Khi Diệp Y hai người mở mắt ra, đã về tới rừng Tư Thiện, lại nhớ tới thế giới thuộc về bọn họ.
“Tuyết Thần, tỉnh lại, chúng ta đã trở về”. Diệp Y tỉnh lại trước tiên, vội vạng đánh thức Tuyết Thần.
Tuyết Thần từ trong hôn mê tỉnh lại “Chúng ta thật sự đã trở về ư?”
“Đương nhiên”. Diệp Y chỉ lên trời, xa xa có ngọn cờ đang nhảy múa trong gió, đó là dấu hiệu của kinh thành, là điểm cao nhất trong kinh thành. Từ bất cứ chỗ nào trong kinh thành đều thấy được ngọn cờ đó.
“Chân tướng là một giấc mộng”.
“Đúng vậy”.
“Chúng ta mau trở về”.
“Ân”.
Về đến Hiên Nguyệt khách sạn, nương của Diệp Y về thấy hai người trở về, vội vàng hỏi thăm: “Mấy ngày đi chơi có vui không?”
“Cũng không tệ” Diệp Y vội đáp lời, rồi nói tiếp “Một thân hôi hám, con đi tắm rửa trước”.
“Được, Tuyết Thần cũng về phòng nghỉ ngơi trước đi”. Nương của Diệp Y dứt lời, lại vội vàng rời đi.
“Diệp Y, ngươi nói lão bản nương chúng ta đi đâu vậy?” Tuyết Thần biết Diệp Y không nói thật sự.
Diệp Y vừa đi vừa đáp: “Ngày đó khi đi, ta nói với nương là chúng ta đi miếu hội ở Ứng Thiên thành”.
Ứng Thiên thành là một trong ba thành, cùng kinh thành, Thương Nguyệt thành xưng là ‘tam thành’.
“Trách không được, vậy... Diệp Y, bây giờ làm sao đây? Hôm nay là ngày ước hẹn”.
“Trước tiên đi tới rồi hẳn tính”.
Dùng cơm xong, Diệp Y cùng Tuyết Thần đi tới sức phẩm điếm. Chỗ ấy lại trong ba tầng, ngoài ba tầng ra, mọi người đều đang đợi bọn họ.
Diệp Y nặng nề bước vào, cúi đầu dẫn theo Tuyết Thần đi vào sức phẩm điếm. Thanh niên kia đang chống nạnh, vẻ mặt ngạo mạn, hắn tựa hồ làm như Diệp Y không có tìm được Bạch đào ngọc “Bạch đào ngọc đâu? Tìm được không?”
“Ta...” Diệp Y bất đắc dĩ lên tiếng.
Đột nhiên, Tiền chưởng quỹ la lên: “Bạch đào ngọc! Là Bạch đào ngọc!”
Diệp Y theo tiếng nhìn lại về phía Tiền chưởng quỹ kinh ngạc phát hiện đang chỉ vào ngọc bội Tuyết Thần đeo bên hông.
“Cái gì?! Thật là Bạch đào ngọc?” Người trẻ tuổi giật mình xông qua đó.
Tuyết Thần cởi ngọc bội xuống rồi đưa cho Tiền chưởng quỹ, ngay cả chính nàng cũng không thể tưởng tượng rằng khối ngọc bội kia là Bạch đào ngọc.
Khi mọi người tập trung chú ý đến khối ngọc bội, Diệp Y kéo Tuyết Thần sang một bên “Tuyết Thần, ngươi lúc nào lấy được ngọc bội đó?”
“Lúc chúng ta sắp rời khỏi thành Bách Dạ, Thánh thượng tặng cho, nhưng ông chỉ nói đây là ngọc bội tùy thân không có giá trị, mà không có nói đó là ‘Bạch đào ngọc’ nha”.
“Vật của Hoàng thượng tại sao không có giá trị cơ chứ? Có thể là do tên gọi của hai thế giới không giống nhau, cũng có thể đó không phải là Bạch đào ngọc”.
