Bạch Kiếm Linh Mã

chương 5:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước buổi bình minh, đêm càng thêm u ám và thê lương.

Đột nhiên, hai bóng người như thể u linh loáng cái đã khuất dạng trong cánh rừng tùng trên một ngọn đồi, thân pháp nhanh đến nỗi như có hình mà không có trọng lượng.

Cánh rừng này trải dài đến tận Thái Sơn, chẳng rõ được trồng vào thời kỳ nào. Trước rừng có một lối dẫn nhỏ vào, hai bóng đen kia chính là đã đi theo lối này, nơi đây cách Thất Long Bảo chừng trăm dặm đường.

Đêm tối mịt mùng, tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Bỗng tiếng chuông lảnh lót vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch của trời đêm, qua tiếng chuông đều đặn và nhịp nhàng, đủ biết kỵ sỹ không hề giục ngựa phi nhanh.

Chốc lát sau trong rừng bỗng vang lên một giọng nham hiểm nói:

- Lão ma men, không sai chứ? Ta biết trước thế nào hắn cũng đi đến Cửu Trùng Thiên mà. Hắc, hắc, thanh kiếm kia...

Rõ ràng là tiếng nói của Thụy Cái.

Một tiếng khác nói:

- Lão ăn mày, chúng ta phải ra tay càng nhanh càng tốt, kẻo trời sáng người trông thấy thì cái chiêu bài hiệp nghĩa của hai ta sẽ mang vứt đi. Còn nữa, khi lấy được kiếm rùi, ngươi cần phải thay gù kiếm ngay, không thì, hừ, Sở lão quỷ chẳng phải dễ trêu đâu.

Người này chính là Túy Lý Càn Khôn.

Thụy Cái cười u ám:

- Tên tiểu tử này tay không có sức trói gà, lấy mạng hắn thật dễ như trở bàn tay, nhưng ngươi hãy cẩn thận con ngựa đó đấy.

- Điều ấy thì không đáng ngại, ta chỉ lo là làm thế nào để xử lý thi thể của tên tiểu tử ấy đây.

Thụy Cái như đã lo toan trước, liền nói ngay:

- Điều ấy lão ăn mày này đã nghĩ trước hồi còn ở Thất Long Bảo rồi. Lúc đầu ta chỉ lo tên tiểu tử này võ công đã luyện đến mức phản phác quy chân mà không thể hạ thủ được, mãi đến tối qua đến chỗ hắn ngủ, hắn không hề hay biết ta mới yên tâm. Ngay lúc ấy là ta đã sắp đặt kế hoạch rồi, chúng ta chỉ cần làm cho hắn thất khiếu lưu huyết, món nợ này dĩ nhiên chủ nhân Huyết Bi sẽ gánh chịu thay chúng ta. Hắc, hắc, kế này thế nào?

Tiếng chuông rõ dần, hòa cùng tiếng vó ngựa lộp độp, hiển nhiên khoảng cách chẳng còn xa lắm.

Túy Lý Càn Không ngẫm nghĩ một hồi đoạn nói:

- Lão ăn mày, kế ấy đành rằng cũng hay, nhưng mà ta giá họa cho Huyết Bi thì không ổn đâu.

Thụy Cái cười đắc ý:

- Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng đã khiến cho họ điên đầu rối trí rồi, còn đâu thì giờ mà chú ý đến những việc vặt vãnh này nữa. Lão ma men, đây gọi là thừa nước đục thả câu mà. Ủa, lạ thật, tiếng chân ngựa chậm thế kia, sao ngựa lại đến nhanh thế này, mẹ kiếp, rõ là quái đản.

Thụy Cái vừa dứt lời, bỗng nghe một tiếng hú dài như thể long ngâm, kèm theo tiếng vó ngựa dồn dập như bão táp, một cái bóng trắng đã từ ngoài mười trượng lao vút tới.

Hai người cùng sửng sốt, bỗng nghe Thụy Cái cười to:

- Ha ha... Vân công tử, tệ nhân đã chờ đây lâu lắm rùi, sao lại đành tâm đi qua vội vã thế này?

Đồng thời hai bóng người lanh lẹ lách sang bên, một phải một trái đứng hai bên lối đi, vận công sẵng sàng.

Bạch mã loáng cái đã đến nơi, hai chân trước giơ lên cao, đứng thẳng nhu người, khi hai chân trước hạ xuống thì đã đứng yên tại chỗ.

Túy Lý Càn Khôn định thần nhìn kỹ, liền kinh ngạc nói:

- Trên ngựa không có người.

