Bạch Liên Hoa Nghịch Tập

chương 38: căn cứ và thất vọng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Hạ Chí, tôi nhớ cậu, cậu có nhớ tôi không?”

Đến khi cánh cổng của căn cứ Hoa Dương xuất hiện trước mắt Liên Hoa, Liên Hoa có một loại xúc động muốn rơi lệ. Má nó, Tiếu Trạch chỉ đường dẫn bọn hắn đi không tới nửa ngày là đã thấy được tường thành cao m của căn cứ Hoa Dương. Tường thành này được xây dựng và sửa chữa sau mạt thế, mạt thế bùng nổ được nửa năm, các hệ thống cơ bản lớn lớn nhỏ nhỏ trong căn cứ mọc lên như nấm sau mưa, giao thông được mở ra một phần.

Cũng không biết bốn người bọn họ đi kiểu gì, lại không gặp được bất kỳ một người nào, hoặc đội nhóm ra ngoài thu thập vật tư và săn bắn, rất ngược.

“Người anh em, rất cảm ơn cậu.” Liên Hoa vỗ vai Tiếu Trạch, rất thành ý mà cảm tạ, đa tạ cái người đã cứu bốn người bọn họ khỏi kiếp nạn lạc đường.

Tiếu Trạch gãi gãi đầu, cười ha ha, nói: “Không có gì, không có gì, chỉ là một căn cứ thôi, là người đều tìm được.”

Mọi người: “…” Ý hắn nói chúng ta không phải người sao?

Đại khái cảm thấy không khí ngồ ngộ, Tiếu Trạch chắp tay hành lễ: “Đa tạ các vị thí chủ đã cứu giúp, bần đạo vô cùng cảm kích, bần đạo còn có việc, xin đi trước.”

Vèo một tiếng, Tiếu Trạch liền biến mất.

Mọi người: “…” Chạy thực nhanh.

“Thật tốt quá, anh trai, chúng ta rốt cục tìm được căn cứ rồi.” Tiểu loli rất vui vẻ.

Liên Hoa nhìn nhìn quần áo rách tung toé trên người bọn nhỏ, vẫn nên nhanh vào căn cứ mua. Triệu Tiểu Long đã oán giận rất nhiều về cái quần bị rách mông của nó.

Cổng lớn của căn cứ có rất nhiều người canh gác, tổng cộng có hai cửa, một cái vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, ra vào đều là xe với xe, đủ các loại dị năng giả trâu bò hoặc là đám dị năng giả con ông cháu cha. Cửa còn lại thì nhỏ hơn một ít, có không ít người xếp hàng, người người đều xanh xao vàng vọt, vừa thấy đã biết là dân chạy nạn.

Liên Hoa tự giác kéo ba đứa nhỏ đi cửa nhỏ xếp hàng.

“Nhớ kỹ trên đường anh đã nói gì với mấy đứa không??” Liên Hoa cường điệu một chút.

“Nhớ kỹ, không thể bại lộ dị năng thực sự, không thể đánh nhau với người ta, không thể náo loạn, có thể nhịn thì nhịn, nhịn không nổi nữa thì tìm nơi không có người giết chết hắn, sau đó hủy thi diệt tích.” Triệu Tiểu Long cằn nhằn.

Hai anh em Hà gia liên tục gật đầu.

“Còn có, hai cái mặt của hai đứa che lại cho bớt đẹp đi, cho tới khi thực lực chưa đủ mạnh thì tốt nhất đừng khiến người khác chú ý.”

“Vâng vâng!”

“Ngoan.” Liên Hoa sờ sờ đầu chó ba đứa nhỏ: “Chúng ta xếp hàng đi.”

Bọn họ xếp hàng hơn nửa giờ, rốt cục đến phiên mình.

Một mỹ nữ mang theo mắt kính đen, mặt lạnh lùng thuận tay cho bọn họ bốn tấm bảng, điền vào danh tính, giới tính, tuổi tác, có dị năng gì. Liên Hoa thành thành thật thật điền đầu tiên, dị năng viết là Thủy hệ. Ba đứa nhỏ liền viết không có dị năng.

