Viên Quỳnh chạy đến bên lề đường, vẫy tay gọi một chiếc taxi, lên xe liền nói: “Toà nhà Hoàng Đỉnh”.
Lái xe chần chừ một chút, nói: “Cô gái này, cô đi về phía Tây, qua hai con đường là tới rồi”.
Hắn là muốn nói cho Viên Quỳnh biết, Hoàng Đỉnh cách nơi này rất gần, hoàn toàn có thể đi bộ được.
Viên Quỳnh liền lấy ra một tờ tiền mệnh giá một nghìn tệ nói: “Tôi rất gấp”.
Lái xe mặt mày hớn hở, một tiếng: “OK”.
Nói rồi khởi động xe phóng đi, năm phút sau xe chạy tới tòa nhà Hoàng Đỉnh, Viên Quỳnh lập tức xuống xe chạy tới tòa cao ốc, một giây cũng không dám chậm trễ, chỉ mong nàng không đoán sai chỗ, cũng đến kịp lúc.
Trong tay nàng vẫn còn cầm đôi giày cao gót của mình, chạy như bay, ngay tại giây phút nàng sắp chạy đến cửa ra vào, đột nhiên một tiếng động nặng nề vang lên, cách nàng khoảng hai bước chân, giống như có một thứ gì đó rơi mạnh xuống.
Viên Quỳnh hoảng sợ, theo phản xạ nhìn về hướng tiếng động phát ra, vừa nhìn thấy, nàng đã cảm thấy mình hít thở không thông.
Là một người đàn ông, nằm vặn vẹo dưới mặt đất, não vỡ toang, gương mặt dập nát nhìn không ra là ai, máu tươi từ cơ thể hắn chảy ra, màu sắc đỏ tươi uốn lượn tạo ra hình ảnh vô cùng quỷ dị.
Viên Quỳnh ngơ ngác nhìn người nằm dưới một đất một hồi mới phản ứng lại, người này chính là A Vượng, vẫn là nàng tới chậm.
Viên Quỳnh hoàn toàn không biết đến tột cùng trong lòng mình có cảm giác như thế nào, chỉ là nàng cảm thấy bụng quặn thắt, đầu óc không thể suy nghĩ được cái gì.
Nàng ném đi đôi giày trong tay, ngồi xổm xuống, vô thức đưa tay về phía A Vượng, muốn ôm hắn.
Một người bất ngờ nắm lấy tay nàng, nói: “Sao cô lại ở đây? Cô đi ra ngoài như vậy rất nguy hiểm”.
Viên Quỳnh quay đầu nhìn lại, là Lão Thử, sắc mặt của Lão Thử cũng vô cùng khó coi, ngực phập phồng dữ dội, hiển nhiên là hắn cũng đã cố hết sức chạy tới đây, hắn nhìn thi thể của A Vượng, nói: “Vẫn là đến trễ một bước”.
Viên Quỳnh bỗng nhiên đứng dậy đẩy hắn ra, muốn chạy về phía cửa ra vào, Lão Thử giữ chặt tay nàng lại, nói: “Cô muốn đi đâu?”.
Viên Quỳnh nói: “Vợ con A Vượng còn ở trên đó”.
Lão Thử lập tức nói: “Việc này giao cho tôi, cô nhanh rời khỏi đây, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ rất phiền phức”.
Hắn lôi kéo Viên Quỳnh đi tới một góc tối, nhìn hai má Viên Quỳnh tái nhợt, vỗ vỗ bả vai của nàng, xoay người chạy đi đâu đó, rất nhanh Lão Thử liền trở về, đưa cho Viên Quỳnh một hộp thuốc đau dạ dày, nhìn Viên Quỳnh, nói: “Quay về đi, cô nói cô bị đau dạ dày, phải đi ra ngoài mua thuốc, biết không?”.
Viên Quỳnh gật gật đầu, Lão Thử kêu Viên Quỳnh đi mau, Viên Quỳnh yên lặng đi tới bên đường, Lão Thử kêu nàng một tiếng, Viên Quỳnh quay đầu lại, Lão Thử nói: “Chú ý cảm xúc”.