“Thật sự là một khối ngọc tốt, bất luận là nhìn từ bên ngoài rất bóng sáng, cảm giác rất thật là cực phẩm! Cái này nhất định là Bạch đào ngọc rồi!” Tiền chưởng quỹ nói xong, đã phản biện suy đoán phía sau của Diệp Y.
“Đừng gấp!” Người trẻ tuổi còn có nghi ngờ “Bạch đào ngọc không phải sẽ không vỡ ư? Thử xem rồi hẳn biết”. Dứt lời liền dùng tay chuẩn bị ném ngọc xuống.
“Nếu rớt xuống mà nát, vậy khối ngọc tốt này chẳng đáng tiếc sao?” Tiền chưởng quỹ hơi không đành lòng.
“Nếu đúng là Bạch đào ngọc thì rớt sẽ không bị vỡ!” Người trẻ tuổi quyết tâm thử.
Diệp Y và Tuyết Thần vừa hơi an tâm không khỏi lại khẩn trương lên. Diệp Y thật hối hận vì giải vây mà nói cái gì “Bạch đào ngọc rớt sẽ không vỡ”, bây giờ ngược lại là đào cái lỗ cho chính mình, tim giờ phút này đang đập mạnh từng nhịp từng nhịp.
Người trẻ tưởi dùng sức liệng khối ngọc xuống đất. Tuyết Thần nhắm mắt lại không dám nhìn.
“Ba!” Ngọc rớt xuống, nhưng không hoàn hỏa không có tổn hao nào!
“Thật sự là Bạch đào ngọc!” Tất cả mọi người la lên. Người trẻ tuổi sững sờ, trên mặt lộ vẻ phức tạp.
Tuyết Thần mở mắt ra nhìn ngọc bội còn đó, thầm nghĩ: “Cái này thật là Bạch đào ngọc!”
“Diệp Y...” Tuyết Thần quay người, mới phát hiện Diệp Y không ở bên cạnh, tìm bốn phía chung quanh cũng không thấy thân ảnh của Diệp Y...
“Mời dừng lại đi, thị giả!” là Diệp Y đang gọi “Đây là một ngõ cụt rồi”.
Phía trước, cách đó không xa, có một người mặc đấu bồng, quả thật chính là tiểu hài tử thị giả giữ cửa kia. Hắn nhẹ nhàng bỏ đấu bồng xuống, mỉm cười, và hỏi: “Có việc gì?”
“Thị giả, ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây? Vừa rồi là ngươi giúp ta phải không?”
“Ngươi đang nói cái gì? Ta chỉ là đi ngang qua mà thôi”. Thị giả nói cho có lệ.
“Đừng giả bộ nữa, ta thấy hết, ngươi vừa rồi đã làm cho thời gian ngưng lại, sau đó khẽ đem ngọc đặt trên mặt đất, cho nên ngọc mới không bị vỡ. Vậy cái đó căn bản không phải là Bạch đào ngọc không vỡ, mà chỉ là một khối ngọc cực phẩm mà thôi... Hoặc là nói thẳng ra, Bạch đào ngọc cũng vỡ”.
“Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu?” Thị giả cười cười xoay người chuẩn bị đi.
“Ta nghĩ ra rồi, thời gian thị giả!” Diệp Y nhìn như là nói một câu không đầu không đuôi, ngược lại đã khiến cho thị giả ngừng cước bộ. Diệp Y nói tiếp: “Ta tạm thời dùng cái tên này để gọi ngươi. Bởi vì ngươi có năng lực nắm giữ thời gian. Vừa rồi tại sức phẩm điếm ngươi đã khiến cho thời gian ngừng lại, nhưng ta và Tuyết Thần đã gặp qua ngươi, mà có thể không bị pháp thuật của ngươi ảnh hưởng. Ta thấy ngươi, liền đuổi theo. Thị giả, ta còn có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi tại sao phải lừa gạt? Vật ở thế giớ kia có thể mang về, ngọc bội là minh chứng. Còn có thành Bách Dạ cuối cùng là nơi nào? Tại sao thành Bách Dạ sẽ không một lần nữa xuất hiện trước mặt chúng ta? Cò có ngươi là ai?” Diệp Y liên tiếp hỏi mấy vấn đề.