Người hướng dẫn nhận lấy tấm bảng, thấy trong bốn người này có một Thủy hệ dị năng giả, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một ít.

“Đến bên kia lấy giấy thử, kiểm tra có bị lây nhiễm virus tang thi hay không.”

Liên Hoa dựa theo chỉ thị, bọn họ lấy bốn tờ giấy rồi nhỏ máu lên. Giấy thử không đổi màu, người hướng dẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô không hy vọng dị năng giả hiếm lắm mới gặp lại bị lây nhiễm. Liên Hoa cảm thấy thật thú vị, không nghĩ tới nhanh như vậy đã xuất hiện thứ có thể kiểm tra virus tang thi, cũng không biết có chuẩn hay không.

“Hiện tại nếu muốn tiến vào căn cứ, đều phải nộp phí. Một người một trăm viên tinh hạch cấp một, dùng vật tư cũng được. Dị năng giả thì khỏi, còn được cung cấp chỗ ở miễn phí, mỗi ngày có nửa cân lương thực trợ cấp.”

Liên Hoa vừa nghe, liền biết đây là thủ đoạn căn cứ mời chào dị năng giả.

“Đương nhiên, chúng tôi sẽ có người chuyên môn để thí nghiệm dị năng, tránh cho có người giả mạo.” Người hướng dẫn nghiêm túc nói. Liên Hoa liên tục gật đầu.

“Người thường có thể đi khu gieo trồng làm việc, cũng có thể tham gia đội sửa tường thành, chúng tôi đều sẽ cung cấp lương thực. Trong căn cứ, chỉ cần làm việc, sẽ không chết đói, chỉ là sinh hoạt không quá tốt mà thôi. Đương nhiên, cũng có thể ra khỏi căn cứ săn bắn, thịt biến dị thú và vật tư trong thành phố đều là thứ tốt.” Người hướng dẫn tiếp tục nói.

Liên Hoa không nói gì, chỉ nghe.

“Căn cứ chúng tôi có phúc lợi rất tốt cho các dị năng giả, có thể ở khu A, khu A là khu biệt thự.”

Liên Hoa vẫn không nói lời nào.

Người hướng dẫn giật giật khóe miệng: “Cậu có thể nhận phúc lợi, cũng có thể không nhận.”

“Vậy nhận rồi thì có nghĩa vụ gì?” Liên Hoa mở miệng hỏi.

“Nhận rồi chẳng khác nào gia nhập vào đội ngũ của căn cứ chúng tôi, mỗi tháng phải có một lần cưỡng chế làm nhiệm vụ, nhất định phải tham gia.”

“Vậy nếu muốn rời khỏi căn cứ thì sao?”

“Chúng tôi không hạn chế tự do của cậu, cậu muốn đi, chỉ cần đăng ký nơi đến một chút.”

“Vậy nếu không nhận?” Liên Hoa phun ra một câu làm cho người hướng dẫn cơ hồ muốn hộc máu, lấy ra bốn viên tinh hạch của biến dị thú cấp hai.

“Chúng tôi nộp phí vào thành.”

“Cậu thực sự không suy xét việc nhận phúc lợi sao?” Người hướng dẫn nhịn không được hỏi một câu.

“Ừ, tôi phải chăm sóc ba đứa nhỏ này, không thể đi những nơi nguy hiểm.” Liên Hoa thảnh thơi nói.

Người hướng dẫn thấy không thuyết phục được, đành phải thấp giọng nói một câu xui, rồi cho bọn Liên Hoa bốn cái thẻ trắng.

“Đây giống như chứng minh thư, tượng trưng cho thân phận công dân bậc một, trong căn cứ không có thứ này không được, nếu làm mất nhất định phải nộp hai mươi viên tinh hạch cấp một đền bù. Không được làm mất.” Người hướng dẫn tức giận nói. Vốn còn tưởng rằng có thể đề cử một dị năng giả, cô liền có thể hưởng hoa hồng! Ai biết được đây là một tên nhát gan sợ chết, làm cô lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Liên Hoa cũng chú ý tới thái độ chuyển biến của người hướng dẫn, hắn cũng nhìn thấy những người hướng dẫn khác chỉ hỏi mấy câu rồi đi mất, phỏng chừng cô hướng dẫn này nể tình hắn là Thủy hệ dị năng giả mới giải thích nhiều thêm mấy câu. Đầu năm nay, mấy cô gái xinh đẹp có thể làm việc thoải mái chính là có chỗ dựa lưng, Liên Hoa kéo bọn nhỏ tranh thủ đi vào căn cứ.

