Thế giới này có ma pháp và võ thuật (võ thuật đây cũng giống như kiếm thuật vậy), nhưng hai môn tuyệt kỹ này lại hoàn toàn không giống nhau. Mấy trăm năm qua, chưa có một ai cùng tu luyện cả hai môn ma võ cả, do đó mà khái niệm "ma võ song tu" chỉ dừng lại ở phương diện thăm dò trên lý thuyết mà thôi, còn xa lắm mới có thể thực hiện được; mà đạo lý lại rất đơn giản, nó nằm ngay trên lực tương tác của ma pháp thôi.
Lực tương tác của ma pháp là do ma pháp đã tiến nhập vào giai đoạn phải đối diện vấn đề, còn đấu khí là kỹ năng thiết yếu của kiếm sư. Có đấu khí thì kiếm sư mới có thể trở thành kiếm sư, không có đấu khí thì đương nhiên thanh kiếm đeo trên lưng chỉ là một món phế vật mà thôi. Một khi kiếm sư đã có đấu khí thì tất nhiên cũng sẽ có đấu khí hộ thể, mà đấu khí hộ thể thì cũng có nghĩa là chống cự với sự xâm lấn ở bên ngoài. Còn ma pháp nguyên tố....nói cho cùng thì nó cũng giống như là một kẻ bên ngoài đột nhập vào người thôi.
Hai loại tuyệt kỹ này vốn đã xung đột với nhau, đấu khí càng cao thì sức chống cự của nó đối với ma pháp nguyên tố lại càng lợi hại. Mà trình độ ma pháp càng cao thì sự biến hóa li ti của lực tương tác lại càng nghiêm ngặt. Giả như ngay từ lúc ban đầu mà hai loại tuyệt kỹ này có thể miễn cưỡng duy trì được, nhưng đến một lúc nào đó, sau khi trình độ của một bên đạt tới một mức nhất định, vậy thì trình độ của bên kia sẽ bị giảm xuống. Nếu muốn cùng lúc duy trì giá trị thực dụng của cả hai môn tuyệt kỹ, vậy thì kết quả sau cùng chỉ có một: ma pháp không thành, mà kiếm pháp cũng sẽ không thành nốt.
Do đó, tuy lý thuyết về việc ma võ song tu vẫn tồn tại, nhưng thông thường thì người có ma võ song tu lại không phải là người có sức uy hiếp gì. Đó là một hiện tượng kỳ quái, tuy nhiên, hiện tượng này sớm đã được thế nhân tiếp nhận. Do đó mà mỗi khi các vị sư phụ truyền nghệ, nếu như lực tương tác ma pháp của đệ tử quá kém, người ta sẽ cười nhạo hắn: "Ngươi hãy đổi nghề đi học kiếm thuật đi, tệ lắm thì cũng được mang tiếng là ma võ song tu!"
Nhưng Lưu Sâm đã lần lượt dùng quyền đánh gục Nạp Tạp, sau đó lại dùng phong nhận đả thương Cách Lỗ Tư.
Phong nhận của hắn cũng chẳng có gì lạ, nhưng quyền của hắn đúng là thuộc về một loại ma pháp mới lạ, quyết không hề ẩn chứa đấu khí; bởi vì nếu là ma võ song tu, vậy thì hắn tuyệt đối không thể dùng bất kỳ một loại kỹ năng nào để đánh bại hai người được, thậm chí ngay cả một kiếm sư cấp bốn thì hắn cũng không đánh bại được, chứ đừng nói gì là hai gã kiếm sư cấp một! Đó là suy nghĩ của Cách Lỗ Tư.
Trong thế giới này, ma pháp rất kỳ diệu. Ma pháp sư thường thông qua thân thể tố chất của kiếm sư mà trăm phương ngàn kế để tìm một ít thay thế phẩm, tỷ như Thổ hệ ma pháp sư thì muốn gia tăng độ dầy của da, Hỏa hệ ma pháp sư thì gia tăng lực lượng của bản thân, Phong hệ ma pháp sư thì thích gia tăng tốc độ của tứ chi, vv....Thế nhưng những loại ma pháp đó chỉ là các loại ma pháp phụ, nếu như có thể luyện đến giai đoạn thực dụng thì mới là ma pháp cao đẳng.
