Dịch: Hoa Linh Linh
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Đào cảm thấy không thể đón sinh nhật lần này ở nhà được, phải đổi đến một nơi mới mẻ, tạo cho Bùi Thời cảm giác chấn động như hồi mới cưới.
Gần đây Bạch Đào quản lý vóc dáng của mình rất nghiêm khắc, đường cong ngày càng đẹp, đáng tiếc là thành phố Dung gần đây đã hơi lạnh, phải mặc nhiều quần áo hơn rồi, ngay cả dáng người đẹp cũng không thể bày ra, đợi đến khi trời lạnh hơn, cô sợ là sẽ phải mặc như một con gấu để trải qua mùa đông mất.
Cho nên…
Hay là đi biển?
Chủ ý bỗng nhiên loé lên này khiến Bạch Đào trong phút chốc liền nhảy cẫng lên.
Còn gì gợi cảm quyến rũ hơn việc mặc bikini ở bãi biển? Còn gì khiến người ta thư giãn thoải mái hơn ở biển đây?
Chẳng trách đa số mọi người đi du lịch trăng mật đều chọn đi biển, còn không phải vì bầu không khí của biển quá thích hợp cho việc nói chuyện yêu đương rồi sao?
Bạch Đào trước giờ luôn thuộc phái chủ nghĩa hành động, đợi đến lúc Bùi Thời trở về nhà, cô đã quyết định dốc hết sức thuyết phục anh…
“Sinh nhật em muốn đi biển!”
Để đề phòng Bùi Thời từ chối, Bạch Đào không cho anh cơ hội trả lời, tiếp tục nói thẳng: “Thứ nhất, sinh nhật của em, em là lớn nhất, em làm chủ, lần trước sinh nhật anh em đã tặng chó cho anh rồi! Vợ chồng nên bao dung nhân nhượng chiều ý nhau, vậy nên chỉ bảo anh đi biển cùng em thôi, anh không nên từ chối. Thứ hai, thỉnh thoảng đi du lịch ngắn ngày rất tốt cho sức khỏe, áp lực công việc của anh lớn như vậy, phải biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi. Thứ ba, gần đây thành phố Dung đều không có mặt trời, ở bờ biển có ánh dương xán lạn, có lợi đối với canxi và vitamin d tổng hợp, sau này già rồi sẽ không dễ bị loãng xương. Thứ tư…”
Quả nhiên đúng như dự đoán, Bùi Thời ngắt lời cô: “Bạch Đào. Không cần phải nói nữa.”
Bạch Đào không chịu thua tiếp tục nói: “Anh nghe em nói hết đã, em thật sự có thể liệt kê ra một trăm lý do…”
“Em không cần thiết phải liệt kê thêm lý do cho anh.” Giọng nói của Bùi Thời rất trấn tĩnh, nhưng vẻ mặt lại hơi mất tự nhiên, anh ho khan một tiếng: “Có thể. Anh không có ý kiến, không cần phải kể lý do với anh nữa. Nếu em muốn đi thì em quyết định là được rồi. Anh sẽ phối hợp để lại ngày nghỉ và thời gian.”
Người đàn ông nói xong rồi mới bày ra dáng vẻ nghiêm túc đi lên lầu.
Dễ như vậy?
Bạch Đào thực sự không dám tin, năm năm trước khi cô điều tra và thu thập thông tin, chuẩn bị có ý đồ theo đuổi Bùi Thời, cô nhớ rất rõ ràng, Bùi Thời không thích biển, cô vốn cho rằng sẽ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thuyết phục được anh, kết quả chỉ thế này thôi á?
Người đàn ông này thậm chí còn không hề có chút phản kháng hay bất mãn nào đã đồng ý rồi?
Rất tốt!
Khởi đầu tốt đẹp chính là đã thành công một nửa!
Còn một tuần nữa là đến sinh nhật của Bạch Đào, trong tuần này, cô đều vô cùng cao hứng, mỗi ngày đi làm đúng giờ, lúc làm việc thì ngâm nga hát, Tôn Tĩnh sắp xếp cô tăng ca cô cũng rất vui vẻ nhận lời, thời gian rảnh rỗi lại chuẩn bị đồ cần mang khi đi biển.
Có lẽ lúc bận rộn thời gian sẽ trôi nhanh hơn, đợi đến khi Bạch Đào ý thức được lần nữa thì cô đã nằm trên bãi biển tư nhân của resort.
Vì sát lúc đi Bùi Thời có một cuộc họp nên đã tách ra không đi cùng Bạch Đào, Bạch Đào đến làng du lịch thu xếp ổn thoả rồi, anh sẽ đáp chuyến bay tiếp theo đến tụ họp với cô.
