Ở phía sau của trường thí nghiệm ma pháp là một đài cao. Trên đài cao có một cây ma trượng bằng hắc mộc đứng cao sừng sững, chiều cao có thể lên tới hơn mười trượng. Ma trượng cao lớn như vậy nên không ai dám đụng tới, tất nhiên nó không phải để người ta cầm, mà chỉ để nhìn mà thôi. Nơi đây chính là chiến trường cho các cuộc khiêu chiến ma pháp. Đứng trên đài cao là hai đạo sư, sắc mặt ngưng trọng, người đứng bên trái là Lôi Nặc Tư đạo sư, còn người đứng bên phải là Ước Khắc Tốn đạo sư. Hôm nay họ không phải là nhân vật chính, họ chỉ là người công chứng mà thôi.
Hôm nay có hai học viên quyết đấu, hơn nữa lại còn là quyết đấu theo kiểu Cách Lạp thức nữa. Học viện không hề cấm đoán học viên quyết đấu với nhau, chẳng những vậy mà họ còn cổ vũ nữa, bởi vì đó là một trong những phương thức tốt nhất để đề thăng ma pháp và đấu chí của ma pháp sư lên tới mức cao nhất. Còn nếu như chỉ quen sống trong an nhàn quá lâu thì sẽ rất bất lợi cho họ.
Nhưng quyết đấu theo phương thức Cách Lạp là một loại quyết đấu rất hiếm thấy. Phương thức quyết đấu kiểu này vốn do một gã học viên tên là Cách Lạp áp dụng đầu tiên. Năm xưa y cùng với một bằng hữu từ quê nhà đến đây, dọc đường đi, gã bằng hữu kia đã lấy hết kim tệ mà Cách Lạp mang theo, đồng thời cũng giết luôn hộ vệ của y và còn âm mưu giết hại y nữa. Sau khi Cách Lạp bỏ trốn được, hai người đã cùng lúc đầu nhập vào học viện và trở thành kẻ thù sinh tử. Học viện không có cách nào điều tra rõ sự tình giữa hai người, nên chỉ có thể ngấm ngầm đồng ý để cho họ dùng thực lực của mình mà phân cao thấp. Lúc đó cả hai đều ký vào sinh tử trạng, rồi cùng thi triển ma pháp. Cuối cùng thì Cách Lạp đã giết được gã bằng hữu kia, rồi từ đó về sau, quyết đấu theo kiểu Cách Lạp thức đã trở thành loại quyết đấu mà học viện rất ít khi đề cập tới, nhưng họ cũng không hoàn toàn cấm tuyệt phương thức quyết đấu này.
Lôi Nặc Tư là đạo sư của Lưu Sâm, còn Ước Khắc Tốn lại là đạo sư của Na Nhĩ Tư, cả hai người đều vào chỗ của mình.
Na Nhĩ Tư đứng ở dưới đài, gã không thèm liếc mắt nhìn đến những người đang vây quanh. Quyết đấu không cần lý do, chỉ cần đối phương tiếp nhận là đủ!
Lưu Sâm cũng vừa đến, hắn bước nhanh tới dưới đài. Trong số người đang vây quanh, có những khuôn mặt mà hắn đã quen thuộc, và cũng có những khuôn mặt mà hắn không quen biết. Hắn cứ mặc kệ tất cả, bên cạnh hắn không có ai đi theo, kể cả Tư Á. Sau khi hai người hôn nhau thắm thiết, nàng đã đi mất, vì vậy mà sẽ không có ai biết được nguyên do chính của cuộc quyết đấu này. Na Nhĩ Tư sẽ không tự nói ra, vì chuyện đó sẽ khiến gã rất mất mặt. Còn Lưu Sâm thì tất nhiên cũng không muốn nói, bởi vì chuyện đó cũng chẳng có gì khiến cho hắn cảm thấy hãnh diện cả.
- Quyết đấu theo phương thức Cách Lạp là do Na Nhĩ Tư khởi xướng!
Thanh âm của Lôi Nặc Tư truyền đi khắp toàn trường:
- Án theo quy định của học viện, người bị khiêu chiến có thể cự tuyệt! Lưu Sâm, ngươi có thể cự tuyệt!
Lưu Sâm lớn tiếng đáp:
- Đa tạ Lôi Nặc Tư đạo sư, ta tiếp nhận!
Đám đông liền ồ lên bàn tán, trong suy nghĩ của mọi người, có lẽ cuộc khiêu chiến này là do Lưu Sâm phát khởi mới đúng, bởi vì bản thân hắn là một ma pháp sư cấp bốn, vì bị người khác khinh thường nên mới phải phản kích. Với loại khiêu chiến kiểu này, hắn có thể tỏ rõ lòng quyết tâm phản kích và dũng khí của mình để mọi người thừa nhận, nhưng không ngờ kẻ khiêu chiến lại là một ma pháp sư cấp hai, thế mà Lưu Sâm vẫn tiếp nhận.
