Ngô Phong nói được làm được, cô thật sự đánh ngất Viên Quỳnh mang về, đến khi Viên Quỳnh tỉnh lại thì đã nằm trên giường trong phòng ngủ của Ngô Phong.
Ngô Phong ôm chân ngồi ở một bên, đầu Viên Quỳnh đau kinh khủng, không hề nghi ngờ, cái này cũng là do Ngô Phong ban tặng.
Nên khi mở mắt nhìn thấy Ngô Phong ngồi bên cạnh, nàng không khỏi tức giận.
Ngô Phong thấy nàng tỉnh, trên mặt liền mang theo tươi cười lấy lòng, nói: ”Tỉnh rồi hả, còn đau không em?”.
Viên Quỳnh nghiến răng, như thế nào cũng cảm thấy nụ cười của cô đầy vẻ đắc ý, giơ tay muốn đánh cô, Ngô Phong nhìn động tác của nàng, nhắm mắt lại, đưa mặt đến trước mặt nàng, một bộ dáng nguyện cho em đánh chết.
Viên Quỳnh giơ tay lên một nửa, lòng đã mềm nhũn, không xuống tay được.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, bứt rứt dồn nén khiến Viên Quỳnh phải ngồi dậy, nhìn xem xung quanh có cái gì dùng để đánh người được không, liền nhìn đến móc treo quần áo đang treo thắt lưng, Viên Quỳnh nhanh tay túm lấy nó, cầm trong tay sờ sờ, cảm giác cưng cứng cũng được lắm, Viên Quỳnh quay đầu nhìn Ngô Phong.
Ngô Phong còn ngồi trên giường, gương mặt lộ vẻ đáng thương nhìn nàng nói: ”Muốn đánh đúng không? Vậy em cứ đánh đi, chỉ cần em hết giận là được”.
Viên Quỳnh nhìn lại thắt lưng trong tay, cảm thấy như vậy cũng thật độc ác, ném thắt lưng đi, lại không tìm được món gì có thể dùng, nàng buồn bực cầm gối đầu lên, đánh tới tấp.
Ngô Phong từ trên giường nhảy xuống, cười cười cố ý kêu đau, Viên Quỳnh buồn bực ngồi trên giường nói: ”Qua đây”.
Ngô Phong cười đùa nói: "Không qua đâu", Viên Quỳnh ném gối đi, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới cô nữa.
Ngô Phong cười nói: ”Tôi qua đây, nếu em cảm thấy đánh còn chưa hết giận thì cứ tiếp tục đi”.
Viên Quỳnh quay đầu nhìn cô, nhìn gương mặt trái xoan trắng nõn của cô, đôi mắt phượng đầy quyến rũ, nhìn cô lấy lòng, Viên Quỳnh liền mềm lòng, cầm lấy gối đầu hung hăng đánh lên người cô, đè cô xuống giường.
Ngô Phong vươn tay, ôm lấy gối đầu cùng nàng, cười nói: ”Ôm em như vậy thật là tốt”.
Viên Quỳnh giãy ra khỏi tay cô, nói: ”Đại tỷ này, chị cũng quá tâm ngoan thủ lạc đi, còn dám ra tay với em cơ đấy, hừ……Vậy mà nói đau lòng cho em, cụm từ mỹ nữ nham hiểm đúng là dành cho chị mà”.
Ngô Phong ngồi dậy, ôm lấy nàng, hôn nàng thật sâu, hiện tại cô phát hiện mình càng ngày càng thích loại cảm giác này, cái gì cũng không muốn làm, chỉ là đơn thuần ôm Viên Quỳnh, đơn thuần hôn nàng, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Viên Quỳnh vẫn là lạnh mặt với cô, Ngô Phong cảm thấy bản thân mình đã tổn thương trái tim của nàng, làm đau lòng nàng.
Trong một chốc một lát không thể chữa lành được, vì thế càng thêm quan tâm săn sóc Viên Quỳnh.
