Dịch: Hoa Linh Linh
Bạch Đào không nghĩ tới có thể giải quyết chuyện bạn trai cũ một cách dễ dàng như vậy, ở trên xe về nhà, cô ôm Bùi Thời rồi hôn anh một cái: “Cảm ơn ông xã!”
Bùi Thời liếc nhìn Bạch Đào: “Chỉ thế thôi à?”
“Hả?”
Bùi Thời liếc nhìn Viên Mục một cái, sau đó hơi thấp giọng xuống: “Có phải hơi qua loa quá rồi không.”
Được rồi, đều đã làm tổng tài bá đạo bảo vệ vợ thế này, nếu đêm không làm… Một chút thì hình như không dễ xong chuyện.
Bạch Đào cũng chẳng sợ hãi, cô lập tức ghé vào tai người đàn ông: Đêm nay có thể.”
Cô nói thêm: “Chính là cảnh trong chương mở khóa gần đây của tác phẩm về chúng ta lần trước đó, được chưa.”
Vì không cẩn thận để Bùi Thời liếc nhìn một cái nên người đàn ông này liền nhớ đủ loại cảnh tượng khác nhau trong tác phẩm của người hâm mộ lần trước, anh liên tục ám thị giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo vậy.
Mặc dù ăn nhiều kẹo dễ bị sâu răng nhưng Bạch Đào nghĩ đi nghĩ lại, mấy ngày nữa Bùi Thời phải đi công tác nước ngoài rồi, để anh ăn chút kẹo trước khi đi cũng không phải là không thể.
Bùi Thời ra trận quả nhiên liền mã đáo thành công, tuy không biết sau đó anh để luật sư làm gì, nhưng cuối cùng Chung Tiêu đã không còn “lăng xê” mối tình đầu cảm động trời đất của mình nữa, những chương trình mới nhận tham gia lúc trước cũng đều dùng lý do công việc quá bận rộn để từ chối.
Còn những bài quảng cáo tiếp thị về Chung Tiêu thâm tình trước đây cũng gần như biến mất hết trong một đêm.
Tối qua Bạch Đào làm vận động ban đêm vất vả, cảm thấy hơi mệt nhưng cảm hứng sáng tác lại cực kỳ dồi dào, cô dứt khoát xin phép Tôn Tĩnh nghỉ mấy hôm, quyết định ở nhà chỉnh lý lại dàn ý tình tiết tiếp theo, sắp xếp một chút hướng đi của câu chuyện.
Đợi tới khi hạ bút như thần vẽ xong một tập mới, cô lật xem lại bình luận của các tập trước đó, tự nhiên lại có một phần khen ngợi.
Cô thật sự quá lợi hại rồi! Ngay cả sau khi xuyên không tới năm năm sau thì vẫn có thể hoàn thành mọi việc một cách dễ dàng!
Nhưng không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ vậy Bạch Đào lại không thể vui nổi.
Vốn dĩ cô chỉ không muốn làm xáo trộn cuộc sống của mình vào năm năm sau, tránh việc cô của năm năm sau trở về còn phải tiếp nhận mớ hỗn độn do mình gây ra, chỉ là bây giờ, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Bạch Đào không có cách nào có thể lừa dối lòng mình.
Cô không muốn quay lại nữa.
Cô không muốn trả lại cuộc sống lúc này cho mình của năm năm sau.
Nghĩ vậy liền có chút buồn bực phiền muộn, Bạch Đào cho con chó ăn, sau đó quyết định ra sân đi một vòng để thư giãn.
Chỉ là vừa mới đi liền xuất hiện vấn đề, Bạch Đào vốn định tưới nước cho cây đào trong sân, kết quả khi cô lại gần nhìn một cái, kết tinh tình yêu của cô và Bùi Thời vậy mà lại sắp không thể giữ nổi nữa.
Mới không để ý một thời gian mà cây đào đã! Đã bị sâu đục thân rồi!!!
Phía dưới thân cây đã lộ rõ một lỗ nhỏ bị đục!!! Cây còn tình yêu còn! Cây chết người chết!
Đây không phải là một hiện tượng tốt!
Bạch Đào lập tức lấy điện thoại ra muốn gọi cho Bùi Thời.
Trước đây Bạch Đào luôn cố gắng không làm phiền Bùi Thời nhất có thể, nhưng giờ gặp phải chuyện chẳng có chút ý nghĩa gì cô lại làm bộ làm tịch như hận không thể đi tìm Bùi Thời ngay.
