Bạch Dương & Sư Tử

chương 35: ma kết (trung)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tử Mặc vốn tưởng rằng sau khi về nhà mình sẽ lọt vào vòng tra hỏi của Tử Sinh, nhưng anh trai chỉ hỏi câu “Em có biết mình đang làm gì không?”, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô, anh không nói thêm câu nào nữa.

Cô nghĩ, anh ít nhiều gì cũng có chút tức giận, giận cô em gái này không biết hăng hái, đàn ông thiên hạ nhiều như vậy, tại sao vẫn cứ một mực lựa chọn Hạng Tự chứ? Nhưng cô lại cảm thấy, thật ra anh đã an tâm, dù sao đó là cuộc sống của cô.

“Nghe này,” Tử Sinh vừa hút thuốc vừa nói, “Nếu cậu ta còn ức hiếp em nữa, thì nói cho anh biết, anh lập tức đi đòi công bằng, anh còn phải để Hạng Phong hối hận có một người em trai như vậy.”

Anh làm một động tác rất ngầu, khiến Tử Mặc bỗng nhiên muốn nhìn bộ dạng Hạng Tự bị anh hai đòi công bằng sẽ ra sao.

Tối chủ nhật, Hạng Tự tới đón cô ra ngoài ăn tối, cô hỏi anh đi đâu, anh chỉ cười, không trả lời. Cuối cùng xe dừng lại dưới lầu khu nhà của Hạng Phong, Tử Mặc không khỏi suy nghĩ, thật ra Hạng Phong đã sớm hối hận có một người em trai như vậy rồi…

“Ha,” Hạng Phong đeo tạp dề, cầm xà lách đã trộn được một nửa trong tay xuất hiện tại cửa, “Anh đoán em sẽ mang em ấy tới.”

“Tại sao?” Hạng Tự buồn bực.

“Bởi vì giọng em trong điện thoại có vẻ rối loạn nói không nên lời.”

“…” Anh trừng mắt liếc anh trai, để Tử Mặc tiến vào, sau đó đóng cửa lại.

“Tiểu Bạch” từ toilet chạy ra, quẫy đuôi với Tử Mặc, cô ngồi xổm xuống bồng nó lên, đặt nó lên sofa sờ hàm dưới của nó.

“Tại sao em nuôi nó lâu như vậy, nó nhìn thấy em chẳng hề thân thiết tí nào…” Hạng Tự lại dùng mắt trừng “Tiểu Bạch”.

“Bởi vì em không thật tình đối với nó, nó chỉ là công cụ tán gái của em mà thôi.” Hạng Phong ở phòng bếp nói.

“Làm cơm của anh đi!”

Hạng Phong nhún vai, chẳng hề để ý.

“Đúng rồi,” anh đổ xà lách vào trong dĩa, “Anh còn gọi một người nữa.”

“Ai?” Hạng Tự lấy một trái cà chua nằm trên bàn, cắn một miếng lớn.

“Lão Vu.”

Anh vừa nói xong, Tử Mặc và Hạng Tự đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu.

“Cuối tuần này anh ta đi, chỉ có hôm nay rảnh rỗi, hai đứa sẽ không để ý chứ.” Tuy đây là một câu hỏi, nhưng chẳng nghe ra giọng điệu hỏi han.

“Anh làm cái quỷ gì hả…” Hạng Tự nhịn không được trách mắng.

Đang nói còn chưa hết thì chuông cửa đã vang lên.

Hạng Tự điềm nhiên mời em trai ra mở cửa, Hạng Tự cau mày trừng mắt nhìn anh một lát, rốt cuộc vẫn đi mở.

Trong tay Vu Nhâm Chi bưng một thùng giấy thật to, thậm chí gần như che khuất ánh mắt của anh ta: “Giúp một cái.”

Không đợi Hạng Tự trả lời, anh ta liền đem một nửa trọng lượng của thùng giấy đè lên người Hạng Tự, hai người cùng đặt thùng giấy xuống một góc đằng sau sofa phòng khách.

Vu Nhâm Chi đứng dậy, phủi tay, nói với Hạng Phong ở phòng bếp: “Những quyển sách này tôi không định mang về, anh được lời rồi.”

