Vân Dật Long lòng đau như cắt, hơ hải gọi:
- Tiền bối, lão tiền bối...
Kim Thủ Bà Bà mỉm cười:
- Vậy là lão thân đã yên tâm rồi... Hãy đối xử tử tế với Sơn Phụng... Sơn Phụng... một lòng... si... yêu...
Gắng gượng nói đến đó, ngoẹo đầu sang bên chưa kịp dứt lời thì đã trút hơi thở cuối cùng.
Vân Dật Long quỳ xuống trước mặt sụp lạy, khóc nức nở nói:
- Vãn bối đã chịu hậu ân hai sư đồ tiền bối dù tan xương nát thịt cũng khó đền đáp muôn một... Xin tiền bối hãy yên tâm, Vân Dật Long này sẽ không để cho tiền bối thất vọng nơi chín suối!
Song chàng lập tức đau đầu về vấn đề xử lý thi hài của Kim Thủ Bà Bà, chàng nên mai táng hay là vận chuyển về Miêu Cương.
Sau cùng, chàng đã quyết định phong bế sơn động, khi nào gặp “Kim Thủ Ngọc Nữ” Quan Sơn Phụng rồi hẵng định liệu.
Chàng bước ra ngoài, thấy trời đã về chiều, trong sơn cốc gió rất mạnh, gió núi trong mát lập tức khiến đầu óc chàng tỉnh táo hơn.
Ngay cạnh sơn động có một tảng đá rất to, Vân Dật Long liền vung động song chưởng lên, liền tức một vòng xoay đỏ hiện ra, nhanh chóng từ cam đổi sang vàng, lục, lam rồi đến màu vàng kim, nhưng sau đó không còn biến hóa nữa.
Vân Dật Long bỗng quát vang, vận hết toàn lực, lập tức vòng xoay biến thành màu tím sẫm, ập xuống một tảng đá to chừng hai trượng.
Vòng xoay màu tím sẫm vừa chạm vào tảng đá, lập tức biến mất, màu tím thu nhỏ trông tương tự như dấu chưởng của những màu khác, nhưng Vân Dật Long đưa tay phất nhẹ, tảng đá ấy lập tức biến thành cát vụn, lả tả rơi xuống đất.
Vân Dật Long chẳng rõ mình vui mừng hay đau khổ, tuy chàng đã đạt đến tột bậc về Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng, song thành tựu ấy đã đổi bằng tính mạng của Kim Thủ Bà Bà. Chàng ngoái lại cửa động đã lấp kín, lại lẳng lặng khấn nguyện một hồi, sau đó cất bước bỏ đi.
Lúc này đã vào khoảng canh đầu, Vân Dật Long bỏ ý định trở về Kim Bích Cung, thẳng tiến về phía Ngạo Thiên Phong, song chàng đi rất chậm, bởi cách giờ hẹn hãy còn quá sớm.
Trên đường chàng đã lưu ý quan sát khắp nơi, nhất là những con đường dẫn đến Chính Nghĩa Nhai, song chàng chẳng phát hiện được gì khả nghi cả.
Chàng bất giác đâm ra hoài nghi, chẳng lẽ Tây Môn Văn và hai tên tay sai Chính Nghĩa Nhai bị giết chết dưới Ngũ Hòe Lãnh lại không hề kinh động đến Chính Nghĩa Nhai sao? Hay là họ vẫn chưa phát giác?
Trong khi suy nghĩ, chàng đã đến dưới Ngạo Thiên Phong.
Lúc này đã gần đến canh hai, Vân Dật Long không chần chừ nữa, giở khinh công phi thân lên Ngạo Thiên Phong, giờ đây công lực của chàng đã gia tăng gấp bội, phóng đi nhanh đến mức chính chàng cũng khó có thể tin được.
Khi lên đến đỉnh núi, dưới ánh trăng sáng, chàng thấy bốn bề vắng lặng, bèn phóng thẳng vào trong rừng bách.
Chàng đã quen đường thuộc lối, vừa vào trong rừng liền rẽ sang hướng khác. Thốt nhiên, tiếng binh khí rít gió vang lên, bốn thanh trường kiếm cùng lúc từ bốn phía tiền hậu tả hữu đâm tới nhanh khôn tả, thì ra trong rừng đã có người mai phục từ trước.
