Nói về Lục Thừa Ân, rời khỏi Thiếu Lâm tự, trong lòng đã có một số thông tin quan trọng nhằm giúp chàng điều tra hung thủ. Bây giờ chàng đã biết năm xưa Truy Hồn Nhất Tiếu Tạ Văn có tình với mẹ chàng. Vậy nếu ông ta vì tình mà gâyá thì nhất định ông tạ không thể giết mẹ chàng.
Như vậy bây giờ điều cần nhất là chàng phải tìm cách lên Linh Sơn kiểm tra lại số xác chết. Nếu chàng biết được mẹ chàng đã chết hay còn sống thì có thể khẳng định được hung thủ.
Chỉ có điều trải qua mười mấy năm, cho dù hiện trường có được gìn giữ cẩn thận cũng khó mà kiểm tra được xác chết.
Theo như lời Không Độ Đại sư nói thì năm xưa sau khi vụ án xảy ra chỉ có ba người được tận mắt chứng kiến hiện trường.
Một người là Từ Đạt, một người là Vô Vi đạo trưởng đã viên tịch, người thứ ba là cao tăng hòa thượng Ngộ Tịnh. Từ Đạt tất nhiên không thể hỏi ông ấy, người chết cũng không thể hỏi được, như vậy chỉ có thể hy vọng vào Ngộ Tịnh Đại sư. Thừa ân rất muốn gặp vị hoà thượng này để hỏi xem ông có tận mắt nhìn thấy xác của mẹ chàng không. Tuy nhiên việc tìm Ngộ Tịnh Đại sư theo như lời Không Độ nói thì còn khó hơn lên trời.
Thừa Ân ngày hôm nay được biết rất có thể mẹ chàng chưa chết thì vui mừng khôn xiết. Tuy chỉ là một chút hy vọng mỏng manh cũng khiến cho chàng phấn chấn tinh thần, quyết định gác lại mọi chuyện, lên đường đến Chính Nghĩa bang tìm cách lên Linh Sơn kiểm tra xác chết.
Vì kỳ hạn một năm gặp lại dì Diệp đã gần đến nên Thừa Ân gấp lên đường. Chàng vừa ra khỏi địa phận của Thiếu Lâm tự thì chạm mặt rất nhiều cao thủ giang hồ, số người này nghe tin Thiếu Lâm và võ Đang sắp đánh nhau hiếu kỳ kèo đến xem. Không ngờ, rốt cuộc chẳng có đánh nhau nhưng họ cũng thu lượm được một thông tin lý thú về sự xuất hiện của một cao thủ gọi Bách Cầm Sơn chủ.
Thừa Ân rời Thiếu Lâm tự cũng trong diện mạo của Bách Cầm Sơn chủ, bọn khách giang hồ đã nghe đồn đại về chàng nên nhìn thấy chàng là nhận ra ngay. Trên đường đi không ngừng bị người ta chú ý, có kẻ còn mon men đến làm quen với chàng.
Nhân dịp này, Thừa Ân cũng muốn kết giao bằng hữu nhưng ngặt vì thời gian cấp bách, chàng đành phái giả vờ lạnh nhạt từ chối hết thảy mọi người. Không ngờ từ đó trên giang hồ lại có lời đồn Bách Cầm Sơn chủ tính khí lạnh lùng kiêu, ngạo không muốn kết giao bằng hữu mà chỉ thích độc hành.
Chiều hôm đó, trong lúc Thừa Ân dừng chân cạnh một dòng suối rửa mặt thì bỗng nghe sau lưng có hai luồng gió lạ, chàng không cần quay lại nhìn cũng biết có cao thủ xuất hiện, cả thảy có hai người.
Thừa Ân vần thản nhiên vốc nước lên rửa mặt, miệng hỏi:
- Nhị vị theo dõi tại hạ suốt hai dặm đường, không hay có việc gì muốn chỉ giáo?
Một giọng nói ồm ồm dường như có vật gì chặn ngang cuống họng vang lên:
- Các hạ tai mắt quả nhiên là lợi hại.
Nhị vị đi theo tại hạ chắc không phải chi để nói một câu tâng bốc?
- Đúng vậy ! Các hạ sao không quay lại nhìn xem bọn ta là ai.
Thừa Ân buông tiếng cười nhạt:
- Hừ ! Dù các ngươi là ai thì bằng vào hành động lén lút của các ngươi tất không phải là người tốt.
Một tiếng cười khùng khục chói tai vang lên:
- Ha ha... Bọn ta vốn là quỷ dạ xoa. Ngươi có nghe trên thế gian này có quỷ tốt bao giờ không ?
- Té ra là Địa Ngục môn.
Thừa Ân từ từ quay lại. Quả nhiên trước mặt chàng là hai nhân vật áo đen mang mặt nạ ác quỷ. Bọn chúng một tên gầy khẳng khiu, tên kia trái lại vừa mập vừa lùn. Giọng nói vừa phát ra từ miệng tên mập. Vì hắn quá mập, chiếc cổ to bè, đầy mỡ nên giọng nói phát ra giống như tiếng vịt kêu.