Hiển nhiên ma pháp phụ của gã thiếu niên Phong hệ ma pháp sư này là tốc độ. Tốc độ của hắn vượt xa thường quy, tất nhiên đã đạt đến trình độ ma pháp cao đẳng, nhưng hắn thân là thiếu chủ, có lẽ cũng có biện pháp đặc thù khiến cho trình độ của mình vượt trước tuổi. Tốc độ của hắn đúng là rất nhanh, nhưng dù tốc độ có nhanh cỡ nào thì cũng không thể khiến cho cánh tay có được lực lượng mạnh mẽ đến như thế mới phải. Hơn nữa, cánh tay của hắn có sức mạnh kinh khủng như vậy mà lại không khiến cho bản thân hắn bị gãy tay, vậy phải chăng hắn đã ăn được dược vật thần kỳ nào đó hay không?
Bọn họ không có nhiều thời gian để kinh ngạc, nhưng bọn họ biết rằng mình đã thất bại, giờ đây đã hoàn toàn không còn sức để hoàn thủ nữa. Một khi kiếm sư đã mất đi kiếm ở trong tay thì chẳng khác nào con cọp đã mất đi móng vuốt sắc bén của nó, thực lực tất nhiên là bị giảm đi phân nửa. Huống chi, khớp xương ở đầu vai phải của Nạp Tạp đã bị vỡ nát, còn ngực của Cách Lỗ Tư thì đã bị gãy mất ba khúc xương, cả giơ tay lên cũng rất khó khăn nữa là.
Lưu Sâm dựa người vào một thân cây, rồi mỉm cười nói:
- Các ngươi thất bại rồi!
Trong lòng hắn cao hứng dạt dào. Hai tên này đều là kiếm sư cấp một. Ở trên Phong Thần đảo, chúng cũng được xem là cao thủ, nhưng chỉ với mấy quyền của hắn thì đều được giải quyết xong. Tuy rằng phải dùng tới chút kế sách thì mới thanh toán được bọn chúng, ví như lúc đánh Nạp Tạp thì phải đánh lén y, còn khi đánh với Cách Lỗ Tư thì dùng ma pháp để gạt gã, nhưng thành công vẫn là thành công, thắng vẫn là thắng! Ma pháp và quyền pháp của mình hợp lại, quả nhiên rất kỳ diệu.
Cách Lỗ Tư miễn cưỡng ngồi dậy rất khó khăn, nét mặt cũng lộ vẻ đầy uể oải, nói:
- Ngươi cứ động thủ đi!
Ám sát thất bại, tất nhiên tính mạng của hai người đều rơi vào tay người khác. Chết là chắc rồi, chỉ xem hắn muốn dằn vặt bọn họ thế nào thôi.
Lưu Sâm cười lạnh:
- Nếu muốn giết các ngươi thì ta đã sớm đấm một cú cho vỡ đầu các ngươi ra là xong, cần gì chờ đến bây giờ? Sở dĩ ta lưu lại tính mạng của các ngươi là có mấy câu muốn hỏi.
- Được lắm, ta sẽ nói thật....
Cách Lỗ Tư chưa kịp dứt câu thì Nạp Tạp đã ngồi bật dậy và kêu to:
- Cách Lỗ Tư, ngươi không thể nói!
Lưu Sâm khẽ vung chân ra, Nạp Tạp liền bị bàn chân của hắn tống cho một cú ngay vào mặt, thế là gã lại lăn đùng ra đất lần nữa. Lưu Sâm chỉ vào Cách Lỗ Tư hô:
- Nói!
Cách Lỗ Tư lên tiếng:
- Đã bị bại ở trong tay thiếu chủ thì còn gì để giấu giếm nữa? Được, ta nói...bọn ta là nhận lệnh của đại công tử A Nhĩ Thác, dọc đường phải giết chết thiếu chủ!
Lúc này Nạp Tạp lại bò dậy và kêu lên:
- Đúng vậy, chúng ta được A Nhĩ Thác sai phái, tất cả đều không phải là chủ ý của chúng ta. Xin thiếu chủ tha thứ!
