Bách Biến Tiểu Mỹ Nhân

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một chiếc xe tải nhỏ đỗ trước công trình bằng xi măng đã cũ, cửa xe mở ra, một người con gái tóc ngắn lưng đeo ba lô nhảy xuống, chuyển hành lý từ xe tải ra.

Trên khoang điều khiển, một người đàn ông cường tráng da dẻ ngăm đen lo lắng hỏi: “Nghiên Nghiên, em chắc chắn không cần anh giúp?”

“Không cần! Anh Đỗ, em chỉ có một rương hành lý nhỏ này thôi, lại là tầng năm, không cao, em tự chuyển cũng được.”

“Nhưng mà……”

“Đừng nhưng mà, sắp đến mười giờ rồi, anh không phải muốn đưa gạch đến công trường à? Nếu vì chở em một đoạn đường mà làm trễ thời gian của anh, em sẽ lo lắng bất an lắm, mau đi nhanh đi!” …

“Được rồi! Em phải cẩn thận đấy, một mình ở nhà trọ cũ nát thế này…..” Ánh mắt anh Đỗ dời về phía nhà trọ cũ nát không chịu nổi này, toàn là lo lắng. “Có gì đó không tốt, nhất định phải gọi điện thoại cho anh, em mang di động theo chưa? Đã nạp điện chưa?”

“Làm ơn đi, anh Đỗ, em sắp ba mươi rồi, sớm không còn là cô nữ sinh cần anh chăm sóc nữa rồi, hiểu không? Huống hồ……” Đầu cô dòm qua cửa kính xe, tay nắm thành đấm hua hua, “Ai dám chọc em, em đánh cho anh bẹp đầu.”

“Em thật…” Anh nhìn mái tóc ngắn của cô đầy yêu thương, con bé này thật là bạo lực, “Nếu chuyển ra rồi, phải chăm sóc mình thật tốt, đừng để anh và Bình Bình lo lắng.”

“Đã biết!” Già rồi mà còn coi cô đứa trẻ chưa trưởng thành, thật là!

Nhìn theo bóng xe của anh Đỗ rời đi, lúc này Long Nghiên Nghiên mới nhấc va ly lên, rảo bước tiến vào ngôi nhà mới của cô.

Tạm thời gọi là “mới” đi! Tuy nơi này thật sự quá cũ nát, tường xi măng sơn loang lỗ, vết nứt khắp nơi; Cửa sắt, song sắt gỉ, hay bị phá hỏng, cũng vì thế này, tiền thuê nhà mới rẻ như vậy.

Lấy chìa khóa chủ thuê nhà đưa cho, Long Nghiên Nghiên bật cười phát hiện, cái cửa sắt lung la lung lay này căn bản không cần chìa khóa, sớm mất đi ý nghĩa của ổ khóa rồi, chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể dễ dàng mở ra.

Đang muốn mang hành lý vào trong, vô tình một cái, cô làm bị bóng người phía sau cửa sắt làm hoảng sợ.

“Oa! Anh dọa người nha? Làm sao đứng ở trong mà không nói gì, anh……” Long Nghiên Nghiên híp mắt lại, khá ấn tượng với người đàn ông cao ráo này, trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi tên, “Anh…… Anh là……”

Sắc mặt người đàn ông xanh mét, môi phun ra vài chữ. “Lệnh Quá Dương.”

“Đúng đúng, anh là nhiếp ảnh gia kia, nhưng, sao anh có thể xuất hiện ở đây?”

“Người đàn ông vừa đưa em đến là ai?” Qua khe cửa đổ nát anh thấy rõ động tác nói nói cười cười của hai người. /Vô.Ảnh..Các…

Cô, không phải đã có bạn trai rồi chứ?

“Anh lo nhiều chuyện vậy? Nhưng thật ra anh, lén lút trốn sau cửa làm gì?”

Anh run sợ, tay đưa ra tờ giấy, “Long tiểu thư cũng mau quên quá, em đã quên điền gì trên tờ giấy này đúng không.”

Ngoài tên có thể là thật, gọi điện thoại, không có người bắt máy, theo địa chỉ, chỉ là căn phòng trống không, hại anh lại mất đi dấu vết của cô, may mà người cho thuê nhà gợi ý, gọi điện hỏi chủ khu nhà, mới biết có người phụ nữ tên Long Nghiên Nghiên đến thuê nhà tầng năm, nhưng còn chưa đến.

“Tôi đương nhiên rõ tôi viết cái gì. Ê, không phải anh ở đây chờ tôi chứ?” Thần sắc hoài nghi nhìn khuôn mặt khó coi của anh để tìm đáp án, “Oa, đúng á! Anh chờ ở đây … bao lâu rồi?”

“Mỗi ngày đều đến, em nói tôi chờ bao lâu?”

Cô không hiểu nổi trừng lớn hai mắt, “Thần kinh à! Tôi còn chưa chuyển vào, anh chạy đến đây tìm ai?”

Những từ bất nhã này khiến mày anh nhíu lại, lưng dựa vào tường lạnh lùng nói: “Em cũng không nói cho tôi biết đây là nhà mới của em, hôm nay em mới có thể chuyển vào.”