Thụy Cái cũng thấy rõ, đôi mắt ti hí đảo tròn, đoạn cười khảy nói:

- Hẳn là Hàn lão nhi đã phỗng tay trên rồi cố ý đánh ngựa đến đây để trêu cợt chúng ta. Nào, ta đi tìm y.

Nói xong, ra chiều hết sức tức giận. Túy Lý Càn Khôn chòng chọc nhìn con bạch mã, ánh mắt càng lúc càng sáng, cuối cùng vẻ say sưa hoàn toàn biến mất, mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay, thờ thẫn nói:

- Lão ăn mày, ta bỗng nghĩ đến một người.

Thụy Cái đang tức tối vì chưa được toại nguyện, nghe vậy liền sẵng giọng nói lớn:

- Trước hết hãy đi tìm gặp Hàn lão nhi giải quyết xong việc rùi hẵng nói đến những điều không quan trọng khác.

Túy Lý Càn Không mắt vẫn chòng chọc nhìn vào bạch mã, vẻ đờ đẫn trên mặt trở nên khiếp hãi. Y hít sâu một hơi dài cố trấn tĩnh lại, song chiếc lưỡi vẫn không chịu nghe theo sự điều khiển của y, lắp bắp nói:

- Nếu đúng là người đó thì khu rừng này chính là nơi chôn thây của hai ta.

Mãi đến lúc này Thụy Cái mới phát hiện ra giọng nói của đồng bọn có vẻ khác lạ, bèn ngoảnh lại nhìn thấy vẻ khiếp hãi của Túy Lý Càn Khôn, bất giác giật nảy mình. Hai người gần gũi bên nhau đã nhiều năm nên rất hiểu tính nhau, bởi dáng vẻ của Túy Lý Càn Khôn, cơn tức giận của Thụy Cái hoàn toàn tan biến, buột miệng hỏi:

- Lão ma men đã nghĩ đến ai vậy? Đại giang nam bắc, tung hoành Thần Châu, hai ta sợ ai bao giờ?

Túy Lý Càn Khôn đưa lưỡi liếm làn môi khô khốc, giọng cứng ngắc nói:

- Ngươi còn nhớ hai câu thơ mà các bậc tiền bối vẫn hay nhắc không? "Thất hải dược (nhảy) linh mã, bạch kiếm tảo thiên hạ" Kim Bích Cung Chủ trước khi giết người chẳng phải là linh mã xuất hiện trước hay sao?

Thụy Cái liền tái mặt, buột miệng:

- Đi, ta đi thôi.

Đoạn tung mình ngược ra sau, không dám tiến tới vì y nghĩ rằng nhất định là người ở sau ngựa.

Nào ngờ y vừa tung người lên, lập tức bị một bức tường khí cản lại, rơi xuống ngay vị trí cũ, rồi thì một giọng nói lạnh tanh vang lên:

- "Thất hải dược linh mã, bạch kiếm tảo thiên hạ", hai vị chẳng phải đang muốn lấy Trích Huyết Kiếm và Chiêu Hồn Mã ư? Sao lại bỏ đi thế này?

Người lên tiếng là một thiếu niên anh tuấn tuyệt luân, chẳng rõ tự lúc nào đã đứng sau lưng hai người cách chừng bảy thước, chàng chính là Vân Dật Long.

Vân Dật Long lúc này khác hẳn với Vân Dật Long khi ở Thất Long Bảo, ánh mắt sắc lạnh đã xua tan vẻ yếu đuối của chàng, gương mặt lạnh lùng và ngập đầy sát cơ chứ không hiền lành như trước đây nữa.

Thụy Cái cố định thần, đánh bạo cười khảy, nói:

- Vân công tử, lão ăn mày đã lầm, thì ra công tử là người võ công cao cường. Tuy nhiên Kim Bích Cung Chủ không phải ai muốn mạo nhận cũng được đâu. Theo xuẩn kiến của lão ăn mày này, công tử hãy nói ra sư thừa thì hơn.

Vân Dật Long nhếch môi cười:

- Kim Bích Cung Chủ hiện nay chính là thiếu gia, hà tất phải mạo nhận.

Túy Lý Càn Khôn đưa mắt nhìn kỹ Vân Dật Long, thấy chàng còn trẻ tuổi, y bèn bạo dạn cười khẩy nói:

- Kim Bích Cung Chủ có ba đại cận vệ không bao giờ rời xa. Vân công tử lẽ ra nên tìm hiểu cho rõ ràng địa điểm của Kim Bích Cung cùng hành vi khi xưa của Kim Bích Cung Chủ, như vậy thì giả mạo mới giống.