Sự chênh lệch thời gian này cũng vừa hay đúng ý Bạch Đào, đầu tiên cô gọi cho bên phục vụ của resort yêu cầu bài trí phòng như một “căn phòng trăng mật” ngập tràn tình ý, khiến cho người ta nhìn vào đều là màu hồng màu đỏ, sau đó cắm đầy hoa hồng đã đặt mua trước vào bình, trên giường cũng trải đầy cánh hoa tạo thành hình trái tim.
Bạch Đào còn rất dụng tâm mua thêm tinh dầu, bảo đảm chắc chắn có thể cho Bùi Thời thể nghiệm từ cả thị giác và khứu giác.
Nhìn thời gian một chút, có lẽ Bùi Thời đã xuống máy bay, chỉ trong chốc lát nữa thôi là có thể từ sân bay về khách sạn.
Bạch Đào vội vàng tay chân lóng ngóng hoàn thành công việc bố trí phòng, sau đó bắt đầu thay bikini.
Cô vốn có ý đồ xấu nên đã chọn một bộ có phong cách gợi cảm quyến rũ, vì mua ở trên mạng nên lúc trước cô cũng chưa kịp thử, bây giờ mặc xong nhìn vào gương, Bạch Đào suýt chút nữa ngất đi.
Đã nói là không có sai lệch về kích cỡ mà!
Bộ bikini này rõ ràng nhỏ hơn kích cỡ bình thường!
Mặc thì mặc được, nhưng ngực của Bạch Đào khi nhìn vào khá lộ liễu. Quyến rũ thì quyến rũ, nhưng chính là loại quyến rũ mà khi chụp ảnh đăng lên mạng có thể bị hệ thống làm mờ đi…
Khoa trương, thật sự quá khoa trương rồi.
Nhưng hiệu quả vẫn rất tốt nha.
Bạch Đào nhìn mình trong gương đắc ý nghĩ, e là Bùi Thời vừa nhìn cô một cái đã mềm nhũn chân mà quỳ xuống bái lạy cô rồi.
Cô trang điểm theo phong cách mê hoặc, xõa tóc ra, cài một bông hoa đại đầy phong tình vào, sau đó lấy một chiếc khăn lụa cùng màu choàng lên người.
Nửa kín nửa hở mới là cao cấp nhất, như ẩn như hiện là hấp dẫn người ta nhất.
Trong trận này, cô cho mình điểm tuyệt đối!
Bùi Thời không hiểu lắm tại sao Bạch Đào lại đột nhiên muốn đi biển, có điều đây là sinh nhật của cô, vì lần trước cô đã cùng anh đón sinh nhật nên Bùi Thời cảm thấy dù rất bận nhưng anh vẫn có nghĩa vụ phải dành thời gian phối hợp.
Đáng tiếc lúc biết anh muốn đi biển để tổ chức sinh nhật cho Bạch Đào, Bùi Phi đã tức giận đùng đùng, trước khi Bùi Thời lên máy bay, cô ta vẫn đang ở đầu bên kia điện thoại quấn lấy anh, ngay cả lúc này, những lời của Bùi Phi cũng vẫn còn như văng vẳng bên tai anh, như thể cô ta đang đi theo anh phẫn nộ gào thét vậy…
“Anh! Đầu óc anh bị làm sao vậy? Bạch Đào có gì tốt chứ? Còn chúc mừng sinh nhật! Cô ta và Chung Tiêu quấn quýt dây dưa như vậy, Chung Tiêu thâm tình có một không hai như thế, em thấy cô ta nên đi tự tử mới đúng! Sao anh có thể thích cô ta thành thế này!!! Anh à!!! Anh bị sắc đẹp mê hoặc làm mất đi lý trí rồi!!!”
Bùi Thời không để ý nhiều đến Bùi Phi, từ khi còn đi học anh đã không có chút hứng thú nào đối với cuộc tranh đấu giữa các cô gái của Bạch Đào và Bùi Phi, cũng không hề tán đồng với những lời nói của cô ta.
Sao anh có thể bị sắc đẹp mê hoặc làm mất đi lý trí được?
Này sao lại là bị sắc đẹp mê hoặc làm mất đi lý trí được chứ?
Anh chỉ là phối hợp một chút thôi. Bớt chút thời gian rảnh qua đón sinh nhật cùng Bạch Đào, chọn quà sinh nhật cho cô, đây không phải đều xuất phát từ phẩm chất tốt đẹp và truyền thống có qua có lại của dân tộc Trung Hoa sao.
