Hoàng hôn hôm sau, Lưu Sâm lại đến hậu viện lần nữa, nữ hài Cách Phù vẫn ngồi bên hồ như hôm qua, nàng thản nhiên nhìn hắn mỉm cười rất duyên dáng. Lưu Sâm kể cho nàng nghe truyện Công Chúa ngủ trong rừng, sau khi nghe xong thì nàng rất vui vẻ.
Ngày thứ ba, nàng vẫn chờ ở bên hồ, lần này hắn tiếp tục kể chuyện cổ tích tương đối ngắn, Lưu Sâm không ngại kể thêm một truyện khác, nhưng Cách Phù lại không chịu, nàng nói:
- Truyện đó đủ rồi, để truyện khác mai kể tiếp!
Ngày thứ tư, rồi ngày thứ năm, mỗi ngày một truyện cổ tích, coi như là chút tiêu khiển sau bữa cơm chiều vậy. Lưu Sâm chẳng quan tâm lắm, vì hắn còn nhiều truyện cổ tích mà, hắn có thể kể mỗi đêm một truyện, và kể suốt ba trăm sáu mươi đêm cũng không sao. Mỗi lần nghe xong thì Cách Phù lại rất vui vẻ, trong những lần nghe kể chuyện đó, hai tay nàng ôm lấy đầu gối, mắt mở to nhìn vào Lưu Sâm, dường như rất si mê mà cũng dường như cảm thấy rất kỳ quái, sao hắn lại biết quá nhiều truyện như thế? Với lịch duyệt của nàng, vốn chưa đủ để phân biệt truyện cổ tích và hiện thực.
Ngày thứ sáu, Lưu Sâm lại đến nữa. Kể ra thật là kỳ quái, dường như hắn cảm nhận được sự yên bình khác thường ở tại địa phương này, mỗi lần kể chuyện cho Cách Phù nghe, hắn cảm thấy tiểu cô nương đó giống hệt như muội muội của mình vậy, đây là điều mà hắn không cảm nhận được ở Cách Tố. Cảm giác đó là cái gì, hắn không biết, nhưng hắn biết mình thích bầu không khí đó.
Tối đến thì kể chuyện cổ tích cho Cách Phù nghe, sau đó thì tập luyện chừng hai tiếng, vừa vặn đến nửa đêm, khi đó hắn có thể tắm rửa nghỉ ngơi và lo những chuyện khác, hoặc là ngủ, hoặc là phụng lệnh ái ân....Cuộc sống như thế thật là nhàn nhã. Nói trở lại, mỗi khi gặp Cách Tố cũng đều là những lúc đêm khuya vắng người, thời khóa biểu như thế hoàn toàn không có xung đột gì cả!
Nhưng ngày hôm nay lại có chút kỳ quái, hắn không thấy Cách Phù đâu cả! Trước kia thì ngày nào nàng ta cũng đợi hắn ở bên hồ, nhưng hôm nay ở đó lại không có ai. Trong tiếng gió nhè nhẹ, chỉ có dấu hiệu của cơn mưa sắp tới thôi.
Lưu Sâm bước về hướng căn nhà của nàng, khi vừa tới cửa thì đã nghe có tiếng ho khù khụ vọng ra. Hắn mở cửa ra, chỉ thấy Cách Phù đang cố gắng ngồi dậy, sắc mặt nàng đỏ bừng, là màu hồng của bệnh. Nàng vừa ho vừa thốt:
- Xin lỗi, ta...ta bị bệnh!
Lưu Sâm bước vội đến, nhưng Cách Phù đã xua tay liên tục:
- Ngươi đừng qua đây, hãy đứng xa ta một chút!
Lưu Sâm không để ý tới lời nàng, hắn đưa tay sờ lên trán nàng, chà, nóng quá! Hắn khẽ nhíu mày:
- Ngươi nằm xuống đi, để ta tìm người đến xem bệnh cho ngươi!
Cách Phù gạt tay hắn ra, nói:
- Vô ích thôi! Không có nguyên tố ma pháp nào có thể đến gần ta, do đó mà cũng không ai có thể chữa bệnh cho ta!