Làm bộ thì có một chút, nhưng dù cô có làm như thế nào đi nữa thì lần nào Bùi Thời cũng đều rất kiên nhẫn, mỗi một lần đều có thể khiến Bạch Đào cảm thấy mình được yêu, mà cảm giác được yêu này khiến cô càng có cảm giác an toàn, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều được nằm chắc trong tay, đều là cuộc sống thực sự của bản thân mình.
Cô muốn nghe thấy giọng nói của Bùi Thời ngay lập tức, muốn làm nũng với anh.
……
Gần đây Fiona nói chút việc riêng nên xin nghỉ phép một thời gian, lúc đầu Tôn Tĩnh cảm thấy chẳng sao cả, rất tốt, kết quả tới ngày thứ tư Fiona không đến, cô ấy lại có chút nhớ cô, bởi vì mặc dù cô không đến nhưng vào ngày sinh nhật của cô ấy, cô vẫn gửi một cuốn truyện tranh có chữ ký của cô Bạch Đào cho Tôn Tĩnh.
Tôn Tĩnh có chút mâu thuẫn. Một mặt, trước kia Fiona và Bùi tổng chắc chắn có gì đó mờ ám, nhưng mặt khác, khi thực sự tiếp xúc rồi lại thấy con người Fiona cũng khá tốt, mà bây giờ Bùi tổng cũng đã vạch rõ ranh giới.
Đương nhiên, so với cô Bạch Đào thì cô vẫn còn kém xa.
Fan nên cùng chung mối thù với thần tượng là không sai, có điều bây giờ xem ra Fiona chắc đã gác kiếm cải tà quy chính rồi, vậy nên cô ấy không đuổi cùng giết tận cô nữa cũng coi như là không sai đi? Suy cho cùng thì nếu chuyện này đổi thành cô Bạch Đào giản dị như đoá hoa cúc, chắc chắn cô ấy sẽ lựa chọn tha thứ và bao dung!
Không lâu sau, tin nhắn cảm ơn Tôn Tĩnh gửi cho Fiona cuối cùng cũng được trả lời: “Không cần cảm ơn nha, sinh nhật vui vẻ!”
Tôn Tĩnh lập tức gọi điện cho cô: “Cô đang làm gì vậy? Khi nào thì trở lại làm việc?”
“Đang chọn quà cho chồng, gần đây không muốn đi làm.”
Này làm sao được?
Lúc này Tôn Tĩnh liền nói có chút sâu xa: “Phụ nữ phải dựa vào chính mình, đàn ông không thể tin tưởng dựa dẫm được đâu.” Cô ấy cân nhắc dùng từ nói: “Đàn ông có tốt hơn nữa thì thỉnh thoảng cũng sẽ đứng núi này trông núi nọ, cô nên hiểu rõ nếu mình không có sự nghiệp để đứng vững, ngộ nhỡ sau này chồng cô ra ngoài ngoại tình…”
Bạch Đào nghĩ cũng không thèm nghĩ, dứt khoát nói: “Nếu chồng em dám ngoại tình, em sẽ ly hôn, lấy tiền của anh ấy, đá vào háng anh ấy, đánh tiểu tam của anh ấy, đến công ty của anh ấy kéo biểu ngữ cho anh ấy mất hết mặt mũi!”
?! Tàn nhẫn đến vậy?
Fiona này giống như một người đàn bà chanh chua ngoài chợ vậy, so với cô Bạch Đào điềm tĩnh không màng danh lợi cũng kém quá xa rồi!
Tôn Tĩnh vốn còn muốn nói chuyện với Fiona thêm vài câu, nhưng tiếc là ngay sau đó Viên Mục đã đến thông báo với cô ấy mở cuộc họp, Tôn Tĩnh lập tức bật điện thoại ở chế độ không làm phiền và tắt tiếng đi.
Gần đây công ty đã đến thời kỳ mấu chốt để niêm yết nên có khá nhiều cuộc họp.
Bùi tổng là người rất mạnh mẽ quyết đoán và tập trung trong công việc, từ lúc loại cuộc họp này bắt đầu cho đến khi kết thúc, anh sẽ không nghe bất kỳ cuộc gọi nào từ bên ngoài, vậy nên tất cả những người tham gia cũng được yêu cầu phải tuân theo các tiêu chuẩn như thế, chuyện khẩn cấp đến đâu cũng đợi cuộc họp kết thúc lại nói.
