-☉----------☉----------☉-
Quay ngược thời gian trở về quá khứ, tại thời điểm mà Tử Phong cùng với Minh Nguyệt và cả nhóm còn đang “rèn luyện vui chơi” ở Vạn Yêu Cốc để chuẩn bị mọi thứ trước khi tiến vào chiến trường viễn cổ.
Vào một đêm nọ, đó là ngày mà Minh Nguyệt, Tử Phong, Vân Phi, Tiểu Thanh, Đại Tượng và Song Khả đang quây quần thành một vòng tròn ngồi quanh một đống lửa trại lớn. Quả thật đốt lửa trại ở một nơi tràn ngập Yêu thú như Vạn Yêu Cốc này chỉ có thể là những kẻ gan tày trời không biết sợ là gì. Cũng may mà ở đây là ngoại vi của Vạn Yêu Cốc, chứ nếu không thì cả nhóm đã không yên ổn thoải mái được như vậy rồi.
Bảy người nhóm Vô Cực cười đùa vui vẻ, vừa trò chuyện vừa ăn uống với nhau, mặc dù người nói nhiều nhất vẫn là Vân Phi. Tên cẩu tặc ấy đang kể lể vô số chiến tích huy hoàng mà hắn từng làm được khi đồng hành cũng Minh Nguyệt và cả nhóm cho tên người mới là Tử Phong nghe.
Tử Phong chăm chú nghe đến nhập thần, hắn vừa trầm trồ vừa hào hứng trước những câu chuyện mang tầm vóc vĩ đại mà cả nhóm Vô Cực từng làm được.
Ngồi cạnh Vân Phi là Tiểu Thanh đang liên tục chen ngang xỉa xói mạch chuyện của Vân Phi vì tên cẩu tặc này khoác lác quá đà, chém gió từ không thành có, từ chuyện bé xé ra to đến mức không tưởng tượng nổi. Đại Tượng và Song Khả thì miệt mài ăn uống, mặc kệ cặp chó mèo đang nhao nhao đối chọi như muốn cắn nhau. Duy chỉ có Minh Nguyệt thì chỉ yên lặng, nàng không nói gì, cũng không ăn gì… mà nàng lại lặng lẽ nhìn Tử Phong ngồi ở hướng đối diện với nàng. Tử Phong đang chăm chú nghe Vân Phi kể nên không để ý tới điều này.
- Mẹ cái con lùn chết bầm nhà mày… lần đó chả phải tao cứu mày là gì? - Vân Phi tức nước vỡ bờ gào ầm lên - Không có bố mày thì mày chết nhăn răng ra rồi chứ ở đó mà còn rướn cổ lên cãi với tao à! Lúc đó mày làm gì nhỉ?... À đúng rồi!
Vân Phi cười ha hả rồi đứng lên, hắn tự đưa hai tay nắm lấy đôi tai sói trên đầu mình rồi vờ như khóc lóc mếu máo để diễn tả lại cảnh mà hắn đang đóng vai Tiểu Thanh vào thời điểm trong câu chuyện hắn kể:
- Hu hu hu hu… đừng mà… đừng bở rơi ta, ta không muốn về lại nơi đó đâu - Vân Phi õng ẹo lắc mông qua lại, giọng điệu như giả tiếng mèo kêu để trêu ghẹo Tiểu Thanh - Hu hu hu… đây là gia đình của ta, ta không muốn về… ta không muốn về!!! Méo méoooooooo!
Tiểu Thanh mặt mày đỏ gấc tựa như đang sượng sùng đến chín cả mặt, nàng không nói không rằng, chỉ hừ khẽ một tiếng thì Vân Phi đang õng ẹo lượn qua lượn lại bên đống lửa bỗng ngã gục xuống mắt đất rồi im thin thít.
Nơi Vân Phi ngã rạp xuống còn chảy ra một vũng máu tanh nồng, trông hắn như vừa bị giết, mà còn chết một cách bất thình lình, không nhận ra nguyên nhân chết là gì cả.
Ấy vậy mà cái chết của Vân Phi lại chẳng khiến ai quan tâm tới cả, Đại Tượng với Song Khả thì liên tục chén mồi ngon bày quanh đống lửa tựa như sợ người khác dành ăn mất. Một tên trâu to lớn đang dành ăn với hai đứa nhóc bé xíu. Cuộc thi ăn diễn ra từ đầu buổi tới cuối buổi vẫn chưa phân thắng bại.