Vân Dật Long chầm chậm đưa tay rút lên, nắm lấy chuôi kiếm trắng trên lưng, cười gằn nói:

- Qua thanh kiếm này, hai vị sẽ biết được địa điểm của Kim Bích Cung, còn về ba vị cận vệ chỉ e trong kiếp này hai vị không thể gặp được đâu.

Đoạn nhướng mày, tay phải rút lên "choang" một tiếng như long ngâm, một thanh trường kiếm sáng choang đã hiện ra trước mặt hai người.

Bốn luồng ánh mắt lẹ làng lướt qua thanh kiếm, vẻ hoài nghi và khinh bỉ trên mặt lập tức trở nên khiếp hãi, bởi thanh kiếm này chính là khí giới và cũng là lệnh phù chí cao vô thượng của Kim Bích Cung Chủ, tuyệt đối không thể nào ngụy tạo được.

Trên hai sống kiếm, mỗi bên đều có một đường máu mảnh như tơ nhện, to dần từ chuôi đến mũi kiếm, rồi tụ nơi mũi kiếm thành một điểm đỏ cỡ hạt đậu phộng, tựa như một giọt máu. Do đó, giới võ lâm đều gọi là Trích Huyết Kiếm mà rất ít ai biết thanh bạch kiếm trong "Bạch Kiếm Linh Mã" chính là thanh Trích Huyết Kiếm. Bởi lẽ Kim Bích Cung Chủ chưa từng để một ai sống sót dưới Trích Huyết Kiếm, cho nên giới võ lâm chỉ biết ông đeo một thanh kiếm chuôi và vỏ toàn trắng, qua đó mà gọi là "Bạch Kiếm Linh Mã".

Hai người kinh hoàng lùi sau một bước, mắt luôn nhìn vào trong rừng tùng, hiển nhiên họ đã có ý đào tẩu.

Vân Dật Long môi vẫn treo nụ cười, lạnh nhạt nói:

- Hồi trăm năm trước, lúc Huyết Bi chưa thành lập, "Bạch kiếm linh mã" đã từng tung hoành võ lâm, càn quét thiên hạ, nay tuy đã sau trăm năm, song uy lực của "Bạch kiếm linh mã" lại càng trội hơn xưa. Hai vị chớ nên có ý định đào tẩu, bằng không hai vị sẽ uổng phí một thân võ công. Còn điều này nữa, Vân mỗ cần phải cho hai vị biết, người duy nhất còn trong gia đình Trấn Bát Phương chính là Vân mỗ, và Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng cũng là do Vân mỗ đã thi thố, để hai vị chết được nhắm mắt, hãy ra tay đi.

Thụy Cái và Túy Lý Càn Khôn bàng hoàng, đào tẩu khó thoát mà động thủ cũng không có hy vọng chiến thắng, trong khoảnh khắc ấy cuộc sống đối với hai người lại càng tỏ sức quyến rũ mãnh liệt.

Sự im lặng ghê rợn bao trùm lấy hai người.

Vân Dật Long đưa mắt nhìn trời, thầm nhủ:

- Hàn Thủy Đông đã ngầm phái người bám theo mình, bản thân y có lẽ cũng sắp đến rồi.

Đột nhiên một giọng nói hùng hồn từ trong rừng vang lên:

- "Hồng luân ánh thần châu, Tranh quang triệt cửu u"...

Vân Dật Long liền biến sắc mặt, đây là lần thứ hai chàng có người đọc ra tên chiêu thức của Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng, và qua tiếng nói rõ ràng là do một người phát ra.

Thụy Cái và Túy Lý Càn Khôn từ nãy giờ vẫn chằm chằm nhìn vào mặt Vân Dật Long, thấy chàng biến sắc liền mừng rỡ, cơ hồ cùng một lúc tung mình lên, lao nhanh vào rừng tùng cách đó tám thước.

Theo họ nghĩ, Vân Dật Long tuy võ công cao cường, nhưng hai người cũng chẳng phải là hạng vô danh, thừa lúc chàng phân tâm, khoảng cách tám thước loáng là đến ngay, đào thoát hẳn không thành vấn đề.

Nào ngờ thực tế lại khác, họ vừa động đậy thì Vân Dật Long đã như bóng theo hình đuổi tới, chẳng trông thấy rõ thanh Trích Huyết Kiếm trong tay đã sử dụng chiêu thức gì, chỉ thấy tay phải chàng vung lên, một thanh kiếm trắng bỗng hóa thành một màng lưới kiếm nhanh như chớp chụp tới.

Chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết chẳng thể nào phá được chiêu kiếm ấy, hai người vội vã nhảy xuống đất lăn vào rừng, phản ứng nhanh khôn tả, chứng tỏ hai người quả là lão luyện giang hồ, từng trải qua nhiều cuộc chiến đấu.