Vân Dật Long tức giận, “choang” một tiếng, Trích Huyết Kiếm đã nhanh như chớp ra khỏi vỏ và vung lên, những thấy ánh bạc chớp ngời, liền thì vang lên bốn tiếng hự khẽ, bốn người áo đen đã đầu lìa khỏi cổ, ngã xuống đất chết thê thảm.
Liền sau đó bỗng nghe tiếng ầm ầm vang dội, thì ra hai cây bách to lớn cỡ một vòng tay ôm đã bị Trích Huyết Kiếm tiện ngang thân, từ từ đổ ngã xuống đất.
Trong đêm khuya yên vắng và lại ở trên núi cao, tiếng đổ ngã của hai ngọn cây to đủ vang xa đến mười dặm.
Vân Dật Long đưa mắt nhìn bốn tử thi dưới đất, bất giác thoáng chau mày, đây rõ ràng là bọn tay sai của Chính Nghĩa Nhai, chúng đã bố trí mai phục ở đây, hiển nhiên là tình thế rất khẩn cấp, hoài nghi đâu đâu cũng có kẻ địch xâm nhập. Vậy thì việc bọn Tây Môn Văn bị hạ sát, bọn chúng đã sớm phát giác rồi!
Tiếng gãy đổ của hai ngọn cây to hẳn đã làm kinh động bọn Chính Nghĩa Nhai mai phục quanh đây, chẳng bao lâu nữa cao thủ Chính Nghĩa Nhai sẽ kéo đến đông đảo, vậy thì cuộc hẹn giữa mình và Tây Thiên Thần Ông...
Bỗng nhiên một bóng người lướt nhanh đến, trong lúc vội vàng Vân Dật Long khó phân biệt được bạn hay thù, vung chưởng toan bổ ra.
Những nghe đối phương hạ thấp giọng nói:
- Đừng động thủ, lão già này đây mà!
Vân Dật Long mừng rỡ vội thu chưởng nói:
- Vãn bối đã hạ sát bốn tên tay sai Chính Nghĩa Nhai, chẳng thể ở lâu đây được nữa!
Tây Thiên Thần Ông nhẹ gật đầu:
- Nếu lão già này không nghe thấy tiếng động thì đâu có đến đây sớm vậy, ta đi mau...
Chưa dứt lời đã tung mình phóng đi về phía sau núi, Vân Dật Long cũng liền nối gót theo sau.
Tây Thiên Thần Ông không xuống theo vực thẳm sau núi mà vòng theo bên phải Ngạo Thiên Phong phóng đi về phía ngọn núi khác, khinh công của ông quả là kinh người, song Vân Dật Long giở hết tốc lực cũng không đến nỗi bị bỏ rơi.
Thoáng chốc hai ngươi đã chỉ còn cách một đỉnh núi khác chừng sáu bảy dặm, đỉnh núi ấy trống lốc, chỉ rộng chừng vài mươi trượng, nằm trọn trong tầm mắt, không một bóng người.
Hai người dừng bước, quay lại nhìn lên Ngạo Thiên Phong, chỉ thấy ánh lửa lấp loáng, tiếng người ồn ào, hiển nhiên bọn Chính Nghĩa Nhai đã phát giác bốn người bị Vân Dật Long hạ sát.
Tây Thiên Thần Ông bỗng nhe răng cười nói:
- Tiểu long nhi, thật không ngờ trước lão phu đã nhận xét lầm về ngươi!
Vân Dật Long ngơ ngác:
- Tiền bối nói vậy nghĩa là sao?
Tây Thiên Thần Ông cười:
- Trước đây ngươi đã giấu giếm công lực, hôm nay lão già này mới nhận ra!
Vân Dật Long vội đánh trống lảng:
- Tiền bối quá khen, tiền bối hẹn vãn bối đêm nay đến đây chi vậy?
Tây Thiên Thần Ông mỉm cười:
- Rồi lão phu sẽ cho ngươi biết, nhưng trước hết lão phu muốn hỏi ngươi một điều!
Vân Dật Long chau mày:
- Xin tiền bối cứ hỏi!