Gã đột nhiên thay đổi chủ ý, phải chăng cú đạp vừa rồi đã làm cho gã thức tỉnh?
- A Nhĩ Thác nói, chỉ cần giết được thiếu chủ, vậy thì y sẽ thưởng cho ta Long Quy bảo giáp, còn Nạp Tạp thì sẽ được thưởng rất nhiều kim tệ. Sau khi trở về, chúng ta sẽ lập tức được thăng làm đội trưởng thị vệ....
Lưu Sâm lạnh lùng theo dõi hai người họ, ánh mắt của cả hai đều rất sáng.
Cách Lỗ Tư ngừng nói, vì lúc này Lưu Sâm đã đặt một ngón tay lên môi, tỏ ý bảo gã câm miệng.
Lúc này Lưu Sâm lại cười nhạt, nói:
- Ta rất hiểu tâm ý của các ngươi, đã tự biết mình khó thoát chết, nên trước khi chết cũng quyết lôi theo người khác bồi táng với mình phải không? Hoặc giả các ngươi muốn cho Phong Thần đảo phát sinh nội loạn, từ nay về sau sẽ không được yên ổn?
Sắc mặt của Cách Lỗ Tư thì hơi trắng bệch, còn Nạp Tạp thì lại uể oải, hai loại biểu tình này không thể qua mắt Lưu Sâm được. Hắn lại nói:
- Không cần phải uổng phí tâm cơ, nếu lấy hành động của các ngươi mà so với thái độ của lúc này, ta càng tin tưởng các ngươi là tàn dư của đảo Nạp Sâm hơn!
Nếu những lời vừa rồi thoát ra từ miệng của hai người khi họ còn ở trên thuyền thì có lẽ Lưu Sâm còn tin tưởng, nhưng vào lúc này thì hắn hoàn toàn không tin, vì ngay cả phản ứng của Nạp Tạp cũng phản bội lại gã rồi.
Cách Lỗ Tư thở dài:
- Ngươi động thủ đi! Ta sẽ không nói gì hết!
Ánh mắt lạnh như băng của Lưu Sâm nhìn chằm chằm vào chúng. Hai người họ vẫn thản nhiên đối mặt, vết thương ở trên người chúng phảng phất như không có liên quan gì với chúng hết vậy. Một lúc lâu sau, Lưu Sâm đột nhiên nói:
- Ta biết rõ mưu kế của các ngươi! Đó là liên hợp ba mươi lăm đảo lại để tạo phản phải không?
Điều này là do hắn vừa nghĩ tới, và đó cũng là điều duy nhất phù hợp với tình cảnh. Bởi vì bọn chúng tiềm phục ở Phong Thần đảo suốt mười chín năm, hầu như đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với ngoại giới, mà tộc nhân của chúng cũng đều đã chết hết, tất nhiên chúng không thể nào có một lực lượng đang chờ chúng ở bên ngoài được. Việc duy nhất chúng có thể làm được là mượn lực lượng của ba mươi lăm đảo đang bị áp chế bởi Phong Thần đảo mà thôi.
Những lời đó vừa được buông ra thì tựa như sấm giăng chớp giật vậy, thân thể của Cách Lỗ Tư và Nạp Tạp cùng lúc chấn động mạnh. Cách Lỗ Tư đưa mắt nhìn về phía Nạp Tạp, dưới ánh mắt của y, Nạp Tạp kêu lớn: Nguồn tại ện FULL
- Không phải ta, ta chưa từng nói với ai khác về chuyện đó cả!
Chỉ với sự phản ứng đó thì đã quá đủ rồi. Tuy Nạp Tạp âm trầm, nhưng gã lại là một người không có tâm tư, về điểm này thì Lưu Sâm hiểu rất rõ. Hắn cười lạnh, nói:
- Thật sao? Lúc ngươi say rượu cũng chưa từng nói lộ ra à?
Nạp Tạp nghe vậy thì sắc mặt xám như tro tàn. Rượu chính là điểm trí mạng của gã, vì sau khi mất đi nhà cửa và thân nhân, tuy gã đã tự khống chế bản thân rất nghiêm ngặt, nhưng dù sao cũng không thể cai hẳn. Chẳng lẽ rượu đã khiến cho gã tiết lộ ra bí mật sâu kín nhất trong tâm khảm rồi? Gã không dám chắc lắm.