Viên Quỳnh hít sâu một hơi, vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Trở lại nhà hàng Đông Phương, Viên Quỳnh kêu xe dừng ở một chỗ gần đó, xuống xe, đi tới cửa, vào bên trong đại sảnh thấy hai tên đàn em của Ngô Phong, bộ dáng cà lơ phất phơ gác chân ngồi trên ghế sô pha chơi game.
Viên Quỳnh đi tới, cho mỗi người một cái tát, nói: “Chú ý một chút cho tôi, tôi đi ra ngoài một lúc mới quay về mà hai người cũng không biết”.
Hai người giật mình hoảng sợ, vội vàng đứng lên cúi đầu khom lưng, Viên Quỳnh không để ý đến bọn họ, đi đến thang máy, nhấn nút lên lầu mười một.
Ngô Phong vẫn đang nói chuyện với tên đàn ông mập mạp hói đầu kia, Viên Quỳnh hít sâu một hơi, cưỡng chế cơn thống hận trong lòng mình, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đi tới bên cạnh Ngô Phong.
Ngô Phong nhìn thấy nàng trở về liền hỏi: “Em đi đâu mà lâu vậy?”.
Viên Quỳnh đáp: “Đau dạ dày ấy mà, em ra ngoài mua thuốc”.
Nói xong cầm ly nước trái cây của người phục vụ đi ngang qua, lấy ra thuốc đau dạ dày từ trong túi xách, dùng nước trái cây để uống thuốc, Ngô Phong quan tâm hỏi: “Có đau lắm không?”.
Viên Quỳnh cười cười nói: “Vẫn ổn”.
Sắc mặt Viên Quỳnh có chút tái nhợt, đau dạ dày, sắc mặt khó coi cũng là chuyện bình thường, Ngô Phong lại nói: “Cũng sắp xong rồi, tiệc kết thúc chúng ta liền về”.
Nhìn thấy quan tâm mà Ngô Phong dành cho mình, trái tim Viên Quỳnh bắt đầu co rút, điện thoại của Ngô Phong vang lên, Ngô Phong đi tới ban công nghe điện thoại.
Viên Quỳnh nhìn sắc mặt của cô, sắc mặt của Ngô Phong dần dần ngưng trọng, không bao lâu liền tắt máy.
Đi tới nói với Viên Quỳnh: “Theo tôi ra đại sảnh”.
Viên Quỳnh liền đi theo phía sau cô.
Hai người đi ra đại sảnh, A Đạt đã đợi sẵn ở đó, ba người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
A Đạt nói: “Đã giải quyết A Vượng, có điều vợ của hắn đã trốn thoát, vợ hắn thấy tôi”.
Ngô Phong nhíu mày nhìn hắn, hỏi: “Đây không phải lần đầu tiên cậu làm việc này, sao lại phạm sai lầm lớn như vậy?”.
A Đạt nói: “Vợ của hắn ta trốn ở trên sân thượng, tôi tìm được cô ta định là giải quyết luôn một lượt, kết quả lòi đâu ra một tên ất ơ đem người chạy mất”.
Mày Ngô Phong ngày càng nhăn lại, nói: “Thật đúng là kỳ quái, sau lưng A Vượng còn có người, người này tuyệt đối không phải cảnh sát Hồng Kông, bằng không lý nào tôi lại không biết người đứng đằng sau là ai?”.
Viên Quỳnh ngồi bên cạnh Ngô Phong, nhìn Ngô Phong nhíu mày suy tư, nàng dựa lưng vào ghế, nhìn A Đạt cười cười, cười một cách quyến rũ, nũng nịu.
Nụ cười này cũng nhằm để dụng tâm đẩy ra dày đặc hận ý, phía sau nụ cười chính là dục vọng trả thù mãnh liệt.
A Đạt nhìn nụ cười của nàng có một chút sững sờ, ngay sau phát hiện ánh mắt Ngô Phong mới tỉnh táo lại, lập tức cúi đầu.
Ngô Phong nói: “Cậu trở về đi, nên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nếu cảnh sát có đến tìm cậu, cậu chỉ cần nói không biết gì hết, chuyện của hắn ta tôi sẽ xử lý”.
A Đạt gật gật đầu, đứng dậy rời đi.