Việc ai khởi xướng cuộc quyết đấu này đều có ý nghĩa riêng của nó. Nếu là người của cấp thấp khởi xướng, tất nhiên kẻ có cấp bậc cao hơn sẽ tiếp nhận, nhưng hắn sẽ tỏ ra độ lượng, và sẽ dạy cho tên sư đệ một bài học trong khi giao đấu mà thôi, chứ sẽ không gây uy hiếp tới tính mạng của hắn. Còn nếu là người có cấp cao hơn khởi xướng, điều đó cho thấy gã đang căm hận tên sư đệ kia tới tận xương tủy. Chỉ cần đối phương tiếp nhận thì gã sẽ có thể đường hoàng giết chết hắn ở trong lúc quyết đấu.
Mấy lời vừa rồi của Lôi Nặc Tư tất nhiên đã khiến những người đứng xem phải suy đoán nguyên do dẫn đến trận quyết đấu này. Bầu không khí cũng chợt biến thành khẩn trương hơn. Đứng lẫn trong đám đông là một vị cô nương đang siết chặt hai tay, sắc mặt trắng bệch. Nàng chính là Pha Tư Đế. Nàng biết Lưu Sâm rất bất mãn với Na Nhĩ Tư, nhưng nàng không hiểu tại sao hắn lại ngu như vậy. Mắc chi mà phải hành động theo cảm tình chứ. Ma pháp sư cấp bốn tiếp nhận thách đấu của ma pháp sư cấp hai, rõ ràng là một trận đấu không công bằng mà. Ngươi là một tên ngốc tử, thật ngu quá mà. Nếu ngươi đã muốn tìm chết, đã muốn tự tìm phiền phức thì tại sao ta lại xen vào? Ta là cái gì của ngươi chứ? Thế nhưng.....tại sao trong lòng mình lại bấn loạn lên như thế?
Lôi Nặc Tư trầm sắc mặt xuống:
- Ngươi hiểu rõ tất cả quy tắc của quyết đấu chứ?
Lưu Sâm nói:
- Theo ta biết thì quyết đấu theo phương thức Cách Lạp là không có quy tắc gì cả!
- Không!
Ước Khắc Tốn đạo sư ngắt lời hắn:
- Cuộc quyết đấu nào cũng có quy tắc, nhưng quy tắc duy nhất ở đây là song phương phải tự nguyện. Chỉ khi nào ngươi tiếp nhận thì mới có thể bắt đầu quyết đấu!
- Ta đã đáp ứng rồi!
Lưu Sâm vươn tay ra ấn vào khối tinh thể ma pháp ở trước mặt rồi nói:
- Đây là thủ tục tiếp theo cần phải có, đúng không?
Bàn tay của hắn vừa ấn xuống, tinh thể ma pháp liền tuôn ra một cổ ánh sáng nhàn nhạt. Hai vị đạo sư liếc mắt nhiền nhau rồi đồng thanh hô:
- Bắt đầu đi!
- Ta không muốn thi thố ma pháp với ngươi. Với hạng người như ngươi thì không có tư cách quyết đấu với ta! Mà hôm nay ta chỉ muốn giết ngươi!
Na Nhĩ Tư cất giọng âm trầm nói với Lưu Sâm:
- Ngươi có thể xem đây là một lời nhắc nhở với ngươi! Nguồn tại ện FULL
- Ta biết!
- A Khắc Lưu Tư!
Đột nhiên có thanh âm vang lên:
- Ngươi ỷ vào thân phận thiếu chủ, nên khi còn ở trên Phong Thần đảo, ngươi không có chuyện ác nào là không làm. Bao nhiêu người đều muốn giết ngươi, nhưng đều không được như ý nguyện. Ngươi có từng nghĩ tới, có một ngày sẽ bị chết dưới tay ta chăng?
Lời nói này vang lên tựa như long trời lở đất vậy, Lưu Sâm hơi ngẩn người ra rồi hỏi:
- Ngươi biết thân phận của ta?
Thật vô lý, hắn đến học viện đã dùng tới thân phận giả, cả tên cũng thay đổi, và tính cách cũng không hề giống với trong lời đồn. Vậy thì ai lại biết được thân phận của hắn chứ? Chẳng lẽ là âm mưu? Và ai là kẻ chủ mưu? Nhất thời tim của hắn đập loạn cả lên.
Lúc này Na Nhĩ Tư liền cất cao giọng:
- Các vị bạn học, các ngươi có biết hắn là ai không? Hắn chính là thiếu chủ của Phong Thần đảo trên khắp tám trăm dặm hải vực, A Khắc Lưu Tư. Hắn chính là tên ác tặc mà ai nấy cũng đều thống hận. Ngày hôm nay ta sẽ giết hắn để trút hận cho những oan hồn đã chết dưới tay hắn trong nhiều năm qua. Đó là nguyên nhân thực sự mà ta khiêu chiến hắn!
Gã vừa dứt lời, khắp nơi đều vang lên tiếng thảo luận sôi nổi.
- Ta biết người ngày. Hắn ít nhất đã đùa chết mấy mươi thiếu nữ vô tội, và còn giết rất nhiều bình dân nữa. Hắn chết một trăm lần cũng không đủ nữa!