Thừa Ân từ dưới suối thong thả bước lên, chiếc nón nan tre có tấm sa đen phủ kín mặt nên không nhìn thấy dung mạo, nhưng bằng vào giọng nói rờn rợn của chàng cũng đủ cho thấy lòng chàng đang tràn đầy sát khí. Chàng lạnh lùng nói:
- Các ngươi tìm bổn nhân phải chăng là muốn trả thù?
Vẫn là tên mập nói:
- Ngươi có phải là Bách Cầm Sơn chủ ?
- Phải thì sao?
- Trên Thiếu Lầm tự phải chăng chính ngươi đã đánh chết Diêm La Ngũ Điện chủ?
- Chính là bổn Sơn chủ.
- Hừ ! Xem chừng ngươi rất kiệu ngạo. Bổn Điện chủ hỏi ngươi có thù oán gì với bổn môn chăng?
Thừa Ân không đáp lại hỏi lại:
- Hai ngươi là Điện chủ hàng thứ mấy ?
Tên mập lùn nói:
- Bổn nhân Diêm La Tứ Điện chủ.
Tên cao gầy cũng tự giới thiệu:
- Còn bổn nhân là Thập Điện chủ.
Thừa Ân buông tiếng cười nhạt:
- Địa Ngục môn có Thập Điện Diêm La, mấy tháng trước tại đèo Bạch Mã Diêm La Cửu Điện Chủ bị đập vỡ sọ mà chết. Vừa qua Ngũ Điện chủ cũng bị đánh tan xác. Như vậy, Thập Điện Diêm La chỉ còn lại Bát Điện Diêm La. Sau đây bổn sơn chủ sẽ giảm bớt nhân mã khiến Địa Ngục môn chỉ còn lại Lục Điện Diêm La. Hai người có tin lời ta không?
Thừa Ân từng lời nói ra nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng lại tàng ẩn sát khí rờn rợn khiến cho hai tên Điện chủ phát run. Chúng đưa mắt nhìn nhau rồi tên ốm cất giọng nghi ngờ hỏi:
- Ngươi vì sao lại biết chuyện ở đèo Bạch Mã ?
- Vì bổn nhân đây chính là sát tinh của Địa ngục môn.
Tên mập không chịu được nữa quát lên:
- Cuồng đồ ! Chung quy ngươi và bổn môn có thù oán gì ?
- Địa Ngục môn mưu đồ bá chủ thiên hạ, hành động xảo trá độc ác khiến cho võ lâm đồng đạo căm hận. Tội ác đáng chết, bổn sơn chủ giết các ngươi đâu cần phải có thù oán.
- Nói hay lắm!
Tên mập lại cất tiếng cười khùng khục. Dứt tràng cười, hắn nói:
- Ngươi quả là ngông cuồng ngạo mạn. Bổn môn chủ có lời mời ngươi đến thăm tổng đàn bổn môn một chuyến, ngươi có dám đi không ?
- Hừ ! Bổn nhân sớm muộn gì cũng san bằng Địa Ngục môn, ngươi chớ có thách đó! Chỉ có điều hiện giờ bổn nhân không rảnh đi với các ngươi.
- Ngươi không đi cũng không được.
- Vậy sao ? E rằng các ngươi không đủ sức. Thế này vậy, bổn nhân hôm nay lấy mạng một trong hai con quỷ các ngươi, tên còn lại trở về báo với Địa Ngục môn chủ một ngày gần đây bổn nhân sẽ đích thân đến thăm viếng.
Lời lẽ của Thừa Ân ngông cuồng tột cùng khiến cho hai tên Điện chủ không nhẫn nhịn được nữa. Chúng trợn mắt toé lửa nhìn chàng, sát khí lộ ra mặt.
Thừa Ân không chút sợ hãi lạnh lùng nói:
- Một trong hai ngươi ngày hôm nay phải chết, vậy hai ngươi tự quyết định lấy!
Tên mập lùn tức là Tứ Điện chủ bước tới một bước, thân hình ục ịch của hắn tưởng đâu rất chậm chạp, không ngờ bước chân của hắn lại gọn gàng nhanh nhẹn vô cùng.
Hắn trố cặp một trắng dã, thì Thừa Ân, nói:
- Bổn Điện chủ tình nguyện đi trước đây. Chỉ có điều không biết ngươi có đủ sức đưa Tứ Điện chủ ta xuống “địa ngục thật” không ?
Sỡ dĩ hắn nói “địa ngục thật” là bởi vì bản thân hắn đang ở trong Địa Ngục môn, tức là địa ngục giả ở trần gian. Thừa Ân hơi buồn cười, nhưng chàng vẫn gia tâm phòng bị, ầm thầm vận nội công vào song chưởng.
Tên cao gầy đứng bên ngoài nhắc đồng bọn:
- Chưởng môn muốn gặp hắn, Tứ Điện chủ chớ ra tay quá nặng.
Thừa Ân nghe hắn nói đầy vẻ tin tưởng đồng bọn thì biết tên Tứ Điện chủ này không phái tầm thường. Cũng vừa lúc đó, chàng nhìn thấy đối phương song chưởng từ từ giơ lên, lập tức có một luồng áp lực vô hình mang theo khí lạnh dồn về phía chàng. Chàng nín thở vận đầy đủ công lực chuẩn bị đánh ra chiêu Ngũ Hổ Phục Ma trảo.
