Viên Quỳnh thở dài nhìn A Vượng, ném cờ lê trong tay rồi cầm lấy cái tua vít đi tới trước mặt A Vượng.
A Vượng nhìn sắc mặt càng sa sầm của Viên Quỳnh, lại nhìn cái tua vít trong tay nàng, cũng không biết nàng muốn làm gì, nhìn Viên Quỳnh cũng không giống như đang diễn trò, cảm thấy rất sợ hãi.
Viên Quỳnh nhìn hắn, dùng ngón trỏ chỉ vào mặt hắn, nói: ”Nhớ kĩ lần dạy dỗ này, đừng cho tôi thấy có lần sau”.
Sắc mặt A Vượng trắng bệch, trơ mắt nhìn Viên Quỳnh, Viên Quỳnh cắn chặt răng, bỗng nhiên giơ lên cây tua vít, A Vượng bị doạ hét lên một tiếng, nhắm hai mắt lại, nhưng rất nhanh phát hiện ra cây tua vít không có đâm vào người mình, A Vượng mở hai mắt ra, nhìn thấy sắc mặt Viên Quỳnh trắng bệch, nàng cắn chặt môi, tay phải nắm chặt mu bàn tay trái, cây tua vít đã xuyên thấu mu bàn tay của nàng.
Viên Quỳnh cố nén đau đớn, xoay người nhìn Ngô Phong, nói: ”Cậu ta là thuộc hạ của em, cậu ta gây ra chuyện cũng do em quản không nghiêm, chuyện này em thay hắn tạ lỗi với chị”.
Ngô Phong không có dự đoán được hành động của Viên Quỳnh nên cảm thấy rất hoảng sợ, vội vàng đi tới đỡ lấy nàng, vừa đau lòng vừa sốt ruột nói: ”Em làm cái gì vậy hả?”.
Nói xong liền không quan tâm tới những chuyện khác mà ôm lấy Viên Quỳnh, một bên gọi điện cho bác sĩ tư nhân.
Viên Quỳnh thừa dịp cô không chú ý quay đầu nhìn A Vượng, nhìn thấy hắn còn đang ngẩn người tại chỗ liền nháy mắt với hắn, ý bảo hắn mau đi, A Vượng phục hồi lại tinh thần, nghiêng ngã lảo đảo ra khỏi gara, rời đi.
Ngô Phong ôm Viên Quỳnh về tới phòng ngủ, vội vàng tìm thuốc cầm máu bôi lên vết thương cho nàng, nhưng là bột thuốc rất nhanh bị máu làm trôi đi, Ngô Phong liền quýnh lên, cơ hồ muốn đem cả bình bột thuốc đổ lên tay nàng, nhìn sắc mặt Viên Quỳnh trắng bệch muốn doạ người, cắn răn chịu đựng.
Ngô Phong càng thêm đau lòng, nói: ”A Quỳnh, em nói xem em đang làm cái gì vậy? Hắn phạm lỗi, em cần gì phải thay hắn ra mặt?”.
Viên Quỳnh miễn cưỡng cười cười nói: ”Là hắn đem em từ Đại Lục đến đây, bằng không em đã bị cảnh sát Đại Lục bắt rồi”.
Ngô Phong bất đắc dĩ thở dài, nói: ”Em còn trượng với chả nghĩa”.
Bác sĩ tư nhân rất nhanh liềm đến, nhanh chóng xử lý vết thương của Viên Quỳnh, Ngô Phong nhìn nàng vết thương cũ còn chưa tốt hơn được bao nhiêu lại thêm một vết thương mới, đau lòng rất nhiều, có chút hối hận vì mình đã quá mức dồn ép Viên Quỳnh.
Bác sĩ kê cho Viên Quỳnh đơn thuốc chống viêm, Ngô Phong nhìn Viên Quỳnh uống thuốc, dặn nàng nghỉ ngơi tốt, chính mình thì ngồi ở một bên chăm sóc nàng.