- Tối qua ngươi đã đi đâu, và suốt cả ngày hôm nay ngươi trốn ở đâu? Có lẽ ngươi không hề trở về Kim Bích Cung!
Vân Dật Long ấp úng:
- Ơ... vì vãn bối đã gặp...
Tây Thiên Thần Ông cười tiếp lời:
- Đã gặp Tây Môn Văn, đúng không?
Vân Dật Long gật đầu:
- Huyền băng thần công của lão ma đầu ấy đã luyện đến tột bậc, vãn bối chỉ đấu ngang tay với lão ta, không thể nào giết nổi...
Tây Thiên Thần Ông kinh ngạc:
- Nếu không phải ngươi giết thì tại sao y lại phơi xác dưới Ngũ Hòe Lãnh thế kia?
Vân Dật Long đành nói:
- Lúc vãn bối đang giao chiến với lão ta thì Kim Thủ Bà Bà ở Miêu Cương bỗng xuất hiện, chính bà ấy đã hạ sát lão ma đầu Tây Môn Văn...
Tây Thiên Thần Ông nhíu mày:
- Kim Thủ Bà Bà... Sao bà ta lại vào Trung Nguyên và lại còn giúp ngươi hạ sát Tây Môn Văn, thật là quái lạ! Bà ta đâu rồi?
Vân Dật Long không muốn thổ lộ sự thật, liền nói dối:
- Sau khi bà ta hạ sát Tây Môn Văn, lập tức bỏ đi ngay, vãn bối đuổi theo không kịp...
Tây Thiên Thần Ông chẳng chút nghi ngờ, gật đầu nói:
- Những người quái dị đều thích làm những điều quái dị...
Vân Dật Long suýt nữa là phì cười, bởi Tây Thiên Thần Ông vốn là một người quái dị đúng nghĩa, vậy mà lại bảo kẻ khác là người quái dị.
Trong lòng nực cười song ngoài miệng lại nói:
- Tiền bối nói rất phải!
Tây Thiên Thần Ông nhẹ lắc cái đầu to tướng, cười đưa tay chỉ và nói:
- Mục đích lão phu hẹn ngươi đến đây, vốn là để giúp lão phu điều tra mấy nhân vật thần bí thường hay xuất hiện quanh Ngạo Thiên Phong, nhưng bây giờ đã biết họ chính là Tứ Nhạc Ngũ Ma, và “Phấn Diện Diêm Quân” Tây Môn Văn trong số đó đã chết dưới tay Kim Thủ Bà Bà và ngươi, đã trở thành Tứ Nhạc Tứ Ma...
Vân Dật Long tiếp lời:
- Tiền bối phải chăng đã tìm ra quan hệ giữa họ với chủ nhân Huyết Bi rồi?
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu:
- Đó thì phải nhờ ngươi đi cùng lão phu điều tra...
Đoạn cười hề hề nói tiếp:
- Ngươi có biết vì sao lão phu phải chờ ngươi cùng đi không?
Vân Dật Long lắc đầu:
- Vãn bối không biết!
Tây Thiên Thần Ông thản nhiên:
- Chẳng giấu gì ngươi, lão già này đã thành danh lâu năm, thật chẳng thể nào chịu được sự thất bại...
Vân Dật Long vội nói:
- Tiền bối thần công tuyệt thế, trong giới võ lâm ai làm gì được, sao tiền bối lại thất bại được?
Tây Thiên Thần Ông giọng trịnh trọng:
- Không thể nói vậy được, phải biết núi này cao còn có núi khác cao hơn, lão phu sao dám bảo thiên hạ không còn địch thủ. Ngay khi lần đầu tiên lão phu phát hiện Tứ Nhạc Ngũ Ma xuất hiện trên Ngạo Thiên Phong thì đã hoài nghi là gặp phải những nhân vật đáng gờm, mặc dù giờ đây ngũ ma đã mất đi một, song ý nghĩ của lão phu vẫn không thay đổi...
Vân Dật Long chau mày:
- Vậy thì chúng ta phải dọ thám bằng cách nào, phải chăng tiền bối đã có manh mối gì rồi?
Tây Thiên Thần Ông gật đầu:
- Tất nhiên, ta đi nào, nhưng có điều hiện giờ bọn Chính Nghĩa Nhai đã phát giác có kẻ địch xâm nhập, hẳn khắp nơi đều có cao thủ canh phòng, chúng ta cần phải hết sức thận trọng!