Chỉ là rất nhanh, Tôn Tĩnh liền phát hiện mình nói điều này quá sớm rồi.
Cuộc họp diễn ra được nửa chừng thì điện thoại của Bùi tổng đổ chuông.
Lần đầu tiên đương nhiên Bùi tổng đến màn hình điện thoại cũng không thèm nhìn, tiếp tục cuộc họp, chỉ là người gọi dường như rất kiên nhẫn, chẳng mấy chốc, điện thoại reo lần thứ hai, rồi lần thứ ba…
Mặc dù Bùi tổng đã tắt tiếng nhưng do đèn trong phòng họp đang tắt để phát máy chiếu nên màn hình điện thoại sáng liên tục cũng đủ để thu hút sự chú ý của người khác rồi.
Bình thường khi gọi điện mà bên kia không trả lời thì chắc chắn có thể suy ra đối phương đang bận, nếu muốn gọi lại thì cũng sẽ cách khoảng một tiếng đến một tiếng rưỡi chứ không tới mức gọi ngay lập tức. Mà những người có thể gọi thẳng cho Bùi tổng cũng đều là người làm ăn trên thương trường, thông minh rồi, cho nên Tôn Tĩnh thật sự là lần đầu tiên gặp phải người không hiểu đạo lý như vậy, quả nhiên, có lẽ Bùi tổng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cũng là người không hiểu chuyện như thế, anh hơi nhíu mày liếc nhìn vào màn hình điện thoại.
Người này xong rồi, nhất định sẽ bị Bùi tổng kéo vào danh sách đen, Tôn Tĩnh thầm đồng cảm với đối phương.
Kết quả Bùi tổng vừa nhìn một cái, lông mày càng nhíu chặt hơn, thậm chí anh còn cầm điện thoại lên.
Sau đó anh mím môi: “Nghỉ ngơi mười phút rồi tiếp tục cuộc họp sau.”
Đợi đến khi Bùi tổng cầm điện thoại rời khỏi phòng họp rồi, Tôn Tĩnh vẫn còn đang ngây ngốc. Bùi tổng vậy mà lần đầu tiên bất ngờ cho nghỉ họp giữa chừng???
Có lẽ thực sự là một cuộc gọi rất quan trọng?
Chẳng hạn như liên quan đến việc niêm yết?
Có điều ngồi họp lâu cũng đủ mệt, nghỉ ngơi chút cũng tốt, Tôn Tĩnh ra ngoài pha một tách cà phê, chợt nhớ điện thoại sắp hết pin nên vội vàng từ khu vực phòng họp trở về khu phòng làm việc để lấy dây sạc.
Cô ấy đang ngồi ở bàn làm việc vừa nghịch điện thoại vừa sạc pin mới phát hiện Bùi tổng cũng cố tình quay lại phòng làm việc để nghe điện thoại.
Tôn Tĩnh thề mình không có ý định nghe lén, chỉ là điện thoại của cô ấy còn chưa sạc đầy, cô ấy không thể không tiếp tục ở lại, lúc này Bùi tổng đã bắt đầu nói rồi, cô ấy đột nhiên đứng dậy ngược lại càng xấu hổ và đột ngột hơn.
May mà cây xanh cao lớn trước bàn đã hoàn toàn che khuất bóng dáng cô ấy, Bùi tổng nhìn thoáng qua tuyệt đối sẽ không thấy được, khu phòng làm việc rộng lớn xem ra hoàn toàn không có ai, cũng coi như tránh được sự lúng túng ngượng ngùng.
Mà ngoài dự liệu của cô ấy là, lông mày của Bùi tổng đang nghe điện thoại trong phòng làm việc đã hoàn toàn giãn ra, khoé miệng anh hơi cong lên, vẻ mặt và giọng nói cũng rất thoải mái…
“Có sâu rồi sao?”
“Không sao, sẽ không có việc gì cả, có thể trừ sâu.”
“Cây không yếu ớt như em nghĩ đâu, anh sẽ sắp xếp gọi người đến trừ sâu, em ngoan ngoãn ở nhà đợi là được.”
“Kết tinh tình yêu sẽ không chết, anh đảm bảo.”
“Năm sau sẽ có quả đào ăn.”
……
Mặc dù giọng nói của Bùi tổng không thay đổi nhiều, nhưng Tôn Tĩnh vẫn cảm thấy dịu dàng đến khó hiểu, đó là sự kiên nhẫn mà những nhân viên như họ chưa từng được thể hội qua.