Anh dừng một chút, cố chịu đựng nói: “Thậm chí còn không nhận điện thoại của tôi.”

“Tôi không nhận điện thoại của người lạ, hơn nữa, tôi cũng không có nghĩa vụ phải nói cho anh biết khi nào thì tôi đến đây?” Trong nhận thức của cô, anh là người xa lạ, nhưng có vẻ bản thân anh lại không cho là như thế.

“Em nợ tôi một câu trả lời, em không muốn lấy lại phim của em sao?” Thoáng nhìn qua rương hành lý nặng nề kia, anh đoạt lấy, đi lên cầu thang trước.

Long Nghiên Nghiên liếc xéo một cái, đúng là người lập dị, nhưng có lao công miễn phí, tội gì cô không dùng.

Cầu thang chật hẹp làm anh chau mày rậm lại, với một người phụ nữ sống một mình mà nói, chỗ ở thế này thật không an toàn. /Vô.Ảnstrong..Các…

Long Nghiên Nghiên cắm chìa vào ổ, cửa vừa mở, mùi vị khó ngửi tràn ra, căn hộ mười mấy mét vuông trống không, không có một đồ đạc gì, chỉ có mỗi cái bóng đèn treo lơ lửng ở trần nhà.

Phòng tuy nhỏ nhưng Long Nghiên Nghiên đã thấy rất hài lòng.

Đi đến cửa sổ, cô mở rộng ra để thông gió, vừa xoay người, chỉ thấy vẻ mặt Lệnh Quá Dương chán ghét ngó góc tường mốc meo, nghiên cứu mấy cục cưng nấm mốc đã ở đây bao lâu, họ hàng rộng lớn thế nào.

“Hoàn cảnh ở đây tệ quá.” Anh nói chân thành.

“Cho nên mới rẻ mà! Một tháng chỉ sáu ngàn, với tôi mà nói đó thật sự không tệ.” Cô đoạt lại hành lý của mình, chuyển vào một căn phòng duy nhất phía trong.

Căn phòng nhỏ trống rỗng, ngoài đinh đóng móc treo quần áo trên vách tường thì cái gì cũng không có.

“Xem ra mình phải bỏ tiền bán hoa ra mua dụng cụ, giường, bàn, ghế, mấy thứ này không thể thiếu được…”Long Nghiên Nghiên lẩm bẩm nói.

Tháng này, lại phải ăn uống chùa chỗ Bình Bình rồi.

“Em thiếu tiền?” Lệnh Quá Dương không nói nên được cảm xúc quái dị trong lòng, theo như lời nói của cô, cuộc sống của cô có điểm vất vả.

“Nói nhảm, ai mà chẳng thiếu tiền.”

Thấy anh mím môi, hai tay cô vung lên, “Tôi nói thật đấy, anh đừng nhìn tôi như thế.”

“Chỉ cần em đáp ứng đề nghị của tôi, tôi cam đoan em lập tức có thể đổi một căn hộ có đồ dùng đầy đủ, tốt hơn nơi này vài lần.” Đè nén vui mừng trong lòng, về tình, anh cũng không hi vọng cô có thể ở một nơi kinh khủng thế này.

“Tiền đủ dùng là được rồi, tôi cũng chẳng bận tâm đến nó, huống hồ tôi ở một mình, nơi này vừa vặn rồi, không cần thiết phải đổi đi đâu nữa.”

“Em có biết dọc theo ngõ nhỏ này có bao nhiêu quán ăn đêm bất hợp pháp không? Khu này tháng trước còn được lên báo, một con nghiện vì dùng thuốc quá liều đã đánh người ta đến chết, nơi rồng rắn lẫn lộn thế này, em là phụ nữ, rất dễ trở thành đối tượng xuống tay của kẻ khác.” Anh nhìn cô giận dữ. /Vô.Ảnh..Các…

“Lệnh tiên sinh, không phải anh đến để đưa phim cho tôi à? Sao lại điều tra tình hình xung quanh tôi rõ ràng như thế, nếu không phải biết anh muốn tôi làm người mẫu, tôi còn nghĩ đến anh có ý đồ gì khác với tôi đấy!” Dùng quan tâm để làm cô dịu đi, đừng hòng!

Lệnh Quá Dương không lên tiếng, trên mặt hiện lên nét bí hiểm.

Đúng, anh có ý đồ với cô, khi anh thà chết chứ không từ bỏ tâm ý, sau khi thêm thành tích một tuần chảy máu cam, anh đã khuất phục rồi, chấp nhận số mệnh vậy.

“Sao lại không nói lời nào? Hay là tôi đoán đúng rồi?” Cô nheo mắt lại.

“Nếu em ở đây suốt bảy ngày, sớm tối đều chạy đến đây, lẽ nào lại không quen được với hoàn cảnh nơi này?” Anh đã có kinh nghiệm, không bao giờ…. nói trái suy nghĩ của mình nữa. “Nói thật, hôm nay tôi không đem phim theo bên người, vì tôi căn bản không biết em sẽ xuất hiện.”