Vân Dật Long gật đầu:
- Vâng!
Tây Thiên Thần Ông không nói gì nữa, phi thân phóng đi xuống núi.
Dưới núi là một khu rừng rậm rạp, dọc theo khu rừng rẽ sang trái là mặt sau Ngạo Thiên Phong, vách núi cheo leo cao vút tận mây trời.
Nhưng khi còn cách khu rừng rậm chừng hai mươi trượng, Tây Thiên Thần Ông bỗng chững bước, nấp vào sau một tảng đá to.
Vân Dật Long cũng nấp vào theo, khẽ hỏi:
- Tiền bối đã phát hiện gì vậy?
- Trong khu rừng trước mặt có rất nhiều người mai phục, nếu là bọn tầm thường thì khó phát hiện được chúng ta, nhưng có cao thủ cỡ Quân Trung Thánh thì cũng chưa biết thế nào!
- Tiền bối biết được có bao nhiêu điểm mai phục và có cao thủ cỡ như Quân Trung Thánh hay không?
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu:
- Lão phu chỉ phát hiện được có rất nhiều điểm mai phục chứ không rõ là bao nhiêu, và lẽ dĩ nhiên khó thể biết được là có cao thủ cỡ Quân Trung Thánh hay không?
Vân Dật Long bình thản nói:
- Vãn bối biết rõ trong rừng tổng cộng có từ năm mươi đến sáu mươi người mai phục, và chỉ có một cao thủ võ công tương đương với Quân Trung Thánh, nhưng giờ đã rời khỏi rồi!
Tây Thiên Thần Ông sửng sốt:
- Ngươi không nói dối đó chứ?
Vân Dật Long nghiêm túc:
- Vãn bối xưa nay không hay nói dối!
Tây Thiên Thần Ông cảm khái:
- Quả đúng là hậu sanh khả úy, nội thị và thính lực của ngươi cũng chẳng kém gì lão già này... À, sao ngươi biết được chỉ có một cao thủ võ công tương đương với Quân Trung Thánh và đã bỏ đi rồi?
Vân Dật Long cười:
- Vì vãn bối trông thấy một người phi thân rất nhanh trong rừng, khinh công chẳng kém gì Quân Trung Thánh, đã men theo vách núi đi về hướng bắc.
Tây Thiên Thần Ông đưa tay sờ cằm:
- Và sao ngươi lại biết trong rừng không còn cao thủ tương đương với Quân Trung Thánh nữa?
- Điều ấy rất rõ ràng, bởi cao thủ cỡ như Quân Trung Thánh không bao giờ lại giữ nhiệm vụ mai phục trong rừng, ngoài người vừa bỏ đi khi nãy, không còn thấy ai di động nữa, do đó vãn bối quả quyết trong rừng không còn cao thủ cỡ như Quân Trung Thánh nữa.
Tây Thiên Thần Ông khẽ vỗ tay khen:
- Xem ra tiểu tử ngươi hãy còn thông minh hơn lão phu!
- Đó chẳng qua vãn bối chỉ dựa trên lý lẽ mà suy luận thôi, tiền bối quá khen!
Tây Thiên Thần Ông mỉm cười:
- Bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Theo nhận xét của lão phu, trong rừng đã mai phục nhiều người thế kia, bên kia rừng ắt là có cái gì đó, phải bằng cách nào lẻn vào mà không bị phát giác đây?
Vân Dật Long sực nhớ ra nói:
- Tiền bối đã từng giả mạo chủ nhân Huyết Bi xâm nhập vào Chính Nghĩa Nhai, giờ hãy giả mạo lần nữa được chăng?
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu:
- Lần trước là vì Quân Trung Thánh không có mặt tại Chính Nghĩa Nhai thì mới giả mạo được. Hiện tại theo lão phu thấy, Quân Trung Thánh ắt hẳn đang ở gần đâu đây, hơn nữa việc giả mạo lần trước đã khiến y đề cao cảnh giác, làm sao giả mạo được nữa... Tuy nhiên, ta có thể giả mạo kẻ khác...