“Anh coi tôi là người thu đồ cũ à?” Hạng Phong hỏi ngược lại.

Vu Nhâm Chi không bác bỏ lời anh, quay đầu nhìn thấy Tử Mặc ngồi trên sofa, anh ta không khỏi sững sờ: “À, em cũng ở đây…”

“Ừm.” Tử Mặc kéo ra một nụ cười, thứ sáu sau khi ăn cơm với anh ta, đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cô vẫn không dám nhớ lại ánh mắt của anh ta khi tạm biệt.

Vu Nhâm Chi thản nhiên nhìn cô, cô đã có chút không được tự nhiên.

“Anh không cần đi rửa tay trước sao?” Âm thanh của Hạng Tự có phần nhạt nhẽo.

“Ờ, được.” Anh ta gật đầu, đi vào toilet.

Dạo này hình như Hạng Phong thích một quyển sách nấu ăn nào đó, rất có hứng thú với nấu nướng, trên bàn bày ra gần mười món ăn, Tử Mặc rót rượu cho bốn ly rượu, Hạng Tự và Vu Nhâm Chi ngồi đối diện, không ai nói gì. Hạng Phong dọn xong dụng cụ làm bếp, tháo tạp dề, ngồi vào bàn ăn, không để ý tới sự im lặng của ba người kia, anh nâng ly lên, nói: “Cụng ly đi!”

“Cụng ly…” Tử Mặc hùa theo.

“Cụng ly vì cái gì nhỉ…” Hạng Phong nhướn lông mày, “Như vậy đi, chúc lão Vu sau khi trở về nhà mọi việc sẽ thuận lợi.”

“Cám ơn.” Vu Nhâm Chi rất lịch sự cụng ly với anh, sau đó chuyển sang Tử Mặc.

Tử Mặc vội vàng đón nhận, nhẹ giọng nói: “Chúc thuận lợi.”

Về phần Hạng Tự, hình như hai phía đều không có ý cụng ly, thế nên Vu Nhâm Chi trực tiếp uống ly rượu này.

“Như vậy,” Hạng Phong vừa nếm thử “kiệt tác” của mình, vừa hỏi, “Nếu sau này tôi đến Ô Trấn, anh sẽ tiếp đãi tôi chứ.”

“Đương nhiên,” Vu Nhâm Chi cười trả lời, “Mọi người phải đến thăm tôi đó.”

“Mùa đông tại trấn nhỏ chắc là lạnh lắm nhỉ?”

“Ừm, có điều mùa đông cũng có cảnh sắc của mùa đông, nhất là khi ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, khiến người ta cảm thấy ấm áp dào dạt, chẳng muốn động đậy.”

“Anh nói vậy, ngày mai tôi muốn đi ngay.” Hạng Phong vừa ăn vừa nói, đều rất thích thú đối với việc ăn uống và nói chuyện.

“Các người có thể đến vào dịp lễ Giáng Sinh, tôi mời các người ăn bánh ngọt tự tay tôi làm.”

“Anh còn biết làm bánh ngọt?” Hạng Phong hết sức ngạc nhiên mở to hai mắt.

“Ừm, là bánh ngọt kết hợp từ truyền thống quê nhà tôi pha trộn với công nghệ hiện đại mà làm thành.”

“Trên cơ bản,” Hạng Phong dừng một chút, “Nghe anh nói vậy tôi đã biết mùi vị chẳng ra gì.”

“Đừng nói thế,” Vu Nhâm Chi cười to, “Đừng quá khắc nghiệt với bánh sinh nhật.”

“Sinh nhật?”

“Tôi sinh vào đêm Bình An.”

“Nguyện Chúa phù hộ anh cả đời bình an.” Hạng Phong tỏ vẻ thành kính, khiến người khác không khỏi cười rộ lên.

“Đúng rồi,” Vu Nhâm Chi bỗng nhiên quay đầu, nhìn thẳng Tử Mặc, “Chuyện tôi nói, em đã suy nghĩ chưa?”

Cô kinh ngạc há hốc mồm, ngay cả chữ “A” cũng chưa kịp nói, Hạng Tự liền giành hỏi trước: “Chuyện gì?”