Thị giả chỉ nói một câu “Ta không có nói dối”. Mỉm cười, lấy tay chỉ vào trái tim của mình, rồi lại chỉ vào trái tim của Diệp Y. Đột nhiên hắn phấc tay, một trận gió thổi qua, trong chớp mắt thị giả đã biết mất trước mặt Diệp Y.
Diệp Y ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, những ngôi sao trên đó, ánh sáng ôn hòa chiếu vào đôi mắt hắn. Hắn nhắm mắt lại, cảm thụ tư ngữ của gió, giờ phút này tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì..
Thời gian vẫn không ngừng trôi, thoáng mắt đã qua năm mươi năm,
Trên bãi cỏ xanh mướt, một đám tiểu hài năm sáu tuổi đang vây quanh một lão gia gia chơi đùa dưới bóng cây.
“Diệp Y gia gia, kể chuyện xưa đi”. Một nữ hài ôm cánh tay của Diệp Y đã già không ngừng đưa đẩy.
“Đúng đó, Diệp Y gia gia, kể về thành Bách Dạ đi”. Một nam hài nhìn chằm chằm Diệp Y.
“Câu chuyện đó các ngươi không phải đã nghe rất nhiều lần rồi ư?”
“Kể đi, gia gia kể đi”.
Diệp Y tựa vào đại thụ, nghĩ lại về lúc trước “Được rồi, như vậy kể lại một lần. Vào năm mươi ba năm trước, bất đầu truyền lưu một đồng dao, ‘nguyệt nhi viên, cao cao quải, bách dạ lâm, bạch mang mang. Thập bộ lộ, thông bách dạ, mạc hồi đầu, một nhân tích. Thành nhi nghiễm, tam nhật tuyệt, bách dạ thành, xử xử hiện’. Nghe nói là một ám ngữ để đi thông vào thành Bách Dạ thế ngoại đào nguyên. Ai có thể phá giải được có thể đến thành Bách Dạ...”
Thời gian cứ trôi, từng phút từng phút đi qua...
“.. Cuối cùng thì như thế nào tới thành Bách Dạ được? Đến nay không ai có phá giải được”. Diệp Y cũng không kể gì về dịch văn của đồng dao, và càng không kể việc hắn đã từng đi đến thành Bách Dạ.
“Được rồi, chuyện xưa đã hết. Hài tử, đừng có ngồi hoài, nên hoạt động đi”.
Hài tử lại la lên rồi tán đi, và trên bãi cỏ đánh đánh lăn lăn, vui đùa.
Diệp Y chậm rãi đứng lên, tuổi đã lớn, không còn nhiều sức lực bồi tiếp hài tử chưa đùa, nhưng nhìn cảnh tưởng như vậy, lại khiến hắn cảm giác được sự hạnh phúc không thể tả.
“Diệp Y đại phó”. Một nữ tử có tuổi xuất hiện sau cây đại thụ.
Diệp Y quay đầu, cười “Thái hậu nương nương, lão hủ sớm đã quy hương, xưng hô như thế thảo dân không dám nhận”.
“Ngươi xưng hô như thế với ta, ta càng không quen” Nữ tử mỉm cười “Gọi tên đi, Diệp Y”.
“Tuyết Thần” Diệp Y mở miệng gọi “ngươi như thế nào đến đây?”
“Đến xem ngươi gần đây ra sao được không? Từ lúc thái phó hồi hương giáo thư, thật không biết lúc ấy ngươi nghĩ cái gì, từ nhỏ đã không hiểu được ngươi”. Tuyết Thần đi tới bên cãnh Diệp Y nhìn đám hài tử đang chơi đùa vui vẻ.