Gã mập khẽ quát lên:
- Nằm xuống cho ta!
Tả chưởng của hắn dựng đứng lên khoa một vòng tròn, hữu chưởng co lại rồi tống ra nhanh như chớp. Lập tức Thừa Ân cảm thấy khí lạnh thâu xương xâm nhập vào cơ thể chàng qua hơi thở từ các lỗ chân lông. Chàng vội vàng vận công phong bế các huyệt đạo, đồng thời đôi tay vung lên, mười ngón tay cong vút biến thành song trảo, chụp thẳng vào tâm chưởng của đối phương
Bùng...Chát...
Qua một chiêu đầu, song phương đồng lùi lại một bước. Thừa Ân cảm thấy mười đầu ngón tay tê buốt tựa như vừa chộp phải sắt nguội. Trong khi đó, Tứ Điện chủ sắc mặt kinh hãi nhìn chàng không chớp mắt.
Vừa rồi, hắn đánh ra tuyệt chiêu Diêm Vương Đoạt Hồn Chưởng với sáu thành cộng lực nhưng không làm gì được Thừa Ân. Trái lại hắn còn chấn động phải lùi lại khiến cho hắn không khỏi kinh tâm.
Còn Thừa Ân, ở trên Thiếu Lâm tự, một chưởng đập chết Diêm La Ngũ Điện chủ thì chàng cứ tưởng đâu gã Tứ Điện chủ này võ công cũng không cao hơn bao nhiêu. Không ngờ qua một chiêu vừa rồi chàng mới biết công lực của hắn cao hơn Ngũ Điện chủ rất nhiều.
Qua chiêu đầu bất phấn thắng bại, Thừa Ân trong lòng có ý muốn giết người, bèn hét lên một tiếng thân hình lướt tới một lúc đánh ra Kim Sư Phục Ma Quyền mười hai thức cực kỳ ảo diệu.
Kim Sư Phục Ma Quyền phổ theo tư thế của loài sư tử là chúa tể sơn lâm tất nhiên phái có chỗ đặc sắc. Mỗi quyền đánh ra đều nhanh nhẹn thần tốc, sức mạnh dời non lấp biển. Nháy mắt, thân hình của Tứ Điện chủ đã bị phủ vây kín mít không còn đường thoát thân nữa.
Giữa lúc Thừa Ân sắp đánh ra thức cuối cùng trong bài quyền Kim Sư chuẩn bị lấy mạng đối phương thì bỗng chàng nghe có tiếng gió rít sau lưng, biết có người đánh lén, chàng vội vàng thu quyền lại nhún mình nhảy vọt ra xa ba trượng, thoát khỏi một chưởng của Thập Điện chủ trong tích tắc.
Thừa Ân bị đánh lén sau lưng thì nổi giận gầm lên:
- Bổn sơn chủ lấy mạng ngươi.
Một cái điểm chân nhẹ nhàng đưa thân hình Thừa Ân bay vút lên, từ trên không, chàng bổ nhào xuống như thần ưng sớt mồi, tuyệt học Bách Cầm Sơn Thiên Long Vô Mệnh Chưởng đánh ra với tám thành công lực phong tỏa Thập Điện chủ hết đường né tránh. Hắn cảm thảy như có núi đè liền vội vàng cử chưởng lên đỡ.
Thừa Ân từ trên không buông tiếng cười nhạt, mắt chàng thấy Thập Điện Diêm La sắp bị đánh nát xương như Ngũ Điện chủ ở trên Thiếu Lâm tự thì Tứ Điện chủ đã hét lên, xô chưởng đánh thẳng vào hạ bộ của chàng.
Nếu Thừa Ân vẫn ngoan cố lấy mạng Thập Điện chủ thì không thể tránh được tử chiêu của Tứ Điện chủ. Tuy chàng đang lơ lửng trên không, nhưng Phi Thiên Điểu là một môn khinh công thượng thặng, chàng nương theo sức chưởng của Tứ Điện chủ lướt ra khỏi tầm sát thương, hạ thân đứng xuống đất.
Thừa Ân ra thấy mấy lần không hạ được đối phương thì tức giận gầm lên:
- Bổn Sơn Chủ chấp cả hai ngươi, cùng xông lên một lượt đi !
Tứ Điện chủ và Thập Điện Chủ biết Thừa Ân lợi hại bèn đưa mắt nhìn nhau ra hiệu rồi mỗi tên một hướng cùng xông lên.
Giữa lúc đó bỗng có tiếng cười nhạt:
- Hừ ! Hai người đánh một thì đâu phải anh hùng.
Cùng với giọng nói, bóng người từ trên một ngọn cây buông mình đáp xuống, thân pháp nhẹ nhàng phiêu hốt như chiếc lá rơi. Nhìn lại thì thấy người mới tới là một trung niên mỹ phụ mặc áo màu hồng.
Người đàn bà đó chừng ngoài ba mươi tuổi làn da căng mịn trắng hồng, thân hình đầy đặn, ánh mắt long lanh tình tứ, đôi môi mọng đỏ điểm một nụ cười lả lơi.
