Tống Tích nâng tay lên, dưới ngọn lửa ấm áp, chiếc vòng phỉ thuý ánh lên vầng sáng trong trẻo, thuần khiết vô cùng.
“Đẹp quá…” Tống Tích tán thưởng.
Ngón tay mềm mại của Bùi Tu Vân vuốt ve xương ngón tay của nàng, dịu dàng nói: “Thuở sinh thời, mẹ của ta đã truyền lại vật này cho ta, dặn ta rằng sau nãy hay tặng nó cho vợ ta.”
Tống Tích mân mê cổ tay lành lạnh, khoé môi cong lên.
“Bùi gia chúng ta là gia tộc có tiếng ở Hội Kê [].
Cha ta là Hộ bộ Thượng thư tiền nhiệm, Bùi Hưu.
Trong triều, đảng phái tranh chấp, mưu cầu quyền lực, dù cha ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể chu toàn rút lui.
Nản lòng thoái chí, ông dẫn vợ con về quê ở ẩn.
Tiếc rằng từ Trường An về quê, chỉ mới nửa đường ông đã đột ngột qua đời.
Không lâu sau đó, mẹ ta cũng đi theo ông.
Ta mất cha mất mẹ khi vừa niên thiếu, cộng thêm việc đã từng tận mắt chứng kiến cảnh đấu đá nơi triều đường, nên ta chỉ muốn ở lại nơi này để làm một tiên sinh dạy học.”
Chàng từ tốn kể về thân thế của mình.
Tống Tích kinh ngạc không thôi.
Bùi Tu Vân vòng tay qua người nàng, ngón tay đặt trên cánh tay của nàng, chậm rãi nói: “Hẳn là khi rảnh, muội đã đọc rất nhiều hoạ bản [] đúng không? Nếu muội muốn gả cho một Trạng Nguyên, ta cũng có thể…”
“Không cần đâu.” Tống Tích kiên quyết từ chối.
Ánh mắt của Bùi Tu Vân lộ ra sự kinh ngạc.
“Tiên sinh bảo Tích Nhi muốn làm cái gì cứ làm cái đó, Tích Nhi cũng hi vọng tiên sinh muốn làm cái gì cũng có thể làm cái đó.”
Nàng ngẩng đầu, cọ cọ khoé miệng ẩm ướt của chàng, “Tích Nhi chỉ muốn ăn người, chính là kiểu ăn thịt mà không nhả xương ấy.”
“Muội gấp đến độ không chờ nổi như thế cơ à?” Bùi Tu Vân hỏi lại.
Ngọn lửa bên cạnh bỗng nhiên phừng lên, đốm lửa tí tách như sao trời, lả tả giữa không trung.
“Con đọc hoạ bản thấy toàn là lang quân gấp không chờ nổi, cô nương mới thẹn thùng.
Tại sao tiên sinh lại chần chừ như thế? Chẳng lẽ tiên sinh đang lừa gạt tình cảm của con?”
Bùi Tu Vân cong ngón tay, búng lên trán của Tống Tích, “Ai cho muội xem những thứ đó vậy?”
Tống Tích vội ôm trán, giải thích: “Con cũng vì bị tiên sinh quấy nhiễu đến mức trái tim đập loạn nên mới đi đọc hoạ bản để học hỏi một chút thôi mà.”
Có lần bất cẩn, nàng còn đọc liền mấy quyền xuân cung đồ.
Thế là cứ đêm xuống, những hình ảnh mập mờ đó lại hiện ra trước mắt, hại nàng mất ngủ hoài luôn.
“Hoạ bản vốn là do nam nhân vẽ, cũng vẽ cho nam nhân đọc, không đúng với mọi trường hợp đâu.” Bàn tay dịu dàng của chàng nựng khuôn mặt nhỏ, nhẹ nhàng véo thịt má mềm mại.
Không phải trong lòng không có khát vọng, chỉ là chàng đương mang trên mình một gồng xiềng mà thôi.
“Tiên sinh lúc thì nghiêm nghị, lúc thì dịu dàng, hại con không thể biết được đằng sau dáng vẻ bình tĩnh của người là sóng gợn thế nào.” Tống Tích nhìn thẳng ánh mắt của chàng.
Bùi Tu Vân cúi đầu, bàn tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng.
Động tác của chàng thật nhẹ, cũng thật chậm rãi, từng chút từng chút vuốt mái tóc mềm.
Yên lặng một hồi, chàng nhắm mắt lại, yết hầu khẽ động: “Mùa hè đã tới, mặc dù ở nơi giá băng thì tuyết cũng đành tan.”
“Tiên sinh?” Tống Tích mơ hồ.
Bùi Tu Vân không giải thích, chỉ đi lấy cái kềm rồi gắp bọc bùn từ trong đống lửa ra.
Tống Tích ôm đầu gối, nhìn bùn đất dần nguội, bên ngoài nứt thành khe hở rất nhỏ.
Bùi Tu Vân dùng kềm gõ lớp vỏ cứng ngắc ra, sau đó lột sạch xác bùn, để lộ lá sen vừa mềm vừa thơm trong đó.
Chàng lấy kéo cắt dây thừng đang buộc chặt ra, sau đó cầm đũa vén lá sen màu lục sang một bên.
Dưới ngọn lửa màu cam, da gà sốt tương ánh lên sự bóng nhờn mờ ảo.
Mùi thơm của lá sen thấm đậm thịt gà, cộng với nấm Đông Cô cùng thịt bằm gia tăng hương vị.
Bùi Tu Vân nắm xương đùi, vặn đứt đùi gà rồi đặt vào tay Tống Tích.
Tống Tích cầm đùi gà, sự nghi hoặc nơi đáy lòng tức khắc tan thành mây khói.
Nàng há mồm cắn một miếng gà thật to, thứ gọi là mềm mượt và ngọt thanh tràn lan trên đầu lưỡi.
Nàng cười như thể mãn nguyện lắm, đôi mắt cong như lưỡi liềm.
Bùi Tu Vân nghiêng đầu, ngắm nàng bằng đôi đồng tử trong vắt.
Chàng lại vặn thêm một cái đùi gà nữa và đưa cho nàng.
Tống Tích ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, nhìn bàn tay trắng nõn của Bùi Tu Vân, nàng bảo: “Tiên sinh, người cũng ăn đi ạ.”
Bùi Tu Vân kéo tay nàng đặng đặt đùi gà trong lòng bàn tay, “Ăn đi, tất thảy đều là của muội.”
Đêm mưa,
Dưới ánh trăng,
Bóng người thành đôi.
Nơi có thể khiến lòng này an tâm,
Chính là bên chàng mặt mày vui vẻ, mắt sáng long lanh.