Viên Quỳnh vốn còn chút suy yếu, hiện tại lại bị thương, còn chảy rất nhiều máu, không bao lâu bị mệt mỏi làm nhắm mắt ngủ.
Ngô Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị thương của nàng áp lên mặt mình, cảm giác đau lòng rõ ràng như vậy, chỉ hận người bị thương không phải là mình, cô nhàn nhạt thở dài một hơi.
Một lát sau, cô buông tay ra, nhìn thấy bộ quần áo lao động của Viên Quỳnh treo trên giá áo cạnh đầu giường, Ngô Phong quay đầu nhìn Viên Quỳnh đã ngủ say, đi đến lấy điện thoại mở lên xem.
Danh sách điện thoại ngoại trừ gọi cho mình và gọi cho A Vượng ra thì các bản ghi khác trong điện thoại đã bị xoá sạch sẽ, Ngô Phong để điện thoại về chỗ cũ, đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn thấy Ngô Phong rời đi, Viên Quỳnh nhẹ nhành bước xuống giường, nàng không có ngủ, nàng cẩn thận đi theo ra ngoài, nhìn thấy Ngô Phong đi xuống lầu, Viên Quỳnh đi tới nấp phía sau cây cột đằng sau lan can.
Ngô Phong đi xuống phòng khách, gọi điện cho ai đó, nói: ”A Chính, em còn biết nhớ đến chị…..
Coi như còn có lương tâm…..
Chị sao? Chị rất tốt…… Ừ…… Chị hỏi em một chuyện, có cách nào để khôi phục lại các bản ghi chép liên lạc bị xoá trên điện thoại không? Sao…..À rồi….
Chị đợi em”.
Nỗi nghi ngờ của Ngô Phong cũng không có biến mất, Viên Quỳnh im lặng trở về phòng tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng cũng là miễn cưỡng qua được một cửa.
Tay Viên Quỳnh bị thương nên cũng không thể sửa xe được nữa, nhưng vì muốn nhanh chóng sửa xong chiếc xe nên bắt Ngô Phong kêu tên đàn em Tiểu Vương giúp nàng làm việc, nàng đứng một bên chỉ huy, nhưng là Tiểu Vương làm mãi cũng không đúng điểm mấu chốt.
Viên Quỳnh tức giận mắng hắn: ”Cậu là đầu heo sao? Không phải cậu nói cậu từng học qua sửa xe sao? Sao sửa mãi cũng sửa không xong vậy”.
Ngô Phong cười nói: ”A Quỳnh, em không thể thành thật nghỉ ngơi một chút được sao? Em không thấy mệt à?”.
Viên Quỳnh đứng dậy, bất đắc dĩ nói: ”Bây giờ em đi nghỉ ngơi đây, xem ra là tạm thời xe cũng sửa không được”.
Ăn cơm tối xong, Ngô Phong đi tập luyện một chút, sau đó chuẩn bị đi tắm, Viên Quỳnh gọi cô lại, nói: ”A Phong, em có thể sử dụng máy tính của chị một chút được không?”.
Ngô Phong cười nói: ”Em cứ dùng đi”.
Viên Quỳnh cười nói: ”Em cần tìm một ít phụ tùng, không dễ tìm cho lắm, em muốn lên mạng tra xem coi có tìm được chỗ bán không”.
Ngô Phong nói: ”Phụ tùng gì mà khó kiếm vậy? Em nói tôi nghe thử, tôi giúp em tìm”.
Viên Quỳnh cười nói: ”Hộp số tự động ZF cấp của Đức”.
Ngô Phong nhìn nàng, nhún vai nói: ”Em vẫn là tự mình tìm đi”.
Viên Quỳnh cười mở máy tính ra.
Rất nhanh Ngô Phong liền tắm xong, đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Viên Quỳnh khoanh chân ngồi trên giường.
Ngô Phong đi tới đứng một bên nhìn nhìn một chút, thấy nàng đang lướt một trang web chuyên bán phụ tùng xe.
Ngô Phong đi tới ngồi vào bàn trang điểm, lấy một ít mỹ phẩm dưỡng da, thoa thoa lên.