Trở lại nhà của Ngô Phong, Viên Quỳnh liền lên lầu thay quần áo, mặc xong áo ngủ liền đi ra ngoài, nghe được Ngô Phong đang gọi điện thoại trong phòng khách: “Lý Mẫn Mẫn không thể giữ lại, phòng ngừa cô ta làm nhân chứng cho A Đạt, tìm cho một người xử lý tốt một chút cho tôi”.
Trái tim Viên Quỳnh lại thắt lại, nhìn bóng lưng Ngô Phong ở dưới lầu, nàng cảm thấy từng đợt đau lòng kéo đến, nàng không thể quên trách nhiệm của mình, điều mà nàng nên làm là đưa Ngô Phong ra trước vành đai của pháp luật.
Ngày hôm sau, từ sáng Hoàng Vĩ Thịnh cùng A Đạt đã sớm tới đây, Viên Quỳnh vẫn luôn chú ý A Đạt, nhìn thần sắc của hắn.
A Đạt sau khi giết người vẫn không có lấy một tia bất an, cũng không có vì chuyện bị bại lộ mà sợ hãi, cảm xúc vẫn như cũ rất bình thản.
Viên Quỳnh cảm thấy hắn thật kiêu ngạo, dựa vào cái gì có thể giết chết một người giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng không hề cảm thấy áy náy hay sợ hãi.
Hoàng Vĩ Thịnh nói: “Tôi đã liên hệ với một người, buổi chiều hắn sẽ đến.”
Ngô Phong gật đầu nhìn A Đạt, A Đạt nói: “Đại tỷ, chị yên tâm, bọn cớm có tìm tôi, tôi cũng sẽ không hé răng nói một chữ”.
Viên Quỳnh tuỳ ý mặc một chiếc áo phông cổ rộng, Ngô Phong ngồi ở phía bên trái nàng, người ngồi ở ghế sô pha bên trái cạnh Ngô Phong, là A Đạt.
Viên Quỳnh nghiêng cơ thể về phía trước một chút, làm cho cơ thể nằm ở một góc độ thật tinh tế, ở góc độ này A Đạt có thể thấy rãnh ngực như ẩn như hiện của nàng, lại có thể tránh được tầm mắt của Hoàng Vĩ Thịnh, Ngô Phong ngồi ở bên cạnh nàng, nếu không quay đầu lại sẽ không thấy gì cả.
Quả nhiên ánh mắt của A Đạt liền dao động, thỉnh thoảng lướt qua người Viên Quỳnh.
Sắc mặt của Ngô Phong dần tối đi, ho một tiếng, nói: “Tối hôm qua cậu có lưu lại chứng cớ gì không?”.
A Đạt vội vàng nói: “Không có, tuyệt đối không có”.
“Tốt”.
Ngô Phong lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho Hoàng Vĩ Thịnh, nói: “Chuyện này giải quyết càng nhanh càng tốt, bên cạnh Lý Mẫn Mẫn còn có một tên đàn ông, rất có khả năng sẽ gây bất lợi cho chúng ta”.
Hoàng Vĩ Thịnh cất chi phiếu, gật đầu.
A Đạt cùng Hoàng Vĩ Thịnh rời khỏi nhà Ngô Phong.
Lúc ra khỏi cửa, Hoàng Vĩ Thịnh nhìn A Đạt, nói: “Thằng nhóc này đừng tự đi tìm đường chết cho mình chứ”.
A Đạt có chút không hiểu, quay đầu nhìn hắn, Hoàng Vĩ Thình quay đầu nhìn về phải cánh cửa bĩu môi.
A Đạt cười nói: “Anh nghĩ tôi là loại người bụng đói liền ăn quàng sao? Có biết bao nhiêu phụ nữ để tôi chơi, tôi đâu ngu đến độ chơi với dao”.
Hoàng Vĩ Thịnh cười lạnh nói: “Mắt của cậu cứ luôn lởn vởn trên người cô ta, đại tỷ cũng đã nhìn thấy, cậu vẫn nên tự giải quyết cho tốt đi”.
Hắn biết, A Đạt không phải loại bụng đói liền ăn quàng, nhưng mà Viên Quỳnh cũng là người rất có lực hấp dẫn, một tên mê gái như A Đạt, không động tâm tư mới lạ.
- --------------------------------------------------------