Mà Tôn Tĩnh nghe đi nghe lại, cuối cùng xác định, Bùi tổng không hề nói về công việc, lần đầu tiên anh phá lệ nghỉ giữa cuộc họp để trả lời điện thoại, những gì nói đến hoàn toàn là chuyện riêng tư không liên quan, và dường như là chỉ là chuyện nhỏ không liên quan chút gì đến từ ‘khẩn cấp’: Trừ sâu cho cây đào.
Cho nên…
Cho nên cây đào anh trồng cho cô Bạch Đào có sâu rồi?
Tôn Tĩnh lắng nghe một hồi, lần nữa xác định, cuộc gọi này là Bùi tổng gọi cho cô Bạch Đào.
Vậy nên xem ra tình cảm của Bùi tổng và cô Bạch Đào không có vấn đề gì rồi!
Trong lòng Tôn Tĩnh bởi vì nghe lén và kích động mà kích thích gấp đôi, sau đó Bùi tổng đè thấp giọng xuống, tiếp theo anh nói gì thì cô ấy đã không thể nghe rõ nữa rồi, cho đến cuối cùng…bg-ssp-{height:px}
“Được rồi, yêu em.”
“Được chưa?”
Giọng của Bùi tổng hơi mất tự nhiên, có chút bất lực khi bị ép buộc phải làm, nhưng lại trầm thấp gợi cảm, Tôn Tĩnh nghe ra được sự cưng chiều “hết cách với em” ở trong đó…
Rất nhanh, thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Tôn Tĩnh ôm theo bí mật mình vô tình phá vỡ được trở lại phòng họp.
Bùi tổng tự nhiên vẫn bình tĩnh, thậm chí còn lạnh lùng, nhưng trong lòng Tôn Tĩnh với tư cách là một fan CP đã quá phấn khích đến điên cuồng: Bùi tổng và cô Bạch đào, mình đẩy được thuyền rồi đẩy được thuyền rồi!
Fiona quay đầu là bờ, Bùi tổng và cô Bạch Đào khôi phục lại tình xưa êm đẹp, thật quá tốt rồi!
Có điều, những gì cô Bạch Đào nói trong truyện tranh quả nhiên chính xác: Một người đàn ông thực sự có hai mặt, ai có thể nghĩ tới một người lạnh lùng như Bùi tổng, hoá ra khi ở riêng cũng sẽ như thế với cô Bạch Đào…
Lúc Bạch Đào phát hiện ra cây đào có sâu rồi gọi cho Bùi Thời, thực ra hoàn toàn là phản ứng trong tiềm thức.
Lúc trước khi điện thoại vang lên tiếng “tút”, cô đã có chút hối hận. Này có hơi chuyện bé xé ra to rồi.
Chỉ là gọi thì cũng đã gọi rồi…
Cô nghĩ một cách công bằng thì hình như hôm nay có chút muốn nghe giọng nói của Bùi Thời.
Nhưng mà rất nhanh, Bạch Đào liền phát hiện mình không cần phải hối hận rồi, bởi vì Bùi Thời căn bản không nghe điện thoại.
Ban đầu nghĩ hay là đừng gọi nữa, nhưng đến lúc Bùi Thời thực sự không trả lời, Bạch Đào lại trở nên không vui và bực mình, cô biết như thế là sai, nhưng tay đã tự gọi cho Bùi Thời lần hai.
Cuối cùng khi Bùi Thời bắt máy, Bạch Đào mới biết lúc trước đối phương đang mở một cuộc họp liên quan đến việc niêm yết.
Nhưng anh vẫn rất nhẫn nại, không hề tức giận, những câu hỏi chuyện bé xé ra to của Bạch Đào anh cũng đều… An ủi vỗ về, không có những lời nói quá ngọt ngào đường mật, nhưng mà chính kiểu đối xử dịu dàng nhẹ nhàng này đã đủ khiến Bạch Đào rung động.
Bạch Đào vốn còn có chút vướng mắc, nhưng khi kết thúc cuộc gọi này, cô đã đưa ra một quyết định.
Cô định nói thật với Bùi Thời.
Cô là cô, nhưng lại không phải là chính cô, cô là người xuyên không từ năm năm trước tới, điều này nghe có vẻ hoàn toàn phi lý, nhưng Bạch Đào vẫn muốn nói cho Bùi Thời.
