Trans: Yasy. Edit: Bican, _proslimevn
Một sự kiện hệt như trong mấy cuốn tiểu thuyết đã xảy ra với tôi. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy bản thân mình đã xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết.
[Thiết huyết Hiệp sĩ]. Cuốn tiểu thuyết là bản hùng ca theo bước chân của người hiệp sĩ lạnh lùng nhất, Javier Asrahan[note62205].
Tôi đã xuyên không vào câu chuyện vĩ đại này với tư cách là tên thiếu gia nát rượu mà cậu ấy phải phục vụ khi chưa có chút danh tiếng nào. Khi ấy tôi vẫn không biết rằng đó là khởi đầu cho câu chuyện của mình, từ một kỹ sư bình thường trở thành người sẽ bảo vệ cả thế giới này.
♠️
[Hệ thống Điểm quan hệ (Relationship Point) đã được kích hoạt.]
[Bạn có thể kiếm RP bằng cách gia tăng thiện cảm với các nhân vật chính.]
[Bạn có thể thăng cấp kĩ năng của mình bằng cách dùng điểm RP.]
[Số RP của bạn: 0]
Một dòng tin nhắn kì lạ hiện lên trong đầu tôi.
RP là cái gì? Thăng cấp kĩ năng là sao?
“Mệt quá. Buồn ngủ chết mất.”
Trên giường, Suho [note62206] khẽ cau mày và xoay người.
Cậu thấy khó chịu. Tất nhiên là vậy rồi. Cậu đã phải đi học vào ban ngày. Tối đến, cậu phải chăm chỉ làm việc bán thời gian. Nửa đêm, khi đã gần như kiệt sức, cậu vẫn cố dành thời gian đọc tiểu thuyết. Không, đó gần như là cái nghiệp của cậu thôi.
“Nhưng mình đã làm xong đống bài tập kia rồi.”
Cậu có thể dậy muộn hơn 30 phút so với mọi khi. Nghĩ thế, một nụ cười thỏa mãn hiện lên trên gương mặt cậu. Tuy nhiên, nụ cười ấy chẳng thể kéo dài lâu.
“...Xin hãy dậy đi.”
Cậu nghe thấy một giọng nói xa lạ. Một tông giọng đầy lạnh lùng và sắc bén vang lên.
“Mình vẫn đang mơ à?”
Có lẽ giọng nói này là từ bên trong giấc mơ của cậu. Suho trằn trọc rồi quay người ngược lại. Tuy nhiên, giọng nói ấy vẫn tiếp tục vang vọng.
“Muộn rồi. Đã tới lúc phải dậy rồi, Lloyd-nim.”[note62207]
...Huh? Chắc chắn không thể nào là mơ được. Giọng nói ấy phát ra ngay cạnh mình.
“Chuyện gì thế này?”
Cậu giật mình và tỉnh táo lại ngay lập tức. Phòng cậu là một căn phòng goshiwon[note62074] rộng 2 pyeong[note62075]. Cậu vẫn luôn khóa cửa phòng mình. Thế nhưng lại có một ai khác đã vào phòng và đang cố nói chuyện với cậu ư?
Suho cẩn thận mở mắt mình ra. Toàn thân cậu lập tức trở nên cứng đờ.“Ngài đã tỉnh rồi cơ à? Hôm nay ngài dậy nhanh hơn mọi khi đấy.”
“...”
Một chàng trai trẻ đẹp trai với mái tóc bạc đang ngồi cạnh giường cậu.
Cậu ta trông khoảng hai mươi tuổi.
Khuôn mặt cậu vô cảm. Dáng người cậu trông như thể một thanh kiếm sắc bén được trui rèn từ băng giá.
“Javier... Asrahan?” Suho vô thức lẩm bẩm. Tuy nhiên giọng cậu khá to nên nghe khá rõ.
Trong cuốn [Thiết huyết Hiệp sĩ] mà cậu đọc suốt đêm, có một bức tranh minh họa nhân vật chính của truyện, Javier Asrahan, giống hệt người đang đứng trước mặt cậu.
Không thể nào, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng ngay cả nụ cười chỉ nhếch lên một chút toát ra sự tao nhã cũng y hệt.
“Cuối cùng ngài cũng chịu nhớ tên tôi rồi. Cảm ơn ạ.”
“...” Chỉ cần nhìn mặt cậu ta, tôi có thể dám chắc rằng cậu ấy chẳng quan tâm tới việc này chút nào cả.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Suho hỏi trong vô thức. Khuôn mặt của Javier khẽ tối sầm lại.
“Bởi vì ngài Nam tước đã giao cho tôi nhiệm vụ hộ tống ngài trở về.”
“Nam tước? Hộ tống tôi trở về?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao phải làm vậy?”
“Làm vậy để tránh có chuyện xảy ra như tối qua.”
“Tối qua, tôi…”
“Ngài đã uống say tới mức không thể đi đứng bình thường. Ngài lên cơn điên trong quán rượu, đập vỡ ba cái bàn, sáu cái ghế, mười chín cái đĩa, sáu cái đế nến. Đúng rồi, ngài còn đập luôn cả chiếc sừng yêu thích của chủ tiệm nữa.”
...Tôi hoàn toàn vô tội. Ý tôi là, tối qua tôi chỉ đọc truyện ở goshiwon thôi mà.
Đầu của Suho dần đau nhói. Cơn nôn nao do uống nhiều rượu ập đến trong khi cậu còn chẳng phải người uống khiến cậu không khỏi cảm thán về sự bất công của cuộc đời.
“Phù, cậu lấy cho tôi một ít nước trước đã.”
Đầu tiên Suho muốn bình tĩnh lại trước. Cậu vừa nhìn quanh căn phòng vừa uống hết cốc nước mà Javier mang tới.
Cả căn phòng xa lạ nhưng vô cùng sạch sẽ, thoáng mát. Nó khác hẳn căn phòng cũ của cậu, nơi chỉ được bao quanh bởi đống giấy dán tường màu vàng đã cũ nát.
“Chuyện này điên rồ thật.”
Vậy là cậu đã thật sự xuyên không vào một nhân vật trong truyện? Hơn nữa đây còn là một quý tộc.
Tuy nhiên, Suho cũng nhanh chóng chấp nhận chuyện này. So với cuộc sống đầy lo âu, không nơi nương tựa trước đây thì bây giờ chẳng khác gì thiên đường cả. Nhưng, một thứ gì đó bỗng thu hút ánh nhìn của cậu.
“Đấy là cái gì vậy?”
Suho chỉ vào cái tủ ở phía bên kia giường. Có một tờ giấy màu đỏ dán ở đó trông rất lạ. Nhưng nó không chỉ ở mỗi đấy mà còn ở nhiều nơi khác. Nó nằm trên giá sách lớn, trên chiếc bàn uống trà, trên ghế Javier ngồi, thậm chí ở cả giường cậu. Mọi món đồ trong phòng đều có một tờ giấy đỏ dán lên.
“Không thể thế được.”
Suho khẽ nuốt nước bọt. Mọi nghi ngờ của cậu đã được Javier làm sáng tỏ.
“Ngài quên rồi sao? Đây là biên bản tịch thu tài sản được dán hôm qua.”
“...”
Một câu trả lời vô cùng súc tích.
Nhờ đó, Suho đã nhớ ra một việc quan trọng. Vị Nam tước mà Javier phục vụ đã mất mạng ở đầu cuốn tiểu thuyết. Vị nam tước cùng với vợ ông đã bị một kẻ độc ác lừa gạt, và sau khi mất tất cả tài sản và đất đai, họ đã tự sát.
Vậy còn người con trai cả của ông, Lloyd thì sao? Hắn đã mắc bệnh và cuối cùng chết vì rượu chè. Sau đó, Javier đã xây cho Lloyd một phần mộ rồi rời đi.
Đó chính là mở đầu của cuốn tiểu thuyết ấy, nơi nhân vật chính Javier Asrahan, bước những bước chân đầu tiên vào đời.
“Vậy là tôi đã xuyên không vào vị Thiếu gia - người đã chết vì rượu chè ban đầu sao? Tôi á?”
Niềm vui khi được trở thành quý tộc trong cậu nhanh chóng nguội lạnh. Cái này có vẻ là một vấn đề lớn rồi.
♠️
“Haizz, vậy thật à.”
Vài giờ sau, Suho, không, Lloyd đứng trước gương. Chiếc gương ấy cũng bị dán tờ giấy tịch thu như bao vật khác. Hiện lên trên đó là một gã đàn ông với mái tóc đen trông vô cùng lịch lãm. Người đó chính là Lloyd.
“Thì ra đây là diện mạo mình bây giờ.”
Thực sự, cậu vẫn không thể tin chuyện này lại xảy ra. Nhưng cậu cũng không hề ghét nó.
Thực lòng mà nói, cậu còn khá thích chuyện này. Cuộc sống ở Hàn Quốc của cậu trước đây khó khăn vô cùng.
“Mình đã có một quãng thời gian đầy khó khăn.”
Ban đầu, cậu là người con duy nhất trong một gia đình bình thường. Cậu tham gia vào kì thi CSAT như bao người khác. Cậu trở thành sinh viên ngành kĩ thuật xây dựng tại đại học. Nhưng khi cậu vừa nhập ngũ, một vụ lừa đảo đầu tư bất động sản đã giết chết cha mẹ cậu. Cha mẹ cậu, những người đã chết vì điều ấy, đã để lại cho cậu một khoản nợ khổng lồ. Nhà cậu và tất cả mọi tài sản đều bị tịch thu. Để không phải gánh những khoản nợ còn lại, cậu đã phải bỏ quyền thừa kế tài sản của mình.
“Mình có thể đã phải bỏ học nếu không có học bổng dành cho tầng lớp có thu nhập thấp.”
Ít nhất, cậu học rất giỏi. Tuy nhiên, ngoài học phí thì những chi phí sinh hoạt khác lại là một vấn đề với cậu. Vì vậy, cậu đã phải đi làm thêm liên tục. Thật không dễ để có thể vừa duy trì điểm số vừa phải đi làm.
Trong căn phòng goshiwon chật chội chỉ rộng 2 pyeong, cậu bị chảy máu mũi bảy lần một tuần. Cơm và kimchi miễn phí do goshiwon cung cấp chính là thứ giúp cho cậu chịu đựng. Nhờ đó mà cậu có thể sống tới tận bây giờ.
“Khi trở thành quý tộc trong cuốn tiểu thuyết fantasy mà mình đã đọc, lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, mình đã có thể thở phào nhẹ nhõm.”
Cậu chẳng phải một quý tộc uy quyền và cao quý như công tước hay bá tước. Cậu chỉ là một nam tước ở một vùng nông thôn với chỉ duy nhất một điền trang. Tuy nhiên, cậu thích cuộc sống thế này hơn.
“Mình sẽ không bao giờ phải lo về việc phải vướng vào mấy rắc rối phức tạp ngoài kia, ví dụ như tội phản quốc.”
Trong mấy bộ phim cổ trang hay lịch sử mà cậu xem, nó luôn là một vấn đề. Bất kể quý tộc ấy có nổi tiếng tới đâu, chỉ cần vướng vào tội phản quốc là mọi chuyện sẽ kết thúc. Họ sẽ bị chém đầu mà chẳng cần lý do nào.
“Mình thà làm một Nam tước ở ngoại ô còn hơn. Đấy là một vị trí dành riêng cho mình.”
Không đời nào cậu bị dính vào mấy cái rắc rối như phản quốc. Cậu có thể sống một đời xa hoa ở đây với tư cách là người kế vị của Nam tước. Chẳng phải cuộc sống như này là vô cùng mãn nguyện rồi sao?
“Tất nhiên, đấy chỉ đúng sau khi giải quyết xong đống nợ của Nam tước.”
Đây chính là chuyện quan trọng nhất.
“Không thể tin được là mình lại xuyên không vào lúc này.”
Lời giải thích ban nãy của Javier hiện lên trong đầu cậu. Lệnh tịch thu tài sản đã bắt đầu vào hôm qua.
Nói cách khác, nếu cậu xuyên không sớm hơn một hay hai tháng trước thì sao? Cậu đã có thể ngăn chặn mấy tên lừa đảo tiếp cận Nam tước. Điều này làm cậu thực sự muốn túm đầu tên tác giả cuốn tiểu thuyết.
“Dù sao thì chuyện cũng xảy ra rồi nên mình phải tìm cách giải quyết thôi.”
Nếu không, vợ chồng Nam tước chắc chắn sẽ tự tử vào năm sau. Khi đó, dinh thự và điền trang sẽ bị bán đi, còn cậu trở thành một tên vô gia cư.
“Mọi chuyện sẽ diễn ra y như hồi mình còn ở Hàn Quốc.”
Đó thật sự là một cơn ác mộng mà Suho luôn muốn quên đi. Cậu không muốn phải trải qua đống hỗn độn ấy lần nào nữa. Để làm được vậy, cậu phải tìm cách kiếm thật nhiều tiền. Số tiền đủ để trả nợ cho Nam tước.
Cậu nhìn chằm chằm vào gương một hồi lâu. Rồi đột nhiên, một điều gì đó bỗng loé lên trong tâm trí cậu.
Cậu quay người về phía Javier, người đang đứng bên cạnh cậu.
“Này.”
“Vâng, thưa Lloyd-nim.”
“Lãnh địa của chúng ta có giàu không?”
“Vâng?”
“Nếu tôi thu tiền của họ thì sẽ được bao nhiêu?”
“Ý ngài là thu thuế đấy à?”
“Không, không phải vậy.”
“Vậy là sao?”
“Này giống như chiến dịch huy động vốn của IMF. Haizz, không. Chắc không hiệu quả rồi.”
Lloyd lắc đầu, cậu đã nghĩ tới việc sẽ thu tiền của người dân trong lãnh địa xem nó có hiệu quả không, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì không được. Nếu như thu tiền mà không có lí do chính đáng, người dân chắc chắn sẽ phản đối vô cùng gay gắt.
“Và số tiền ấy cũng chẳng thể đủ để có thể trả hết nợ ngay lập tức.”
Cậu nhớ lại nội dung ở phần đầu truyện. Thời hạn để trả nợ là hai năm. Thế nhưng, vợ chồng Nam tước đã tự tử trước thời hạn ấy.
Áp lực liên tục vì nợ nần, lãi suất tăng cao, nợ nần chồng chất tới mức chẳng có cách nào trả hết được. Vì thế, cả hai đã mất hết hy vọng.
“Đúng một năm nữa kể từ bây giờ.”
Năm tháng sau, Lloyd chết vì nôn ra máu bên trong quán rượu yêu thích của mình. Tất cả điều đó đã được đề cập trong phần mở đầu của [Thiết huyết Hiệp sĩ].
“Chết tiệt. Chẳng lẽ số phận của mình đã được ấn định rồi sao?”
Làm thế nào mà nó lại bắt đầu giống với những gì cậu đã phải trải qua ở Hàn Quốc vậy? Càng nghĩ cậu càng cảm thấy tồi tệ.
“Chậc. Đi dạo thôi nào.”
Cách tốt nhất bạn có thể làm khi đầu óc đang rối bời chính là đi dạo. Đi dạo đã trở thành thói quen của cậu từ lúc còn là Kim Suho [note62210] ở Hàn Quốc, có lẽ đây là cách giải tỏa duy nhất của cậu vì đi dạo không tốn tiền. Vì thế, cậu quyết định rời phòng cùng Javier.
Khi đang đi trên hành lang, cậu chạm mặt với một người phụ nữ đang đi lại từ hướng ngược lại. Đó là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, toát ra vẻ thanh lịch và duyên dáng.
“Đừng nói rằng đây là…”
Đột nhiên, một cái tên hiện lên trong đầu cậu. Marbella Frontera [note62212]. Vợ của Nam tước và cũng chính là mẹ của Lloyd Frontera [note62213]. Bà là người phụ nữ trung niên duy nhất có thể tỏa ra khí tức như vậy.
Lloyd nuốt nước bọt.
“Gặp ai không gặp lại gặp trúng bà ấy.”
Làm gì có bậc phụ huynh nào không nhận ra con mình chứ? Cậu sẽ bị phát hiện mất.[note62215]
May thay, những lo lắng ấy của cậu đều là vô nghĩa. Bởi ngay khi vừa thấy cậu, bà liền tặc lưỡi.
“Con lại muốn ra ngoài uống rượu nữa à?”
“...”
Bà nhìn cậu với vẻ mặt đầy đau xót và lo lắng.
Làm gì có ai vui được nếu con họ chỉ biết uống rượu và bay lắc suốt ngày dù gia đình đang ngày càng tan nát?! Ngay cả cậu cũng chẳng biết ai lại làm thế.
“Hãy uống vừa phải thôi. Nó không tốt cho sức khỏe con đâu.”
“...”
Bà ấy đi ngang qua cậu, khẽ thở dài. Lloyd thầm vỗ ngực thở phào.
“Mình không bị phát hiện. Mình có nên cảm thấy may mắn không nhỉ?”
Lloyd là một kẻ chỉ biết uống rượu mỗi ngày từ lúc hắn mở mắt. Nhờ đó, mẹ của Lloyd quan tâm tới cậu theo một cách khác.
“Nhưng nó vẫn hơi cay đắng một chút.”
Đột nhiên, Lloyd nhớ lại khoảng thời gian khi cậu vẫn còn là sinh viên năm nhất ở Đại học. Đó là khoảng thời gian mà gia đình cậu vẫn còn đang khá giả. Cậu chỉ là một sinh viên năm nhất không biết gì cả. Cậu nhớ mình đã từng đi uống rượu ở OT và MT hằng ngày. Bất cứ lúc nào cậu đi uống về, mẹ cậu đều nấu cho cậu một bát canh giải rượu mà không nói gì cả.
Bây giờ, mọi chuyện đều chỉ còn là quá khứ. Cậu không thể nào quay ngược thời gian được.
Lloyd khẽ cắn chặt môi. Bước chân của cậu ngày càng nhanh hơn. Có lẽ vì thế mà ngay khi vừa nhìn thấy cậu trên đường, mọi người đã vội lùi vào lề đường. Tất cả cúi đầu để tránh nhìn vào mắt cậu. Một người phụ nữ run rẩy với đôi bàn tay nắm chặt. Sắc mặt của một số người khác thậm chí còn tái nhợt hơn. Nhờ vậy, cậu có thể mau chóng nhận ra hoàn cảnh của mình.
“Đúng vậy, Lloyd chính là người như thế.”
Nội dung cuốn tiểu thuyết lại hiện lên trong đầu cậu. Lloyd là con trai của Nam tước Frontera. Trong cơn say, hắn thường đập phá hoặc ném đồ đạc. Đánh đập và lăng mạ người dân xung quanh là chuyện thường ngày. Tóm lại, gã là tên rác rưởi với những phẩm chất tồi tệ nhất.
“Đó là lý do tại sao mọi người lại ghét mình như vậy. Có vẻ mình đã bị tất cả mọi người xa lánh.”
Cậu cười lên trong cay đắng.
“Này.” Lloyd càu nhàu và hỏi Javier đang đứng cạnh mình, “Mọi người bị làm sao vậy? Đáng lẽ họ không nên đối xử với con trai của Nam tước như thế chứ.”
Lẽ thường tình thôi. Nam tước chính là người quyền cao nhất trong vùng. Vậy thì sao nếu con trai ông chỉ là một tên vô lại? Họ cũng nên mỉm cười và giả vờ tôn trọng trước mặt cậu đi chứ. Đáng lẽ họ nên cố gắng làm vậy. Giống như một chủ nhà hàng phải phục vụ con trai của chủ tòa nhà tới ghé thăm, hoặc một người quản lý phải vâng lời trước con trai của chủ tịch gia nhập với tư cách là nhân viên. Chẳng phải điều đó cũng nên được áp dụng ở đây sao?
“Bình thường thì có. Nhưng bây giờ thì…”
“Bình thường có ư?”
“Đúng vậy.”
“Thế bây giờ thì sao?”
Javier lạnh lùng trả lời: “Giờ có việc cấp bách hơn rồi.”
“Có việc cấp bách á?”
“Nói chung, tình trạng điền trang hiện tại là kế sinh nhai, hạnh phúc và an toàn của người dân đang bị một mối đe dọa lớn ảnh hưởng.”
“...Và đó là tôi?”
“Vâng.”
“Cậu khá là thẳng thắn đấy.”
“Thẳng thắn là sao?”
“Ồ, cậu đang nói đúng trọng tâm của những khó khăn hiện tại.”
“...”
Javier nhìn tôi như muốn nói 'Ngài đang nói cái quái gì vậy?' Mặc dù vậy, cậu vẫn giữ được vẻ mặt lạnh lùng và tao nhã.
“Phải ha, Javier chính là người thế này.”
Một hiệp sĩ cao quý và đáng kính. Javier là người không bao giờ chấp nhận bất cứ sự bất công nào. Cậu là một anh hùng và là hình mẫu lý tưởng của các hiệp sĩ trong truyện, danh tiếng của cậu đã vang khắp lục địa Loracian[note62214]. Tất nhiên, tính cách của cậu vẫn không khác đi khi chưa có danh tiếng, tính đến thời điểm hiện tại.
“Tuy điều này có hơi xấu hổ. Tôi xin thề là tôi chưa bao giờ dám làm tổn thương Lloyd-nim.”
“Cậu đã bao giờ làm thế chưa?”
“Chưa bao giờ.”
“Cậu không biết rằng sự thật cũng có thể gây tổn thương người khác à?”
“Tôi không biết.”
“Có khi nào cậu rất ghét tôi không?”
“Không, không bao giờ.”
...Không, trông cậu giống như đã phải chịu đựng đủ rồi vậy.
Lloyd có thể nhận ra điều đó.
“Cậu ta cũng ghét mình.”
Javier là một hiệp sĩ cao quý và coi trọng danh dự. Vì vậy, việc cậu ghét những tên vô lại như Lloyd âu cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, cậu ta vẫn luôn ở bên cạnh Lloyd cho tới khi Lloyd chết đi. Cậu ấy vẫn trung thành với Nam tước, chủ nhân của cậu tới tận những giây phút cuối cùng.
“Cậu ta tuyệt vời thật.”
Một hiệp sĩ sẽ tạo nên lịch sử ở Loracian. Kiếm sĩ vĩ đại nhất mọi thời đại. Đó chính là tương lai của người đang bảo vệ bên cạnh Lloyd.
Cảm thấy có chút kì lạ, Lloyd tiếp tục đi, kết quả là cậu dừng chân trước một căn nhà tồi tàn.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Chúng ta đã tới quán rượu rồi.”
"Quán rượu?"
“Vâng, đây chính là nơi mà Lloyd-nim dành nhiều thì giờ hơn là ở dinh thự.”
“Đây có phải quán rượu mà tôi hay lui tới?”
“Vâng. Trừ khi Lloyd-nim lén tới một quán rượu khác sau lưng tôi.”
“...”
Thật luôn à?! Lloyd tặc lưỡi trong lòng. Cậu chỉ đang cố lang thang đâu đó thôi. Sau cùng, điểm đến cuối cùng lại là quán rượu mà Lloyd thường lui đến à. Tuy linh hồn đã thay đổi nhưng cơ thể cậu vẫn tự tìm tới đây.
“Chẳng lẽ đây là bản năng tìm đường trở về? Ngươi là chó à? Hay cá hồi đang trong thời kỳ đẻ trứng? Hay ngươi là tướng quân Kim Yu-shin?”[note]
Cậu thầm chửi tên con trai cả của Nam tước, chủ nhân cũ của cơ thể này rồi quay đi.
“Nhưng nếu ban ngày cũng uống rượu thì hơi quá rồi.”
Lloyd trước đây có thể thích, nhưng cậu thì không. Cậu có rất nhiều thứ để suy nghĩ, nhưng uống rượu? Cậu chẳng muốn làm điều này chút nào.
“Ngài định cứ thế quay về sao?”
“Tất nhiên.” Lloyd lập tức trả lời câu hỏi của Javier.
Tuy nhiên, câu trả lời tiếp theo của Javier lại không như mong đợi của cậu.
“Vậy thì thật đáng thất vọng.”
“...Cái gì?”
“Như đã nói ấy, tôi thấy thất vọng về Lloyd-nim.”
“Vậy là cậu muốn tôi phải ngồi uống rượu cả ngày à?”
“Không, ý tôi không phải vậy.”
“Vậy là sao?”
“Tôi nghĩ ngài tới đây để xin lỗi và đền bù những gì mà mình đã gây ra đêm qua.”
“Vậy là cậu thất vọng vì tôi đã quay về à?”
“Vâng. Trách nhiệm của một quý tộc là phải biết giữ địa vị của mình.”
“...”
Tuy đã cảm nhận được một lúc nhưng Lloyd phải công nhận cái tính thẳng thắn của Javier là không thể đùa được. Tốc độ của một quả bóng ném thẳng tạo ra từ sự thành thật của cậu có thể đạt tới 160km/h. Javier thực sự có tài trong việc cẩn thận làm tổn thương người khác khi đưa ra lời khuyên trong ngôn từ của mình.
“Quán rượu này là nơi mà chủ quán đã phải dành cả đời để dựng nên, tuy là có hơi tồi tàn. Thế mà tối qua, Lloyd-nim lại tới làm loạn và đập phá đồ đạc ở đây.”
“...”
“Ngoài ra, ông ấy còn phải chăm sóc cho người mẹ già của mình nữa.”
“Mẹ của ông ấy?”
“Vâng, gần đây sức khỏe của bà ngày càng tệ hơn khiến chủ quán rất lo lắng.”
“Và đêm qua tôi đã hành hạ con người tội nghiệp ấy?”
“Vâng.”
“...”
Đó là những việc cậu chẳng hề làm. Nhưng những lời chỉ trích thẳng thừng dựa theo những gì đã xảy ra vẫn được Javier tuôn ra liên tục.
“Thật ra, tối hôm qua chủ quán đã tới cầu cứu tôi. Ông ấy thấy mình là một kẻ tệ bạc và chỉ muốn đi chết vì mẹ ông đã phải chịu đựng cái giá lạnh của mùa đông, và rồi ông còn phải đối mặt với đống rắc rối mà ngài gây ra.”
“...”
“Ngài không được phép chạy trốn đâu, dù sao thì Lloyd-nim cũng chính là chủ nhân tương lai của điền trang này…”
“Khoan đã. Đúng rồi!” Lloyd ngắt lời của Javier.
Vì cậu không thể nào nghe tiếp ư? Không, không phải vậy. Mà là vì lắng nghe những gì Javier nói khiến cậu nhận ra gì đó.
“Mẹ của chủ quán đang gặp khó bởi cái giá lạnh của mùa đông phải không?”
“Vâng, thiếu gia.”
“Vậy tại sao ta không sưởi ấm sàn nhà bằng củi?”
“Ngài đang nói gì vậy?”
“Người dân quanh đây... Đừng nói với tôi là họ không biết tí gì về hệ thống sưởi ấm ondol nhá?”
“...” Tôi không biết. Đó là những gì mà Lloyd đọc được từ ánh mắt của Javier.
Ngay khi nhận thấy điều này, Lloyd đột nhiên nhớ ra.
“Nghĩ lại thì phòng ngủ của mình ở dinh thự Nam tước cũng chẳng có thứ gì như vậy cả.”
Cậu là một kĩ sư trong ngành xây dựng. Vì vậy cậu có thói quen nhìn vào kết cấu của bất cứ tòa nhà nào mà cậu đi đến. Nhờ đó mà cậu có thể nhanh chóng nắm bắt được kết cấu của dinh thự Nam tước. Không có hệ thống sưởi ấm nào cả, chẳng hạn như hệ thống sưởi ấm hình tròn hay cái gọi là ondol.
Thay vào đó, lò sưởi xuất hiện ở một bên phòng ngủ. Nếu đúng như vậy, có lẽ nhà của chủ quán cũng tương tự. Không, không giống dinh thự của các quý tộc có lò sưởi ở mỗi phòng mà là một lò sưởi đặt trong bếp được dùng cho cả ngôi nhà.
“Tất nhiên là lạnh rồi. Lò sưởi tỏa nhiệt yếu hơn nhiều so với ondol.”
Nhưng nó cũng không phải là không có nhược điểm.
Làm thế nào để có thể triển khai hệ thống sưởi ấm ondol cho tốt? Sàn của ngôi nhà cần phải được thay thế hoàn toàn hoặc xây lại. Lớp cách nhiệt của ngôi nhà cũng cần được gia cố. Ta phải đối mặt với lượng củi tiêu thụ khổng lồ. Nhưng cả hai nhược điểm này....
“Mình có thể vượt qua được. Không, mình thậm chí còn có thể sử dụng nó. Nếu là mình thì có thể.”
Nếu mình sử dụng tới kiến thức chuyên ngành của mình thì sao?
Trong khi đang nghĩ về hiện thực đầy nghiệt ngã với món nợ khổng lồ, Lloyd đã nghĩ ra một cách để kiếm được một khoản tiền lớn. Khi mọi thứ đã được giải quyết, cậu có thể làm những điều to lớn hơn.
“Đây rồi. Nó sẽ không chỉ dừng lại với ngôi nhà của chủ quán. Đây sẽ là một dự án quy mô lớn. Mình sẽ có rất nhiều cơ hội.”
Lloyd quyết tâm biến bức tranh vĩ đại trong đầu mình thành hiện thực. Vì vậy, cậu tiến thẳng vào quán rượu.