Lưu Sâm nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, ở thế giới này có bác sĩ không chứ? Câu trả lời hẳn là phủ định rồi. Thế giới này không có bác sĩ, mà cũng không cần bác sĩ, tất cả bệnh nhân đều dùng ma pháp thần kỳ để trị liệu, so với y thuật của thế giới hiện đại còn cao minh hơn nhiều lắm; thế nhưng cũng có ngoại lệ, đó là mỗi khi tiểu cô nương mắc phải chứng Yểm ma này bị bệnh, dù cho chỉ phát sốt và nóng rần lên thì cũng không thể nào trị liệu được.
Bản thân mình vừa sờ lên trán nàng, tại sao lại không có chút cảm giác khác thường nào vậy? Có lẽ chứng Yểm ma của nàng không có tác dụng đối với mình!
- Ngươi mạo hiểm quá đi!
Cách Phù cố sức lui thật sâu vào một góc giường:
- Mau tránh xa ta ra, đừng....
- Đừng lo!
Lưu Sâm ôn hòa nói:
- Ngươi không có ảnh hưởng gì đến ta hết, ta vừa phát hiện được là mình không bị chút ảnh hưởng nào cả!
- Thật à?
- Thật!
- Vậy tốt quá!
Cách Phù bỗng nắm chặt tay hắn và lay thật mạnh, rồi vui mừng kêu lên:
- Ta mong nhất chính là điều này đấy!
Nàng chẳng hề kỳ vọng bản thân mình sẽ không có ảnh hưởng với ai cả, nhưng nàng rất hy vọng sẽ không gây ảnh hưởng gì tới cho hắn. Đây chính là mối kỳ vọng lớn nhất của nàng!
- Nhưng ta mong nhất là thân thể của ngươi được khỏe mạnh đấy! Nguồn tại ện FULL
Lưu Sâm để mặc cho nàng nắm tay mình mà lay lay lắc lắc, hắn chỉ đưa tay kia lên sờ trán nàng lần nữa rồi nói:
- Để ta nghĩ biện pháp giúp ngươi hạ nhiệt một chút!
Nói xong, hắn đi lấy một tấm khăn lông nhúng vào nước lạnh, sau đó đắp lên trán cho Cách Phù. Nàng ngoan ngoãn nằm xuống, đồng thời lại nghe thanh âm của hắn vang lên:
- Hôm nay ngươi muốn nghe truyện gì?
Cách Phù mỉm cười vui vẻ:
- Ngươi kể gì ta cũng nghe, nói thật chứ, truyện nào ngươi kể nghe cũng hay hết!
Thế rồi Lưu Sâm cất giọng nhẹ nhàng kể chuyện cho nàng nghe. Trong khi nghe kể, nàng cũng từ từ chìm vào giấc ngủ luôn. Ở trong mơ, nàng thấy mình là nữ hài vai chính ở trong câu truyện cổ tích của hắn và vui sướng hưởng thụ kết cuộc hạnh phúc không dễ có được. Trên mặt nàng còn đọng lại nụ cười hồn nhiên, còn tay nàng thì vẫn nắm chặt lấy tay hắn, cả lúc chìm vào giấc ngủ mà nàng cũng không buông tay hắn ra nữa.
Ngày hôm sau, bệnh tình của Cách Phù cũng khá hơn nhiều, nàng nói:
- Ta cứ cách vài ngày thì lại bệnh một lần, nhưng chỉ cần ngủ một giấc thì sẽ khỏe lại thôi!
Lưu Sâm nghe vậy thì cảm thấy có chút vui mừng, nhưng cũng có chút xót xa. Những nữ hài khác bị bệnh thì lại có rất nhiều người quan tâm lo lắng, nào là tìm thầy thuốc, tìm ma pháp sư, rồi làm thức ăn ngon cho họ, ở bên cạnh giường mà hỏi han ân cần; nhưng khi Cách Phù bị bệnh thì nàng chỉ có thể ngủ, ngủ để hồi sức mà thôi. Tuy rằng thân thể của nàng bạc nhược thật, nhưng sinh mệnh lực của nàng lại rất cứng cõi, vì nàng vốn không cần dựa vào ai, mà chỉ dựa vào mình!