Xe thể thao của Viên Quỳnh bị kéo đi tu sửa, hai ngày sau mới được đưa trở về, Viên Quỳnh đang rảnh cả ngày, thuận tiện lái xe ra ngoài thử vài vòng.
Hiện tại Ngô Phong đã hoàn toàn bỏ nghi ngờ đối với nàng, cuối cùng Viên Quỳnh cũng có thể thoải mái một chút, nhưng là nàng vẫn như trước không dám lơ là.
Nàng gọi điện hẹn A Vượng ra ngoài gặp mặt, lúc gặp A Vượng liền thấy cánh tay hắn đang bó thạch cao, Viên Quỳnh kêu hắn lên xe, chở hắn tới quốc lộ, vừa lái xe vừa nói chuyện.
Viên Quỳnh nhìn cánh tay bó thạch cao của hắn, hỏi: ”Bị sao vậy?”.
A Vượng đáp: ”Nứt xương”.
Viên Quỳnh nghĩ dù sao cũng là do mình đánh, trong lòng có chút áy náy, nói: ”Xin lỗi nha”.
A Vương lắc đầu, thở dài, Viên Quỳnh nói tiếp: ”Chúng ta hiện tại chính là đồng sinh cộng tử, anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt, nếu một trong hai chúng ta có chuyện gì, người còn lại cũng không thoát khỏi cái chết, chỉ có thể tận lực giúp đỡ nhau, anh ăn khổ, tôi đều ghi nhớ trong lòng, về sau có thẩm định, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh”.
A Vượng nói: ”Việc này tôi hiểu, nhưng mà xem tình huống hiện tại tôi sợ tôi cũng không đợi được ngày đó, lăn lộn trên con đường này tôi cũng không cầu gì hơn, chỉ là không yên lòng vợ con tôi.
Chị Quỳnh này, lỡ như tôi có xảy ra chuyện gì, cô nhất định phải giúp tôi chăm sóc hai người họ, đúng rồi, nếu tôi có chết, cũng coi như là hy sinh vì tổ quốc đi, nhà nước chắc sẽ không mặc kệ họ đâu ha”.
Viên Quỳnh tức giận liếc hắn, nói: ”Anh đừng có bi quan như vậy được không? Vợ con là của anh, tự anh đi mà lo cho họ, đừng đem đổ lên cho người khác”.
A Vượng thở dài nói: ”Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô, cô rốt cuộc có đồng ý hay không?”.
Viên Quỳnh nhìn hắn, nhìn thần sắc nghiêm túc của hắn, trong lòng liền khó chịu, cũng nghiêm túc gật đầu, nói: ”Tôi đồng ý với anh, anh yên tâm”.
A Vương không nói gì nữa, Viên Quỳnh lại nói: ”Anh gần đây cũng đừng đi gặp Trình An Nhi nữa, tự mình chú ý một chút, Ngô Phong hiện tại đang nghi ngờ anh”.
A Vượng nói: ”Tôi biết”.
Chở A Vượng về, Viên Quỳnh ăn cơm ở bên ngoài rồi mới trở về, khi trở về cũng không thấy Ngô Phong đâu, cũng không thấy bóng dáng ai.
Viên Quỳnh cởi quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa, tắm xong quấn khăn tắm đi ra, vừa mới mở cửa bước ra, bên hông liền bị một vật cứng cứng kề sát, Viên Quỳnh giật mình.
Bên tai truyền đến giọng nói của Ngô Phong: ”Xoay người sang chỗ khác”.
Trong lòng Viên Quỳnh liền khẩn trương, nhớ lại xem mình mấy ngày nay có để lộ sơ hở gì bị Ngô Phong nhìn ra hay không, xoay người đưa lưng về phía Ngô Phong, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ ra được có chỗ nào không ổn, nàng đoán đây có thể là kế nghi binh của Ngô Phong, cố gắng tỏ ra thản nhiên, nói: ”A Phong, chị đang làm gì vậy?”.
Ngô Phong lại dùng giọng điệu lạnh lùng nói: ”Cầm cái này, tự bịt mắt mình lại”.