Vân Dật Long thoáng sửng sốt, sát cơ ngày càng gia tăng, chàng buông tiếng quát lanh lảnh, trầm khí hạ xuống đât, lúc này hai người đã lăn đến còn cách rừng tùng chừng hai thước nữa thôi.

Bạch kiếm đã lẹ làng biến thế, kèm theo hai tiếng rú thảm khốc, hai cái xác to kềnh của Thụy Cái và Túy Lý Càn Khôn tung lên, bay thẳng vào trường kiếm của Vân Dật Long.

Người ngầm ra tay dường như đã dùng sức quá mạnh, tốc độ hai người bay trở về còn nhanh hơn cả lúc họ vào rừng.

Vân Dật Long giật mình, vội thu kiếm và tạt chéo sang bên bảy thước, thân pháp nhanh kinh người.

Trong rừng vang lên tiếng trong trẻo, nói:

- Ô, khá lắm.

"Bịch, bịch" hai tiếng, Thụy Cái và Túy Lý Càn Khôn rơi xuống ngoài ba trượng không hề động đậy nữa.

Vân Dật Long không khỏi giật mình, thầm nhủ:

- Người này ra tay nặng thật, chỉ một đòn đã lấy mạng hai người, tiếng nói này dường như mình đã nghe ở Thất Long Bảo, chẳng lẽ lại là người áo đỏ?

Đoạn đưa mắt nhìn vào rừng tùng, lạnh lùng nói:

- Bằng hữu, Vân mỗ không hề bỏ tiền ra thuê tôn giá giết người giùm, sao không ra đây để cho Vân mỗ nói lời cảm tạ?

Trong rừng vọng ra tiếng cười lanh lảnh nói:

- Các hạ còn nhiều việc phải làm, hà tất uổng phí thời gian? Đúng ra người phải cảm tạ là kẻ này, bởi chưa từng có ai dám trêu vào nhân vật đứng sau hai người đó, vậy mà các hạ lai...ha ha ha... xin đa tạ.

Vừa dứt tiếng, người đã ở sâu trong rừng ngoài trăm trượng.

Qua đó, Vân Dật Long biết khinh công người này quyết chẳng kém hơn mình bao nhiêu, dẫu là nơi trống trải cũng khó có thể đuổi kịp trong thời gian ngắn, huống hồ là ở trong rừng rậm bát ngát.

Thế là chàng bèn quay trở về với lời nói của đối phương thầm nghĩ:

- Qua lời lẽ, rõ ràng là y muốn giá họa cho mình, nơi đây không một bóng người, vậy ai biết được hai người này là do mình hạ sát?

Chàng chợt vỡ lẽ:

- Phải rồi. Nhất định là y biết có người của Thất Long Bảo đi theo sau họ. Nhưng mà vậy thì có ích gì? Nhân vật đứng đằng sau hai người này đã không có ai dám trêu vào, tất nhiên là rất có lai lịch, lẽ nào lại nghe theo lời nói một chiều. Vả lại, Hàn Thủy Đông cũng chẳng dám nói ra là mình biết rõ nguyên nhân.

Lúc này ngoài xa đã có tiếng phóng đi rất khẽ vọng đến, dường như không dưới mười người.

Bỗng giọng nói hùng hồn lại từ trong rừng vang lên:

- "Hoàng lãng hồng ba nguyên (sóng to cuồn cuộn), lục thủ thần quỷ sầu".

Vân Dật Long thoáng biến sắc, lẩm bẩm:

- Người này liên tiếp đọc tên chiêu thức Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng, hiển nhiên là có ý dẫn dụ mình, sao không tiến vào xem thử?

Chàng võ cao gan cả, nghĩ là làm, bèn quay lại cầm dây cương nói:

- Hồng Ảnh, nào!

Bỗng chàng trông thấy dấu chân ngựa trên mặt đất, bất giác rung động cõi lòng, lập tức mắt rực lửa giận và ngập đầy sát cơ, lẩm bẩm:

- Âm mưu ghê gớm thật, lúc ở Thất Long Bảo dĩ nhiên Hồng Ảnh đã có để lại dấu chân, đối chiếu với dấu chân tại đây là rõ ngay chính mình đã giết hai người này. Vì sợ mình bỏ đi sẽ có lý do biện bác, nên lại dẫn dụ mình vào rừng để lưu lại dấu chân ngựa, như vậy chứng cứ lại càng đầy đủ hơn, kế hoạch quả là chu đáo.