Vu Nhâm Chi cách một bàn đầy đồ ăn, nhìn Hạng Tự, mỉm cười: “Đây là bí mật giữa chúng tôi.”

Hạng Tự bị anh ta cầm đi một quân, sắc mặt xụ xuống, không nói nữa.

Nhưng Vu Nhâm Chi hình như thay đổi chủ ý, nói: “Tôi phải trở về, tôi hỏi cô ấy, có bằng lòng cùng tôi trở về không?”

Hạng Tự cau mày, lạnh lùng trừng anh ta: “Cô ấy sẽ không đi theo anh.”

Vu Nhâm Chi cười cười, không nói gì.

Tử Mặc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn anh ta, nói: “Tôi xin lỗi, có lẽ khiến anh cảm thấy khó xử, nhưng anh đã hỏi tôi, tôi phải trả lời, tôi sẽ không rời khỏi nơi này.”

“Được.” Nụ cười của anh ta vẫn ấm áp, chưa từng thay đổi.

Không biết những người khác thế nào, dù sao bữa cơm này Tử Mặc cảm thấy rất nhạt nhẽo, cô lén liếc nhìn Hạng Tự, anh vẫn điềm tĩnh, hình như không vì cô từ chối Vu Nhâm Chi mà vui vẻ.

Ăn xong, Hạng Tự lập tức kéo cô tạm biệt, Vu Nhâm Chi bày tỏ sẽ gọi điện thoại cho cô, cô gật đầu, nhưng không khẳng định anh ta có thấy hay không, bởi vì Hạng Tự đã kéo cô vào trong thang máy.

Trên đường trở về, trong xe lại là sự im lặng đáng sợ, cô quay đầu trông thấy khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của anh, nhịn không được hỏi: “Không phải em đã từ chối anh ấy rồi ư, anh còn giận gì chứ?”

“…Anh giận bản thân anh.”

“?”

“…Khi anh nói với anh ta em sẽ không đi, thật ra trong lòng anh rất sợ hãi, sợ em bỗng nhiên nói, em muốn đi cùng anh ta.”

“…”

“Anh vốn không nên nghĩ vậy, em vốn không nên để anh ta có cơ hội hỏi như vậy, chúng ta vốn nên ở bên nhau hạnh phúc… Nhưng mọi thứ đều bị anh phá vỡ,” anh bực dọc cào tóc, “Anh sợ em đi mất, nhưng lại ép em bỏ đi —— anh rất khốn nạn, phải không?”

Cô nhìn anh, thế mà lại muốn cười, không có nguyên nhân và lý do, chỉ là chợt cảm thấy anh rất đáng yêu.

“Tử Mặc,” anh nắm tay cô, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, “Tại sao trải qua nhiều lần như vậy, em vẫn không rời khỏi một gã vô cùng tùy hứng như anh?”

Cô cũng nhìn phía trước, thành phố dưới màn đêm mang theo một vầng sáng kỳ diệu, tựa như mỗi một người ở dưới bầu trời sao này đều được vầng sáng bao phủ, tản ra tia sáng ấm áp.

“Giờ anh còn hỏi sao, bởi vì em yêu anh.” Cô nghe được âm thanh của mình bình thản cất tiếng.

Hạng Tự dừng xe gấp, Tử Mặc hoảng hốt cầm lấy nắm cửa, phía sau truyền đến tiếng thắng lại chói tai cùng với tiếng còi bất mãn. Anh quay đầu nhìn cô, đẩy cần đỗ xe, kéo tay phanh, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

Anh bỗng nhiên nghiêng người qua, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, hôn cô một cách vội vã mà dịu dàng, cô hơi thất thần, anh chưa từng như vậy, trong ánh mắt lóe ra tia sáng bị cảm động, tựa như cô là một bảo bối quý báu cỡ nào.

Cô nhắm mắt lại, tiếng loa vẫn không dứt bên tai, có xe chạy đến bên cạnh bọn họ, lớn tiếng mắng “Đồ điên!”, nhưng bọn họ chẳng hề để ý. Anh vừa hôn, vừa cười rộ lên, hai người đều cười lên.