Nói xong đem một dải ruy băng đưa đến trước mặt Viên Quỳnh, Viên Quỳnh không biết cô muốn làm gì, trong lòng lo lắng không thôi, tay đổ đầy mồ hôi, cầm lấy ruy băng do dự tự bịt lấy mắt của mình, kín hết cả rồi, nàng cảm thấy Ngô Phong đang cẩn thận kiểm tra xem coi đã bịt kín chưa, kiểm tra xong liền nói: ”Đi, ngồi lên giường”.
Lòng Viên Quỳnh càng ngày càng khẩn trương, đến tột cùng Ngô Phong muốn làm cái gì? Nếu phát hiện được thân phận của mình, sao không trực tiếp giết chết cho rồi, còn ở đây chơi cái trò bịt mắt gì nữa, đang hoang mang suy nghĩ ý đồ của Ngô Phong, bỗng nhiên nàng cảm thấy cơ thể thật lạnh, khăn tắm bị Ngô Phong kéo ra, thân thể loã lồ của Viên Quỳnh liền bại lộ trong không khí.
Viên Quỳnh hoảng sợ, lắp bắp nói: ”A Phong, chị rốt cuộc muốn làm gì vậy?”.
Ngô Phong lại dùng một tay đẩy nàng ngã xuống giường, một vật cưng cứng chạm chạm nhẹ vào ngực nàng, nói: ”Tự lấy tay mình còng lại trên đầu giường”.
Viên Quỳnh sờ sờ đến vật đó, mới phát hiện đó là một cái còng tay.
Chẳng lẽ thân phận của cô bị bại lộ, Ngô Phong vì tức giận nên muốn trói nàng lại tra tấn nàng? Trong lòng Viên Quỳnh hoảng sợ, nhưng vẫn không dám biểu hiện ra cái gì, nàng sợ Ngô Phong chính là nhất thời thử nàng, bản thân mình không thể rối loạn trận tuyến trước, một bên suy nghĩ nghiền ngẫm tâm tư của Ngô Phong.
Ngô Phong chọt chọt vào ngực nàng, nói: ”Nhanh lên”.
Viên Quỳnh có chút bất đắc dĩ, lấy còng tay tự còng lấy tay mình lên đầu giường, lúc này mới cảm thấy Ngô Phong lấy đi cái vật cứng rắn gì đó.
Viên Quỳnh cảm thấy xung quanh thật im lặng, mắt của nàng bị che, cái gì cũng không nhìn thấy, trong bóng đêm nàng lâm vào khủng hoảng, nàng không biết bản thân mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì, nàng giãy dụa, muốn thoát ra khỏi còng tay.
Kêu tên Ngô Phong: ”A Phong….A Phong….chị rốt cuộc muốn làm gì vậy? Tại sao lại muốn trói em?”.
Ngô Phong nhìn thân thể tuyết trắng đang không ngừng vặn vẹo của Viên Quỳnh thật xinh đẹp! Trái tim cô đập kịch liệt, hình ảnh tác động mạnh đến thị giác làm cho cô kiềm lòng không được, cúi đầu hôn lên môi Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh đang trong trạng thái khẩn trương và bối rối, tự nhiên cảm giác được đôi môi mềm mại của Ngô Phong chạm vào mình, cô nâng cầm nàng lên, mơ mơ hồ hồ nói: ”A Quỳnh, bộ dạng bây giờ của em thật là quyến rũ”.
Rốt cuộc Viên Quỳnh cũng hiểu được ý đồ của cô, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nháy mắt liền thả lỏng cơ thể, lại phát giác toàn thân mình đều mềm nhũn, không có một chút sức lực.
Ngô Phong phà hơi bên lỗ tai nàng, cả cơ thể đè lên người nàng, hai tay không ngừng vuốt ve cơ thể mềm mại bóng loáng của nàng, miệng không ngừng nỉ non gọi tên nàng: ”A Quỳnh....!A Quỳnh”.
