Bóc cua cho Tống Tích xong, Bùi Tu Vân nhấc bầu rượu lên, rót đầy chén rượu hoa mai rồi đẩy đến trước mặt Trương Cẩm Chi.
Trương Cẩm Chi buông con cua tám lạng trong tay xuống, cúi người nhận chén rượu.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Bùi Tu Vân rót rượu cho mình, sau đó nâng chén, gật đầu.
Trương Cẩm Chi nâng chén rượu bằng hai tay, kính trọng mời chàng.
Sau vài tuần rượu, sự xa lạ giữa hai người dần biến mất, nổi hứng nói về chuyện năm xưa.
Tống Tích cũng uống hai chén, một tay cầm mai cua, tay còn lại ghép những mảnh vỏ cua thành con cua hoàn chỉnh.
Một cái đầu tròn vo chui vào lòng nàng, không biết từ lúc nào mà Trương Lạc ngồi phía đối diện đã sang đây, bàn tay chút chíu nắm đai lưng của nàng, đồng tử đen láy.
“Tỷ tỷ… tỷ thơm quá à…” Âm sắc đặc trưng của Trường An khá khó nghe, nhưng giọng của cô bé lại rất mềm mại, vừa nghe đã có cảm giác như mèo cào.
Tống Tích nâng tay lên, bỗng ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng trong không khí.
Nàng kinh ngạc quay đầu, mấy nụ quế trên cây đã hé nở.
Nàng ngồi tại chỗ hồi lâu, hương hoa quế đã ngào ngạt lan khắp cơ thể.
“Hoa quế… nở rồi…” Nàng lẩm bẩm.
Tống Tích nhớ lại ước hẹn của mình và tiên sinh rằng sẽ gả chồng khi hoa quế nở.
Bây giờ… hoa quế đã nở khi nàng không kịp phòng ngừa như thế…
“Hoa quế đẹp không ạ?” Trương Lạc tò mò hỏi.
Thành Trường An không có hoa quê, dọc trên phố chỉ có cây hoè.
Mỗi độ thu sang, từng giọt sương trắng đọng trên cành lá xanh, mùi hoa hoè rất nhạt nhưng mùi của mật hoa lại rất nồng.
Cô bé thích nhất là ăn một muỗng mật hoa nguyên chất hoà với sữa dê ấm áp.
“Đẹp lắm.” Tống Tích đứng lên, dẫn cô bé đến dưới cây quế.
“Đừng quật, chờ ta một chút.” Tống Tích búng chóp mũi thanh tú của cô bé, dặn dò rồi đi vào phòng.
Không lâu sau, chàng cầm hai tách trà nóng ra, dưới nách còn kẹp theo một vại kẹo đường.
Nàng và Trương Lạc ngồi dưới cây quế.
Nàng cúi đầu, sau khi thổi bớt khí nóng để nước trà nguội hơn mới đưa cho cô bé.
“Cẩn thận một chút.” Nàng đặt chén trà vào lòng bàn tay của cô bé.
Trương Lạc ôm tách trà ấm áp, hoa quế ngâm với lá trà bốc lên mùi hương nồng đậm, còn thuần khiết hơn cả mùi hoa quế đang rơi.
“Là mùi của tỷ tỷ.” Trương Lạc phấn khởi nói.
Tống Tích mở vại kẹo đường, bốc một viên kẹo hoa quế ra.
“Há miệng.” Nàng kê viên kẹo bên môi Trương Lạc.
Trương Lạc ngoan ngoãn há miệng, đôi môi mềm mại ngậm lấy góc kẹo đường, chậm rãi nuốt vào, cuối cùng ngậm phải đầu ngón tay của nàng.
“Ớ, cái này không phải đường!” Tống Tích vội rút tay về.
Đầu ngón tay vừa ướt vừa nóng, cũng hơi tê.
Chẳng lẽ thường ngày, lúc tiên sinh đút nàng ăn kẹo đều có cảm giác này?
Nàng lại vươn tay, xoa đầu của Trương Lạc giống như Bùi Tu Vân đã làm với mình, cảm giác giống như nựng cún nhà bên vậy.
Sắc mặt của Tống Tích lập tức sa sầm.
Phải chăng tiên sinh vẫn luôn xem nàng là cún mà trêu đùa thế này?
Thảo nào tiên sinh thích nhất là dáng vẻ giận dỗi của nàng, đôi khi còn cố tình không cho nàng kẹo.
Chàng cứ vươn tay cầm kẹo lên cao, khiến nàng ngửa dầu cắn hụt.
Nhưng khi nàng rụt cổ về, chàng lại hạ kẹo xuống, rồi lặp lại cho nàng cắn hụt.
Tống Tích phát vào trán mình một cái.
Rõ là nàng bị tiên sinh nựng như nựng cún rồi còn gì nữa!
Nàng quay nửa mặt, ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía Bùi Tu Vân đang vì say rượu nên mặt hơi ửng đỏ.
Chàng đã uống khá nhiều, gương mặt đỏ lên, ánh mắt thoáng đảo qua Tống Tích, đáp lại bằng một nụ cười không rõ.
Cười cái gì mà cười?