Anh cười đến vành mắt ửng đỏ: “Em cái đồ hũ nút này, sao lại bỗng nhiên nói vậy…”

Rất đột ngột sao? Nhưng đây là sự thật mà, chẳng qua anh không hỏi, nên cô không đáp thôi.

“Có đôi khi anh cảm thấy cá tính hũ nút của em rất đáng ghét, cơ mà nghĩ kỹ lại, nếu em không im lìm như vậy, có thể sẽ có rất nhiều đàn ông theo đuổi em hay không?”

Tử Mặc lắc đầu: “Nếu em không trầm lặng, thì sẽ càng mất mặt hơn.”

Anh ôm lấy cô, không nói gì hết, trong tiếng còi và mắng chửi, anh lại cảm thấy chưa bao giờ bình tĩnh như bây giờ.

“Hôm nay em đừng trở về chỗ Tử Sinh được không?” Anh như làm nũng hỏi.

“Không được…” Câu trả lời của cô lại chẳng hề kiên định.

Có lẽ anh nghe ra gì đó, anh cười hôn mạnh lên trán cô, chạy xe lần nữa. Lúc này, anh chạy rất nhanh, cô không khỏi kinh ngạc giữ chặt nắm cửa. Anh dừng xe xong, kéo cô đi xuống, tiến vào thang máy, khoảnh khắc cửa thang máy khép lại anh cúi đầu hôn cô nồng nàn. Sự nhiệt tình của anh khiến cô choáng váng, nhưng cô không đẩy anh ra, chỉ là vịn thắt lưng của anh, làm cho mình đứng vững.

Anh gần như bồng cô vào phòng, sau đó khi cô còn chưa thấy rõ ràng rốt cuộc là ở đâu thì đã bị đặt trên giường.

Anh đứng trước giường, bắt đầu cởi quần áo, dáng vẻ rất giống sắc lang trong phim truyền hình, cô kinh ngạc hé miệng nói: “Hạng Tự, em muốn đi về…”

Anh nhíu mày, hiển nhiên đang đấu tranh có nên thả cô đi không.

“Em nói đùa đấy…” Cô phát ra hai tiếng cười chất phác.

Hạng Tự nheo mắt, bỗng đè cô nằm trên đầu giường, gằn từng tiếng nói: “Người không biết nói đùa tốt nhất hãy ngậm miệng.”

Anh bắt đầu cởi quần áo cô ra, biểu tình thô bạo, nhưng ngón tay lại dịu dàng. Anh cúi người hôn trước ngực cô, cô bị anh làm ngứa ngáy, bật cười bảo anh tránh ra, có điều anh hoàn toàn không lắng nghe cô nói. Anh bắt đầu cởi nút quần bò của cô, cô nhăn nhó không chịu để anh cởi, anh cười hôn lỗ tai của cô, khiến cô giãy dụa một trận.

Bỗng nhiên, Tử Mặc đẩy Hạng Tự ra, chớp mắt, nghiêm túc nói: “Em quên mất, hôm nay em …cái kia đến.”

“Anh nói rồi,” Hạng Tự ngồi trên người cô, vừa cởi áo sơ mi, vừa ung dung trừng cô, “Người không biết nói đùa tốt nhất hãy ngậm miệng.”

Cô muốn nói mình không nói đùa, nhưng Hạng Tự phớt lờ cô, ném đi áo sơ mi, vẻ mặt đắc ý cởi quần bò của cô.

“…” Anh sửng sốt vài giây, như là không thể tin được, “Em…em sao không nói sớm…”

“Em vừa mới nói rồi, em quên mất…” Cô cắn môi, nhịn cười.

Hạng Tự cắn răng, thất bại nói: “Trời ơi, em…”

Buổi chiều nào đó của một tuần sau, Tử Mặc nhận được điện thoại của Tử Sinh.

“Nếu em cứ hai ba ngày không trở lại thì về đó luôn đi, anh không thích chờ cửa người khác.”

“Anh…” Cô nảy lòng áy náy.