Bạch Đào đặt một căn biệt thự thông thẳng ra bãi biển tư nhân, cô chỉ nói đã xong rồi đang đợi anh ở biệt thự, lúc Bùi Thời vào nhà thì không có ai ra đón cả, cách bài trí trong phòng lại cực kỳ khoa trương, khắp nơi đều là hoa hồng đỏ, trong không khí phảng phất mùi hương ngọt ngào hòa quyện cùng gió biển mang theo chút mê hoặc như có như không
Bùi Thời khẽ cau mày bước vào dãy phòng, cuối cùng cũng tìm thấy Bạch Đào trên bãi biển tư nhân nối thông với ban công mở của biệt thự.
Cô đang nằm trên ghế tựa dưới chiếc ô che nắng của bãi biển, từ sau lưng, Bùi Thời chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài của cô xõa ra, khi cử động có thể lờ mờ nhìn thấy nốt ruồi đỏ trên gáy làm cho cổ Bạch Đào càng thêm trắng nõn, dưới kẽ hở của chiếc ô, vài tia nắng xuyên qua chiếu lên gáy Bạch Đào khiến cho làn da của cô dưới ánh nắng càng trở nên trắng đến có thể nhìn xuyên thấu.
Lúc Bùi Thời từ ban công bước xuống, tiếng chân dẫm trên cát cuối cùng cũng khiến Bạch Đào chú ý, cô quay đầu lại, thấy là Bùi Thời, trên khuôn mặt ngỡ ngàng lập tức xuất hiện một nụ cười.
“Anh đến rồi.”
Khi cô cười, má lúm đồng tiền sẽ dần dần hiện ra, trong đôi mắt như tràn ngập ánh nắng, xinh đẹp rạng ngời lại khiến người ta rung động.
Bùi Thời nghĩ, lúc đó anh chọn Bạch Đào để kết hôn theo thoả thuận có lẽ cũng là vì cô quả thực xinh đẹp.
Nhưng hiện tại, người phụ nữ này đang ngồi trước mặt anh như thế này, đôi chân thon dài đẹp đẽ nhẹ nhàng khép lại đặt trên ghế tựa, cô lắc lư cổ chân tinh xảo, có chút oán giận: “Sao lại lâu như vậy.”
Bùi Thời bỗng nhiên quên mất ban đầu mình muốn nói cái gì, bởi vì đập vào mắt anh đều là chân của Bạch Đào, trắng đến chói mắt, hướng ánh mắt lên trên, ngoại trừ màu đỏ của bikini, còn có một màu trắng khiến cho người ta nhìn vào tâm trí liền không dứt ra được. Mặc dù đã choàng một chiếc khăn nhỏ nhưng ngực cô gần như đều hở ra.
Ánh mắt Bùi Thời vừa chạm đến ngực của Bạch Đào cơ hồ liền quay đi ngay lập tức.
Phản ứng của Bùi Thời vừa hay đúng ý Bạch Đào muốn.
Cô lộ ra vẻ mặt ngây thơ trong sáng: “Sao vậy ông xã? Mặt trời chói mắt quá sao?”
Mà vẻ mặt của Bạch Đào càng ngây thơ vô tội bao nhiêu thì loại câu dẫn có chủ ý này ngược lại càng thêm mãnh liệt bấy nhiêu.
Bùi Thời quả nhiên càng mất tự nhiên hơn, bởi vì khi Bạch Đào nói, anh không thể không liếc nhìn cô một cái, ánh mắt khó tránh khỏi lại quét qua chân và ngực cô, sau đó người đàn ông cứng ngắc này như để tránh sự nghi ngờ mà gần như rời ánh mắt đi ngay tức khắc.
Biểu cảm trên khuôn mặt Bạch Đào vô tội tự nhiên nhưng trong lòng lại che giấu một cảm giác vui sướng xấu xa, miệng Bùi Thời không nói gì, nhưng thân thể của anh lại rất thành thật, mị lực của cô quả nhiên ai có thể ngăn chặn được! Bạch Đào cảm thấy tâm tình vui hơn một chút, sự tự tin của cô cũng nổi lên.
Cô tạo một tư thế đẹp mê hồn, sau đó nhẹ nhàng vén chiếc khăn xuống qua vai một cách tự nhiên.
Quả nhiên Bùi Thời càng nhìn đi xa hơn, người đàn ông ho khan một tiếng, hơi mất tự nhiên nói: “Ở biển gió lớn, em quàng khăn vào đi.”
