Mặc dù đã qua nhiều năm, Bùi Tu Vân sớm thu lại sự lạnh lùng năm đó, nhưng nàng vẫn giống hệt như trước.
“Muội phải biết rằng, không phải ai cũng xứng đáng với sự bồi dưỡng của ta.” Chàng phủ tay lên đầu Tống Tích, ngón tay mềm nhẹ vuốt mái tóc đen mượt.
“Từ trước đến giờ, ánh mắt của ta luôn không tệ.” Chàng vén tóc mai của Tống Tích, ngón tay thon dài nhè nhẹ ấn lên cần cổ trắng nõn.
Bấy giờ đã mệt, Tống Tích áp mặt vào đôi chân của chàng, nhắm mắt lại.
Mây hoành trăng khuất, gió lạnh mùa thu, giọng nói dịu dàng của Bùi Tu Vân dẫn nàng vào mộng.
Mấy ngày trôi qua, lúc hai người đến thành Kim Lăng đã sang hè, tiết trời oi bức.
Thùng xe nhỏ hẹp nóng như lồng hấp, trán của Tống Tích rịn ra lớp mồ hôi mỏng, tóc mai dán vào Thái Dương.
Bùi Tu Vân khoanh tay, ngồi dựa vào vách xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Trông chàng rất thoải mái ung dung, cơ thể lạnh như ngọc, hoàn toàn trái ngược với Tống Tích.
Xe ngựa dừng trước một hiệu thuốc đồ sộ, Tống Tích vén màn xe lên, tấm bảng hiệu nền đen chữ vàng đập vào mắt, bảng hiệu này còn lớn hơn bảng hiệu của quán rượu trong thôn nữa.
“Cẩn thận một chút.” Tống Tích đỡ Bùi Tu Vân xuống ngựa.
Trông chàng lại gầy đi rồi, lộ xương và yếu ớt hẳn.
Tống Tích đau khổ, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.
“Không sao.” Bùi Tu Vân vén vạt áo lên, bước vào hiệu thuốc.
Bây giờ đang là khoảng thời gian khắc nghiệt nhất, khó trách bên trong hiệu thuốc cực kỳ quạnh quẽ.
Chưởng quầy với mái tóc bạc ngồi trên chiếc ghế cao, một tay chống cằm, gật gà gật gù.
Quầy rất cao, Tống Tích chống hai tay lên mép quầy, lộ ra cái đầu nhỏ.
Bùi Tu Vân cong ngón tay gõ xuống quầy.
Nghe thấy tiếng động, chưởng quầy choàng tỉnh, ngáp dài.
“Chưởng quầy,” Tống Tích hỏi: “Có Ngũ Giác Lăng (củ ấu năm góc) không?”
Ngũ Giác Lăng là thành phần đầu tiên trong phương thuốc giải độc.
Chưởng quầy thấp giọng cười một tiếng, hỏi lại: “Ngũ Giác Lăng và Tứ Giác Lăng, Nhị Giác Lăng có khác nhau gì đâu?”
“Ngũ Giác Lăng có năm góc, nhiều góc hơn các loại củ ấu còn lại.” Tống Tích giải thích.
“Theo cô nói thì nó chỉ nhiều góc hơn, vậy cũng chẳng khác nhau là bao.
Sao không mua Tức Giác Lăng cho rồi?”
Câu này khiến Tống Tích ngẩn người.
Chưởng quầy nói tiếp: “Ngũ Giác Lăng hiếm có khó tìm, chi bằng mua Tứ Giác Lăng đi.
Ra cửa, rẽ phải đến chợ bán đồ ăn, năm đồng một cái.”
“Không… không phải, ta phải dùng Ngũ Giác Lăng để chữa bệnh!” Tống Tích không cam lòng bị đuổi đi như thế.
Chưởng quầy khẽ nhướng mi, lộ ra đôi mắt lờ mờ.
“Ngũ Giác Lăng rất khan hiếm, không có ở hiệu thuốc Kim Lăng này.
Hai người có thể đến Lăng Châu để thử vận may, có lẽ phải dò hết hồ Huyền Vũ, hoạ may hai người mới tìm được một Ngũ Giác Lăng.”
“Đa tạ.” Tống Tích hơi thất vọng, không ngờ vừa đến Kim Lăng đã gặp đường cùng.
“Tiên sinh, không sao cả, chúng ta lại ghé vài hiệu nữa xem sao.” Tống Tích kéo Bùi Tu Vân ra ngoài.
Hai người liên tục ghé vài hiệu thuốc, và đúng như vị chưởng quầy kia nói, không hiệu thuốc nào có Ngũ Giác Lăng để bán cả.
Nàng không từ bỏ ý định, lại ra chợ tìm khắp các hàng bán củ ấu, nhưng không có củ ấu năm góc.
Hai người dừng chân tại một quán trà, gọi một ấm trà Hoa Vũ.
Tuy sắc mặt của Tống Tích rất kém, nhưng nàng vẫn thuyết phục chàng, “Không mua được Ngũ Giác Lăng cũng không sao, muội sẽ đích thân đi tìm.”
Bùi Tu Vân ngồi đối diện, khuôn mặt phờ phạc sau một ngày chạy vạy khắp nơi.
Chàng xoa lông mày, “Không sao, để ta thuê người đi tìm.”
Tống Tích gật đầu lia lịa, “Đúng đúng, thuê người đi tìm, muội cũng đi tìm.”
Nàng nâng tách trà, nhấp một ngụm rồi gượng cười, “Có muội ở đây, xin tiên sinh cứ yên tâm.”
Bùi Tu Vân nâng mắt, chỉ thấy trong đồng tử của nàng là sự cứng cỏi vang dội núi sông.