Nàng ta tươi cười cất giọng thánh thót:
- Chao ôi ! Giữa ban ngày ban mặt sao lại có quỷ hiện thế này ?
Tứ Điện chủ đôi mắt hấp háy như sao, rõ ràng là một con quỷ háo sắc, hắn nhìn thấy người đẹp thì cười nham nhở:
- Chà...chà ! Nương tử từ đâu tới, muốn can dự vào chuyện vui của bọn ta chăng ?
Thiếu nữ vần tươi cười lả lơi, thán hình nảy nở khiêu gợi uốn éo như một con rắn.
Thừa Ân nhìn thấy rất chướng mắt, không ngờ mụ ta bỗng xoay qua nhìn Thừa Ân, nũng nịu hỏi:
- Tướng công có muốn thiếp giúp tướng công một tay đưa hai con quỷ này xuống địa ngục chăng?
Thừa Ân chỉ “hứ” khẽ chứ không đáp.
Tứ Điện chủ thấy người đẹp thân tình với đối phương có ý muốn đối phó với bọn hắn thì nổi giận, cười gằn:
- Con mụ kia ! Bổn Điện chủ cảnh cáo người chớ có xen vào chuyện của Địa Ngục môn.
- Nương nương thích chen vào đấy, ngươi làm gì được nương nương nào.
Thừa Ân không muốn dây dưa nữa, lạnh lùng nói:
- Đây là chuyện riêng của tại hạ, phu nhân không cần can dự vào.
Thiếu phụ áo hồng nhăn mặt giận dỗi:
- Chao ôi ! Người gì mà lạnh lùng, kiêu ngạo thế không biết. Người ta có ý tốt muốn giúp, không cám ơn thì chớ, sao còn ăn nói những lời lẽ vô tình như thế?
Thừa Ân không nói không rằng tung mình bay vọt lên, từ trên cao toàn lực đánh xuống một chưởng Thiên Long Vô Mệnh nhằm vào Tứ Diện chủ. Sở dĩ Thừa Ân ra tay nặng như vậy là vì chàng đối với Địa Ngục môn đã rất căm hận, chỉ muốn tiêu diệt cho kỳ hết bè đảng ma quỷ của chúng.
Thiên Long Vô Mệnh Chưởng được Thừa Ân hết sức đánh ra, thế chưởng từ trên cao bổ xuống phong tỏa một chu vi mười trượng. Chưởng phong nhanh như chớp nhoáng khiến Tứ Điện chủ chỉ còn có cách cử chưởng lên đỡ.
Thập Điện Chủ đứng ở phía bên này rảnh tay liền vung chưỡng lên đánh vào Thừa Ân hỗ trợ cho Tứ Điện chủ. Vừa rồi hắn đã nếm chút mùi vị của Thiên Long Vô Mệnh Chưởng nên biết rõ sự lợi hại của nó. Không ngờ chưởng hắn vừa cất lên đã nghe tiếng cười lạnh lẽo của thiếu phụ ác hồng phát ra. Cánh tay nõn nà của mụ vung lên, từ trong ống tay áo một luồng sáng bạc lao vút ra nhanh như gió, chỉ nghe Thập Điện chủ rú lên một tiếng thảm thiết.
Cùng lúc đó, Thiên Long Vô Mệnh Chưởng của Thừa Ân đập vào Diêm Vương Đoạt Hồn Chưởng của gã mập phát ra những tiếng nổ long trời lở đất.
Một lúc sau, trời quang mây tạnh, nhìn lại thì thấy Thập Điện chủ cổ họng bị cắt đứt máu từ vết thương tuôn ra ồng ộc, giãy giụa vài cái rồi nằm chết thẳng cẳng. Bên này, Tứ Điện chủ bị Thiên Long Vô Mệnh Chưởng đánh, hai bàn chân lún xuống đất năm tấc, máu miệng phun ra có vòi song chưởng thì sưng vù trông rất thê thảm.
Thừa Ân một chưởng tuy không giết được Tứ Điện chủ, nhưng tình trạng của hắn rất bi đát, lúc này chỉ cần một cái búng tay là hắn đi đời. Tuy nhiên nhìn vào xác chết của Thập Điện chủ mới thầm ghê gớm thay cho sự lợi hại của thiếu phụ áo hồng. Thừa Ân nghĩ mãi vẫn không ra vừa rồi mụ sử dụng thứ vũ khí gì mà chỉ một cái phất tay đã lấy mạng cao thủ Địa Ngục môn.
Mụ ta vừa giết người xong, thế mà đôi môi vẫn điểm nụ cười tươi như hoa, nét mặt thản nhiên như không hề có chuyên gì xảy ra. Mụ đưa đôi mắt lúng liếng tình tứ nhìn Thừa Ân, nói:
- Tướng công để tiện thiếp tiễn nốt con quỷ mập này xuống địa ngục cho bọn chúng có đôi có bạn nhé !
Vừa nói, mụ vừa cất những bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển như mèo đi về phía Tứ Điện phủ. Thừa Ân vội vàng đưa tay cản mụ lại:
- Không cần phiền đến tôn giá.
