Sau một đêm kích tình, tiểu công thần thanh khí sảng, tiểu thụ xương sống thắt lưng đau nhức, thế cho nên cả đoàn người rời khỏi biệt là ngày sau đó.
Bởi vì Hanchul đã hẹn cha mẹ hai bên đi uống trà nên đã ly khai trước, mà Changmin và Junsu lại cực kỳ thèm đồ ăn do Jaejoong nấu nên nhất quyết bám càng theo đuôi tới nhà Yunho.
“Ta nói này, mấy người có biết mình chiếm chỗ thế nào không, sao chỗ nào cũng thấy mấy người vậy?” Yunho nhíu mày híp mắt nhìn tên cà bông đang phởn phơ trên ghế sa lông nhà mình, hận không thể một cước đá hết bọn này ra khỏi cửa.
“Yunho, bọn em biết bọn em rất đẹp trai, không cần phải khen nữa đâu.” Yoochun rõ ràng da mặt dày không thước nào đo nổi tự sướng, khiến Junsu và mấy người còn lại vẻ mặt hắc tuyến.
“Tuy anh không hiểu ý của Yunho hyung nhưng mà anh có thể kiềm chế nội tâm xúc động chút được không, Yoochun hyung, anh là heo sao? Yunho nói chúng ta là con của Edison đấy hiểu chưa?” Tuy rằng ngoài miệng chọc ghẹo Yoochun nhưng mặt vẫn hướng về phòng bếp, mũi hếch hếch lên hít lấy hít để mùi hương từ trong đó bay ra. (Jer: con của Edison nghĩa là cái bóng đèn đó:)))
“Không đúng, anh họ Kim, Yoochun họ Park mà, sao lại là con của Edison được?” Junsu nghiêng đầu tự hỏi, thật đúng là một vấn đề cao thâm.
“Ặc…anh…anh thắng.” Changmin và Kimbum trong lòng đồng thời quanh quẩn một câu: Hai người kia thật sự là tuyệt phối.
“Cơm xong rồi, vào ăn thôi.” Thanh âm Jaejoong như tiếng chúa trời vang lên, bốn tên ăn bám bật dậy chạy trăm mét hướng nhà ăn lao đến.
“Chúng ta về rồi!”
“Rầm…”
Xảy ra chuyện gì? Tua lại một chút: ngay lúc cả đám ma đói đang soàn soạt hướng nhà ăn lao tới, cửa chính căn nhà được đẩy ra, một vài bóng đen không rõ hình dạng đi vào. Bởi vì ngược sáng mà không nhìn rõ nên chịu đả kích sâu sắc, cả đám trong nhà đang chạy như điên theo quán tính trực tiếp đụng cửa nên mới có một tiếng ‘rầm’ nhức óc như thế…
“Cái đám xú tiểu tử này, chỉ biết nghịch ngợm, có nhớ chúng ta không?” Ông bà Jung ‘cầm đầu’ đoàn lữ hành, trải qua không biết bao nhiêu này, bao nhiêu tháng du lịch mà khải hoàn trở về.
“Yun ah? Sao vậy? A!~” nghe được tiếng va vào cửa, Jaejoong đặt bát canh vừa làm xong lên bàn, ra ngoài xem thì thấy cả đám thanh niên trai tráng đang đè hết lên thân Yunho, Jaejoong đau lòng không thôi.
“A a, cái đám nhóc con kia, hyung là tấm đệm à? Còn không mau đứng lên.” Yunho bị đè dưới cùng kiềm chế lửa giận, gào thét đám troai troai to xác vẫn kinh hách chưa tỉnh đè lên người mình.
“A A… Jaejoong vừa gọi Yunho nhà chúng ta là Yun Ah, ông xã, ông xã có nghe thấy không?” bà Jung chỉ còn kém một quyền tông thẳng vào mặt ông Jung để kiểm tra xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
“Bà xã…bà xã…anh….chóng mặt, đừng kích động là lắc lắc ông xã được không?” ông Jung tuy rằng thực vui vẻ nhưng mà bà Jung thực có chút bạo lực làm ông Jung không hold lại được.
“Mẹ, mọi người đã về rồi sao!” Rốt cục Yunho cũng chui từ đám thịt kia ra, bị Jaejoong trái phải trên dưới kiểm tra một vòng xác nhận không bị thương mới nhớ tới đám người nguy hiểm cấp bậc S đang trố mắt đứng ngoài cửa.
“Xú tiểu tử, mẹ ngươi không thể về nhà hả? có vợ là quên mẹ ngay được.” Hoàn toàn không còn hình tượng phu nhân tao nhã tung một cú song phi nhằm thẳng mục tiêu.
“A…mẹ…”
“Yun ah, không sao chứ?” thấy Yunho bị đánh, Jaejoong vội vội vàng vàng nhu nhu chỗ bị đánh của Yunho.
“A a a a a…Jaejoong thực hiền lành, Jaejoong à, Yunho nó có khi dễ con không?” Hoàn toàn không nhìn tới những thằng con khác, bà Jung lôi kéo Jaejoong trực tiếp tới sô pha cùng buôn chuyện.
Còn mấy vị phu nhân khác cũng trực tiếp đi vào lôi kéo con dâu mới về nhà, còn thằng con nhà mình thì hoàn toàn không thèm để tâm tới, nhưng mà mấy tên đó vừa thấy vợ mình bị cha mẹ túm đi cũng vội vàng bám gót chạy theo. Trước khi đi, Changmin còn không quên đóng gói đồ ăn mang về.
“A…A di.” Thấy bà Jung như hổ rình mồi nhìn mình, Jaejoong vẻ mặt: mẹ ơi, dì ấy muốn ăn thịt người sao.
“Sao còn gọi là A di, kêu mẹ nào.”
“Mẹ.” thẹn thùng cúi đầu, một loại hạnh phúc lan tỏa, từ khi sinh ra cho tới giờ cũng không biết cha mẹ là ai, chỉ cùng hai thằng em trai nương tựa sống với nhau, chưa bao giờ được trải qua tình thương của cha và mẹ, Jaejoong lúc này chỉ cảm thấy được hạnh phúc vô vàn.
“Ừ, ha ha, thật tốt quá, Jaejoong à, đi với ta, lên lầu, mẹ có mua quà cho con đấy, xem xem có thích không?” càng nhìn Jaejoong càng thích, không quan tâm biểu tình mất hứng của Yunho, trực tiếp lôi kéo Jaejoong lên lầu coi đồ.
“Mẹ…” muốn ngăn lại ý đồ bắt cóc bà xã của mẹ nhưng lại bị bố đứng sau lưng ngăn lại…
“Thôi, mẹ con cũng đâu có ăn được vợ con, vào thư phòng, báo cáo chuyện công ty.” Vẻ mặt đứng đắn ông Jung trực tiếp lôi kéo thằng con đang trông mòn con mắt vào thư phòng, còn việc ‘báo cáo công tác’ thế nào thì tự mọi người hiểu.