Vân Dật Long nghĩ xong, sát cơ trong mắt càng gia tăng, lạnh lùng nói:

- Vẫn mỗ đã quyết tâm giết họ thì chẳng sợ nhân vật đứng sau. Tuy nhiên, Vân mỗ cũng chẳng phải là người dễ bị lợi dụng đâu. Hừ, các vị đã chọn nhầm đối tượng rồi.

Đoạn liền dắt Hồng Ảnh đi vào rừng. Bên trong, khoảng cách giữa các cây tùng tuy khá xa, nhưng không ngay hàng thẳng lối, cây nào cũng to cả vòng tay ôm, cành lá ngổn ngang rậm rạp, tiến vào chừng ba mươi trượng thì không còn trông thấy được gì ở bên ngoài nữa.

Lần theo tiếng nói, Vân Dật Long tiến vào thêm mười mấy trượng nữa, vẫn chẳng thấy gì.

Đột nhiên, một giọng nói hùng hồn từ bên trái cách chừng ba trượng liền vang lên:

- "Lam chưởng đảo âm dương, Đỉnh sắc phân hỗn độn".

Vân Dật Long thoáng ngẫn người, nhưng không quay lại ngay, chàng buông tiếng cười khẩy, chậm chậm ngoảng lại nhìn, lập tức sững người.

Những thấy một vị hòa thượng mặt mày hồng hào và từ thiện, đôi mày trắng dài hơn tấc, râu bạc phủ ngực đang ngồi xếp bằng dưới một ngọn tùng to.

Lão hòa thượng với ánh mắt hiền từ nhìn vào mặt Vân Dật Long, khẽ nhướng mày cười, nói:

- "Tử mang điên càn khôn". Tiểu đàn việt, câu tiếp theo có phải là "Viêm Dương võ lâm tôn"?

Vân Dật Long ngơ ngẩn, lửa giận và sát cơ trong mắt sớm đã tan biến. Bởi qua vẻ mặt bình lặng, trầm tĩnh và từ bi của lão hòa thượng này, khiến chàng chợt nghĩ đến Hải Tuệ thiền sư hồi ba mươi năm trước.

Chàng lạnh nhạt nói:

- Không, bây giờ là "Kim Bích võ lâm tôn".

Lão hòa thượng như rúng động cõi lòng, hai mắt chiếu ra hai luồng sáng kỳ lạ, nhưng tức khắc tan biến ngay, trầm giọng nói:

- "Thất hải dược linh mã, bạch kiếm tảo thiên hạ". Ngày nay, sau trăm năm "Bạch kiếm linh mã" tái hiện giang hồ, phải chăng là tiểu đàn việt?

Vân Dật Long hờ hững gật đầu:

- Đại sư hãy đi đi, Vân Dật Long không giết người trong Phật môn.

Lão hòa thượng cười cười:

- Lão nạp đến đây chủ ý là để gặp thí chủ đấy.

Vân Dật Long lạnh lùng:

- Việc đại sư muốn Vân mỗ gánh chịu, Vân mỗ đã gánh chịu thay đại sư rồi, bởi đại sư là người trong Phật môn, nên đã khiến cho Vân mỗ thay đổi ý định.

Lão hòa thượng nghiêm chỉnh:

- Tiểu đàn việt, điều ấy không liên can gì đến lão nạp. Tuy nhiên, vị thí chủ kia quả chu mật, ngay cả người xuất gia như lão nạp cũng bị lợi dụng.

Vân Dật Long sửng sốt:

- Đại sư không hề biết trước ư?

Lão hòa thượng thành thật:

- Người xuất gia không bao giờ nói dối. Tiểu đàn việt, lão nạp đến đây là vì phụng mệnh tiên sư huynh. Khi xưa, lúc rời chùa Thiếu Lâm, tiên sư huynh có căn dặn, nếu sau một tháng mà không trở về tức là đã giã từ cõi đời. Tiên sư huynh đã dặn là mười ba năm sau, nếu chùa Thiếu Lâm có người lên Thái Sơn, lão nạp phải ngầm đi theo để vãn hồi một tai kiếp cho Phật môn.

Vân Dật Long bỗng cảm thây đầu óc trống rỗng, tưởng chừng tiếng nói phẫn hận của lão nhân tội nghiệp kia lại văng vẳng bên tai:

- Ha ha...Thiên Ngu quả nhiên thủ tín, đã hy sinh tính mạng để mang đến một đồ nhi tuyệt vời cho lão phu. Mười ba năm sau, mười ba năm sau Kim Bích Cung sẽ tái hiện giang hồ. Tiểu cung chủ, lão phu đã chuẩn bị sẵn sàng những tùy tùng trung thành cùng với tất cả những gì lão phu có được, kể ca hy sinh mạng.