Tử Phong cũng chẳng quan tâm đến việc tên cẩu tặc vừa chết, bởi một lát sau là tên đó sẽ ngồi dậy rồi tiếp tục ba hoa mồm miệng nữa thôi. Tử Phong bỗng hướng ánh mắt nhìn về Minh Nguyệt. Lúc đó Minh Nguyệt dường như vừa thu lại ánh mắt khi nhìn lén Tử Phong lúc trước, nàng khẽ quay đầu nhìn xuống dưới giống như đang suy nghĩ gì đó. Tử Phong trông thấy vậy cũng không để ý làm gì, bởi Minh Nguyệt trong mắt hắn là một người mang đầy tâm sự giấu kín, rất ít khi thổ lộ, đã vậy lại có vẻ rất lạnh lùng. Nhưng Tử Phong biết, chẳng qua đó chỉ là những gì mà Minh Nguyệt đang gánh chịu trong người đã làm ảnh hưởng tới nàng mà thôi.
- À ha… tao có ý này hay lắm nè!
Vân Phi đang nằm gục trên vũng máu bỗng vỗ tay xuống đất nói lớn. Đám máu dưới đất bỗng dưng chảy ngược vào người Vân Phi, tên cẩu tặc ấy đã nhanh chóng “sống lại” rồi ngồi bật dậy.
- Để đề phòng những lúc gặp phải cảnh chết bất ngờ như vừa rồi, nhất là lúc bị dồn vào đường cùng thì mày biết chúng ta nên làm gì không? - Vân Phi cười đầy ẩn ý nói với Tử Phong.
Tử Phong đương nhiên không biết gì về cái ý tưởng mới lóe lên của tên cẩu tặc ấy nên lắc đầu. Vân Phi ngay lập tức gãi cằm như vẻ đăm chiêu nói:
- Đó là dùng ám hiệu, ví dụ như những lúc gặp phải bọn khủng bố Kim Tiên trở lên dồn ép chúng ta, hay bị rơi vào tình huống xấu thì chúng ta không thể truyền tin hay truyền âm cho nhau theo cách thông thường được thì cách tốt nhất là dùng những mật hiệu mà chỉ có chúng ta biết thôi.
- Mật hiệu?
Tử Phong cũng biết chuyện dùng tâm năng truyền âm nhập mật qua lại trong ý thức của hai người có thể khiến người ngoài không biết được nội dung. Nhưng những kẻ có cảnh giới cao hơn thì có thể dễ dàng nghe được. Vậy nên đúng là nếu gặp phải một kẻ địch mạnh mà dùng truyền âm để nói chuyện thì chẳng khác nào tự mình nói ra cho kẻ địch biết nội dung.
- Tất nhiên - Vân Phi cười hí hửng nói - Đại loại như chúng ta đang bảo vệ một con mèo vừa lùn vừa xấu, mà chúng ta lại gặp kẻ địch là một Huyền Tiên đang đi săn mèo đi. Lúc đó nói dối thì hẳn sẽ bị tên Huyền Tiên ấy dùng thủ thuật biết được, cho nên chúng ta cứ nói thật… nói là bọn này không biết con mèo ngu nào quanh đây cả, chỉ có một con mắm lùn dở dở ương ương thôi ha ha ha ha… mắm lùn ở đây chính là mật danh đó!
Tiểu Thanh nghe đến đó thì giận đến mức bầm gan tím mặt. Tiểu Thanh thật sự muốn lột da tên cẩu tặc hay kiếm chuyện để bắt bẻ chọc ghẹo nàng ngay lập tức. Nhưng may mắn lúc đó Tử Phong lại đặt câu hỏi nên Tiểu Thanh mới thả lỏng trạng thái đôi chút.
- Lỡ như tên đó đã biết Tiểu Thanh ở nhóm chúng ta rồi, hay tên đó còn biết luôn cả Nguyệt tỷ tồn tại thì sao? Lúc đó nói dối hay thật thì có nghĩa lý gì nữa?
Vân Phi nghe Tử Phong hỏi vậy thì có vẻ như bí lời. Đúng lúc đó Đại Tượng ngồi gần bên đang ngồm ngoàm thức ăn trong miệng bỗng ồm ồm lên tiếng, vừa nói vừa văng vãi nước dãi tứ tung:
- úc ó ần ái ì ải ói ật ới ối ì ữa… ứ ành ộng eo ản ăng ôi ồ ồ ồ! (Dịch: Lúc đó cần quái gì phải nói thật với dối gì nữa… cứ hành động theo bản năng thôi hồ hồ hồ)
Hai đứa nhóc Song Khả cũng bay vút lên rồi hào hứng cười to bởi bộ dạng của Đại Tượng vừa nói vừa phun đồ ăn tứ tung trông rất buồn cười.
Tử Phong vậy mà lại có thể dịch được câu nói của Đại Tượng. Hắn còn đang suy nghĩ chuyện hành động theo bản năng như lời Đại Tượng nói là gì?