Tuyết Thần bốn mươi năm trước chẳng biết thế nào cùng Thái tử Tuyên Dược ở một chỗ, cuối cùng gả cho hắn, rồi trở thành Hoàng hậu. Diệp Y cũng được triệu vào cung là sư phó cho hài tử của Tuyết Thần. Mà năm năm trước đây, Tuyên Vân từ chức đại tướng quân, đi xuất gia ở Vạn Kim tự, bây giờ đã là phương trượng ở Vạn Kim tự. Còn bây giờ, Tuyết Thần đã trở thành Thái hậu, và Diệp Y từ quan quy hương làm tiên sinh.
“Trong nhân sinh, có rất nhiều việc không hiểu. Có những việc không quan trọng cần gì phải rõ ràng?”
“Vậy việc của thành Bách Dạ? Ngươi đã ba mươi năm suy nghĩ về nói”. Tuyết Thần nhìn Diệp Y.
“Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, cảm giác như không khó nghĩ vậy vậy. Ta đã ghi lại trong ‘Dật văn lục’ rồi, và chôn nó dưới đất”.
“Ta cũng không thể biết ư?” Tuyết Thần hơi ngạc nhiên.
“Có một số việc khi biết rồi cũng vô dụng, còn không bằng không biết”.
“Vậy à...” Tuyết Thần vừa giống như đang hỏi Diệp Y, vừa giống như đang hỏi chính mình.
“Có lẽ sau nhiều năm sẽ có người phát hiện quyển sách đó, lại khiến cho một trận phong ba nữa”. Diệp Y nói mà trong đó còn có ý đùa.
Một trăm năm sau.
“Mụ mụ, ta tại hậu viện đào được một quyển sách!” Tiểu nam hai hưng phất gọi mụ mụ.
“Thật ư? Để ta xem một cái”. Vị mẫu thân kia tiếp quyển sách từ trong tay tiểu nam hài, lau đi lớp đấy, thấy rõ trên bìa có ghi “Dật văn lục”
Trong trang đầu tiên của quyển sách, có một đoạn:
Viết cho chính mình.
Thành Bách Dạ xác thật vừa là hư ảo vừa là chân thật. Bởi vì thành Bách Dạ là một điểm của thời gian, có lẽ là quá khứ, lại có lẽ là tương lai. Quá khứ là lịch sử, tồn tại rất thật. Còn tương lai thật không thể xác định, có vô hạn khả năng tính, là hư ảo không rõ. Thành Bách Dạ nếu là hình ảnh của thời gian, nó bao gồm cả lịch sự và cả tương lai hư ảo trong lý tưởng của mỗi người. Mà thời gian thị giả để cho mọi người tiến vào thành Bách Dạ là vì để cho mọi người hiểu rõ ràng cái tâm lương thiện. ‘Bạch đào ngọc’ bên ngoài trắng sáng không tỳ vết của ta thật ra chỉ là nội tâm lương thiện của mỗi con người. Mà chúng ta đã có tâm lương thiện thì cũng không cần phải một lần nữa tiến vào thành Bách Dạ. Nhiệm vụ của thành Bách Dạ chính là khiến con người trở nên lương thiện. Điều đó chính là ‘thế ngoại đào nguyên’ - tác dụng của thành Bách Dạ. Nó thân mình không phải đào hoa nguyên, mà nó là để cho mọi người hiểu rõ chính mình nên làm thế nào để sáng tạo thế ngoại đào nguyên. Đây chính là bổn ý của ‘Bách Dạ thành, xử xử hiện’.
Nhưng ta không có đem suy nghĩ của ta kể cho bất luận người nào. Bởi vì có một số việc nói ra không bằng để cho người đó chính mình lĩnh ngộ. Cho nên ta đem thư này chôn lại. Không biết sau nhiều năm nữa, lúc mọi người phát hiện thư này, trên đời đã có thế ngoại đào nguyên chưa?