Khi thật sự tiến vào căn cứ, Liên Hoa mới phát hiện bên trong căn bản không tốt đẹp như hắn tưởng tượng. Tường thành cũng chỉ mới sửa được một khúc, chỗ khác là lưới sắt cao cao bao bọc, chỉ cần một con biến dị thú cấp cao cào cho một cái là thành đồ bỏ đi liền. Tòa nhà và chỗ ở bên trong cũng ít, rất nhiều lều trại dựng lên cùng một chỗ, hết sức chật chội. Đây hẳn là khu dân nghèo.

Liên Hoa kéo bọn nhỏ đi vào trong, hắn không biết, bởi vì hắn là dị năng giả, bốn người bọn hắn mới được cấp chứng minh thư cho.

Càng đi, kiến trúc bên trong càng tốt, Liên Hoa đoán nơi này hẳn là khu biệt thự xa hoa, bên trong bị ZF và dị năng giả chiếm lĩnh.

Nơi này chỉ có thể tính là một căn cứ loại nhỏ, còn kém hơn căn cứ cỡ trung rất nhiều, càng đừng nói đến trong tiểu thuyết khi miêu tả căn cứ ở kinh đô, còn có căn cứ của Hạ Chí, đó quả thực chẳng khác nào một thành phố mới.

Liên Hoa đột nhiên có điểm sầu não, Hạ Chí, tôi nhớ cậu, cậu có nhớ tôi không?

“Anh trai, Tiểu Ngữ đói bụng.” Hà Ngữ nhỏ giọng nói.

Liên Hoa phục hồi tinh thần, thấy bọn nhỏ đều nhìn hắn, cười cười: “Đi khu giao dịch xem trước cái đã.”

“Vâng, anh trai, có phải anh lại nhớ đến vợ của anh không?” Tiểu loli nói thẳng.

Liên Hoa: “…”

“Không cần rắc muối vào miệng viết thương của anh Liên, chúng ta phải thông cảm cho tâm tình yêu đơn phương của ảnh.” Triệu Tiểu Long kéo Hà Ngữ, lặng lẽ nói.

Liên Hoa: “…” Ê ê, anh mày nghe thấy nhé! Một chút thương cảm trong lòng hắn cứ như vậy bay mất.

Liên Hoa mang người đến khu giao dịch, nơi này khá nhiều người, hai bên bày đầy quán, có đủ thứ loạn thất bát tao.

Liên Hoa nhìn nhìn, không tìm được nơi bán thức ăn, xem ra thức ăn nơi này đã bị hạn chế số lượng. Liên Hoa nhớ tới người hướng dẫn có nói đến khu gieo trồng, hiện tại vẫn chưa có kỹ thuật và hạt giống mới, căn bản không làm ra loại lương thực gì mới, nửa năm qua, hẳn là có người phát hiện những thứ mình thu hoạch đều không thể ăn.

Liên Hoa ngao du bên ngoài lâu như vậy, hắn biết tốc độ biến dị của thực vật đã nhanh hơn. Chỉ sợ không cần đến hai ba năm, bên ngoài đã trở thành nơi nguy hiểm thật sự.

Liên Hoa lắc đầu, chuyên tâm tìm kiếm thứ mình cần.

Cuối cùng, Liên Hoa lấy mấy viên tinh hạch của biến dị thú cấp một để đổi không ít quần áo, thứ này hiện tại không quý. Chỉ cần tìm một cái trấn nhỏ liền có một đống.

Liên Hoa cũng không muốn dùng tinh hạch của biến dị thú, dọc đường đi bọn họ không phát hiện một con tang thi nào, tang thi bình thường đều tập trung trong thành thị, biến dị thú cấp thấp và côn trùng biến dị thật ra gặp phải không ít, hoặc là biến thành thịt cho bọn họ, hoặc là bị bọn họ đập ra bã.