“Anh điên rồi, nào có ai tìm người như vậy, nếu tôi đưa cho anh là một địa chỉ giả thì sao đây? Chẳng lẽ tôi không thể làm thế?” Cô lắc đầu, khó hiểu nói.

Vấn đền phim Long Nghiên Nghiên đã sớm chẳng thèm để ý, chỉ cần đối phương không tự tiện sử dụng, cô cũng không định thề sống chết đoạt về.

“Không phải là không thể.” Anh trả lời hùng hồn vang vọng, không hề do dự.

Long Nghiên Nghiên thấy đôi mắt đen của anh đầy nghiêm túc, không khỏi chấn động trong lòng, cảm giác anh mang đến cho cô, thật xa lạ nhưng cũng khiến cô rối lòng, giống như…… cô cần có người ở bên cạnh mình để tiếp thêm sức mạnh.

Theo bản năng vừa nhấc chân lên, cô vòng ra phía sau anh, cầm ba lô chạy ra ngoài.

“Em định đi đâu?”

“Đi mua đồ gia đình!” Không dám đối mặt với loại cảm giác này, cô chạy đi.

Nhưng cũng cho anh một cơ hội tốt để bám lấy. “Đợi chút, em cần giúp, tôi đi với em.”

Chạy đến mấy cửa hàng đồ nhà giá rẻ, Long Nghiên Nghiên mua cái giá lắp ráp, bàn vuông, ghế dựa. /Vô.Ảnh..Các…

Có cái đuôi vướng chân vướng tay bên cạnh, cô không nói nhiều, dù sao có người đi cùng có thể chuyển đồ lên lầu, có thể bớt đi không ít thời gian và sức lực, nhưng vị này hình như hơi vượt quyền của công nhân chuyển đồ, ngang nhiên can thiệp vào việc cô thích mua đồ gì.

“Em không thể mua cái đệm là xong, ít nhất phải mua khung giường nữa, loại đệm này không tốt, ngủ lâu lò xo dễ bị bong.” Tư thế ngủ xấu, chẳng những không thoải mãi, tương lai, thân thể cũng sẽ bị ảnh hưởng.

“Tiên sinh, đây là nhà của tôi, tôi có quyền quyết định cái nệm của mình chứ?” Nệm hai ngàn, đã là cực hạn của cô rồi.

“Đừng quên chỗ em ở rất ẩm ướt, em trả thẳng nệm lên đó, bị nhiễm lạnh, bệnh phong thấp sẽ xuất hiện, đối với em sẽ không tốt, đạo lý đơn giản như vậy, em lớn thế này sao còn không biết?”

“Tôi đào đâu ra tiền mua khung giường? Hay là để khi nào nhận lương tháng sau, tôi sẽ xem xét……”

“Mua một lần đi cho xong, ai biết có phải là em nói qua quýt lấy lệ hay không chứ, em mua thế nào tôi cũng không xen vào, ngoại trừ giường ngủ là tôi quyết không thỏa hiệp, em chỉ có thế chọn mua đệm và thêm khung giường.”

Canh trước người Long Nghiên Nghiên, Lệnh Quá Dương không để cô đi tính tiền. Cô gái nhân viên cửa hàng cười cười, xấu hổ không biết nên làm gì bây giờ, vợ chồng mới cãi nhau, người ngoài cuộc thật sự không nên chen vào.

“Rốt cuộc hiện tại là anh mua đồ, hay là tôi mua đồ?” Thật là kỳ diệu, tính nhẫn nại của cô có vẻ đã hết, Long Nghiên Nghiên không thể không nhận ra mình đang tức giận.

Không nhìn ánh mắt phẫn nộ của cô, Lệnh Quá Dương hất mặt lên, “Là tôi muốn tốt cho em……”

“Tôi không cần anh tốt với tôi, từ nhỏ đến lớn không có người nào quản tôi, anh dựa vào cái gì mà quản nhiều như vậy? Tôi và anh lại không quen biết!”

Lệnh Quá Dương im lặng, thì ra là thế, từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ai quản cô sao?

Ngại quá, từ hôm nay trở đi, cô phải quen với việc có người quản cô rồi.

Lệnh Quá Dương quay đầu mỉm cười với cô gái bán hàng. “Tiểu thư, xin hỏi có loại đệm êm nhất không? Tốt nhất nên bán kèm khung giường nữa, nếu có, xin đưa chúng tôi đi xem.”

“Có thì có, nhưng vị tiểu thư này……” Bị Long Nghiên Nghiên trừng mắt, cô gái có phần hơi sợ.

“Không sao, đừng để ý cô ấy, giá không thành vấn đề, cô giới thiệu cho chúng tôi xem đi!” Lệnh Quá Dương giữ tay Long Nghiên Nghiên lại, không cho cô di chuyển nửa bước.

“Lệnh Quá Dương, anh nói cái gì?” Long Nghiên Nghiên trừng mắt.