Nói cho anh biết, mặc dù mất đi khoảng thời gian năm năm, nhưng cô của năm năm trước vào thời điểm này cũng rất yêu anh.
Sau khi đưa ra quyết định này, Bạch Đào bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm, cô ngâm nga, nhất thời linh cảm nổi lên, ngồi xuống liền viết phác thảo ra dàn ý một câu chuyện giả tưởng mới.
Bạch Đào hạ bút như thần viết xong dàn ý, lại xử lý một vài hợp đồng xong thì Tống Nghiên đã gọi cho cô thông báo: Đợt sách mẫu mới đã đến.
“Cô Bạch Đào, chị có tiện đến cổng tiểu khu lấy không? Lát nữa em còn phải chạy đến diễn đàn bên kia tham gia một cuộc họp thương mại, bàn bạc về việc hợp tác bộ truyện tranh mới tiếp theo của chúng ta, thời gian hơi gấp, em không đưa vào tận bên trong tiểu khu của chị nữa đâu.”
Bạch Đào đáp được, cô hỏi mượn một chiếc xe kéo nhỏ, ở cổng tiểu khu nói chuyện đơn giản với Tống Nghiên vài câu, lấy chồng sách mẫu rồi định về nhà. Vì đang khá chăm chú thưởng thức bìa truyện tranh mới của mình nên đợi đến khi có người từ bên đường lao ra chặn Bạch Đào lại, cô liền bị doạ cho giật mình hoảng sợ…
“Cô Bạch, tôi tìm được cô rồi!”
Đối phương là một người đàn ông trung niên, sắc mặt xanh xao, vẻ mặt căng thẳng hoảng loạn, đầu tóc bù xù như thể mấy ngày chưa gội đầu, lôi thôi lếch thếch, một tay của ông ta nắm chặt lấy xe kéo nhỏ của Bạch Đào.
Lẽ nào là fan tư sinh trong truyền thuyết?!
Bạch Đào muốn cầu cứu trong tiềm thức, kết quả còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã ôm chặt xe kéo nhỏ của Bạch Đào, rồi bắt đầu gào khóc…
“Cô Bạch, làm người phải có lương tâm! Lúc đầu khi hợp tác cô đã nói gì? Cô sẽ chịu mọi rủi ro pháp lý, trong hợp đồng giấy trắng mực đen, kết quả bây giờ cô lại trở mặt không nhận người.”
“Chúng tôi thật sự chỉ là dân làm ăn nhỏ kiếm miếng cơm thôi! Bây giờ kết quả sơ thẩm đã ra, muốn chúng tôi bồi thường nhiều như vậy! Còn không phải muốn lấy mạng chúng tôi sao! Cô Bạch, nếu cô không ra mặt xử lý chuyện này, tôi và các nhân viên của chúng tôi sẽ treo cổ tự tử trên cây ở cổng tiểu khu này của cô!
Đối phương không nói còn tốt, này vừa mở miệng, cuối cùng Bạch Đào cũng lờ mờ nhớ ra rồi. Đây chẳng phải là người đàn ông đã chặn cô trong bãi đỗ xe lần trước sao?
Là người chỉ trích cô trả tiền để đăng bản thảo ngoại tình ly hôn xong lật mặt không nhận người đó??? Đối phương lại bật khóc, trong tay vẫy vẫy thứ gì đó giống như một bản hợp đồng…
“Lúc đầu chúng ta thỏa thuận hợp tác lâu dài, tuy nói hai năm nay đăng rất nhiều bản thảo nhưng chúng tôi lãi không nhiều, tổng cộng chỉ kiếm được chưa đến một triệu tệ, bên trong còn có ba trăm ngàn tệ cô vẫn chưa thanh toán hết, bây giờ dựa theo đơn kiện của Bùi tổng, chúng tôi còn phải bồi thường hai triệu đó!
Không phải chỉ đăng một tin ngoại tình ly hôn thôi sao?
Sao lại hết đến gần một triệu tệ? Còn có ba trăm ngàn tệ chưa thanh toán nữa? Mẹ nó gian thương đến lừa gạt đi!
Lần trước Bạch Đào đã không quá tin, lần này đối phương nói như vậy càng cảm thấy khác thường hơn.
