Sau khi Cao Trạch ra về, Tống Tích ngồi một mình dưới giàn hoa, tập trung suy nghĩ.
Nàng là học trò được tiên sinh bồi dưỡng, kế thừa tư tưởng của chàng.
Tiên sinh đã đến thôn Vân Kiến hơn bốn năm, bất luận phú quý bần hèn, nam nữ già trẻ, chàng hoàn toàn đối xử bình đẳng.
Dù vậy nhưng thôn dân vẫn không tình nguyện dẫn con gái nhà mình đến học lớp của tiên sinh, chỉ vì họ vẫn giữ tư tưởng cổ hủ rằng phụ nữ thiếu hiểu biết mới là đức hạnh.
“Tích Nhi, ăn sáng thôi.” Bùi Tu Vân bưng mâm cơm, từ từ đi ra.
Chàng ngồi bên cạnh Tống Tích, đặt bát cháo đậu đỏ nóng hổi trước mặt nàng.
Chiếc muỗng bạch sứ đặt trong màu cháo đỏ, chàng khuấy nhẹ cho bớt hơi nóng.
Tống Tích chống cằm, ngắm sườn mặt của chàng.
Sống mũi cao thẳng, hàng mi vừa dài vừa dày, đồng tử thấu triệt.
“Tiên sinh… muội có một ý tưởng thế này.” Nàng lẳng lặng cởi giày và vớ, cách lớp vải quần mà cọ vào cẳng chân của chàng.
Bùi Tu Vân chụp cái chân của nàng lại, nhỏ giọng răn dạy, “Lúc ăn cơm thì ngoan ngoãn một chút.”
Tống Tích rụt chân về, cả người sà vào lòng chàng, ôm lấy thắt lưng gầy, ngẩng đầu nói: “Tiên sinh, muội muốn mở lớp tư thục dành cho phụ nữ, không thu phí, chỉ giảng giải cho phụ nữ trong thôn thôi.”
Động tác khuấy cháo của Bùi Tu Vân khựng lại, “Đây là đáp án mà nàng nghĩ ra ư?”
Tống Tích chậm rãi gật đầu, mong đợi nhìn chàng, “Tiên sinh sẽ ủng hộ muội chứ?”
Đồng tử của Bùi Tu Vân ánh lên vẻ dịu dàng, không trả lời nàng ngay mà hỏi lại: “Họ chửi bới muội, phỉ báng muội, thế mà muội vẫn muốn giảng giải cho họ, không thấy ấm ức à?”
Tống Tích lắc đầu, “Đúng là ban đầu rất khổ sở, nhưng bây giờ muội lại cảm thấy họ khá đáng thương.
Sự đáng thương ấy khiến họ trở nên đáng hận.”
Bùi Tu Vân cầm bát cháo hãy còn ấm, múc một thìa cháo và kề bên môi Tống Tích.
Nàng cúi đầu ăn một muỗng.
“Tích Nhi, làm người tiên phong phá vỡ định kiến sẽ phải nhận chỉ trích, thậm chí là tốn công vô ích.” Khuôn mặt của chàng thoáng sự lo lắng.
Bằng khả năng của mình, chàng cũng có thể giúp được rất nhiều người, nhưng chàng đã không thành công.
Tống Tích dụi mặt trong lòng chàng, vặn ngón tay, nói: “Chỉ cần tiên sinh ủng hộ và thấu hiểu Tích Nhi, Tích Nhi nhất định kiên trì.”
Đôi mắt đen láy của nàng nhìn Bùi Tu Vân chằm chằm, không giấu được sự chờ mong.
Chàng đút từng muỗng cháo ấm nóng cho nàng, “Bất kể nàng muốn làm gì, vi sư đều hỗ trợ nàng hết mình.”
Đôi mắt hạnh của Tống Tích cong thành hình trăng non, nhận lấy bát cháo từ tay Bùi Tu Vân rồi nằm trong lòng chàng, ăn từng muỗng cháo.
“Tiên sinh… muội làm thế có khiến người tán gia bại sản không ạ?” Tống Tích tính toán chi phí mở lớp tư thục.
Nếu không cẩn trọng một chút, sợ là phải thắt lưng buộc bụng mà sống.
“Mười Tích Nhi thì hoạ may tán gia bại sản thật,” Bùi Tu Vân cười nói với Tống Tích, bàn tay to rộng vuốt mái tóc đen mềm của nàng.
Chàng cúi đầu, môi day vành tai trắng nõn, khẽ khàng hỏi: “Muội có quên chuyện gì không?”
Tống Tích nhíu mày suy nghĩ.
Chuyện gì nhỉ? Nàng quên mất chuyện gì cơ?
Nàng hoang mang nhìn Bùi Tu Vân, phát hiện ý cười trong mắt chàng dần tắt.
Chàng vươn tay véo tai nàng, lạnh lùng nói: “Hoa quế nở rồi, muội còn không mau gả cho vi sư?”
“Ai ui! Gả gả gả! Tiên sinh đừng véo, đau quá…” Tống Tích rụt cổ, mặt mày nhăn tít lại.
“Chọn ngày chi bằng làm ngay.” Ngón tay thon dài của chàng dịu dàng vân vê vành tai của Tống Tích.
Trái tim của Tống Tích nhảy lên.
“Vậy hôm nay đi.” Chàng nói sao mà thản nhiên.
“Hôm… Hôm nay?!” Tống Tích sững người.