Thế là chàng nghĩ đến...

Cuộc tai biến của Kim Bích Cung hồi trăm năm trước...

Hải Tuệ đại sư vì sao phụng mệnh su phụ Thiên Ngu hy sinh tính mạng để đổi lấy một đệ tử cho Kim Bích Cung...

Hẹn kỳ mười ba năm, bản chất của Huyết Bi...

Và cuộc chia biệt lặng lẽ của lão nhân...

Một tiếng động khẽ đã kéo Vân Dật Long trở về với thực tại, chàng hít sâu một hơi dài, khôi phục lại vẻ bình thản trước đây. Cảnh ngộ thời thơ ấu đã tạo cho chàng có những suy nghĩ vượt qua tuổi tác, bất cứ lúc nào cũng có thể trấn tĩnh được bản thân.

Vân Dật Long nhếch môi cười:

- Đại sư xưng hô là gì? Lệnh sư huynh phải chăng là Hải Tuệ thiền sư?

Lão hòa thượng thoáng giật mình:

- Lão nạp là Hải Ngu, sao thí chủ lại biết sư huynh lão nạp?

Vân Dật Long quét mắt nhìn quanh:

- Tại hạ từng gặp lệnh sư huynh hồi mười ba năm trước. Đại sư, tất cả đã trở thành quá khứ, đừng nhắc lại nữa. Chẳng hay đại sư cần gặp Vân Dật Long có điều chi?

Lúc Vân Dật Long đang nói, ánh mắt Hải Ngu đại sư ánh lên vẻ kỳ dị như đang suy nghĩ về một vấn đề khó khăn, bỗng cất tiếng hỏi:

- Thí chủ, Hải Tuệ sư huynh chết rồi phải không? Và nới chết phải chăng là Chính Nghĩa Nhai.

Vân Dật Long bình thản, cười:

- Đại sư, Phật môn rất chú trọng nhân quả, tại hạ tin là Hải Tuệ lão thiền sư rất hiểu đạo lý về nhân quả, đại sư chưa trả lời câu hỏi của tại hạ kia mà.

Mặc dù Vân Dật Long không thẳng thắn trả lời, song vì đó là nỗi thắc mắc mà Hải Ngu đại sư đã suy nghĩ từ nhiều năm qua, nên liền hiểu ngay cơ sự, ánh mắt ông ngập đầy vẻ áy náy, như lẩm bẩm một mình, nói:

- Lão nạp đã hiểu vì lẽ gì mà tiên sư không truyền chức Chưởng môn cho sư huynh mà lại truyền cho lão nạp, và mật lệnh không trao cho Chưởng môn mà lại trao cho sư huynh. Tiểu đàn việt là hậu duệ của Vân Phong Kỳ phải không? Có lẽ nhà họ Vân cũng chỉ còn mỗi mình thí chủ. Theo sự suy đoán của lão nạp, chính gia sư huynh đã đưa thí chủ xuống Trích Huyết Cốc...

- Đại sư chưa trả lời câu hỏi của tại hạ.

Hải Ngu đại sư chậm rãi đứng lên, chắp tay nói:

- Tiểu đàn việt, gia sư huynh Hải Trí vì sự an nguy của Thiếu Lâm sẽ tìm đến thí chủ tối nay, mục đích của lão nạp cần gặp thí chủ là muốn thỉnh cầu thí chủ hãy buông tha cho y một phen.

Vân Dật Long đảo mắt nhìn quanh, rồi hỏi:

- Chẳng hay Thiếu Lâm đã có bao nhiêu đệ tử đi cùng với Chưởng môn nhân?

Hải Ngu đại sư quay nhìn xung quanh, lắc đầu nói:

- Lão nạp chỉ đơn thân một mình.

- Vậy thì xin mời đại sư, kiếp vận của Thiếu Lâm đã giải trừ rồi. Đại sư, trong cửa Phật sẽ không đổ máu, Vân Dật Long gánh chịu được hết tất cả, mong đại sư hãy ước thúc đệ tử Thiếu Lâm cho nghiêm cẩn, xin đại sư hãy lên đường.

Hải Ngu đại sư đảo mắt nhìn chàng thiếu niên mặt đầy sát khí này, lòng không khỏi vô cùng đau xót, gật đầu với giọng thành khẩn nói:

- Tiểu đàn việt, trăm năm về trước "Bạch kiếm linh mã" thiên hạ vô địch, nhưng về sau tuyệt tích giang hồ. Giờ đây, sự xuất hiện của thí chủ sẽ khiến toàn thể võ lâm chĩa mũi kiếm vào thí chủ, thí chủ đơn thân độc mã, xin hãy thận trọng.

