Đầu lưỡi ướt át luồn vào cánh môi hé mở, dính đầy hoa dịch lên đầu lưỡi nàng, đọng lại hương vị tanh mặn.
Tống Tích nhíu mày, cuộn nắm đấm rồi huých vào ngực Bùi Tu Vân.
Chàng ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng.
“Không ngon…” Khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn thành quả mai khô, đầu lưỡi hồng nhạt còn phun ra một chút.
“Đây là nước ngọt Dao Trì, suối lành thanh mát,” Bùi Tu Vân phản bác, ngón tay ấn xuống cánh trăng non hồng phấn, lòng bàn tay chậm rãi cọ xát mặt trên ướt át rồi đặt lên môi mình, vươn lưỡi khẽ liếm.
“Mà ta nguyện đắm chìm trong đó.” Tay áo của chàng lành lạnh như sóng dịu, nghiêng treo trên khuỷu tay.
Cơ thể hao gầy hạ xuống, phần đầu nóng rực đặt ngay hoa tâm đang tràn lan hoa dịch.
Ngón tay của chàng nâng gốc, dùng nấm đầu chấm mút hoa dịch, nặng nề tưới hoa dịch lên toàn bộ thân.
Hoa dịch chảy dọc theo phần đầu hồng hào sáng bóng, gân xanh cắt ngang thung lũng, khiến phân thân của chàng được nhuốm trọn hoa dịch.
“Ta tiến vào, đừng ồn nhé.” Bàn tay của Bùi Tu Vân che miệng nàng lại, thúc eo về phía trước, thịt căn thô dài đâm trọn vào trong.
“Ưm…” Tống Tích trợn tròn mắt, hơi thở ấm nóng tràn khắp bàn tay của Bùi Tu Vân.
“Kiên nhẫn một chút, chờ vi sư yêu muội…” Chàng chống một tay, eo thúc vài cái.
Thịt căn cứng rắn rút khỏi hai cánh thịt mềm, kéo ra dòng ẩm ướt thấm vào váy lụa.
Chàng lại thúc người về phía trước, gốc rễ cong vút đâm sâu vào trong, phần đầu nhẹ đỉnh vào hoa huyệt, khiến nó chảy càng nhiều hoa dịch.
Túi nhăn nặng nề dưới háng liên tục đập vào hoa tâm ẩm ướt, không ngừng vang lên âm thanh của nước.
Tống Tích giơ tay ghìm lấy lưng chàng, móng tay hồng phấn khảm sâu vàn da thịt trắng nõn, tạo thành vùng ửng đỏ.
Bùi Tu Vân không kịp phòng ngừa, cả người hao gầy đè xuống người nàng.
Cổ áo của nàng đã sớm bị kéo xuống, lỏng lẻo vắt trên sườn eo.
Chàng cũng chẳng khác là bao, lồng ngực trắng tuyết dán chặt đôi gò bồng của Tống Tích, cơ ngực săn chắc cọ xát hai đỉnh hồng châu.
Chàng nhân cơ hội áp hai tay lên vành tai cô, lòng bàn tay phủ lên đỉnh tóc, nụ hôn nóng ẩm rơi xuống như mưa xuân.
Đầu lưỡi mềm mại xâm chiếm khoang miệng thơm tho.
Vòng eo tuy gầy nhưng mạnh mẽ, kéo theo từng đợt sóng triều trắng xóa.
Hơi thở ám muội xung quanh dần trở nên nóng hơn, thiêu đốt khuôn mặt Tống Tích rồi hóa thành một sợi dây mỏng, siết chặt trái tim đang đập của nàng.
Chiếc lưỡi trơn trượt của chàng tung hoành trong miệng, nó vừa dài vừa linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi mềm mại đờ đẫn của cô rồi đảo lên đảo xuống.
Gốc rễ dưới thân chàng cũng đâm vào cực kỳ sâu, nương theo động tác của Bùi Tu Vân, nước suối ấm áp nhỏ xuống túi nhăn, tiếng nước càng trở nên rõ ràng.
Mặc dù lối vào tuy hẹp nhưng chàng ra vào khá thuận lợi nhờ hoa dịch trong suốt.
Phân thân cong vút gảy tới gảy lui đỉnh sâu trong hoa huyệt.
Nơi bẩm sinh là mềm mại nhất của nàng cứ thế mà bị Bùi Tu Vân trêu chọc đến mức toàn thân run rẩy.
Tống Tích mơ hồ bật ra tiếng thở hổn hển từ trong cổ họng nhưng bị chàng nuốt hết vào bụng.
Nàng uốn cong các ngón tay của mình và viết lên lưng chàng.
“Gượm đã.”
Nàng cứ viết đi viết lại từ này nhưng Bùi Tu Vân hoàn toàn dửng dưng.
Đôi chân trần của nàng xoa xoa đôi chân trắng ngọc thẳng tắp của Bùi Tu Vân, cố gắng ngăn cản động tác của chàng, nhưng chàng lại thúc càng ngày càng mạnh.
Tống Tích trừng mắt, thấy được mắt chàng lấp lánh ánh sao, cổ họng còn phát ra tiếng rên rỉ dồn dập.
Bùi Tu Vân nâng mắt lên, chợt rút thịt căn thô dài ra, sau đó dùng một tay nhẹ nhàng làm ẩm phần đầu, tay còn lại ấn chặt hoa tâm giữa đôi chân mỏng trắng ngần.
Đôi môi đỏ mọng của chàng phủ lên da thịt mềm mại, đầu lưỡi liếm láp hai mép thịt mỏng manh và ẩm ướt.
Hai chân của Tống Tích quẫy đạp trên giường gỗ, bụng dưới đột nhiên co giật, mông khẽ nâng lên, phun ra một luồng nước trong ấm nóng.
Bùi Tu Vân há miệng nhật lấy sóng triều mãnh liệt của nàng, đầu lưỡi xoáy sâu vào trong hoa huyệt để móc ra hoa dịch còn sót lại.
Bấy giờ, yết hầu của chàng mới khẽ lăn, nuốt xuống toàn bộ hoa dịch nhớp nháp.
Chàng ấn ngón tay xuống mép của nấm đầu, chất dịch trắng đục bắn ra, như băng như tuyết rơi xuống cái áo xanh lục.