“Không muốn.” Bạch Đào mím môi cười: “Tia cực tím trên biển rất mạnh, em muốn bôi kem chống nắng nhưng không bôi được lên lưng, ông xã, anh bôi cho em được không?”
Bạch Đào vừa nói vừa lấy kem chống nắng ra, vẻ mặt tập trung nhìn Bùi Thời có chút vùng vẫy đấu tranh, nhưng làm gì được khi yêu cầu của Bạch Đào quá hợp lý, cuối cùng anh mím môi đi đến, cầm lấy kem chống nắng, ngồi lên một bên ghế tựa theo chỉ thị của Bạch Đào.
Cả người Bạch Đào uể oải nằm trên ghế tựa, động tác bôi kem chống nắng của Bùi Thời có chút vụng về, cũng có chút mất tự nhiên, bôi đi bôi lại, đều chỉ bôi trên vai Bạch Đào, còn phần eo thì tay anh luôn tránh né.
“Anh bôi đều chút nha.” Bạch Đào quay đầu lại, nũng nịu trừng mắt nhìn Bùi Thời một cái: “Nếu không chẳng phải eo và vai của em sẽ thành hai màu sao?”
Đáng tiếc Bùi Thời này hoàn toàn không hiểu phong tình: “Eo em có thể tự với được.”
Bạch Đào phát hiện ra con người Bùi Thời cũng rất thú vị, rõ ràng dái tai đều đã có chút đỏ, ánh mắt cũng đã lay động, kết quả vẫn có thể giả bộ nghiêm túc, mặt không biểu cảm như một lão cán bộ cấm dục.
Được, giả vờ! Anh cứ tiếp tục giả vờ đi!
Bạch Đào đưa tay ra sau lưng, dứt khoát cởi dây áo bikini của mình ra.
Quả nhiên Bùi Thời liền lộ ra dáng vẻ như phải đối mặt với kẻ thù lớn, ngay cả giọng nói cũng hơi cất cao lên: “Em làm gì vậy?”
Bạch Đào ngồi thẳng người dậy, che phần bikini trước ngực đi, lộ ra vẻ mặt rất ủy khuất, không chút khúc mắc nói: “Đương nhiên là để cho anh bôi kem chống nắng đều hơn rồi, cởi dây áo ra không phải anh bôi sẽ thuận tiện hơn sao? Hơn nữa vùng da dưới dây áo cũng nên bôi chút kem chống nắng nha, dù sao thì tia cực tím hôm nay mạnh như vậy…”
Góc độ này, tư thế này, dáng vẻ này, thậm chí ngay cả biểu cảm đều được Bạch Đào dày công soi gương tạo ra, nếu như nói đòn bikini là cấp độ đạn pháo thì cởi dây áo bikini và lấy tay che ngực lại chính là cấp độ đạn hạt nhân, đây gần như đã là đòn sát thủ mà Bạch Đào có thể nghĩ ra rồi.
Biệt thự tư nhân có không gian riêng tư tốt, xung quanh biệt thự đơn lập này không có người, gió biển yên tĩnh thoảng qua, tiếng sóng vỗ nhịp nhàng bên tai, Bạch Đào ngồi trong vầng sáng tựa như một nàng tiên cá bị mắc cạn trên bờ, xinh đẹp, chân tay trắng trẻo, đường cong mềm mại đầy đặn, Bùi Thời không thể không thừa nhận, sắc đẹp đúng là một loại vũ khí, Bạch Đào như thế này, anh thậm chí còn có chút không thể nhìn thẳng vào cô, có lẽ nói cô giống như một nàng tiên cá cũng không chính xác, cô càng giống hải yêu hơn.
Bùi Thời cảm thấy mình không thể ở lại thêm được nữa, bởi vì anh có khả năng sẽ không thể kiểm soát được ánh mắt của mình, sau ánh mắt có thể sẽ là những thứ khác bị đắm chìm, Bạch Đào lúc này làm cho anh có một loại cảm giác nguy hiểm như bản thân sắp sửa phạm phải sai lầm vậy.
Bọn họ là vợ chồng theo thỏa thuận, vốn không có nghĩa vụ gì về tình cảm. Người bạn trai cũ kia của Bạch Đào cũng không biết có mấy phần thật mấy phần giả, trong lòng Bạch Đào đối với đối phương có phải vẫn còn…
Đầu óc của Bạch Đào hiện tại đang bị hỏng nhưng anh thì không. Nếu như lợi dụng lúc Bạch Đào không tỉnh táo mà dây dưa quấn quýt với cô, thứ nhất là cách làm này của anh rất hèn hạ bỉ ổi, thứ hai, ngộ nhỡ đến lúc cô khỏi rồi, muốn đến cửa làm ầm lên đòi bồi thường thì sẽ rất khó coi.