Tối nay không giống với bình thường, sau khi biết mình không hề có ảnh hưởng với hắn, Cách Phù cực kỳ cao hứng, nàng ngồi trên cỏ, vừa dựa sát vào hắn vừa nghe kể chuyện, cảm giác nghe kể truyện cổ tích ở ngay sát bên cạnh hồ nước chân thật hơn nhiều lắm.
Màn đêm buông xuống, Lưu Sâm rời khỏi nơi đó, bên cạnh căn nhà nhỏ có một đôi mắt to đẹp nhìn theo tiễn đưa hắn.
Ở bên ngoài cũng có một đôi mắt đẹp khác đang chờ đợi hắn, đôi mắt này mang theo địch ý rất mãnh liệt:
- Ngươi có phải là quá vô sỉ hay không? Vị cô nương kia chỉ là một cô nhi đáng thương, vậy mà ngươi cũng không buông tha?
Pha Tư Đế!
Lưu Sâm hầu như đã quên đi giọng nói của nàng, bây giờ nghe lại thì cảm thấy đặc biệt chói tai!
Lưu Sâm lạnh nhạt nói:
- Ta tình nguyện kết bằng hữu với nàng ta! Ở trong học viện này, dường như những người tình nguyện kết bằng hữu với nàng ta không được nhiều lắm thì phải?
Pha Tư Đế cười nhạt:
- Đó là vì nàng ta không biết ngươi là ai!
- Vậy tại sao ngươi không đi nói cho nàng ta biết đi?
Nói xong, Lưu Sâm lướt qua bên người nàng.
- Ngươi chờ đó, bây giờ ta đi nói cho nàng ta biết!
Pha Tư Đế kêu lớn:
- Từ trước đến nay, ta làm việc gì cũng rất quang minh chính đại, coi như là phá hư chuyện tốt của người khác cũng được!
Lưu Sâm mặc kệ nàng, thân ảnh của hắn sớm đã biến mất trong bóng đêm. Pha Tư Đế thở gấp vài hơi, lúc này nàng rất khích động, chính nàng cũng không biết tại sao mình lại cứ đi ôm chuyện bao đồng, nhưng nàng biết mình không thể để mặc cho hắn cứ làm ác ở trên mình vị cô nương đáng thương kia.
- Ngươi không cần mạo hiểm tiến vào đây!
Một nữ hài bước ra từ trong bóng đêm, chính là Cách Phù.
- Có chuyện gì cứ đứng đó nói là được rồi!
- Cách Phù!
Pha Tư Đế kêu lên:
- Tên đó là A Khắc Lưu Tư, là một nam nhân xấu, xấu, xấu xa nhất trên đời này. Hắn không có ý tốt với ngươi đâu, ngươi chớ để hắn lừa mình!
Thanh âm của nàng không nhỏ, nếu Lưu Sâm vẫn còn núp ở bên ngoài, khẳng định là hắn sẽ nghe được.
- Ngươi sai rồi!
Cách Phù nói:
- Hắn là nam nhân tốt nhất trên đời, tốt hơn hết tất cả mọi người!
Pha Tư Đế ngơ ngác không hiểu, có phải là cô nương đó bị trúng độc rồi không? hay là đầu óc đã bị hư rồi?
- Cách Phù, hãy nghe ta nói đã, hắn thật sự rất, rất xấu đấy. Hắn thường hay đùa giỡn nữ nhân cho tới chết, ngoài ra lại còn giết rất nhiều người nữa. Ngươi không biết lai lịch của hắn....
Cách Phù cắt ngang:
- Ta chỉ biết một điểm, hắn là nam nhất tốt nhất thế gian, còn những gì khác thì ta không nghe! Nếu như ngươi còn muốn nói xấu hắn, vậy thì miễn đi!
Nói xong, nàng liền quay mình và đóng sập cửa lại.