- Thì ra là hắn!
Có người tiếp lời:
- Na Nhĩ Tư, chúng ta ủng hộ ngươi, giết hắn đi, vì dân mà trừ hại!
Na Nhĩ Tư cười nhạt:
- Tám trăm dặm hải vực đều sợ Phong Thần đảo, chỉ nghe tên thì đã biến sắc! Nhưng Già Mạc thành sẽ không sợ một Phong Thần đảo nho nhỏ đó đâu!
Sắc mặt của Lưu Sâm trở thành tái xanh. Hắn vốn không thèm quan tâm tới cuộc quyết đấu, nhưng người này đã phanh phui ra thân phận của hắn. Ban đầu là hắn có lý, nhưng bây giờ thì đổi ngược lại, Na Nhĩ Tư mới là anh hùng, còn hắn chỉ là một tên bại hoại tội ác ngập đầu mà thôi. Nhưng điều khiến cho hắn chán chường hơn là hắn không có biện pháp để giải thích, bởi vì hắn biết, A Khắc Lưu Tư quả thật là một kẻ như vậy. Lời vạch tội của Na Nhĩ Tư không hề phóng đại chút nào.
Các nữ sinh đều có vẻ khích động hơn các nam sinh, trong số đó thì có ba người là tương đối đặc biệt hơn cả. Pha Tư Đế thì sắc mặt đỏ bừng, còn sắc mặt của Tư Á đã biến thành trắng bệch, ngoài ra còn một nữ nhân khác đang đứng lẫn trong đám nữ sinh đang có phản ứng dị thường, những người xung quanh đều tỏ ra xung động, nhưng nàng thì lại rất lãnh đạm.
Lưu Sâm nhìn chằm chặp vào Na Nhĩ Tư rồi hỏi:
- Ngươi là người nhà của Khắc Lý Mạn đại công?
Khu vực của Khắc Lý Mạn đại công là nơi mà hắn đã từng đi qua. Từ bờ biển tiến vào thảo nguyên, tất cả đều là phạm vi thế lực của lão.
- Phải! Ta là tôn tử thứ ba của đại công!
Na Nhĩ Tư cười nhạt, nói tiếp:
- Long Quy của các ngươi không dám lên bờ, đó là vì bờ biển đó là của Khắc Lý Mạn đại công!
- Không cần nói nhiều!
Ước Khắc Tốn đạo sư nhíu mày xen vào:
- Quyết đấu không liên quan tới bối cảnh và thân phận. Phong Thần đảo và Khắc Lý Mạn đại công không có quan hệ gì. Các ngươi chỉ là đơn thuần giao đấu ma pháp mà thôi!
Ở trong học viện mà đàm luận tới bối cảnh, gợi ra thân phận của người ta là một điều cấm kỵ. Ma pháp học viện thuộc về phe trung lập, họ hoàn toàn không nghiêng về một phe nào cả.
- Dạ, đạo sư!
Na Nhĩ Tư nhấc tay lên:
- Bắt đầu đi!
Gã đã thành công che giấu động cơ của mình, thậm chí còn tô son điểm phấn cho đẹp thêm. Nếu giết đi tên ác tặc này, vậy kẻ khiêu chiến như gã sẽ không bị ảnh hưởng đến thanh danh, hơn nữa lại còn đề cao danh tiếng của Khắc Lý Mạn gia tộc. Ngoài ra, gã còn có lòng riêng khác, đó là: "Tiểu tiện phụ, ngươi thích hắn phải không? Để ta cho ngươi biết, người mà ngươi thích là một kẻ như thế nào!"
Gã đã nhìn thấy được sắc mặt của Tư Á, và gã rất hài lòng!
Còn Lưu Sâm thì hoàn toàn trái hẳn, hắn không dám nhìn sắc mặt của nàng. Ngày hôm nay để nàng đến đây thật là một sai lầm lớn, nhưng nói cho cùng, thanh danh của hắn đã thối tha như thế, khắp học viện có ai mà không biết? Vậy làm sao có thể giấu được nàng chứ? Những cảm giác êm đềm và ngọt ngào sáng nay đều gần như trở thành lịch sử. Lưu Sâm cảm thấy rầu rĩ vô cùng. A Khắc Lưu Tư đã cho hắn vài thứ, nhưng ngược lại, hắn cũng phải vì tên xấu xa đó mà gánh chịu một ít.
Ài, cũng tốt thôi, học viện vốn không có quy định cấm A Khắc Lưu Tư nhập học kia mà. Nếu mình đã dính lấy ác danh thì đã sao nào? Nghĩ tới đây, Lưu Sâm bắt đầu chậm rãi thả lỏng.
Na Nhĩ Tư nói:
- Ngươi có thể xuất thủ được rồi!
Hai người đứng cách nhau chừng năm trượng, đó là một khoảng cách đúng tiêu chuẩn để dùng ma pháp tấn công nhau. Lưu Sâm lập tức dẹp hết tạp niệm ở trong đầu, hai mắt tập trung nhìn vào tay của đối phương.