Cái gì mà kêu giá không thành vấn đề, ví tiền của cô đã xẹp lắm rồi, ngay cả bữa cơm tiếp theo cũng là vấn đề, tên khốn này lại nói dễ dàng như thế.

Cô muốn đầy anh ra thật mạnh, hoặc tặng cho anh một đấm, như thế sẽ không phải ở cùng với cái tên uống nhầm thuốc này ở đây mua giường nữa.

“Đây là nệm nhập khẩu từ Đức, tính đàn hồi tốt, đi kèm với khung giường, tính thoáng khí cao, còn có thể làm giấc ngủ ngon hơn.”

Với Long Nghiên Nghiên mà nói, gường cũng chỉ là một đồ dùng trong nhà mà thôi, có tác dụng hay không cô cũng chẳng quan tâm, nhưng tấm nệm này ngồi lên thật thoải mái, khiến người ta muốn nằm xuống.

Lệnh Quá Dương không bỏ sót vẻ mặt thích thú của cô.

Cô gái bán hàng đã thầm lén lút đáng giá đôi khách trai đẹp gái xinh, “Khung giường này có khả năng chịu nặng lớn, thoáng khí, à vâng, có rung động dữ dội cũng không dễ gãy.”

Thực hiển nhiên, cô bán hàng hiểu nhầm rồi.

“Tôi ngủ một mình mà, sao phải lo đến sức nặng, rung động……” Long Nghiên Nghiên chợt dừng lại, tiện thể rống to, “Tôi cần một cái giường đơn.”

Long Nghiên Nghiên vội rút cánh tay bị nắm chặt về, không thể để người khác hiểu lầm cô có quan hệ với tên đàn ông này được.

“Nhưng giường đôi nằm hay ngồi đều rất thoải mái.” Lệnh Quá Dương cười như không cười nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của cô, thì ra, cô cũng biết ngượng.

“Thật chẳng hiểu vì sao tôi lại phải tốn thời gian ở đây để bị quỷ cắn xé kia chứ?” Long Nghiên Nghiên nhìn cái giá dọa người kia, không khỏi líu lưỡi.

Tuy động lòng, nhưng năm con số không phải là một món tiền nhỏ. “Cô à, tôi muốn mua nệm thường thôi……”

“Không được, chúng ta sẽ lấy giường này.” Lệnh Quá Dương cắt ngang lời cô, rút thẻ tín dụng ra đưa cho cô gái bán hàng.

Cuối cùng đã thu phục được hai vị khách cãi nhau đến một giờ này, cô gái bán hàng như trút được gánh nặng, vui vẻ đi quẹt thẻ.

“Lệnh Quá Dương, anh có ý gì?” Chỉ số thông minh của cô chắc không thấp, anh thanh toán số tiền kia cho cô làm gì. /Vô.Ảnh..Các…

“Em nói xem?” Anh cười châm biếm đáp.

“Tôi chưa từng nói muốn mua cái giường này, anh không cần phải vì muốn lấy lòng tôi mà cho tôi vay tiền, con số này quá lớn, tôi không nhận được, còn nữa, đừng hi vọng vì thế mà tôi sẽ đáp ứng anh……”

Cô gái bán hàng đã cầm thẻ đến, Lệnh Quá Dương không quan tâm đến cô, nhanh nhẹn ký tên.

“Em không nhận coi như xong, dù sao tôi chỉ điền địa chỉ nhà em, em không lấy cũng được, nhớ gọi đội dọn dẹp đến, chuyển cái cục rác to này đi.”

Chiêu này rất tàn độc, nói cô không cần, thì cái giường tám vạn sẽ bị đưa đi làm đồng nát sắt vụn!

Long Nghiên Nghiên không dám tin trừng mắt nhìn anh thật lâu, cuối cùng cũng chịu thua hạ hai vai xuống. “Có phải chuyện anh đã quyết định thì nhất định phải làm cho bằng được hay không?” Cô thở sâu, tiếp nhận sự thật này.

Lệnh Quá Dương nhướng mày mắt cười miệng toét, thật cao hứng khi cô đã hiểu sự kiên trì của mình.

Với cô, anh bắt buộc phải làm.

Sau khi công ty vận chuyển đồ về nhà, sắc trời đã tối.

Ánh mắt đảo qua người đàn ông đang lau chùi vách tường trong phòng khách, nói không tò mò là gạt người, cuối cùng thì anh đến nhà cô làm gì? Muốn cô làm người mẫu ư?

Nhưng cả một ngày, anh lại chẳng nói chữ nào, ngược lại còn làm người mua đồ, chuyển đồ, lau dọn phòng, mỗi thứ anh đều nhúng tay vào giúp.

Ánh mắt sắc bén phát hiện ra ông bạn kia đang lấy cái gì kê mông, Long Nghiên Nghiên không hề lưu tình đi đến đá văng anh ra.

Lệnh Quá Dương đang chuyên tâm diệt lũ nấm mốc, không nghĩ có người bất ngờ đánh mình, không ổn định một cái, ngã xoài xuống đất: “Làm ơn đi! Em hiền thục một chút có được không?”