Bộ dáng kích động vừa rồi của Viên Quỳnh làm cho cô yêu không thôi, cơ thể sau khi thả lỏng lại không mang theo một chút sức lực, càng mang cảm giác quyến rũ mị hoặc mãnh liệt.
Ngô Phong hôn lên nụ hoa hồng trước ngực nàng, khẽ cắn mút, trong lòng Viên Quỳnh vẫn còn một chút tức giận, nhưng rất nhanh liền tan ra dưới đầu lưỡi mềm mại của Ngô Phong, trong miệng tràn ra từng tiếng rên rỉ.
Đầu lưỡi Ngô Phong dường như mang theo thứ ma lực nào đó, chậm rãi liếm mút từng tấc da tấc thịt trên cơ thể nàng, Viên Quỳnh cảm thấy cơ thể mình bị cô châm ngòi, cơ thể như bị thiêu đốt dưới đầu lưỡi của cô, nàng muốn nhỏ xuống từng giọt cam lộ, để dập tắt ngọn lửa dường như sắp thiêu đốt nàng.
Ngô Phong vừa lòng nhìn nàng run run dưới thân mình, nghe giọng nói uyển chuyển mềm mại của nàng gọi tên mình, tinh thần liền lâm vào trạng thái hưng phấn, cô nhẹ nhàng luồng tay vào giữa hai chân Viên Quỳnh, dưới sự hưng phấn tột độ, tà ác khiêu khích thân thể nàng, lại chậm chạp không chịu tiếng vào.
Viên Quỳnh liền vội vàng, nhiều lần thử cử động vòng eo, hạ thể ướt át ngập nước dính sát vào cả tay Ngô Phong, Ngô Phong cảm thấy được xúc cảm tuyệt vời kia, trong lòng nhanh chóng chảy qua một dòng nước ấm thật lớn.
Cô cho dái tai Viên Quỳnh ngậm vào trong miệng, vừa cắn mút, nỉ non nói: ”A Quỳnh, em yêu tôi không?”.
Bị dục vọng tra tấn khiến lòng nàng cực kì nôn nóng khó chịu, nghe được lời của cô liền tức giận muốn trố mắt, lập tức dỗi nói: ”Không yêu”.
Ngô Phong cười tà ác, lại đưa tay tiến vào cơ thể Viên Quỳnh, dùng sức đâm sau vào Viên Quỳnh, nghe tiếng rên rỉ của Viên Quỳnh tan thành từng mảnh nhỏ, vô cùng vừa lòng.
Viên Quỳnh bị cô đâm sâu vào hạ thể, một luồng khoái cảm mãnh liệt dâng lên, ngay tại thời điểm nàng sắp lên đỉnh, Ngô Phong lại đột nhiên rút tay ra, cảm giác hư không khiến Viên Quỳnh cơ hồ muốn phát điên, nàng rên rỉ đứt quãng, nỉ non kêu: ”A Phong….
A Phong….
cho em”.
Bên tai nàng là giọng cười tà ác của Ngô Phong: ”Em yêu tôi không?”.
Viên Quỳnh cắn môi, chỉ có ba chữ, thế nhưng lại làm cho nàng khó mà mở miệng nói ra, Ngô Phong cười, lại đưa tay đâm vào hạ thể của nàng, ngay tại thời khắc Viên Quỳnh sắp cao triều, lại lần nữa rút tay ra, nói: “Em yêu tôi không?”.
Bị dục vọng tra tấn hành hạ, Viên Quỳnh rốt cục cũng la lên: ”Em yêu chị...!A Phong, cầu chị….
cho em.… em yêu chị”.
Ngô Phong nghe được lời nói của nàng liền cảm thấy được một loại cảm giác thoả mãn mãnh liệt, cô hưng phấn mà đâm sâu vào hạ thể Viên Quỳnh, cơ thể Viên Quỳnh mềm mại mà uyển chuyển, nàng rên rỉ từng tiếng, cuối cùng hai người đồng thời đi đến đỉnh núi.
- --------------------------------------------------------