Vân Dật Long vội tiếp lời:
- Giả mạo Tứ đại thị vệ hay là Cửu đại hộ pháp?
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu:
- Không cần giả mạo những người ấy, chỉ cần giả mạo một tên thủ hạ Chính Nghĩa Nhai là có thể lén vào được rồi, sau đó hẵng tìm phương kế khác, vậy chẳng tốt hơn sao?
Vân Dật Long mỉm cười:
- Tiền bối nói rất phải... Vậy thì chúng ta hãy đến gần ven rừng, tiêu diệt hai tên mai phục rồi mượn tạm y phục của chúng mà dùng!
Tây Thiên Thần Ông cười:
- Biện pháp ấy rất tuyệt, nhưng...
Vân Dật Long cười tự tin:
- Tuy chúng cũng đáng kể được là bậc cao thủ, nhưng vãn bối tin là có thể thực hiện được!
Tây Thiên Thần Ông gật đầu:
- Thôi được, chúng ta hãy tiến về hướng phải!
Thế là hai người liền nhon nhón lần theo những tảng đá ghồ ghề dưới chân núi tiến về hướng phải.
Hai người khinh công cao tuyệt, hệt như hai cái bóng u linh, chẳng mấy chốc đã tiến đến bìa rừng, hai người tiếp tục đi dọc theo bìa rừng, chừng hai trượng thì trông thấy có bóng người trên cây.
Tây Thiên Thần Ông đưa tay ra hiệu, cùng Vân Dật Long chia nhau phi thân lên hai ngọn cây. Thân pháp của hai người quá nhanh, mấy tên áo đen trên cây chưa kịp trông thấy bóng người thì huyệt đạo đã bị điểm trúng bất động.
Vân Dật Long lẹ làng cởi hết y phục, bao trùm đầu và khăn che mặt của một người áo đen mặc vào. Tây Thiên Thần Ông cũng vậy, chỉ khác là ông đã phải hy sinh vứt bỏ áo và nón trúc.
Lát sau, Vân Dật Long từ trên cây phóng đi, một cái tung mình đã vượt xa hơn mười trượng, Tây Thiên Thần Ông cũng liền theo sau, hai người đều không bị các chốt mai phục khác phát giác.
Hai người cùng nhìn nhau phì cười. Tây Thiên Thần Ông đưa tay kéo kéo chiếc áo đen quá chật và dài, cười nói:
- Lão già này vóc người quá đặc biệt, chẳng tìm được bộ y phục nào vừa vặn cả, nên chỉ đành mặc áo tơi, đội nón trúc thôi!
Vân Dật Long chau mày:
- Bây giờ mặc dù chúng ta đã giả dạng thủ hạ của Chính Nghĩa Nhai nhưng khi qua đến bên kia rừng, rất có thể còn gặp rắc rối nữa.
Tây Thiên Thần Ông ngạc nhiên:
- Đã là người của Chính Nghĩa Nhai thì cứ ngang nhiên đi vào, chả lẽ không được sao?
- Nếu như có người xét hỏi thì sao khỏi bị bại lộ?
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu cười:
- Vậy thì quả là rắc rối, ta phải làm sao đây?
Bỗng nhiên, tiếng y phục phất gió vang lên, có thể phân biệt được chừng sáu bảy người đang nối tiếp nhau phóng về hướng này.
Vân Dật Long chợt nảy ý, liền khẽ nói:
- Tiền bối, chúng ta hãy giữ lại hai người rồi đi theo họ!
Tây Thiên Thần Ông gật đầu, hai người liền tức nấp vào sau một tảng đá to.
Chẳng bao lâu đã thấy tám người áo đen nối tiếp nhau phóng nhanh tới, qua thân pháp tuy có thể liệt vào hàng cao thủ bậc nhất, song vẫn còn kém xa tứ đại thị vệ và cửu đại hộ pháp.
Vân Dật Long mừng rỡ, chờ cho tám người áo đen qua khỏi, liền cùng Tây Thiên Thần Ông nhanh như chớp từ sau lưng lao tới, chia nhau điểm ngã hai người áo đen sau cùng, sáu người đi trước không hề hay biết.
Sau đó, Vân Dật Long và Tây Thiên Thần Ông chẳng chút chần chừ, lập tức phi thân theo sau sáu người kia.