Pha Tư Đế tức đến đỏ bừng mặt lên, nàng hung hăng giậm chân một cái rồi bỏ đi. Ngươi là một tiểu cô nương có bệnh, thân thể đã có bệnh, mà đầu óc cũng có bệnh nốt. Ta quản ngươi làm gì chứ? Nếu ngươi nguyện ý để cho người ta đùa giỡn tới chết, vậy thì liên quan gì tới bổn cô nương? Chuyện không có liên quan đến nàng, nhưng nàng càng nghĩ thì càng tức. Thế là nàng lập tức chạy rầm rầm về ký túc xá, rồi đạp ngay một cái lên cửa phòng kế bên, cú đá đó mạnh đến nỗi gây ra tiếng động vang dội cả tòa lầu luôn!
- A Khắc Lưu Tư, tên hỗn đản kia, mau lăn ra đây cho ta!
Không ai trả lời, nhưng lại có mấy cánh cửa khác mở ra, tiếp theo đó là những chiếc đầu tò mò thò ra nhìn, sau đó lại vội rụt về. Pha Tư Đế đỏ bừng mặt, và cũng không tiếp tục đá cửa của Lưu Sâm nữa.
Pha Tư Đế trở về phòng của mình, nàng đứng trước cửa sổ rồi nghiêm nghị cảnh cáo mình: "Từ nay về sau, quyết sẽ không dính vào chuyện của hắn nữa." Sau khi hạ quyết tâm xong, nàng trèo lên giường ngủ một giấc, nhưng lúc này ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.
Hắn tới rồi?
Pha Tư Đế kéo bật cửa ra, nàng rất muốn quát tháo vào mặt hắn một trận cho hả hê, thế nhưng đứng trước cửa lại là một mỹ nữ, thì ra đó là nàng mỹ nữ ở sát vách bên kia của hắn. Nàng ta cất giọng ôn hòa, nói:
- Pha Tư Đế, có một số việc đã xảy ra rồi thì đừng nên giữ lại trong lòng, cũng giống như khi người ta bị một con ma thú ác độc cắn cho một cái vậy, đừng giữ khư khư trong lòng!
Pha Tư Đế cảm thấy khó hiểu, nàng hỏi lại:
- Vậy là ý gì? Ngươi nói gì mà ta chẳng hiểu gì hết vậy?
- Dù ngươi có bị hắn khi dễ, vậy cũng không cần phải làm người như thế....
Pha Tư Đế chỉ tay vào mũi mình:
- Ta? Ta mà bị hắn khi dễ?
Nói tới đây, nàng lại kêu to:
- Hắn dám?
Đến lúc này thì lại tới phiên nàng mỹ nữ kia ngây người ra, Pha Tư Đế lên tiếng giải thích:
- Ngươi không biết đó thôi, hắn ngay cả Cách Phù cũng không bỏ qua. Nhưng khi ta nhắc nhở Cách Phù thì ngươi có biết tiểu cô nương đó trả lời thế nào không? Nàng ta nói hắn là nam nhân tốt nhất trên đời, còn những gì khác thì đều không muốn nghe. Thật điên rồi! Tức chết ta thôi!
Rốt cuộc nàng không nhịn được lửa giận mà la lối om xòm lên.
Mỹ nữ lắc đầu quầy quậy:
- Cách Phù điên rồi! Chỉ có nữ hài bị điên thì mới nói như vậy! Mà cũng kỳ thật, tại sao hắn lại dám nuôi chủ ý với Cách Phù chứ? Chẳng lẽ hắn vì nữ nhân mà bất chấp tất cả sao? Có lẽ hắn cũng điên rồi!
Pha Tư Đế kêu lên:
- Á Na tỷ tỷ, hắn làm như vậy thì mới có lợi với ngươi chứ. Ít nhất trong khi cạnh tranh ma pháp phụ, ngươi sẽ bớt đi một đối thủ!
Á Na từ tốn trả lời:
- Có thêm hắn thì sao chứ? Ta không sợ hắn! Nhưng mà tên cầm thú đó chịu bỏ qua cơ hội, âu đó cũng là một chuyện tốt, bởi vì ta không muốn động thủ với hắn. Không có một nữ hài nào lại nguyện ý tỷ thí với hắn cả!