Chỉ là Bạch Đào đang định mở miệng chất vấn thì đã nghe thấy đối phương nói tiếp…
“Nếu không phải cả cô và Bùi tổng đều giàu như vậy, tôi thật sự cho rằng các cô đang phối hợp lừa bịp chơi đùa chúng tôi đấy!” Vẻ mặt đối phương khổ sở nói: “Lúc thì muốn chúng tôi đăng bản thảo ân ái, lúc lại muốn đăng bản thảo ngoại tình ly hôn, bây giờ tốt rồi, lại cùng chung mối thù, kiện chúng tôi tung tin đồn thất thiệt!”
“Chúng tôi là người nói về đạo đức nghề nghiệp, cũng chưa từng hỏi cô Bạch rốt cuộc nghĩ gì, dù sao thì lấy tiền của người khác làm việc cho người ta, nhưng cô không thể cứ như thế này mà xong chuyện, phủi mông cái liền không nhận nha!
“Ban đầu cô có nhiều bản thảo ân ái như vậy, còn không phải đều là chúng tôi trau chuốt sửa chữa cho sao?”
Đối phương vừa nói đến chuyện này, giọng điệu liền khá uất ức: “Cô nhìn hiệu quả tốt biết bao? Bây giờ cô ra ngoài có ai không biết cô và Bùi tổng một đôi ân ái chứ? Những chi tiết tình cảm đó của cô, chuyện Bùi tổng theo đuổi cô, mọi người đều coi là thật đó, cô đã đạt được hiệu quả như mong muốn, sao lại để Bùi tổng kiện rồi?
Bạch Đào như bị ngũ lôi oanh đỉnh: “Ông thả cái rắm gì vậy! Những tin tức đó của tôi rõ ràng đều thật sự xảy ra!”
Đối phương vừa thấy phản ứng này của Bạch Đào, sắc mặt liền khó coi: “Cô Bạch, cô làm thế này có ý nghĩa không? Lúc đầu đều là biên tập viên của chúng tôi đã nghĩ ra từng câu từng chữ, còn dựa theo ý tứ của cô sửa mấy lần liền, tất cả những phiên bản này chúng tôi vẫn giữ hết, đều có bản nháp cả, hôm nay đều mang theo trong túi đây!
“Những bản thảo viết đầu tiên đó, tôi nhớ cô còn chê không đủ để khoe khoang, cảm thấy biên tập không lĩnh hội được tinh túy của cô, cho nên cô còn tự mình viết qua!”
Có lẽ vì sợ Bạch Đào không tin, người đàn ông này lập tức lấy ra một phần bản thảo: “Chỗ tôi đều lưu lại bản sửa đổi viết tay của cô đây!”
Bạch Đào nhân lúc ông ta không phòng bị giật lấy bản thảo, vốn dĩ cô không tin, nhưng mà chỉ nhìn bản thảo viết tay một cái, cô liền không thể phản bác được nữa, đó quả thực là nét chữ của cô!
Lúc này, Bạch Đào quả thực đã bị những lời nói này của đối phương làm cho sững sờ, kinh hãi quá độ trong phút chốc ngược lại khiến cả người trở nên đờ đẫn, cô mặt không biểu cảm gằn từng chữ: “Cho nên tôi và Bùi Thời ân ái là không có thật, những tin tức đó…”
“Là thật là thật, cô và Bùi tổng tuyệt đối là thật.” Đối phương gật đầu với vẻ mặt sáng tỏ: “Cô yên tâm, chúng tôi tuyệt đối bảo mật, những bản thảo này ngoại trừ đương sự hợp tác là cô và công ty chúng tôi ra, thật sự tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài qua, chúng tôi đảm bảo, một khi những bản thảo này được phát hành, hai người đều là thật, thật không thể thật hơn nữa rồi.”
Nhìn đối phương một mặt “Tôi hiểu việc gửi đăng bản thảo giả thế này là chuyện bình thường của các cặp vợ chồng liên hôn thương mại trong hào môn các cô mà thôi”, Bạch Đào cảm thấy, cô con mẹ nó còn có thể yên tâm thế nào đây?
Cô đã cướp hợp đồng của đối phương, còn lôi ra hết đủ các bản nháp được gọi là bản thảo ân ái trong túi đối phương. Cũng không quan tâm đến việc đang ở cổng tiểu khu, Bạch Đào ngồi trên chiếc xe kéo nhỏ lật xem.