Vân Dật Long cười ngạo nghễ, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo, trầm giọng nói:

- Đại sư, xin hãy ghi nhớ lời nói của Vân mỗ, ước thúc đệ tử Thiếu Lâm, xin mời.

Hải Ngu đại sư rúng động cõi lòng, ông thật hết sức kinh ngạc, chàng thiếu niên trông bề ngoài yếu đuối này lại dám buông lời kiêu ngạo đến thế, mỉm cười, quan tâm nói:

- Lão nạp sẽ thực hành đúng theo lời dặn của thí chủ, mong thí chủ hãy hết sức cẩn thận và nhớ đề phòng Cái Vương và Túy Thần, bởi thí chủ đã hạ sát đệ tử của họ, mà hai người ấy cùng Tứ Đại Thiên Môn đều không nằm trong sự quản thúc của Huyết Bi. Lão nạp xin cáo từ.

Đoạn vội vã rời khỏi rừng. Vân Dật Long với nụ cười thân thiết và kính trọng, dõi nhìn theo bóng dáng Hải Ngu đại sư khuất dạng. Lúc này đã có ánh sáng xuyên vào rừng, hiển nhiên màn đêm đã bị bình minh xua tan.

Đột nhiên, Vân Dật Long quay phắt người lại, buông tiếng cười sắc lạnh và rít qua kẽ răng nói:

- Các vị bằng hữu đã đến đây vì Vân mỗ, ẩn núp như vậy thì làm được gì nào?

Liền tức, tiếng cười đinh tai vang lên, rồi thì một giọng thô bạo nói:

- Chúng huynh đệ ẩn núp quả chẳng thể làm gì được, ra hết đi.

Vừa dứt tiếng, từ trên ngọn tùng to đối diện Vân Dật Long cách ngoài hai trượng phóng xuống một đại hán mặt đen người cao tám thước, vóc dáng kềnh càng, mày rậm mắt to, mũi lân miệng rộng, mỗi tay cầm một ngọn đại chùy hình tròn, nặng ít ra cũng hàng trăm cân.

Tả hữu đại hán mặt đen mỗi bên là một lão nhân tuổi đều trên thất tuần, một người tóc bạc mày đen năm chòm râu dài phủ ngực, một người đầu trọc, mày rậm mắt lộ, trông qua biết là người rất nóng tính.

Theo sau đó xung quanh ngoài hai trượng đồng thời xuất hiện mười tám gã đại hán kình trang, người nào cũng có mang theo vũ khí như gặp đại địch.

Vân Dật Long khẽ vỗ lên cổ ngựa, buông lỏng dây cương trong tay, cười sắc lạnh nói:

- Bằng hữu hãy báo danh trước đi, được các vị tiếp đón nồng nhiệt thế này khiến Vân mỗ ái ngại quá.

Đại hán mặt đen quan sát Vân Dật Long một hồi, không trả lời chàng, mà quay sang lão nhân râu bạc, nói:

- Này lão Bạch Sâm, thấy tên tiểu tử này thế nào?

Lão nhân râu bạc nghiêm nghị đáp:

- Công tử, y rất xứng đáng là nhân trung long phụng, nhưng không dễ trêu đâu. Công tử, chúng ta nên nghe lời tiểu thư, hãy thận trọng thì hơn.

Tiếng nói của lão rất khẽ, kẻ khác không sao nghe thấy được.

Đại hán mặt đen trừng mắt:

- Ha ha... lão Bạch Sâm, quả đúng là tư tưởng của một bậc anh hùng giống như nhau, mỗ cũng biết gã tiểu tử này rất khá, nhận xét của muội mỗ quả không sai. Tuy nhiên chúng ta phải thử thách hắn mới được.

Đoạn quay lại nói:

- Này, hãy nghe đây, mỗ là Nhạc Phụng Hùng, chủ nhân Cửu Trùng Thiên. Tiểu tử, Phùng mỗ muốn xem ngươi có bản lãnh là bao?

Vân Dật Long kinh ngạc, thầm nhủ:

- Mình nghe nói người cầm đầu Cửu Trùng Thiên là hai huynh muội, huynh trưởng thì mình đã gặp rùi, sao bây giờ lại có một nam chủ nhân nữa thế này? Chả lẽ mình đã nghe lầm ư?

Đoạn cười khảy, nói:

- Họ Nhạc kia, chả phải Vân mỗ sợ ngươi đâu, mà là vì đạo nghĩa nên Vân mỗ đã hứa sẽ bày tỏ sự thật trước quần hào xâm phạm Cửu Trùng Thiên, các hạ định gây sự với Vân mỗ thế này là nghĩa lý gì?