- Tướng công muốn tự tay giết hắn ư?
- Không phái thế ! Tại hạ muốn tha cho hắn.
Mụ ta tròn mắt nhìn Thừa Ân:
- Ủa ! Tướng công sao lại từ bi thế?
- Tại hạ đã có lời hứa chỉ lấy mạng một trong hai đứa, hãy để hắn vế báo tin cho Địa Ngục môn chủ.
- Tướng công quả nhiên là có khí độ anh hùng. Thôi được, tha cho hắn khỏi chết.
Nói rồi, mụ trợn mắt nhìn Tứ Điện chủ lúc này sắc mặt nhợt nhạt như người sắp chết:
- Con quỷ mập kia ! Ngươi còn không mau đi đi?
Tứ Điện chủ tuy bị thương rất nặng nhưng khẩu khí vần rất kiêu ngạo. Hắn trợn trừng đôi mắt trắng dã nhìn Thừa Ân đầy về căm hận:
- Bách Cầm Sơn chủ ! Ngày hôm nay ngươi không giết bổn chủ, sau này sẽ hối hận đấy.
Thừa Ân lạnh lùng nói:
- Bất cứ lúc nào ngươi muốn trả thù cứ tìm đến ta, bổn Sơn chủ sẵn sàng hầu ngươi.
Mụ áo hồng vỗ tay cười ngất:
- Nói hay lắm... nói hay lắm !
Tứ Điện chủ hướng ánh mắt căm hờn vào thiếu phụ áo hồng:
- Mụ đã giết chết người của bổn môn, gan thì báo danh đi !
- Hi hi... Cô nương ta há lại sợ người sao, đồ quỷ mập? Ngươi dỏng tai nghe cho rõ đây, bổn cô nương là Chính Nghĩa bang Hồng Y Sát sứ Hạ Dung Dung.
Mụ tự xưng là “cô nương”, thì ra là gái già chưa chồng. Tuy nhiên điều làm cho Thừa Ân giật mình bởi vì mụ tự xưng là Hồng Y Sát Sứ Chính Nghĩa bang. Nếu mụ là người của Chính Nghĩa bang tại sao lại ra tay giúp chàng ?
Bên kia, Tứ Điện chủ cười nhạt:
- Hừ ! Hóa ra là Chính Nghĩa bang. Bổn môn chưa tìm đến các người, thế mà các người đã gây nợ máu. Được lắm, một ngày gần đây, bổn môn sẽ tìm đến Linh Sơn trả mối thù này.
Hồng Y Sặt Sứ Hạ Dung Dung đôi mắt chợt tóe lên tia sát khí rợn người, giọng mụ rít qua kẽ răng:
- Con quỷ mập đáng ghét, nếu mi còn nói thêm nửa lời, bổn sứ sẽ cắt lưỡi ngươi.
Tứ Điện chủ mặc dù rất to gan nhưng nhìn thấy sắc diện cực kỳ hung tợn của mụ ta cũng phái rùng mình ớn lạnh. Quả nhiên, hắn không dám mở miệng nữa, chỉ “hừ” khẽ một tiếng rồi lếch thếch bỏ đi, để lại xác chết của đồng bọn.
Hồng Y Sát Sứ Hạ Dung Dung bĩu môi nhìn theo hắn với vẻ khinh bỉ, rồi quay lại tươi cười ỏn ẻn với Thừa Ân. Ánh mắt mụ long lanh đầy vẻ tà dâm.
Thừa Ân thảy người đàn bà này cử chỉ lả lơi ánh mắt dâm đãng thì có ý chán ghét, quay đầu lại định bỏ đi. Không ngờ, mụ ta chỉ lắc mình một cái đã đứng trước mặt, dang tay chặn chàng lại:
- Coi kìa, tướng công đi đâu ?
- Phu nhân cản đường tại hạ là có ý gì ?
- Cái gì mà phu nhân này phu nhân nọ khó nghe thế, người ta đã có chồng đâu nào ?
Thừa Ân vốn là chàng trai mới lớn gặp phải tình huống này ngượng ngùng khó xử vô cùng. Cũng may chàng có tấm khăn che mặt nên cũng giấu được phần nào sự lúng túng.
Hạ Dung Dung thấy chàng im lặng thì tươi cười ỏn ẻn:
- Người ta vừa rồi giúp tướng công, chả lẽ không xứng nhận được một tiếng cám ơn sao ?
Thừa Ân lấy làm khó chịu hỏi:
- Phu nhân! Thật ra bà muốn gì?
- Đã bảo đừng gọi người ta là phu nhân rồi mà.
- Tại hạ...
Thừa Ân cứ ngắc ngứ mãi không biết xưng hô làm sao cho phải đạo. Hạ Dung Dung cặp mắt sắc bén nhìn chàng không chớp:
- Tướng công sao không bỏ khăn che mặt ra đi ?
- Điều này... thứ cho tại hạ không thể tuân theo được.
- Tướng công có đúng là Bách Cầm Sơn chủ, vừa rồi ở trên võ lâm dã nổi danh thiên hạ ?
- Phu nhân hỏi như thế là có ý gì ?