Vân Phi cười hà hà như khen ngợi ý kiến của Đại Tượng rồi vuốt đôi tai sói trên đầu với vẻ gian manh nói:
- Đúng, cứ theo bản năng mà làm, lúc đó kẻ địch mạnh quá thì cứ giống như những lần luyện tập ở Vạn Yêu Cốc này của mày. Lúc gặp Yêu thú mạnh mày phản ứng thế nào thì lúc đó mày cứ phản ứng thế ấy, chỉ cần nghe được ám hiệu thì lập tức hành động.
Vân Phi nói tới đây thì trâm ngâm:
- Mà quan trọng là không được biểu lộ mình muốn hành động thế nào, lúc đó tốt nhất là đánh lạc hướng. Nếu vậy thì phải dương đông kích tây, nói một đằng làm một nẻo cho kẻ địch bất ngờ chơi. Cụ thể như trường hợp bị tên Huyền Tiên đó dồn tới đường cùng, thì chúng ta cứ nói: “Tới đây là đường cùng rồi… liều chết thôi anh em” .Tiếp theo đó thì… hề hề!
-☉-
Quay lại với tình hình hiện tại ở Thiên thành.
Tử Phong vừa nghe câu nói của Minh Nguyệt thì hắn lập tức liên tưởng đến lần Vân Phi vẽ chuyện mật hiệu này nọ khi cả nhóm đang tán gẫu. Nhưng Minh Nguyệt dùng mật hiệu như vậy để ám chỉ điều gì cho Tử Phong biết?
Tử Phong thầm đoán Minh Nguyệt không thể truyền âm hay ra dấu cho hắn vì có thể sẽ bị phát hiện, bởi Thập Thiên ở Thiên thành có thể mang năng lực vượt xa hắn nên nếu Minh Nguyệt truyền âm thì Tử Phong chưa kịp nghe được mà nội dung thông tin đã bại lộ rồi.
Như vậy rất có thể Minh Nguyệt đang tự tính toán làm gì đó mà không muốn Tử Phong can dự vào nên mới bảo hắn rời đi sao. Nhưng cột sáng hủy diệt vừa rồi đã suýt lấy mạng Tử Phong và Hàm Hương là thế nào? Nếu Tử Phong không nhờ dự cảm thì cả hai đã chết dưới tay Minh Nguyệt thật rồi.
“Dự cảm… đúng rồi, Nguyệt tỷ biết rõ mình có dự cảm với nguy hiểm rất linh mẫn. Tỷ ấy có thể đã biết chắc mình và Hàm Hương sẽ không chết sau đòn đó nhờ dự cảm. Như vậy Nguyệt tỷ đang đóng kịch trước đám Thiên sứ sao? Hy vọng là như vậy” - Tử Phong thầm suy đoán - “Nguyệt tỷ vừa nói tới đây là đường cùng rồi, lại còn bảo chịu chết đi… theo như kiểu dương đông kích tây, nói một đằng làm một nẻo của mật hiệu mà tên cẩu tặc chỉ thì…”
Tử Phong suy luận rất nhanh. Minh Nguyệt vừa nói xong thì Tử Phong đã siết chặt một tay đang ôm Hàm Hương lại, một tay thu hồi Thanh Thiên đao vào nhẫn không gian. Sau đó một luồng chân khí tím đậm từ người Tử Phong lan ra bọc kín hắn lẫn Hàm Hương vào bên trong.
Ánh mắt Tử Phong lóe lên ánh tím, mọi thứ xung quanh thoáng chốc đã biến thành một bộ phim quay chậm đến cực hạn. Tử Phong ôm Hàm Hương rồi hóa thành một luồng sáng nhanh chóng bắn thẳng về một hướng bay mất.
Thì ra hành động theo bản năng theo lời Đại Tượng nói chính là… chạy.
-☉-
Hàm Hương còn đang sững sờ nhìn Minh Nguyệt vừa xuất hiện với bộ dạng của Thiên Sứ Titania, mà Minh Nguyệt lại còn nói một câu khiến Hàm Hương thoáng nhói lòng. Tuy nhiên Hàm Hương còn chưa kịp phản ứng gì thì thần thể mềm mại của nàng đã bị Tử Phong nhoáng một cái cuồng bạo ôm vào lòng hắn rồi bay vút đi mất.
Hàm Hương đâu biết gì về vụ ám hiệu mật hiệu hay ẩn ý gì đó của nhóm Tử Phong. Lúc trước nàng im lặng không nói gì là vì sợ làm ảnh hưởng tới Minh Nguyệt. Vậy mà Minh Nguyệt vừa lên tiếng thì Tử Phong đã cắm đầu chạy, chẳng lẽ người vừa xuất hiện không phải là Minh Nguyệt nên mới khiến Tử Phong phản ứng như vậy?