Hai lão nhân nghe nói đều giật mình, thầm nhủ:

- Nếu tiểu thư mà không mau ra mặt thì rắc rối to, biết phải làm sao đây?

Lão nhân trọc đầu vội nói:

- Bẩm công tử, Vân công tử nói rất hữu lý.

Nhạc Phụng Hùng trừng mắt, ngoảnh lại nói:

- Láo, việc của Cửu Trùng Thiên đâu phải chỉ nói bằng miệng là xong.

Đoạn vung song chùy lên, sải bước tiến gần Vân Dật Long, gằn giọng nói:

- Tiểu tử, việc của Cửu Trùng Thiên chẳng phải bất kỳ ai cũng có thể giúp được, trước hết bổn đại gia phải thử xem ngươi có đủ tư cách đặt chân đến Cửu Trùng Thiên hay không, mau tuốt kiếm ra đi.

Vân Dật Long cười khảy:

- Họ Nhạc kia, đó là tự ngươi chuốc lấy, chớ trách Vân mỗ ra tay tàn độc, hãy động thủ đi.

Nhạc Phụng Hùng vốn tính nóng nảy, hơn nữa y cũng chẳng định tâm hạ sát Vân Dật Long, sở dĩ y ép buộc như vậy là có ý đồ khác, bèn cười to nói:

- Tiểu tử ngông cuồng.

Dứt lời, tay phải lập tức vung lên, ngọn thiết chùy với chiêu "Thái sơn áp đỉnh" giáng thẳng xuống đỉnh đầu Vân Dật Long, đồng thời ngọn chùy bên trái cũng đã thủ thế sẵn sàng.

Chiêu chùy áy chỉ sự dụng sáu thành công lực, song vẫn gió rít vùn vụt, lực đạo ít ra cũng trên ngàn cân, qua đó đủ biết võ công của y chẳng phải tầm thường.

Vân Dật Long buông tiếng cười khảy, người bỗng vọt lên cao, tả chưởng xoay một vòng, một luồng kình phong đã ập xuống đỉnh đầu đối phương.

Nhạc Phụng Hùng đánh hụt một chiêu, thoáng giật mình thầm nhủ:

- Người này quả cũng có vài miếng, chiêu vừa rồi mình đã đánh giá hắn quá thấp.

Trong khi ấy đã nhanh nhẹn lướt chân tới trước, lại múa tít song chùy, lao tới tấn công như vũ bão.

Vân Dật Long lúc này người đang bay xuống đất, thấy đối phương phản ứng nhanh đến vậy, bất giác giật mình kinh hãi, vội ngã người ra sau, chân phải giẫm lên chân trái, người liền vọt ra sau hơn trượng, hạ xuống dưới một ngọn tùng to.

Tiếng reo hò vang dội xung quanh, những đại hán kình trang thảy đều ra chiều hết sức đắc ý.

- Tiểu thư bảo người này anh hoa nội uẩn, võ công cao thâm khôn lường, ta thấy hắn có vấn đề.

Bạch Sâm lo lắng, lắc đầu:

- Tiểu thư quả là không lầm, chàng thiếu niên này ra tay chừng mực, bởi công tử chúng ta hành động như vậy chẳng qua là tình thân hữu thôi.

Lão nhân đầu trọc ngạc nhiên:

- Tình thân hữu sao kia?

Bạch Sâm nghiêm giọng:

- Lúc tiểu thư trở về, cứ mỗi lần đề cập đến chàng thiếu niên này là thần sắc hết sức khác lạ, công tử chúng ta mặc dù hào phóng đến mức gần như đần độn, nhưng đôi khi cũng khá là tinh tế. Thử nghĩ, có lẽ nào công tử lại để cho một người văn võ song toàn đi lấy một người chỉ có vẻ bề ngoài hay sao?

Lão nhân trọc đầu vỡ lẽ:

- Phải rồi, thảo nào xưa nay công tử đâu có ngang ngược đến thế, mà hôm nay lại đổi khác như vậy.

Lúc này tiếng hoan hô của quần hùng càng làm tăng thêm hào khí của Nhạc Phụng Hùng, đồng thời cũng khiến cho Vân Dật Long bừng lửa giận và mặt rực sát cơ.

Chàng buông tiếng cười sắc lạnh, khé môi bỗng nở nụ cười tàn bạo, trầm giọng nói:

- Họ Nhạc kia, Vân mỗ đang chờ chiêu tiếp theo đây.

Nhạc Phụng Hùng cười to

- Mỗ biết, hãy đón lấy.

Lại vung song chùy lao tới như vũ bão.

Truyện Chữ Hay