Hạ thị không đáp mà đi vòng quanh Thừa Ân, cặp mắt sắc sảo không ngừng quan sát chàng. Mụ chợt đứng lại nhìn thẳng vào chàng rồi nói:
- Bằng vào giọng nói của tướng công và thái độ cữ chỉ, thiếp đây đoán tướng công quá lắm chỉ ngoài hai mươi tuổi. Ngươi còn trẻ tuổi như thế thì không thể là Bách Cầm Sơn chủ được.
Thừa Ân khẽ giật mình, thầm thán phục cặp mắt tinh tường của Hạ Dung Dung. Mụ ta thấy chàng im lặng thì đắc chí cười lớn:
- Thế nào, thiếp đoán đúng, phải không?
- Tại hạ chưa bao giờ tự xưng mình là Bách Cầm Sơn chủ.
Hạ thị nét mặt chưng hửng, sửng sốt nhìn chàng. Thừa Ân nói luôn:
- Bách Cầm Sơn chủ chính là gia sư.
- Ra là thế. Nhưng vừa rồi ở trên võ lâm vạch mặt hòa thượng giả có phải là tướng công không ?
- Chính là tại hạ. Phu nhân nhiều lần hỏi về vấn đề đó không biết có ý gì ?
Hạ thị tươi cười thò tay vào ngực lấy ra một tấm thiệp màu xanh, cử chỉ của mụ ta vô cùng táo tợn khiến cho Thừa Ân nghe mặt mày nóng ran, may là đối phương không thể nhìn thấy mặt thật của chàng.
Hạ thị cầm tờ thiếp trên tay nói:
- Tiện thiếp vâng lệnh bang chủ trao thiếp mời này cho tướng công.
Thừa Ân trong lòng nghi ngại hỏi:
- Thế này là có ý gì ?
- Bang chủ được nghe tướng công trên Thiếu Lâm một chưởng đập chết Diêm La Ngũ Điện chủ, vang danh thiên hạ nên rất lấy làm ngưỡng mộ, sai tiện thiếp mang thư mời tướng công quang lâm tệ bang một chuyến.
Thừa Ân lúc đó mới nhận lấy tấm thiếp, mở ra xem thì thấy trên nền giấy hoa hiên có in hình lệnh bài Chính Nghĩa bang; cùng với mấy dòng chữ mời mọc khách sáo.
Chàng suy nghĩ một lúc chợt phát hiện ra một vấn đề liền chau mày hỏi:
- Tại hạ có một chút thấy mắc.
- Xin tướng công cứ nói,
- Thiếu Lâm tự cách tổng đàn quý bang nghìn dặm đường, chuyện trên Thiếu Lâm lại vừa mới xảy ra, vậy thì quý bang chủ làm sao có thể nhanh chóng nhận được thông tin rồi phát thiếp mời ? Phu nhân có thể giải thích việc này cho tai hạ hiểu chăng ?
Hạ thị gật đầu tán dương:
- Tướng công quả nhiên có trí tuệ hơn người. Tệ bang chủ đúng là không thể từ Linh Sơn mà nhận tin nhanh như thế.
- Có nghĩa là quý bang chủ hiện có mặt tại đây ?
- Nói như thế cũng không phải.
- Vậy là sao?
- Sáng nay, bang chủ đã về Linh Sơn chuẩn bị tiếp nghinh tôn giá của tướng công.
Thừa Ân suy nghĩ một lúc rồi chợt cười gằn:
- Theo chỗ suy đoán của tại hạ thì vừa rồi quý bang chủ cũng có mặt ở Thiếu Lâm tự ?
- Tướng công quả là thông minh.
- Hừ ! Chính Nghĩa bang chủ đã đích thân đến Thiếu Lâm tự tận mắt chứng kiến chuyện thị phi do Địa Ngục môn gây ra mà không ra mặt, như thế là ý gì ?
- Việc này đích thân bang chủ sẽ giải thích cho tướng công hiểu. Thế tướng công có nhận lời đi Linh Sơn một chuyến không ?
Mặc dù rất chán ghét người đàn bà lẳng lơ này nhưng đây là một dịp may hiếm có để chàng tới Linh Sơn trà trộn tìm cách lên núi nên Thừa Ân gật đầu nhận lời.
Hạ thị thấy chàng đồng ý thì tươi cười bước tới nắm tay chàng:
- Tướng công, chúng ta lên đường thôi !
Thừa Ân giật tay ra lùi lại một bước.
- Phu nhân xin hãy tự trọng !
- Tướng công sáo lạnh lùng lắm thế?
Thừa Ân nghiêm nghị nói:
- Phu nhân đã biết tại hạ còn trẻ tuổi, so với phu nhân chỉ là hàng hậu bối, vậy xin phu nhân hãy giữ gìn tư cách.
Hạ thị sắc mặt thay đổi, nụ cười trên môi vụt tắt, cất giọng the thé:
- Tiểu tử ngươi cho rằng cô nương đã già lắm sao?
- Phu nhân...
Hạ thị gắt lên:
- Ta cấm ngươi gọi ta là phu nhân.