Sự vùng vẫy đấu tranh của Bùi Thời rơi vào mắt Bạch Đào lại thành một ý tứ khác..
Người đàn ông này gấp rồi, gấp rồi!bg-ssp-{height:px}
Trong lòng anh chắc chắn là đang vô cùng nóng ruột, vẫn còn để ý đến mấy tin đồn nhảm nhí kia…
Thấy vậy, Bạch Đào quyết định nhóm thêm chút lửa, cô nhẹ nhàng dựa vào người Bùi Thời, sau đó bắt đầu hôn lên dái tai của anh.
Cô vừa hôn vừa kéo lấy tay Bùi Thời, đưa mình vào vòng tay anh.
Bùi Thời hiển nhiên đã động tình, anh mang theo hơi thở hổn hển hôn lại Bạch Đào, kìm lòng không đậu đến mắt cũng hơi đỏ lên, nhưng mà khi hai người đã sắp dính vào nhau, nụ hôn dần mang theo dục vọng, mọi thứ dần chìm vào cảnh đẹp thì Bùi Thời cuối cùng vẫn như kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm mà đẩy Bạch Đào ra.
“Không được.” Anh nhìn chằm chằm Bạch Đào, giọng nói có chút khàn, ánh mắt thâm thúy: “Bạch Đào, em không biết em đang làm cái gì đâu.”
Nói xong, người đàn ông đứng lên, mặc dù rõ ràng đã có phản ứng nhưng dáng vẻ và thân hình của anh vẫn vô cùng trấn định và bình tĩnh: “Ngồi đây để gió biển làm cho bình tĩnh chút đi, anh đi tắm.”
Bùi Thời. Con mẹ anh.
Bạch Đào quả thực không thể diễn tả tâm trạng của mình nữa rồi.
Lại một lần nữa!!!
Cô đều đã thế này rồi! Đã gần như khỏa thân rồi! Đã dùng hết thủ đoạn của bản thân rồi! Vậy mà Bùi Thời vẫn thế này! Không chút lưu tình đẩy cô ra!
Nếu như lần một lần hai thì Bạch Đào còn có thể tự an ủi mình, có thể nhịn được, nhưng quá tam ba bận, lần này cô thật sự tức điên luôn rồi.
Chắc chắn không phải là cô không đủ quyến rũ, cũng không phải là cô không đủ xinh đẹp, nhất định là vấn đề của Bùi Thời, đây tuyệt đối là Bùi Thời không lên được! Rác rưởi! Cặn bã! Liệt dương!
Hôm nay là sinh nhật cô nha! Vậy mà anh lại đối xử với cô như vậy!
Bạch Đào là một người đặc biệt sĩ diện nên bây giờ cô cảm thấy mình đã phải chịu một sự sỉ nhục và đả kích vô cùng lớn, mà điều khiến cô càng bi thảm hơn nữa là, hôm nay là sinh nhật của cô, đừng nói đến việc Bùi Thời hai tay trống không, chẳng chuẩn bị quà sinh nhật gì, ngay cả ôm hôn một chút cũng không có, thậm chí còn đẩy cô ra.
Đây là lúc làm chính nhân quân tử sao? Cô và anh ta còn chưa ly hôn đâu! Thực sự không thể sống những ngày tháng như thế này nữa rồi!
Bạch Đào đang tức đến phun khói, kết quả lại nhận được điện thoại của Tống Nghiên…
“Cô Bạch Đào! Sinh nhật vui vẻ! Chúc cô năm nào cũng như ngày hôm nay!”
Giọng nói của Tống Nghiên rất ngọt ngào và mềm mại, đáng tiếc là nội dung lời nói không khiến người ta vui vẻ cho lắm, Bạch Đào một chút cũng không muốn năm nào cũng như ngày hôm nay! Suy cho cùng thì ngày hôm nay đủ thê thảm rồi!
Đáng tiếc Tống Nghiên không hề biết gì, sau khi chúc Bạch Đào xong, cô ấy liền báo cáo với cô về tiến độ của vài hạng mục hợp tác bản quyền phái sinh truyện tranh gần đây: “Hôm nay là sinh nhật của chị, trên trang đăng truyện sẽ làm một chuyên đề số đặc biệt, cho thêm không gian quảng cáo, ngoài cập nhật chương mới bình thường ra, sẽ đăng thêm một phần ngoại truyện nhỏ lúc trước chị gửi em để thúc đẩy lượt đăng ký tải và đọc, ngoài ra, cũng phải nhớ lên weibo đăng ảnh nha cô Bạch Đào.”