Nét mặt Lệnh Quá Dương uất ức, làm sao anh có thể thích loại phụ nữ không hề có khí chất này chứ? /Vô.Ảnstrong..Các…

Long Nghiên Nghiên ôm lấy hộp sắt vuông, liếc xéo cái mông anh, “Ai bảo anh có ghế không ngồi, lại ngồi lên hộp sắt của tôi.”

Cô mở hộp sắt ra, lấy khung ảnh bên trong, đặt trong phòng ngủ, tiếng điện thoại kêu đúng lúc, cô vừa nghe máy vừa đi ra ngoài: “A, anh Đỗ à! Ừ, bên này em ok, đừng! Có cái… À, có người bạn giúp em rồi, đừng lo cho em, em có thể, yên tâm đi…”

Lệnh Quá Dương để ý thấy giọng nói của cô dịu đi rất nhiều, không lạnh băng như khi nói chuyện với anh, mắt tối sầm lại, anh vuốt cằm trầm tư.

Anh Đỗ, chính là kẻ cơ bắp đưa cô đến sáng nay à? Nếu cô thích vóc dáng tên đàn ông kia, vậy thì mình chẳng phải hết hi vọng rồi sao?

“Ê, anh đừng nói ngã đến choáng váng nhé, sao lại không nói gì?” Cúp máy, Long Nghiên Nghiên chỉ thấy anh nhìn mình đến ngẩn người.

“Tôi đang nghĩ làm sao mới có thể nhét mình về lại bụng mẹ.” Anh muốn trước khi mẹ sinh anh ra, ăn nhiều thuốc bổ một chút để anh cường tráng.

“Cái gì?” Tiếng nói quá nhỏ, cô nghe không rõ.

“Anh không đói bụng à? Tôi đói đến muốn bất tỉnh rồi, đi ăn cơm trước được không?”

Long Nghiên Nghiên biết đầu hẻm có một quản mì thịt bò, liền mở miệng nói: “Tôi mời anh đi ăn mì nhé!” Anh giúp cô làm việc cả một ngày, còn ép cô phải chấp nhận để anh trả tiền, bữa cơm này cô nên mời.

Ánh đèn nê-ông chợt lóe trong ngõ nhỏ, che khuất nhiều kẻ phóng đãng trong đêm, hai người tản bộ trong một cái ngõ nhỏ, không ít kẻ xa lạ đi sát qua bên họ mang theo hơi rượu nồng đậm, trong đó không ít tên đàn ông nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của Long Nghiên Nghiên liền huýt sáo với cô.

Sắc mặt Lệnh Quá Dương âm trầm, lại càng không yên tâm để cô ở đây một mình, nhìn kìa, ở đầu hẻm còn có người đánh nhau gây chuyện, một kẻ lang thang không hiểu sao lại đắc tội với vài gã say rượu, bị chúng vây đánh.

“Long Nghiên Nghiên?” Anh dừng bước lại, cô gái khó hiểu này sao lại bỗng đi hướng khác, mục đích là, người đang bị đánh kia sao.

Chết tiệt! Không phải cô nghĩ……

Đúng vậy, Long Nghiên Nghiên lo chuyện bao đồng, vì kẻ say xỉn không tỉnh táo nên nếu mà ra tay sẽ dễ dàng khiến người khác bị thương nặng.

“Long Nghiên Nghiên!” Cô bé ngốc này, cô một phụ nữ lại muốn làm anh hùng? Dám chạy đến ngăn kẻ say xỉn hung ác……

Muốn đến hỗ trợ nhưng Lệnh Quá Dương lại há to miệng, sửng sốt mười giây, mới từ từ bước lại gần, chỉ biết cô hung hãn, lại không ngờ cô có thể đánh giỏi đến vậy.

Lấy một địch năm, Long Nghiên Nghiên phản ứng nhanh né tránh đòn của đối phương, nhanh hơn nữa, tàn độc hơn nữa, tung đòn vào lưng và ngực lũ say, hai tên to con không địch lại cô, bị cô đánh văng ra ngoài.

Vẻ mặt Lệnh Quá Dương thay đổi, cô vung quyền tuy có lực nhưng lộn xộn, quyền pháp chưa nói đến, thân thủ như vậy, không phải luyện từ nhỏ, mà là trong môi trường nghiêm khắc thời gian dài luyện thành phản xạ có điều kiện.

Anh suy nghĩ sâu xa, cuộc sống của Long Nghiên Nghiên trước kia rốt cuộc là gì?

Trong phút chốc, một kẻ say ngã trước mặt anh lấy ra một con dao ngắn ra, nhắm vị trí của Long Nghiên Nghiên, vội muốn nhảy lên.

Ánh mắt Lệnh Quá Dương lóe lên tia lạnh lẽo, nhanh như chớp, bắp chân vừa nhấc.

“Bụp!” Con dao lập tức rơi xuống đất.

Kẻ say xỉn khóc thét một tiếng, cầm lấy cổ tay vừa cầm dao quỳ rạp xuống đất, kêu ô ô.

Giải quyết xong ba gã say xỉn kia, Long Nghiên Nghiên ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy Lệnh Quá Dương với khuôn mặt xanh mét, nghĩ đến anh đang hoảng sợ.