“Nhưng em phải gọi điện thoại cho mẹ, bằng không em xảy ra chuyện gì, mẹ lấy anh ra tế tổ.” Giọng điệu Tử Sinh tuy rằng hung dữ, nhưng hiển nhiên đã dự định buông tha cô.

“Anh…”

“Đừng gọi buồn nôn như vậy, lần này nếu em còn dám khóc lóc sướt mướt trở về, anh trừng trị cậu ta xong thì sẽ trừng trị em…vậy đi.” Nói xong, anh cúp máy.

Tử Mặc nhìn di động, tuy rằng biểu thị “chấm dứt cuộc gọi”, nhưng trên màn hình vẫn còn lưu lại tấm ảnh Tử Sinh ngậm điếu thuốc, đó là hình đại diện cuộc gọi cô âm thầm thiết lập.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, ba giờ chiều, hôm nay cô không có công việc, Hạng Tự đến truyền hình quay chương trình, bọn họ tựa như khôi phục lại cuộc sống ban đầu.

Có điều, khác với trước kia.

Giờ đây, bọn họ giống một đôi bạn trai bạn gái chân chính —— hoặc là thật ra phải nói, bọn họ là một đôi nam nữ thật sự yêu nhau.

Dưới lầu có người bấm chuông cửa, cô mở video liên lạc, một nhân viên chuyển phát nhanh tỏ ý có một kiện hàng của cô. Cô mở cửa, anh ta mau chóng dùng thang máy đi lên, kiện hàng dùng giấy dai màu vàng đất bọc lại, cô ký tên xong, lại phát hiện tại cột người gửi không có tên, cô muốn hỏi nhân viên chuyển phát nhanh, nhưng anh ta đã dùng thang máy đi xuống.

Cô trở lại phòng khách, cắt sợi dây và giấy mở bao ra, bên trong là một quyển sách, nói chính xác ra, là một bộ tranh minh họa —— tựa là “Hành trình thế giới kỳ diệu”.

Cô kinh ngạc há hốc miệng, là bộ tranh minh họa của Vu Nhâm Chi đây mà!

Còn có một lá thư, đặt trong bì thư màu vàng nhạt, kẹp ở chính giữa quyển sách. Cô lưỡng lự một chút, vẫn mở ra đọc ——

Thi Tử Mặc:

Em khỏe không? Có phải rất ngạc nhiên khi nhận được món quà này không?

Bản thảo của bộ tranh minh họa này tôi đã giao cho một người bạn nhờ tôi vẽ ra, nhưng lần trước thấy em rất có hứng thú đối với nó, tôi liền quyết định làm một bản sao chép cho em, giữ làm kỷ niệm.

Tôi đang ở tại quê nhà Ô Trấn, giống như Hạng Phong nói, mùa đông ở đây rất lạnh, cơ mà tôi vẫn kiên trì, mùa đông tại Ô Trấn cũng có một vẻ phong tình khác. Mấy ngày qua, tôi thử quản lý nhà trọ và quán cơm, thử hòa nhập với cuộc sống trấn nhỏ lần nữa, tôi mới phát hiện người nhà của tôi, nhất là chị tôi, nhiều năm qua không thay đổi bao nhiêu. Thật ra lúc em từ chối tôi, tôi cũng đã muốn gọi điện cho em, nhưng mà trước khi gọi tôi lại thiếu dũng khí, vì thế tôi quyết định viết lá thư này, nói hết tất cả với em.

Còn nhớ cảnh tượng của mấy tháng trước lần đầu chúng ta gặp ở thị trấn không? Tôi nhặt được giấy chứng minh mà em đánh mất, em không phải rất kinh ngạc đối với ánh mắt tôi nhìn em rất kỳ lạ sao? Thật ra, lúc tôi nhặt được tờ giấy chứng minh kia, người kinh ngạc nhất chính là bản thân tôi. Tôi vốn có thể giao nó cho ông chủ nhà trọ, bảo ông ta trả lại cho em, nhưng tôi không có, tôi không thể làm vậy, bởi vì tôi muốn xem thử —— tôi muốn xác nhận, có phải là em không.

Tôi muốn xác nhận, mười năm trước cô bé bị tôi đụng phải, hiện tại rốt cuộc trở nên thế nào.

