thì đi thực tập, hai người lại làm một nháy ở chỗ phòng trọ gần trường.
Sau đó Ngụy Hải Đông mới chỉnh sửa lại đồ đạc, chuẩn bị dời đến phòng ở mới gần nơi thực tập.
Đồ đạc quá nhiều, phải mang hai lần, Nhiêu Bạch đã nói sẽ ở lại để giúp anh dọn dẹp mấy thứ còn sót lại, trước tiên đem chuyển hết đồ qua bên kia rồi tính.
Ngụy Hải Đông đồng ý rồi đi ngay.
Thế nhưng anh chẳng thể nghĩ tới, Ngô Trúc Thanh hai năm nay chưa từng tới chỗ phòng trọ này của anh một lần nào, thế mà lại khăng khăng chọn đúng hôm nay để tới..