Kẻ say xỉn té trên mặt đất kêu la rên rỉ, tỉnh rượu hơn phân nửa, kẻ lang thang cũng được cứu.

Long Nghiên Nghiên sờ vào bụng cô, sau khi vận động hình như càng đói bụng hơn.

“Em không nên kích động chen vào như thế, lẽ ra nên báo cảnh sát trước.” Lệnh Quá Dương cực kỳ nghiêm túc nói. /Vô.Ảnh..Các…

“Nếu tôi không ngăn, chờ đến khi cảnh sát, nói không chừng người đã bị đánh chết rồi.” Cô tức giận liếc xéo anh, người đàn ông cao to chưa chắc đã hữu dụng, tiểu quỷ nhát gan như anh, đúng là một ngạc nhiên dễ sợ.

“Dù sao em cũng không nên tự tiện ra tay, em cho là mình vô địch, không bị thương cũng như gặp chuyện không may à?”

“Từ hồi mười tuổi tôi đã gia nhập bang phái trường học, mười hai tuổi đi đánh nhau với các đại ca quanh đó, sợ gì chứ.” Cô cười nhạo.

Lệnh Quá Dương kinh ngạc thở gấp một tiếng, tự sặc nước miếng của mình, ho trối chết.

“Năm thứ nhất trung học cơ sở tôi đã có tiếng đánh nhau trên đường, vào trung học, tên côn đồ nào trên đường chẳng biết đến tên tôi, dám tác quái trước mặt tôi, tôi sẽ cho chúng chết.”

Vừa hít vào, lại càng sặc nghiêm trọng hơn, ho khan không ngừng.

“Cho nên cái loại nhân vật nhỏ bé này chẳng đáng kể tí nào trong mắt tôi, anh hiểu rồi chứ?”

Trả lời cô là tiếng ho liên tiếp, Lệnh Quá Dương không ngăn được giận dữ nhìn chằm chằm người con gái đang đắc ý này.

Hiểu được cái quỷ!

Thích cô bé như thế này, xem ra anh sẽ phải nhức đầu to!

Một lần nhất thời sơ ý, Long Nghiên Nghiên lỡ nói với anh nơi làm việc của mình, từ đó về sau, vị đàn ông danh tiếng tốt Quá Dương kia, mỗi ngày đều xuất hiện đúng giờ cô tan làm.

“Tiểu Nghiên, người hầu trung thành của cô lại đến kìa, tốt số há—lúc nào cũng có người đặc biệt đưa cô về nhà.” Viên Thu Bình ôm bụng, chớp mắt chế nhạo Long Nghiên Nghiên.

Nghe vậy, Long Nghiên Nghiên nhìn lên trời nói: “Đừng nhắc đến sự ngu dại của tôi nữa, tôi thật hối hận khi tự rước phiền toái vào thân mình.”

Nghe xong chiến tích huy hoàng của cô, Lệnh Quá Dương chẳng những không nửa đường bỏ cuộc, vẫn muốn cô làm nhân vật chính dưới ống kính như cũ, cả tháng nay, gió to mưa lớn đều không trở ngại, mỗi ngày đều đến chờ cô, đuổi cũng không đi.

“Nghiên Nghiên, em đừng nhúc nhích, đồ nặng như vậy để anh chuyển được rồi.” Cánh tay thừ đón lấy bồn hoa cô nhấc lên, với tình yêu của một người đàn ông mà nói, vốn cho việc nặng là việc người phụ nữ không nên làm.

“Lệnh tiên sinh, tôi không yếu đuối như thế đâu?” Mắt liếc ngang, vị khách không mời mà đến này từ sau khi cô dọn nhà, liền tự động gọi cô là Nghiên Nghiên.

“Phải biết rằng em là một người trong vạn người được tuyển chọn nhé, anh sợ em mất thăng bằng, bị ngã, anh lại phải tìm người khác.” Lao công miễn phí liền nhấc bồn hoa vào trong, đứng ngoài chờ hai nữ chủ nhân làm xong việc.

“Sao? Nghiên Nghiên, em lo gì thế?”

Long Nghiên Nghiên vốn đang nghi hoặc trong lòng, đây là anh chỉ hỏi cho có lệ thôi mà, nhưng kỳ quái, hình như anh không cần mình trả lời, ba giây sau đã ném vấn đề này ra sau đầu.

“Chắc tối em quên ăn cơm rồi, anh có bánh sừng bò mới ra lò đây, lót dạ trước đi, chúng ta xem xem tối muốn ăn gì?” Anh lấy túi giấy thơm hương bơ từ xe máy ra.

Long Nghiên Nghiên có chút đăm chiêu cắn cái bánh nóng hổi, giống như chăm sóc cô, mang cô về nhà mới là mục đích của anh.

“Không công bằng, Lệnh tiên sinh, vì sao Tiểu Nghiên có, mà tôi không có?” Viên Thu Bình bất mãn mở miệng, đúng là đối xử khác biệt, sao lại không quan tâm đến phụ nữ có thai một chút chứ.