Thừa Ân có biết đâu Hạ Dung Dung là người đàn bà dâm loạn bậc nhất võ lâm đương thời. Mụ ta vốn cho rằng mình có sắc đẹp hơn người, xưa nay những bậc tu mi nam tử gục dưới chân mụ xin xỏ tình yêu không phải là ít, không ngờ lần này bị Thừa Ân lạnh lùng từ chối khiến cho mụ vừa giận vừa cảm thấy tự ái.
Mụ tự nhủ bằng mọi cách sẽ quyến rũ Thừa Ân, đưa chàng vào lưới tình của mụ, sau đó sẽ hành hạ chàng cho bõ ghét.
Thừa Ân vì muốn nhanh chóng đến chính Nghĩa bang nên không thèm đôi co với mụ nữa. Chàng nói:
- Thôi được. Hạ cô nương, chúng ta lên đường đi thôi!
Hạ thị tin tưởng trên đường đi thế nào cũng đưa được Thừa Ân vào bẫy nên trở ại tươi cười vui vẻ.
- Đi thì đi, Hạ Dung Dung tôi rất thích những người cứng rắn lạnh lùng như tướng công.
Thừa Ân không nói không rằng giở khinh công Phi Thiên Điểu ra phóng nhanh thư gió. Hạ Thị cũng vội vàng theo chàng liền gót.
Chiều hôm đó, hai người vào một tửu lầu ăn uống, thuê phòng trọ định ngủ qua đêm. Hạ thị trong lòng đã có sẵn tính toán, mụ quyết tâm trong đêm nay sẽ giở ngón nghề ra quyến rũ Thừa Ân, đồng thời lột khăn che mặt của chàng xem chàng mặt tròn mặt méo thế nào mà dám khinh thị mụ.
Hai người đang ăn uống bỗng nghe bàn bên cạnh mấy tay giang hồ kháo nhau.
- Không ngờ gã họ Lục chọc vào ma đầu Quỷ Diện Lang Nha khiến cho dân tình phải một phen khốn khổ.
Thừa Ân nghe chúng nói lấp lửng như thế thì đưa mắt nhìn sang, thấy có bốn gã hán tử ăn mặc theo lối tiêu sư đang ngồi nhắm rượu.
Một tên khác lại nói:
- Hồng huynh đoán xem gã họ Lục có dẫn xác đến Lang Nha động không ?
Tên họ Hồng đáp:
- Khỏi cần suy đoán cũng biết gã dại gì dẫn xác đến Lang Nha động nạp mạng. Quỷ Điện Lang Nha đâu phải tay mơ. Hơn nữa, Lang Nha bí kíp là báu vật võ lâm, nếu nó rơi vào tay Hồng lão đại ca thì ta cũng không ngu gì mang đi trả.
Một tên khác lắc đầu thở dài:
- Hồng lão đại nói đúng. Cuối cùng chỉ tội cho đám con gái nhà lành.
Thừa Ân tới đây thì đã biết câu chuyện này ít nhiều có liên quan tới mình. Chàng vội vàng đứng lên đi qua bàn bọn hán tử vòng tay thi lễ rồi hỏi:
- Tại hạ vừa nghe các vị nhân huynh nói chuyện không biết đầu đuôi câu chuyện đó là như thế nào?
Gã họ Hồng đưa mắt nhìn chàng có vẻ nghi ngại:
- Huynh đài tại sao lại quan tâm đến chuyện đó ?
Thừa Ân chưa kịp đáp thì một tên trong bọn kêu lên:
- Các hạ phái chăng là Bách Cầm Sơn chủ, ở trên Thiếu Lâm tự một chưởng đánh chết Diêm La Ngũ Điện chủ ?
Thừa Ân vì không muốn giải thích dài dòng nên gật đầu nhận luôn. Bốn tên nọ vội vàng đứng lên cung kính vái chàng:
- Chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, cúi xin Sơn chủ bỏ qua cho.
Thừa Ân xua tay nói:
- Chư vị sao lại nói những lời trọng thị như vậy làm cho tại hạ rất xấu hổ.
Tên họ Hồng nói:
- Hiện nay trên giang hồ, ai cũng biết đại danh của Bách Cầm Sơn chủ. Chúng tôi ngày hôm nay được tận mắt thấy Sơn chủ quả là một vinh hạnh rất lớn.
- Hồng huynh xin đừng nói như vậy.
- Không hay Sơn chủ có thể nể mặt bốn anh em chúng tôi cùng ngồi uống chung rượu nhạt không ?
Thừa Ân mặc dù rất nóng lòng nhưng cũng đành miễn cưỡng ngồi xuống, bốn gã tiêu sư được ngồi cùng bàn với Bách Cầm Sơn chủ thì lấy làm vui vẻ, thay nhau mời rượu Thừa Ân.
Uống qua một lượt, Thừa Ân bèn hỏi:
- Câu chuyện vừa nãy của chư vị thật ra là như thế nào?
Họ Hồng nói:
- Không hay gần đầy Sơn chủ có nghe đồn trên giang hồ xuất hiện một người họ Lục, là bậu nhân cửa tiền Minh chủ Lực Thừa Phong không ?
- Tại hạ có nghe.