Tử Mặc, đọc đến đây, có phải em đã che miệng, không thể tin phải không? Tên của em, từng là một ác mộng của tôi, rất nhiều lần, tôi chỉ mơ thấy tên em, trống rỗng, phía trên là lỗ hổng màu đen.

Buổi tối đó của mười năm trước, tôi như mọi khi uống rượu tại phòng làm việc, lái xe đi tham gia một buổi tụ họp gần đó, khi chạy qua giao lộ, tôi muốn hút thuốc, thế là vươn tay đi lấy, chờ khi tôi quay đầu lại thì em đã từ trên mui xe của tôi lăn xuống. Tôi vô cùng sợ hãi, gần như không hề suy nghĩ, đạp chân ga chạy đi mất.

Tôi không đến tham gia buổi tụ họp kia, mà là lái xe trở về nhà, trên xe gần như không có một chút dấu vết, chỉ có chút vết lõm nhỏ bé, lúc ấy tôi thậm chí vì thế mà vui mừng một trận. Ngày hôm sau, báo chí và tivi đưa tin về vụ tai nạn này, tôi biết em chưa chết, tôi biết em ở bệnh viện nào, nhưng vẫn do dự mấy hôm mới đến bệnh viện thăm em —— à không, đó hoàn toàn không thể xem như là thăm hỏi, mà là một người trẻ tuổi đạo đức hèn hạ bởi vì chỉ còn tồn tại một chút lòng trắc ẩn, hoặc đơn giản là vì để lương tâm của anh ta dễ chịu, mà đi hỏi thăm tin tức của em. Tôi tốn rất nhiều công sức mới tìm được tên của em, tôi nghe y tá nói em làm phẫu thuật, vì thế rời khỏi trong tâm trạng lo lắng. Tôi hèn nhát không dám gặp em, không dám gánh chịu hậu quả do tôi tạo ra.

Nhưng dù thế nào tôi cũng không thể ngờ, một ngày của mười năm sau, tôi lại nhặt được giấy chứng minh của em trên mặt đất, khi tôi nhìn thấy tên em, tôi gần như muốn cười rộ lên, đây hình như là ông trời đùa giỡn với tôi.

Tôi nghĩ tôi nhất định phải làm gì đó cho em, làm chuyện tôi có thể làm —— mặc dù tôi biết điều đó không thể bù lại hành vi phạm tội mà tôi từng phạm phải. Thế nên, tha thứ cho “biểu diễn” vụng về của tôi, tha thứ cho việc gọi là “thổ lộ” kia, khi em nói em không tin tôi yêu em, tôi mới biết mình ngu xuẩn cỡ nào, nhưng tôi vẫn sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì cho em.

Tôi không tiện nói thêm lời nào nữa, nhưng tôi hy vọng em biết được, nếu cuối cùng em thật sự đồng ý cùng tôi trở lại Ô Trấn, điều đó sẽ là may mắn lớn nhất của cả đời tôi.

Còn nhớ tôi từng hỏi em, điều kỳ diệu là cái gì sao?

Tôi nói rằng điều kỳ diệu chính là chuyện không nên xảy ra, cuối cùng lại xảy ra. Nhưng mà nếu, chỉ là nếu, sau khi trải qua thất vọng, phản bội, ly biệt và bỏ cuộc, em vẫn cứ tràn đầy dũng khí, vẫn cứ bằng lòng tin tưởng người khác, vẫn có một trái tim hồn nhiên mà lương thiện, vẫn cứ tin tưởng tình yêu là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này… Như vậy, như vậy tôi nghĩ rằng, điều kỳ diệu đã xảy ra.

Bởi vậy Tử Mặc, điều kỳ diệu nhất, chính là bản thân em.

Nếu có một ngày, em bằng lòng đến Ô Trấn lần nữa thì hãy tìm tôi. Tôi không phải cầu nhỏ sông nước con người trong quang cảnh, nhưng tôi là một người đàn ông chỉ mong em hạnh phúc vui vẻ, hơn nữa có mong ước xa vời nhận được sự tha thứ của em.

Chỉ thế thôi.

Vu Nhâm Chi.

Truyện Chữ Hay