《Bùi Thời tặng hoa, kiên nhẫn chờ đợi tình yêu của mình》
Lúc này người đàn ông đã đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Bạch Đào, thân thiết chỉ vào bản thảo giải thích: “Bản này bị cô hủy bỏ vì cảm thấy quá bình thường, không đủ thu hút người khác. Nói muốn có hiệu quả kinh ngạc bất ngờ một chút, chính là kiểu Bùi tổng có thể sống chết vì cô đó…”
Bạch Đào lơ đễnh lật sang bản thảo tiếp theo…
《Bùi Thời vỗ ngực gào thét vì tình yêu, đánh nhau với tình địch trong mưa chỉ để giành lấy một ánh mắt của Bạch Đào》
“Bản này cô cảm thấy Bùi tổng được miêu tả giống một động vật linh trưởng đang tranh giành địa bàn với một con tinh tinh cái vậy, cho nên cũng không qua…” Đối phương cười hehe: “Người biên tập này quả thực không được, hóa ra là người viết phụ đề của nhóm chương trình thế giới động vật, vẫn luôn theo dõi nhóm tinh tinh… Phần sau cô đã đề cập rồi, chúng tôi cũng phát hiện ra bản thảo mà cô ấy viết quá mức về tinh tinh nên đã cho cô ấy nghỉ, nghe nói bây giờ đã về thế giới động vật rồi.”
Cô lại lướt qua vài bản khác…
《Bùi Thời rơi nước mắt và máu vì tình yêu, thân lại ngược tâm》
《Chuyện tình của Bùi tổng: Anh nguyện vì cô mà móc tim lấy thận》
Đây con mẹ nó là bản thảo phương tiện truyền thông mới viết đi? Quả thực làm làm bẩn tinh thần…
……
Sau khi Bạch Đào lật xem hết tất cả bản thảo và hợp đồng, môi cô mím chặt, không nói được lời nào.
Bạch Đào cảm thấy một hơi thở cũng sắp không hít nổi nữa rồi.
“Cho nên, Bùi Thời trồng đào vì tình yêu không phải sự thật, đều là các ông tìm người viết?”
“Cái đó không phải nha, là chính cô viết đó! Viết cực đỉnh! Nếu không phải vì cô không thiếu tiền, ông chủ của chúng tôi thật sự muốn kéo cô về công ty của chúng tôi, thật đấy, viết quá hay luôn, vừa ngọt ngào vừa lãng mạn, chân thực xen lẫn mơ mộng, tôi còn dùng bản thảo này làm tài liệu đào tạo cho người mới của chúng tôi đấy! Nếu mấy biên tập viên đó của công ty chúng tôi bằng một nửa trình độ của cô, tôi cũng phát tài rồi!”
Thật con mẹ nó cảm ơn ông đã khen rồi.
“Có điều những tấm ảnh tình tứ mà cô đăng trên weibo mấy tháng gần đây đều là ảnh lúc trước biên tập viên của chúng tôi photoshop sau đó gửi tư liệu cho cô, còn có mấy đoạn đăng trên weibo gần đây cũng là trực tiếp lấy từ ổ tư liệu biên tập viên của chúng tôi trước kia gửi cho cô, xem ra gần đây cô rất hài lòng với sự phục vụ trước đó của chúng tôi nha, tôi thấy những đoạn văn đó hầu như đều không thay đổi một từ nào so với bản của biên tập viên chúng tôi làm.”
Gần đây cô đăng đều là từ bản ghi nhớ trước đó được lưu trữ trong điện thoại của mình, ban đầu Bạch Đào cho rằng đó là những mẩu chuyện tình yêu chân thực trong cuộc sống mà cô tùy tay viết lại, kết quả hóa ra là như thế.
Đối phương vẫn đang dựa vào lý lẽ tranh luận xem công ty họ đã nỗ lực bao nhiêu, nhưng Bạch Đào thực sự không muốn nghe nữa, cô ngơ ngác đặt tất cả bản thảo xuống, trong lòng chỉ còn lại hai suy nghĩ…
Này có gì đó không đúng.
Còn có, cô xong rồi.
Tác giả có điều muốn nói:
[Màn kịch nhỏ] của [Trăng Lạnh]
Bạch Đào: (Một ngày trước) Chuyện ngày hôm qua đều đã qua rồi, bạn trai cũ đã chết, ông xã, em tuyệt đối sẽ không ly hôn đâu.
(Một ngày sau): Bùi chó má, lừa dối tình cảm của tôi, quỳ xuống hối cải sửa sai cho tôi.