“Có có có, đương nhiên là có, sao lại thiếu phần của Viên tiểu thư được.” Gần như cười nịnh nọt, đưa cái túi thơm nồng lên, mang vào cùng với một ám hiệu.

Mau mau lấy đi nhanh nhanh lên, để anh còn có nhiều thời gian ở chung với Long Nghiên Nghiên hơn nữa.

“Đi thôi! Nghiên Nghiên, xe của anh ở kia……” Đang nói, mắt bỗng nhíu lại, nhìn cánh tay phải của cô, “Em bị thương?”

Anh nhớ rất rõ, trên cánh tay của cô ngày hôm qua không có vết đỏ này.

“Không có việc gì, không cẩn thận đụng vào mà thôi.” Long Nghiên Nghiên thầm kinh ngạc, có phải vì chuyển đồ nguyên ngày nay nên tay đau mà không có lực, cảm thấy sức của anh quá lớn, lớn đến mức cô không giãy tay ra được.

“Trưa nay Tiểu Nghiên đến góc chợ giao thêm lẵng hoa, vì đánh nhau với một tên lưu manh trong quán nên mới bị thương.” Nếu được ăn miễn phí, Viên Thu Bình cũng phải báo đáp lại chứ nhỉ.

“Sao em luôn kích động như thế chứ?” Lệnh Quá Dương khẽ thở dài, thật đau đầu quá mà!

Thấy việc nghĩa cô luôn hăng hái làm, thường khiến mình bị thương, nhưng cô lại không để tâm, đến lúc nào đó anh không nhịn được, thế nào cũng phải hung hăng đánh mông cô, dạy cô phân biệt được nặng nhẹ.

“Làm ơn đi, chỉ bị chạm một chút thôi à, đừng quá sức kinh hãi như quái vật thế chứ, trước kia khi tôi đua xe với người ta, còn đông đụng một cái, tây đụng một cái, có gì khác biệt đâu.” Đáng tiếc vết sẹo đó đã mờ rồi, nếu không sẽ lấy ra cho anh xem, dọa anh một trận.

“Nghiên Nghiên, em vừa nói em đua với người ta cái gì?” Từ từ đã, anh vừa mới nghe thấy gì vậy? /Vô.Ảnh..Các…

“Đua xe á! Anh đừng nó nói ngay cả đua xe là cái gì cũng không biết…… nhé!” Cô cảm thấy năm ngón tay trên cánh tay càng siết chặt hơn, đau á!

Lệnh Quá Dương đính chính, anh nhất định phải đánh mông cô thật đau, hơn nữa không lưu tình nữa, cô bé này dám đi đua xe với người ta, không muốn sống nữa hả?

Lửa giận tăng vọt, Lệnh Quá Dương nắm tay Long Nghiên Nghiên, bước đến chỗ xe rồi dừng lại.

Ba!

Mở cửa xe, ném cô vào.

Phanh!

Đóng cửa xe, anh lại vòng ra ghế điều khiển, đặt mông ngồi xuống.

“Lệnh Quá Dương, anh muốn làm gì?” Mắt nổ đom đóm, lần đầu tiên Long Nghiên Nghiên phát hiện đàn ông có sức lớn như vậy.

“Đến đây đi! Chúng ta nói rõ một lần.”

“Nói rõ cái gì? Nói tên khốn kiếp này đã đẩy tôi vào đây sao?” Bị ném vào như rác rưởi bỏ đi, dù là ai thì cũng không thể không phát hỏa.

“Rất đau à?”

“Đương nhiên đau rồi!” Cô ấn thắt lưng, mình lại quá coi thường sức mạnh của đàn ông.

“Anh giúp em mát xa.” Cách hộp số, Lệnh Quá Dương nghiêng người đến.

Nhiệt khí trên người anh tỏa ra làm thân thể Long Nghiên Nghiên như bị bọ chét cắn, gương mặt to lớn gần sát của anh dọa đến hoảng sợ, cô lui về ghế dựa, sau khi phát hiện trên thắt lưng là bàn tay của anh đang xoa nắn, mặt lập tức bị phủ một lớp táo đỏ.

“Anh tránh ra… mình tôi làm được.” Quá khứ có người đàn ông dám chạm vào cô đều bị cô đánh cho khóc gào, trước mắt mà nói, còn chưa có ai dám vượt qua một bước mà chạm vào tay cô chứ đừng nói đến nơi khác.

Mà anh, một tay giống như ôm cô, tay kia lại dán tại phần eo của cô, thật là muốn đòi mạng a! Cô thà đau chứ không cần lĩnh giáo cái cảm giác tê dại ngưa ngứa này.

“Em chắc chắn là không có việc gì à? Muốn mua cao dán không? Hay chúng ta đi bác sĩ?” Anh thật muốn mắng mình, quá xúc động khiến anh quên cả kiềm chế sức mạnh, khiến cho cô bị đau.

“Tôi không sao.” Xua tay, muốn ngăn khoảng cách giữa hai người, tiện tay tản bớt hơi nóng trên mặt. “Ê, anh muốn nói rõ với tôi cái gì?”