Dị năng ‘hấp thu’ của Triệu Tiểu Long đều không lãng phí chút tài nguyên nào, đánh quái thì giữ lại tinh hạch, còn có thể hấp thu toàn bộ năng lượng trong cái xác, rất có ích cho đồng đội, cho nên mấy đứa nhỏ phát huy tài năng rất tốt, chỉ dựa vào nấm năng lượng của Liên Ngọc căn bản không đủ. Không có tinh hạch thì Liên Ngọc không sinh ra nấm năng lượng được.

Liên Hoa tìm nửa ngày, cũng không tìm được muối ăn. Bọn họ hiện tại thiếu muối ăn, thân thể dị năng giả tuy rằng rất tốt, nhưng thời gian dài không ăn muối cũng không được.

“Này, cậu trai, tôi thấy cậu đang rất buồn rầu nha! Muốn người anh em này hỗ trợ một tý không?” Liên Hoa bị một tên đàn ông vóc dáng nhỏ bé ngăn cản.

“Anh biết tôi đang tìm gì sao?” Liên Hoa cau mày hỏi, bất động thanh sắc che chắn cho ba đứa nhỏ phía sau.

Nhìn ra phòng bị của Liên Hoa, tên đàn ông vóc người nhỏ cười hắc hắc: “Cậu đừng khẩn trương, người đến nơi này đều đến mua đồ vật, nhìn dáng vẻ cậu chính là không tìm được thứ mình muốn, không phải đồ ăn thì cũng là đồ dùng đặc thù. Đi theo tôi, tôi biết một chỗ, cậu muốn có cái gì thì có cái đó.”

“Tôi muốn súng mấy người cũng có?” Liên Hoa chớp mắt hỏi.

“Hả? Thứ đó bị quản rất nghiêm, bất quá nếu cậu muốn, cũng không phải không có cách nào.” Tên đàn ông vóc người nhỏ bé trưng ra vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

“Tôi chỉ muốn muối ăn, nơi đó có không?”

“Muối ăn? Có, có, cậu đi theo tôi.” Tên đàn ông vóc dáng nhỏ liền đi về một phía.

“Nghe nói muối ăn và lương thực trong căn cứ không phải quản rất nghiêm sao?” Liên Hoa bất động thanh sắc hỏi.

“Tuy quản nghiêm, nhưng nếu có chiêu số, vẫn có thể lấy đến tay như thường, chỉ cần có người nguyện ý vận chuyển ra.” Tên đàn ông một chút cũng không thèm để ý Liên Hoa đang thăm dò.

Liên Hoa và bọn nhỏ đã có phòng bị, hi vọng tên gia hỏa này không lừa hắn làm gì, bằng không sẽ cho tên này ‘ăn’ đủ. Lại nói tiếp, Liên Hoa vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với loại ‘chợ đen’ này, có chút kích động.

Đi theo tên đàn ông không quá lâu, tên đó gõ cửa ba nhịp, cửa liền mở ra. Liên Hoa cũng theo vào.

“Tiểu La, mang sinh ý đến đây!” Quầy phía trước có một gã u vai bắp thịt, hết sức thô to lớn tiếng nói.

“Đại sinh ý đến, đại sinh ý đến.” Tên đàn ông vóc dáng nhỏ siểm nịnh cười nói.

Tên thô to nhìn nhìn đánh giá, một thanh niên, mang theo ba đứa nhỏ bẩn thỉu, a, còn có một con nhóc nữa. Khóe miệng gã bất tri bất giác lộ ra nụ cười thèm nhỏ dãi. Trên mặt người thanh niên dù rất bẩn, nhưng vẫn nhìn ra được bộ dạng không tồi, nếu tắm rửa sạch sẽ, để người bên trên hưởng trước, sau đó tới lượt bọn họ uống ké một muỗn canh cũng không tồi. Còn có con nhóc kia, đúng là kiểu lão đại thích, còn mấy thằng nhóc, không thèm dùng! Với đống sinh ý này, người bên trên nhất định ban thưởng không ít.