Tống Nghiên hoạt bát nói: “Nhớ khoe ân ái nha! Trước kia năm nào chị cũng khoe quà sinh nhật Bùi tổng mua tặng, như túi xách phiên bản giới hạn gì đó, kim cương, hoặc là mua cả một cửa hàng, thậm chí là quyền đặt tên một ngôi sao, lần này cũng không cần phải khiêm tốn đâu, hãy cứ hào phóng khoe ra đi! Vừa hay có thể phá vỡ tin đồn hai người bất hoà sau những tin nhảm trước đó!”
Bạch Đào yếu ớt cúp điện thoại, trong lòng dâng lên sự bi thương, còn đăng ảnh nữa! Cô lấy cái gì ra để khoe đây! Trước kia còn có túi xách phiên bản giới hạn, có kim cương, bây giờ cô có cái gì chứ! Chẳng có cái gì cả! Từ đầu đến cuối Bùi Thời đều không có biểu hiện gì! Cô lấy cái gì để khoe ân ái đây?
Bạch Đào ấn mở weibo, quả nhiên, bên dưới ngoài những người hâm mộ chúc mừng sinh nhật cô ra, chính là một số antifan đến kiếm chuyện…
“Không phải chứ, không phải chứ, đến bây giờ vẫn còn chưa khoe ân ái, xem ra sắp ly hôn rồi nhỉ, mấy năm nay đều khoe vào rạng sáng ngày hôm đó rồi mà.”
“Cô Bạch Đào không đăng ảnh khoe khoang được nữa rồi, có phải hôn nhân không thuận lợi, đời sống tình không hoà hợp không, sao truyện tranh cũng vẽ ngày càng xấu rồi, tình tiết yêu đương cũng ngày càng khô khan…”
“Lúc trước ngoại tình bị Bùi tổng đá rồi đi.”
……
Không thể thua kém người khác được! Bùi Thời không tặng quà sinh nhật cho cô, cô còn không biết tự biên ra sao?!
Bạch Đào tức sắp chết, sự phẫn nộ và bị sỉ nhục đã lấn chiếm hết đầu óc cô, cô không nói hai lời liền lập tức lên mạng tìm kiếm hình ảnh túi xách Hermes da loại hiếm, chỉnh sửa lại sau đó đăng lên weibo.
“Đều tại ông xã, hại tôi sáng nay dậy muộn, đau mỏi hết eo, không thể ngồi vẽ nổi tập mới, nhưng khi nhìn thấy chiếc túi ông xã tặng liền tan biến hết, tôi chỉ tùy tiện nói một câu mong chờ từ rất lâu rồi nhưng vẫn luôn hết hàng không mua nổi thôi đó, cảm ơn tình yêu trước sau như một của ông xã, trong thế giới hỗn loạn, em cũng chỉ yêu mình anh.”
Bạch Đào gõ chữ xong lại đính kèm hình ảnh chiếc túi, hoàn thành mọi việc liền nhấn đăng.
Không lâu sau, người hâm mộ đã chiếm lĩnh khu bình luận…
“Antifan cút đi! Cô Bạch Đào của tôi có thể khoe ân ái muộn, nhưng tuyệt đối sẽ đến!”
“Vả mặt chưa antifan!”
……
Mặc dù trong khu bình luận vẫn còn một số điều tiếng mất hài hòa, nhưng vì bài đăng khoe ân ái trên weibo này của Bạch Đào, người hâm mộ cuối cùng đã chiếm ưu thế, trong lòng Bạch Đào cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Lúc trước để tạo bầu không khí, cô đã đặc biệt mở một chai rượu, giờ Bùi Thời đi rồi, trong lòng cô cảm thấy buồn bực liền dứt khoát rót ra uống một mình.
Vì Tống Nghiên đã tận tâm chỉ bảo để Bạch Đào làm công việc quản lý dư luận và đăng ảnh hàng ngày nên sau khi đăng xong, Bạch Đào không trực tiếp rời đi mà vào lướt xem siêu thoại về couple của cô và Bùi Thời, ấn thích một số bức tranh của người hâm mộ vẽ, cũng vì vậy mà kích thích độ hot của siêu thoại.