- Người đó tên Lục Thừa Ân, không biết làm thế nào đã lấy được Lang Nha Thần Công bí kíp của Quỷ Diện Lang Nha, khiến cho lão ma đầu nổi giận, lão ta bèn nghĩ ra một mưu kế rất độc ác.
- Thế nào là mưu kế độc ác ?
- Quỷ Diện Lang Nha sai đám Lang nô lùng sục vào những thôn làng hẻo lánh bắt cóc gái tơ, đêm nào cũng bắt ít nhất một cô. Lão để lại cáo thị nếu Lục Thừa Ân không đích thân mang Lang Nha bí kíp đến Lang Nha động trả cho lão thì lão sẽ bắt sạch con gái trên thế gian này.
Thừa Ân nghe xong thì tay chân rụng rời, hồn siêu phách lạc. Họ Hồng lại đế thêm một câu:
- Xem chừng Lục Thừa Ân phen này thanh danh bị hủy dưới tay của Quỷ Diện Lang Nha, trở thành tội nhân thiên cổ. Anh em chúng tôi đoán rằng họ Lục không dại gì mà dẫn xác đến Lang Nha động nạp mạng.
Gã họ Hồng vừa dứt lời thì “rầm” một tiếng, chiếc bàn gỗ bị chưởng của Thừa Ân đập vỡ làm đôi. Thừa Ân trong lúc phẫn uất gầm lên:
- Nói bậy !
Bốn gã tiên sư sợ hãi đưa mắt nhìn nhau. Thừa Ân vì quá nóng giận nên không còn giữ được ý tứ thét lên lanh lảnh:
- Ngươi chớ có ngồi đây mà đoán mò, Lục Thừa Ân là dòng dõi Minh chủ võ lâm lẽ nào lại tham sống sợ chết làm con rùa rút đầu sao?
Nói rồi, chàng vụt bước đi để lại mấy gã tiêu sư bàng hoàng ngơ ngác, không hiểu vì sao Bánh Cầm Sơn chủ lại có phản ứng dữ dội như thế.
Thừa Ân chưa ra đến cửa thì đã thấy trước mặt mình một bóng hồng nhoáng lên, Hạ thị hai tay dang ra cản đường chàng:
- Tướng công định đi đâu ?
- Hạ cô nương ! Tại hạ lúc này chưa thể cùng cô nương đến Linh Sơn được.
- Tướng công muốn đi Lang Nha động ?
- Đúng như vậy.
- Tướng công có hên quan gì với họ Lục ?
Câu hỏi đó làm cho Thừa Ân giật mình bừng tỉnh, biết rằng vừa rồi mình quá nông nổi khiến cho Hạ thị đặt nghi vấn. Cũng may chàng nhanh trí nghĩ ngay ra cách đối đáp:
- Cần gì phải liên quan đến họ Lục, tại hạ không chịu được hành động bá đạo của Quỷ Diện Lang Nha nên muốn đi một chuyến đến Lang Nha động hỏi tội lão sói già độc ác ấy.
Hạ thị ánh mắt nhìn chàng đầy vẻ nghi ngờ, rõ ràng mụ không tin lời chàng. Mụ hỏi:
- Tướng công tự tin có thể đối phó với Quỷ Diện Lang Nha ?
- Chuyện đó Hạ cô nương không cần quan tâm. Tại hạ đi đây.
Dứt lời, Thừa Ân lách mình bước xéo qua Hạ thị. Không ngờ thân pháp của mụ nhanh nhẹn không kém chàng, nhoáng một cái mụ đã lại ở trước mặt chàng. Thừa Ân gắt lên:
- Cô nương làm thế này có ý gì ?
- Tướng công đã nhận lời đến Chính Nghĩa bang, thiết nghĩ không nên đổi ý như vậy.
- Hạ cô nương về bẩm báo với quý bang chủ sau khi giải quyết chuyện ở Lang Nha động, tại hạ sẽ đến Linh Sơn yết kiến ông ấy.
- Hừ ! E rằng tướng công có đi mà không có về.
- Đó là chuyện của tại hạ.
Dứt lời, Thừa Ân lại động thân. Một lần nữa, Hạ thị kịp thời di chuyển chắn ngang đường đi của chàng. Thừa Ân “hừ” một tiếng, bất thần sử dụng thân pháp Thất Cửu Vi Hồi Bộ nhanh như chớp thoát đi khiến Hạ thị không kịp trở tay.
Đột nhiên, Thừa Ân mang máng nghe có một tiếng “ủa” đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng vì lúc đó chàng quá nóng lòng không chú ý tới.
Vừa thoát khỏi Hạ thị, chàng lập tức giờ khinh công Phi Thiên Điểu phóng đi như gió.
Từ lúc biết Viên Yên là con gái của Từ Đạt, Thất Cửu Vi Hồ Bộ tất nhiên là của cha nàng truyền lại thì Thừa Ân đã tự nhủ sẽ không bao giờ sử dụng môn bộ pháp này nữa, không ngờ trong lúc cấp bách chàng vô tình dùng nó thoát khỏi sự ngăn trở của Hạ thị. Chàng khẽ thở dài, tự hứa từ nay về sau cho dù ở trong bất kỳ tình huống nào quyết cũng không dùng võ công của người rất có thể là kẻ đại thù của họ Lục.