“Nói rõ trước kia em đã làm bao nhiêu chuyện chán sống rồi?” Một lần bị dọa là đủ rồi, muốn đếm số lần bị dọa, để trái tim anh có thể kiên cường tiếp nhận được.

“Anh…… anh bệnh à!” Lôi cô lên xe chỉ vì hỏi cái này.

“Anh muốn biết tất cả chuyện có liên quan đến em.” Sau mỗi lần khiếp sợ, đều khiến anh có cảm giác vô lực và đau xót thật nhiều, cô bé này rất không yêu bản thân mình, anh lại không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô, dù sao, cũng phải nghĩ cách bảo vệ cô cho tốt.

Long Nghiên Nghiên hoảng hốt vì nét mặt nghiêm túc của anh, bọn họ nhiều nhất chỉ quen nhau một tháng, anh dựa vào cái gì mà lộ ra dáng vẻ quan tâm cô như thế?

“Muốn tôi nói cũng được, anh đem phim ra đây trước đi.” Muốn ngăn anh lại, chiêu này dùng lần nào cũng có hiệu quả.

Lệnh Quá Dương hờ hững, mắt nhìn thẳng phía trước, chìa khóa sáp cắm vào ổ, xoay, khởi động xe, nhấn ga, lên đường, giống như người đàn ông vừa mới hỏi câu kia không phải anh.

Long Nghiên Nghiên liếc anh một cái, tên này lại dùng cái chiêu cũ giả chết không nghe thấy này, không biết anh muốn lưu phim của cô lại làm gì chứ?

“Lệnh Quá Dương, phim đâu? Không phải lần nào tôi cũng nhắc đến à, cuối cùng khi nào thì mới trả lại cho tôi?” …

Anh lắc đầu, lạnh lùng không để ý đến cô.

Xin lỗi, phim kia là bảo bối của anh, cho dù bản thân có muốn, anh cũng không nhường lại đâu.

Cuối tuần này, Long Nghiên Nghiên phát hiện mình có hàng xóm mới.

Phòng trống sát vách, là một cô giáo piano ở nhà trẻ.

Tám giờ, Long Nghiên Nghiên bị tiếng chuông điện đánh thức, tựa ở cửa, há mồm ra ngáp, hai mắt lờ mờ chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ gầy đeo kính mắt.

“Xin chào, tôi là Nhâm Vũ Tiệp, hôm nay vừa chuyển đến đây, về sau xin giúp đỡ nhiều.”

“Tôi là Long Nghiên Nghiên.” Coi như chào hỏi xong, xoay người lại, tính đi ngủ tiếp.

“Cái đó……” Giọng nói yếu ớt đuổi theo.

Long Nghiên Nghiên không kiên nhẫn quay đầu, “Có chuyện gì không?”

“Đường ống nước trong phòng tắm của tôi có vấn đề, chủ nhà nói tôi có thể gọi thợ đến, nhưng tôi chưa quen nơi đây, có thể làm phiền Long tiểu thư……”

“Buổi chiều tôi đi cùng cô.”

“Cám ơn, Long tiểu thư, cô thật tốt…… A…… Á!”

Tiếng rít truyền lên não, Long Nghiên Nghiên sợ đến mức nhảy dựng lên. Trời sụp? Động đất? Hay là đổ nhà?

“Gì vậy?” Cô nhìn Nhâm Vũ Tiệp trốn ở phía sau.

“Có…… có con gián…… ở kia……” Nhâm Vũ Tiệp sợ hãi chỉ tay ra.

Đã chuẩn bị tư thế chiến tranh, Long Nghiên Nghiên xanh mắt lại, chỉ là con gián thôi mà, có cần kêu thê lương đến thế không?

Cầm lấy dép lê khom người, dùng sức vỗ mạnh vào sinh vật màu đen nằm úp ở góc kia, dễ dàng giải quyết con gián làm Nhâm Vũ Tiệp hoa dung thất sắc.

Đáy mắt Nhâm Vũ Tiệp tràn ngập sùng bái, “Long tiểu thư, cô…… Thật là lợi hại a!” Cô sợ nhất là loại sinh vật lắm chân nhiều cẳng này.

“Không có gì.” Bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, vái cái sinh vật được ban tặng này, cơn buồn ngủ của cô đã tan biến hoàn toàn.

“Long tiểu thư, tôi vừa đến, về sau có chuyện gì, có thể nhờ cô chiếu cố được không?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy cầu xin, Long Nghiên Nghiên không nỡ cự tuyệt hàng xóm mới.

Bình thường bị Lệnh Quá Dương làm phiền, anh không ở đây, lại thay bằng hàng xóm nhiệt tình chạy đến tán gẫu, diệt bọ, ăn cơm với cô, cuộc sống đơn giản yên tĩnh mà Long Nghiên Nghiên muốn, hoàn toàn không có.

Nhưng, cuộc sống của cô đã lâu không náo nhiệt như vậy, kỳ thật, cũng không phải là không tốt!

Truyện Chữ Hay