Cô vô tình đọc được một tác phẩm, trong tác phẩm này, cô là một tiểu thư quý tộc giàu có và quyền lực, còn Bùi Thời là con của bảo mẫu trong nhà cô, một cậu bé nghèo điển hình của xã hội, nhưng mà cậu bé nghèo khó này cũng không biết tại sao lại nảy sinh tâm tư với tiểu thư…
Cốt truyện chủ yếu của cả tác phẩm là thâm tình ngược luyến, mở đầu là tình tiết tiểu thư quý tộc Bạch Đào đàn áp Bùi Thời ra sao, làm cho Bạch Đào phút chốc liền nổi lên sự đồng cảm… Quá con mẹ nó sướng rồi!
Mặc dù biết đây đều là giả nhưng Bạch Đào vẫn đọc vô cùng hăng hái nhiệt huyết, cô bất giác đã đắm chìm vào trong cuốn tiểu thuyết này, đọc đến tình tiết mấu chốt, trong lòng cô càng thêm thoải mái…
Đánh anh ta! Ngược anh ta! Sỉ nhục anh ta! Chà đạp anh ta đi!
Hãy coi Bùi Thời như kẻ thù giai cấp mà đối đãi! Lạnh lùng! Đừng cho anh ta mặt mũi!
Văn phong của tác giả này khá tốt, cảm xúc của Bạch Đào đã hoàn toàn thay đổi, đáng tiếc càng đọc Bạch Đào lại càng cảm thấy có gì đó không đúng…
Phần trước cô ngược Bùi Thời rất lâu không sai, nhưng tình tiết phía sau này?
Chỉ riêng tiêu đề chương thôi, này… Đã không đúng lắm nha………
Không phải cái cô đang nghĩ đâu nhỉ?
Bạch Đào do dự một lúc rồi mở ra, càng đọc xuống dưới, càng mặt đỏ tai hồng.
Này… Này toàn viết cái quái gì vậy!
Những dòng chữ đang đập vào mắt này khiến Bạch Đào cảm thấy mình sắp mù rồi.
Lý trí nói với Bạch Đào không thể xem tiếp nữa, nhưng tình tiết phía sau vẫn còn một đoạn ngược Bùi Thời, lòng Bạch Đào có chút ngứa ngáy, chỉ là khi đang mặt đỏ tía tai đọc thì không biết chính chủ đã đứng sau lưng cô từ khi nào.
Đợi đến lúc Bạch Đào nhận ra ánh mặt trời trên đỉnh đầu mình bị cơ thể của Bùi Thời che lại hơn nửa, cô đã không biết người đàn ông này đứng sau lưng mình bao lâu rồi.
Trong tay Bùi Thời cầm đĩa dừa và trái cây, anh tắm xong tóc vẫn còn đọng những giọt nước, dáng vẻ rất trấn định, giọng nói cũng khôi phục lại sự bình tĩnh tự nhiên, đưa đĩa trái cây cho Bạch Đào: “Cho em.”
“Ồ.” Bạch Đào nhận lấy, mặt hơi nóng lên, đầu cũng có chút choáng váng, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh ho khan: “Để đây đi.”
Bùi Thời vốn định rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Đào đã uống hết nửa bình rượu vang, anh khẽ cau mày lại: “Sao lại uống rượu rồi?” Anh đưa tay ra cầm rượu vang lên, thấy rõ trong bình còn bao nhiêu, giọng nói của anh cũng hơi cất cao lên: “Bạch Đào, em điên rồi à, sao lại uống nhiều như vậy! Tửu lượng của em căn bản…”
Trong lòng Bạch Đào vốn đã chứa đầy những cảm xúc ủy khuất, xấu hổ, nhục nhã hổ thẹn, phẫn uất phức tạp rồi, sau khi mượn rượu giải sầu không những không thoát khỏi nỗi buồn mà còn càng sầu khổ hơn, cảm xúc bị men rượu làm cho phóng đại lên gấp trăm lần, bây giờ khi thấy Bùi Thời vẫn nghiêm khắc giáo huấn mình như vậy, cảm xúc của cô liền hoàn toàn mất cân bằng.
Cô đã thê thảm như vậy, ngày sinh nhật ngồi một mình uống nhiều rượu với biển như thế, còn không phải vì đồ rác rưởi Bùi Thời này sao?
Đổi lại lúc bình thường, Bạch Đào sống chết muốn giữ thể diện sẽ không tỏ ra yếu đuối, nhưng Bùi Thời nói đúng, tửu lượng của cô quả thật không tốt, uống nửa bình rượu vang, đừng nói đến việc hành động trở nên chậm chạp, mà đầu óc cô cũng đã choáng váng, trong lòng chỉ còn lại nỗi buồn trống trải.