Nhìn Viên Quỳnh phản chiếu trong gương, nói: "Buổi tốt em nên ngủ sớm một chút, không được thức khuya”.
Giương mắt nhìn hình ảnh Viên Quỳnh phản chiếu trong gương, nàng vẫn lẳng lặng ngồi im một chỗ, sắc mặt trở nên u ám, trong lòng Ngô Phong cả kinh, cô chợt nhớ ra danh sách cuộc gọi mà Thành Tử gửi cho hồi sáng vẫn còn trong máy tính.
Máy tính của cô chưa bao giờ cho người khác động vào, cho nên nhất thời sơ sót quên xoá danh sách, trong lòng Ngô Phong liền trở nên lo lắng, đi tới nhìn vào máy tính, quả nhiên trên màn hình chính là danh sách cuộc gọi của Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh thấy cô đi tới, đẩy máy tính, quay đầu nhìn cô, nói: ”Em xin lỗi, em lỡ bấm đại một cái liền hiện ra cái này”.
Nàng nhìn Ngô Phong, trong ánh mắt mang theo đau xót mà nàng cố gắng kiềm chế, trong lòng Ngô Phong liền quặn đau, vội vàng nói: ”A Quỳnh, cái này……”.
Viên Quỳnh cũng đã xoay người đi xuống giường, di vào phòng để quần áo, Ngô Phong vội vàng đi theo nàng.
Thấy Viên Quỳnh lấy ra túi du lịch mà nàng mang theo lúc đến đây, đem quần áo cùng đồ tuỳ thân của nàng đều để vào đó.
Ngô Phong vội vàng giựt lấy túi du lịch, nói: ”A Quỳnh, đừng như vậy, em nghe tôi giải thích đã”.
Viên Quỳnh nhìn cô, cắn chặt môi, không nói một lời, tựa hồ chỉ cần nàng mở miệng là sẽ không kiềm chế được mà khóc lên.
Ngô Phong ôm túi của nàng, không biết giải thích như thế nào, nhất thời cũng không nói nên lời, hai người yên lặng nhìn nhau.
Viên Quỳnh bỗng nhiên nói: ”Em biết, em chỉ là người ngoài, em cảm thấy……..
Em với chị, vẫn là giữ khoảng cách với nhau…… có lẽ sẽ tốt hơn”.
Giọng nói của nàng rất nhỏ nhưng cũng rất nặng nề, dường như phải dùng sức rất nhiều mới không để mình phải kích động.
Ngô Phong để túi đồ xuống đi tới, ý định muốn ôm lấy nàng lại bị Viên Quỳnh dùng sức tránh đi.
Viên Quỳnh chạy ra phòng chứa quần áo, mở cửa phòng ngủ chạy ra ngoài, Ngô Phong không quan tâm mình còn đang mặc áo ngủ vội vàng đuổi theo.
Trong phòng khách bắt lấy được tay Viên Quỳnh, vội vàng nói: ”A Quỳnh, cho tôi một cơ hội được không? Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa, tôi cam đoan với em”.
Viên Quỳnh lại tách khỏi cô, con ngươi đen tuyền mang theo tràn đầy đau xót nhìn thẳng cô, đôi mắt Ngô Phong phản chiếu rõ ràng gương mặt nàng, mang theo hoảng loạn cùng lo lắng.
Ngô Phong lại đi tới muốn ôm nàng, lại bị Viên Quỳnh đẩy ra xoay người chạy đi, Ngô Phong vội vàng đuổi theo, lại nhìn thấy nàng chạy vào gara, khởi động xe lái xe ra ngoài.
Ngô Phong chạy tới bên hông xe lớn tiếng nói: ”A Quỳnh, em xuống xe trước đi, xe này không phải còn chưa sửa xong sao? Rất nguy hiểm đó”.
Viên Quỳnh lại như không có nghe thấy, đạp nhẹ chân ga, chạy ngang qua người Ngô Phong, xe thể thao cứ thế lao qua cửa sắt, chạy như bay rời đi.
- --------------------------------------------------------