Bách Hợp ăn chúc ()trên tay, cố ý vô tình liếc về phía người đối diện.
Sáng sớm liền mặt băng bó, cơn tức lớn như vậy, may mắn mặt chàng một bộ búp bê, bằng không quá vài năm chuẩn thành lão nhân, chưa già đã yếu thôi!
Nàng đem ăn một nửa vát bột mì được làm tinh ăn không xong đến đĩa của chàng.
" Một nửa này cho ngươi ăn, ta ăn không xong."
Đan Phi theo trong bát ngẩng đầu, dừng một chút, lại đem chúng nó trở về cho nàng.
" Ăn nó luôn đi, ăn chúc có dinh dưỡng sao? Ta cũng không muốn mang người bệnh hành tẩu giang hồ." chàng mặc dù khẩu khí không tốt, miệng lại khó nén quan tâm. (ca ca sao lúc nà cũng sỉ diện cả vậy T T)
Nàng nghe ra ý nghĩa lời nói của chàng, buông xuống mí mắt, trên hai gò má nổi lên đỏ ửng, khóe môi cũng cong giơ lên.
" n, ta cố gắng ăn xong nó." Bách Hợp thanh nhẹ nhàng nói.
Thấy nàng đỏ bừng mặt, chàng cũng không tự nhiên hoạt động cái mông, ngồi không yên.
Chàng phát điên cái gì? Nói cái loại này trong lời ghê tởm, ngay cả chàng nghe xong đều muốn phun, thực mệt chính mình còn có thể nói ra được.
" Ta... ta không có ý tứ khác, ngươi không cần hiểu lầm." chàng giấu đầu hở đuôi nói. (quan tâm người ta mà còn không nhận ><br br="" m="" n="" lui="" ch="" hai="" ng="" b="" h="" l="" t="" tr="" x="" lo="" th="" thanh.br="" v="" mu="" d="" gian="" nhi="" to="" ra="" thanh="" c="" kh="" ti="" tan="" nh="" g="" ta="" phi="" cu="" nu="" ph="" oanh="" sao="" huynh="" y="" nghi="" uy="" li="" quan="" ngh="" chi="" bi="" nguy="" r="" qu="" s="" qua="" ngo="" sau="" ai="" chu="" hi="" trong="" khung="" hay="" chuy="" nha="">