Cách Lỗ Tư thở dài:
- Nạp Tạp, huynh đệ của ta, chúng ta thua rồi, nhưng.....
Nói tới đây, y lại hướng sang Lưu Sâm nói:
- Thiếu chủ, bọn ta ở tại Phong Thần đảo mười chín năm, vốn chưa hề liên lạc với bọn họ. Việc tạo phản chỉ là do bọn ta đơn phương tình nguyện thôi.....bọn họ chưa hề phạm sai lầm nào cả!
Lưu Sâm thản nhiên nói:
- Tuy họ không phải chủ động tham dự, nhưng cũng là một mối họa ngầm. Nếu như ngươi không muốn gây liên lụy tới họ, vậy thì phải nói ra hết đầu đuôi. Trước tiên là các ngươi định làm thế nào để đột phá tuyến phòng thủ của Long Quy?
- Bọn ta....bọn ta khai mở một bí lộ ở trên vách đá ở phía bắc đảo, từ ngoài biển có thể trực tiếp tiến lên đảo thông qua bí lộ đó....
Trong lúc y kể, Lưu Sâm thầm giật mình. Người này quả thật là một kẻ có thể làm đại sự, bởi vì một vách đá cao hơn trăm thước mà y có thể nhẫn nại đào thông bí lộ trong suốt mười chín năm. Trong những buổi lễ tế tự của Phong Thần đảo hằng năm, có nửa ngày là mọi người đều tụ tập hết ở phía nam của đảo, và trong thời gian đó, phía bắc đảo lại hoàn toàn trống trơn.
Một khi hai người họ liên hệ với ba mươi lăm đảo thành công, vậy thì chúng sẽ dùng ngày tế tự trong tháng Năm này mà lặng lẽ đột nhập lên đảo từ phía bắc. Sự lợi hại của Phong Thần đảo đều dựa vào Long Quy, nhưng lúc bấy giờ thì hầu như tất cả Long Quy đều sẽ tập trung ở vùng biển phía nam đảo. Nếu không có Long Quy giúp đỡ thì thực lực của Phong Thần đảo cũng chẳng có gì xuất chúng, tuyệt đối sẽ không chống nổi với binh lực tinh tuyển của ba mươi lăm đảo, mà một khi không còn người của Phong Thần đảo, vậy Long Quy lại có tác dụng gì chứ? Xem ra mưu kế của chúng rất có hy vọng thành công!
Cách Lỗ Tư nói xong, Lưu Sâm đột nhiên cười nhạt, nói:
- Các ngươi sai rồi!
Cách Lỗ Tư kêu lên:
- Bọn ta không sai! Một khi ba mươi lăm đảo liên hợp lại thì họ khả dĩ có thể đánh bại Phong Thần đảo, mang lại thanh bình cho tám trăm dặm hải vực. Hiện giờ bọn ta bị thất bại thì âu đó cũng là ý trời mà thôi, ta không còn gì để nói nữa cả!
Lưu Sâm từ tốn nói:
- Ta nói các ngươi sai, đó là vì các ngươi đã đánh giá thấp gia gia của ta! Các ngươi chưa bắt đầu liên hệ với ba mươi lăm đảo, đó là các ngươi may mắn đấy. Nếu như các ngươi thực sự làm vậy, ta dám cam đoan các ngươi đều sẽ bị chết thảm, kể cả những người nào của ba mươi lăm đảo dám có gan tham dự!
Hai người kia nghe vậy thì sắc mặt đều trắng bệch, Lưu Sâm vẫn thản nhiên nói:
- Ngươi nghĩ rằng mình liên tục duy trì việc khai thông bí lộ mà không một ai biết hay sao? Bọn họ sớm đã biết từ lâu rồi. Các ngươi có biết tại sao gia gia sai các ngươi đưa ta rời khỏi đảo hay không? Đó là vì lão nhân gia muốn tạo cho các ngươi cơ hội này, khiến cho các ngươi liên lạc với người của ba mươi lăm đảo, từ đó mà lão nhân gia sẽ buông một mẻ lưới mà tóm gọn hết những kẻ ôm lòng tạo phản!