Xuyên đến năm năm sau, mất đi năm năm quý báu, nháy mắt đã già đi nhiều như vậy, kết quả còn vớ phải một người chồng như thế này! Tương lai làm sao mà sống được!
“Anh đừng quản em.” Bạch Đào càng nghĩ càng buồn: “Em không sống với anh nữa, trở về liền ly hôn với anh!
Giọng Bùi Thời nghe như từ phương xa bay đến, nhưng vẫn trấn tĩnh như cũ khiến Bạch Đào chán ghét, người đàn ông này bình tĩnh nói: “Em uống nhiều rồi. Đừng ầm ĩ nữa. Đi thôi, cùng anh vào nhà.”
Bạch Đào vốn không muốn khóc, nhưng đợi đến khi ý thức được thì nước mắt đã chảy ra rồi, cô cố gắng khịt khịt mũi, quay mặt đi: “Em không say! Em thực sự muốn ly hôn! Em muốn tìm người khác chung sống, uống rượu hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh sau này cả, anh đừng làm phiền em… Hơn nữa, Bùi Thời, anh còn trẻ mà đã không được rồi! Thẩm phán nhất định sẽ phán ly hôn!”
Bạch Đào cứ nghĩ sau khi cô nói lời này, Bùi Thời sẽ lười không thèm để ý đến cô nữa mà quay người rời đi, suy cho cùng thì tên rác rưởi này cũng không an ủi cô chút nào.
Bạch Đào vẫn duy trì tư thế quay mặt đi, lau nước mắt, vừa ủy khuất vừa cảm thấy mất mặt và buồn bã, ánh mắt cô có chút trống rỗng rơi xuống mặt biển cách đó không xa, thời gian trôi qua thật nhanh khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng, lúc này đã gần chạng vạng, màu sắc ánh chiều tà trên biển nhẹ nhàng lại lãng mạn.
Bạch Đào cứ ngây ngốc nhìn cảnh hoàng hôn trên biển đẹp đẽ như vậy, ngay khi cô cảm thấy tâm trạng của mình đã sắp bình tĩnh lại thì giọng nói của Bùi Thời lại vang lên, lúc này Bạch Đào mới nhận ra anh vẫn chưa rời đi.
“Em nói ai không được?”
“Ly hôn rồi em muốn sống cùng ai?”
Giọng người đàn ông trầm thấp, nghe có chút u ám, Bạch Đào còn chưa kịp mở miệng, anh đã nói tiếp: “Sống với Chung Tiêu à? Anh ta có gì tốt mà em lại không thể buông được như vậy?”
“Liên quan gì đến anh!” Bạch Đào lười giải thích, trong lòng cô vẫn còn tức giận, cảm thấy nước mắt lại sắp rơi: “Dù sao cũng tốt hơn anh! Ít nhất sinh nhật sẽ không có không tặng quà cho em, hơn nữa còn là mối tình đầu của em! Mối tình đầu đều là tốt nhất! Không như anh, quan tâm cũng chẳng thèm quan tâm em, lạnh lùng làm cho tình cảm vợ chồng đi đến hồi kết, dù sao anh cũng không có hứng thú với em, em cũng không phải là kẻ thích dính chặt lấy, dây dưa đến cùng, ly hôn rồi để cho nhau được tự do, em đi tìm bạn trai cũ của mình, anh cũng đi tìm bạn gái cũ của anh đi!”
“Bạch Đào.” Bùi Thời không hề nổi giận, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, giọng nói cũng rất trấn tĩnh, nhưng ngay cả Bạch Đào đang say cũng có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi trong ngữ khí của anh: “Mối tình đầu thì sao? Anh không biết em lại có chấp niệm mạnh mẽ với lần đầu như vậy..”
“Anh ta là mối tình đầu ngây thơ hồ đồ của em, nhưng anh là người đàn ông đầu tiên của em.”
Bạch Đào vừa muốn mở miệng thì thân hình của Bùi Thời đã áp sát xuống, tiếp theo đó là đôi môi mang theo hơi thở áp bức đe doạ và nóng rực của anh, người đàn ông dùng một ngón tay nâng cằm Bạch Đào lên: “Cũng là người đàn ông duy nhất của em.”
Ngay khi câu nói vừa rơi xuống, Bạch Đào còn chưa kịp phản ứng, môi lưỡi của Bùi Thời đã cạy mở miệng cô ra, bắt đầu một nụ hôn công thành đoạt đất.
Nụ hôn này khá mạnh mẽ, Bạch Đào khó có thể tưởng tượng Bùi Thời luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh lại có thể hôn một cách hung hãn, có tính xâm lược và… Đầy dục vọng như vậy.