Đồng tử tiểu loli Hà Ngữ đột nhiên tối lại, môi nhẹ nhàng động vài cái, hai mắt Hà Húc và Triệu Tiểu Long lập tức lạnh xuống, Liên Hoa chỉ hơi nhíu mày, làm như mình không phát hiện điểm khác thường.

“Đây!” Gã thô to tung một thứ, tên vóc dáng nhỏ tranh thủ tiếp được, đó là một cái bánh bột ngô khoai tây. Tên đó tranh thủ đánh bài chuồn: “Không quấy rầy các vị mua bán, tôi đi trước.” Rồi nhanh chóng tranh thủ chạy đi.

Hai mắt Hà Húc chợt lóe, một con sâu nho nhỏ liền bay ra, chui vào quần áo của tên kia. Hắn hiện tại chỉ có thể khống chế những côn trùng có chỉ số thông minh không cao, tinh thần lực thấp.

Liên Hoa thấy Hà Húc hành động, nhưng hắn cũng không làm gì.

“Tôi muốn muối ăn, nơi này của mấy người có không?” Liên Hoa hỏi.

Gã thô to xoay người lấy ra một túi muối ăn: “Đây, ba mươi viên tinh hạch cấp hai một túi.”

Liên Hoa lấy ra một viên tinh hạch cấp ba, đặt lên bàn nói: “Cho tôi ba túi, còn lại không cần thối.”

Gã thô to cầm lấy viên thú tinh cấp ba, hai mắt lóe lóe, hiện tại dị năng giả phổ biến đều là cấp một cấp hai, cấp ba đã rất ít, lão đại của gã cũng chỉ mới cấp ba, không nghĩ tới tên thanh niên này lại có thể không do dự lấy ra một viên thú tinh cấp ba, thứ này gã còn chưa từng thấy qua! Biến dị thú cấp ba khó chơi như thế nào, gã cũng không biết.

“Được.” Gã thô to tươi cười đầy mặt lấy ra hai bao muối ăn nữa.

Liên Hoa cầm ba bao muối, xoay người đi ra ngoài.

“Chờ đã, em trai, lão đại muốn gặp cậu, không biết cậu có thể chờ chút hay không.” Gã lớn tiếng nói.

Liên Hoa lộ ra một nụ cười lạnh, hắn cố ý lấy tinh hạch cấp ba ra, là muốn để cho lũ người này biết khó mà lui, không ngờ vẫn còn dám đánh chủ ý lên người mình, khinh thường hắn là quả hồng mềm sao? Hắn thoạt nhìn dễ lừa lắm sao?

“Sao?” Liên Hoa chấp mắt: “Lão đại mấy người muốn gặp tôi, vậy kêu hắn tự mình tới chỗ tôi nói chuyện! Tôi nghĩ, tìm chỗ ở một người, đối với mấy người mà nói vẫn rất dễ dàng đi? Cáo từ.” Liên Hoa mang người xoay lưng bước đi.

Tươi cười trên mặt gã thô to đã không bảo trì được nữa, nhổ một ngụm nước bọt: “Nhãi ranh, chờ mày rơi vào tay tụi tao, để xem mày có kêu cha gọi mẹ không?”

Sắc mặt Hà Ngữ rất khó xem, siết chặt nắm đấm, Liên Hoa giữ chặt con nhóc: “Không có việc gì, chỉ là một thằng hề nhảy nhót thôi, để xem lão đại sau lưng gã rốt cuộc là ai.” Liên Hoa mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài.

Triệu Tiểu Long một câu cũng không nói, Hà Húc lại thả ra một con sâu nhỏ màu đen.

“Đừng giết chết hắn.” Liên Hoa nói với Hà Húc.

Hà Húc nhìn Liên Hoa một cái, cúi đầu im lặng.

“Đi, anh Liên trước tiên dẫn mấy đứa thuê phòng, ăn chút gì đó.” Liên Hoa lẩm bẩm: “Vốn còn muốn để mấy đứa ở chỗ này một thời gian, bây giờ xem ra không ổn lắm! Căn cứ này, nếu không phải do ZF ngụy trang, kỳ thật chính là loại căn cứ tư nhân đi? Được rồi, đêm này nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta đi!”

Mấy đứa nhỏ gật đầu.

Truyện Chữ Hay