Hàm Hương từng tận mắt chứng kiến vụ Minh Nguyệt dùng Diễn Sinh đóng giả Titania Tuyết Như nên càng khiến Hàm Hương khó hiểu hơn nữa. Tuy nhiên nàng vẫn chỉ yên lặng khép mình vào Tử Phong, mặc cho hắn đưa nàng đi đâu thì đi, đợi thoát khỏi Thiên thành rồi hỏi hắn sau cũng được.
Lúc Tử Phong dùng huyền thuật kích tốc thời gian rồi trốn thoát, đám Thiên Sứ khắp Thiên thành lao nhao hẳn lên. Nhưng vì chúng thấy thần tượng Titania của chúng vẫn yên lặng trên không trung nên không ai dám làm gì quá phận.
Quả nhiên không lâu sau đó, Minh Nguyệt đã hóa thành một độn quang đuổi theo Tử Phong với một tốc độ kinh hồn. Không hề kém cạnh gì so với huyền thuật của Tử Phong cả, thậm chí uy thế còn mãnh liệt hơn nhiều.
Tử Phong dù đã tiến bộ rất nhiều nhưng huyền thuật của hắn vẫn có giới hạn sử dụng. Khi thoát khỏi phạm vi Thiên thành thì hắn cùng Hàm Hương liền hạ xuống một thung lũng nhỏ đầy sỏi đá. Cả hai ẩn nấp vào đó, vận dụng bát cửu huyền công che dấu mọi khí tức, thậm chí còn biến thành một hòn đá nhỏ nữa. Bởi Tử Phong biết dù có thoát khỏi Minh Nguyệt vì nàng đã mở ra một cơ hội cho cả hai, nhưng còn đám Thập Thiên trong Thiên thành thì sao? Liệu chúng có bỏ qua hai người? Cho nên cách tốt nhất vẫn là lẩn trốn trước đã, bởi cứ một mực chạy trốn thì chẳng khác nào rùa chạy trước thỏ một đoạn ngắn vậy.
Ấy vậy mà khi Tử Phong lẫn Hàm Hương vừa lẩn trốn thì một độn quang xé rách bầu trời đã bay đến. Độn quang ấy lóe lên một cái đã xuất hiện ngay thung lũng nơi hai người đang trốn.
Minh Nguyệt vừa hiện thân liền thấp giọng nói:
- Ta đã bảo hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này rồi, hai người còn trốn ở đó làm gì nữa? Trong Thập thiên có kẻ mang Thiên Nhãn, bát cửu huyền công không che giấu hai người khỏi Thập thiên được lâu đâu đâu.
Minh Nguyệt vừa nói xong thì Tử Phong lẫn Hàm Hương đều hiện nguyên hình trở lại. Cả hai đứng đối diện với Minh Nguyệt. Tử Phong đương nhiên muốn hỏi rõ mọi chuyện, nhưng hắn biết thời gian hiện tại không cho phép nên chỉ có thể rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Hàm Hương còn thập phần lo lắng hơn nữa, vừa rồi những lời của Minh Nguyệt đã khiến Hàm Hương hiểu rõ Minh Nguyệt vẫn là Nguyệt tỷ mà nàng biết, nhưng Nguyệt tỷ ấy lại đang tự mình thực hiện việc gì đó ở Thiên thành, chẳng lẽ muốn tự mình đoạt Thiên châu hay sao? Hàm Hương đã tìm kiếm tung tích của Minh Nguyệt suốt một thời gian cốt chỉ để muốn gặp lại tỷ ấy, hóa giải khúc mắc trong quá khứ mà nàng đã mang suốt bao nhiêu năm nay. Mặc dù Minh Nguyệt lẫn Hàm Hương đều đã thấu hiểu, chỉ là chưa nói với nhau nên tâm tình vẫn còn vài phần khó xử. Nhất là Hàm Hương là người trọng tình trọng nghĩa nên không nói ra lại càng khiến nàng cảm thấy nặng lòng.
Vậy mà giờ đây gặp nhau trong tình cảnh này, quả thực khó mà nói những chuyện đó được.
Minh Nguyệt biết tâm tư của Hàm Hương đang như thế nào, tuy nhiên nàng lại hối thúc Tử Phong và Hàm Hương rời khỏi lãnh địa Thần Ma.
- Hai người nhanh chóng rời khỏi đây nhanh đi, sau này gặp lại… ta sẽ giải thích tất cả cho hai người sau.
Tử Phong một mực tin tưởng Minh Nguyệt đang có việc nên nhanh chóng vòng một tay qua ôm lấy Hàm Hương rồi bay vút đi.
(lợi dụng -_- ta nói thằng này giả ngu mà) Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo