Diệp Túc Thiên chỉ nói một địa danh, Tạ Minh Triết đương nhiên sẽ không ngu, đem thân phận mình là người xuyên việt nói thẳng. Ở cái thế giới xa lạ này, cần cẩn thận gấp bội lần. Tuy trong lòng chấn động, nhưng bên ngoài Tạ Minh Triết vẫn là trầm ngâm, làm bộ không biết gì, bình tĩnh nói: “Phải không? Tôi chưa từng nghe nói qua tên địa phương này.”
Diệp Túc Thiên nói: “Khi còn nhỏ, ông nội thường xuyên kể cho tôi một ít chuyện xưa, ông nói có quốc gia phương đông cổ xưa tên là Trung Quốc, có lịch sử vô cùng xa xưa. Ông chính là người quốc gia đó, chỉ tiếc từ nhỏ đã đi theo cha mẹ di cư tới Châu Âu, tiếp thu giáo dục phương tây, hiểu biết văn hóa quốc gia kia không sâu. Ông vẫn luôn muốn về quê nhà, cho nên khi tôi sinh ra đã lấy tên này cho tôi.”
“Chờ về sau tôi lớn lên, ông nội nói cho tôi, ông chỉ là kể chuyện xưa dỗ tôi vui vẻ, còn nói những quốc gia cũng không tồn tại, kêu tôi đừng nên tưởng thật.”
“Ông nội để lại một quyển bút ký, bên trong có rất nhiều chuyện Bắc Âu vụn vặt, ghi lại chuyện xưa thần thoại Hy Lạp, về sau ông qua đời bảo tôi cầm tập chuyện xưa này đem đi xuất bản, để càng nhiều người biết truyền thuyết thần thoại thú vị này.”
“……” Tạ Minh Triết nhanh chóng sửa lại đoạn tin tức mà Diệp Túc Thiên cung cấp.
Ông nội Diệp Túc Thiên hẳn là Hoa Kiều di cư hải ngoại, bởi vì từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, chịu đều là giáo dục phương tây, tất cả nghe nói đều là bối cảnh chuyện xưa thần thoại Châu Âu, cho nên trước khi lâm chung để lại một quyển bút ký, bảo tồn những văn minh phương tây đó.
Lão gia tử nói “Những cái này đều là chuyện xưa”, hiển nhiên là không muốn khiến cho hậu đại hoài nghi thân phận hắn. Hắn bảo hậu đại đi xuất bản tập chuyện xưa thần thoại, đại khái cũng muốn cho người thế giới này biết những tới truyền thuyết xuất sắc đó. Mà tên Diệp Túc Thiên là một loại hoài niệm hắn đối với quê hương, không phải người xuyên việt nói cũng nghe không ra vấn đề gì.
“Ông nội tôi còn nói, người có thể chân chính đọc hiểu ý đằng sau chuyện xưa của ông cũng không nhiều.” Diệp Túc Thiên dừng một chút, nhìn về phía Tạ Minh Triết nói, “Chú vẽ thẻ nhân vật, cùng phương thức ông nội kể chuyện xưa cho tôi vô cùng giống, đều là đoạn truyện vụn vặt, cho nên tôi nghĩ, có lẽ chú có thể hiểu được cái gọi là thâm ý của ông nội tôi?”
“…… Haha ngại quá, tôi cũng không hiểu lắm.” Tạ Minh Triết cười cười nói.
“Phải không?” Thần sắc Diệp Túc Thiên có chút mất mát, “Chú thật sự không biết truyền thuyết thần thoại này đó đến từ nơi nào sao?”
“Đúng, ông nội của anh không phải nói, đó đều chỉ là “chuyện xưa” sao?”
“Nhưng tôi lại cảm thấy ông nội kể chuyện xưa rất chân thật. Ông nói cái lãnh thổ quốc gia kia vô cùng rộng lớn, có thật nhiều tỉnh thành, còn có thật nhiều thật nhiều mỹ thực, chẳng lẽ này đó đều là ông biên hay sao?”
“…… Đại khái là lão nhân gia muốn chuyện xưa càng xuất sắc, cho nên đem bối cảnh biên đến tương đối rất thật đi.” Tạ Minh Triết chỉ có thể nói như thế, bằng không thì sao? Nói cho đối phương lão gia tử nói không sai, Trung Quốc chính là lanh thổ rộng lớn, văn hóa phong phú, mỹ thực thành đôi? Tạ Minh Triết nhanh chóng nói qua chuyện khác, “Ông nội của anh xuất bản sách chuyện xưa gọi là gì? Tôi cảm thấy rất hứng thú, quay đầu phải mua một quyển xem mới được.”
“Tên gọi《tập chuyện xưa thần thoại》, tập hợp rất nhiều chuyện xưa nhỏ về thần thoại Bắc Âu, Hy Lạp, ông viết phi thường vụn vặt, là tôi phí thời gian sửa lại cẩn thận.” Diệp Túc Thiên tựa hồ là nghĩ tới vị lão nhân kia, thần sắc trở nên ôn hòa, “Từ nhỏ ông nội của tôi đã kể những cái thần thoại chuyện xưa thú vị đó, tôi đem những nhân vật này làm thành thẻ bài, cũng coi như một loại kỷ niệm đối với ông.”
“Nếu ông còn ở, chắc chắn sẽ tán thành cách làm của anh.” Tạ Minh Triết nói.
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Diệp Túc Thiên khẽ cười, nhìn về phía Tạ Minh Triết nói, “Chú làm thẻ bài này đó, cũng có rất nhiều chuyện xưa nhỏ của nhân vật, làm tôi cảm thấy đặc biệt thân thiết. Hôm nay tìm chú, ngoại trừ hỏi chú có biết địa phương mà ông nội của tôi nói qua hay không, tôi còn muốn cùng chú kết giao bằng hữu, về sau chú làm ra thẻ mới, tôi sẽ tiên phong nghiên cứu trước.”
“Tìm mọi cách phá giải set thẻ của bằng hữu sao?” Tạ Minh Triết dở khóc dở cười.
“Đúng đó. Trước mắt hai bộ set thẻ của chú, tôi đều nghĩ tới phương pháp phá giải, nếu chú không làm ra thẻ càng mạnh, căn bản chú sẽ không đi đến chức nghiệp liên minh.” Diệp Túc Thiên rất nghiêm túc nói, “Liên minh cũng không thiếu sang tạo, cao thủ nhiều đến không đếm được, mà mấu chốt thẻ bài vẫn là thiết kế kỹ năng, chú phải càng nỗ lực mới được.”
“Tôi sẽ.” Tạ Minh Triết khóe môi khẽ nhếch.
“Tôi đây liền chờ chú biến thành tuyển thủ chuyên nghiệp, chúng ta lại đánh giá.” Diệp Túc Thiên chuyển động xe lăn đi đến trước mặt Tạ Minh Triết, hơi hơi ngẩng đầu, trên mặt mang theo một tia hưng phấn: “Tôi rất thích thiết kế thẻ bài của chú, hy vọng lần sau gặp lại chú có thể lấy ra càng nhiều thẻ bài gốc thú vị.”
“Đương nhiên.” Tạ Minh Triết nghĩ thầm, cậu phải làm thẻ bài gốc nhiều đến không đếm được luôn.
Sau khi rời khỏi Chúng Thần Điện trở lại chung cư cá nhân, Tạ Minh Triết nhanh chóng bình tĩnh lại tự hỏi tính toán kế tiếp.
Nhìn thấy Diệp Túc Thiên, làm cậu xác nhận một chút sự tình —— chẳng những văn minh Trung Quốc xói mòn, văn minh phương tây có được cũng toàn bộ đánh rơi, thế giới này không người biết Tam Quốc và Hồng Lâu, cũng đồng dạng không có người biết Zeus và Athena.
Cái thời không này, có lẽ cũng không phải kéo dài thời đại địa cầu.
Lấy kỹ thuật thế kỷ , mấy cái chip móng tay cái lớn cái nhỏ tồn trữ có thể mang ra một lượng lớn tư liệu quý giá. Chẳng sợ địa cầu không thích hợp sinh tồn, nhân loại chỉ cần có thể chạy ra, những văn minh cái đông, phương tây cũng không có khả năng toàn bộ tiêu vong hết chứ?
Tạ Minh Triết tháo mũ giáp, cầm lấy quang não cứng nhắc, lên mạng tìm tòi bản thần thoại chuyện xưa tập diệp lão lưu lại kia, thương thành có bản điện tử, cậu trực tiếp trả phí mua xem trên quang não cứng nhắc.
Chỉ thấy lời nói đầu viết: “Mấy năm nay tôi thường xuyên nằm mơ, mơ thấy chính mình đi tới một thế giới khác, tôi ở thế giới kia nghe nói rất nhiều chuyện xưa thần thoại thú vị, ký lục ở dưới chia sẻ cùng mọi người. Mộng cùng hiện thực, là có thể cùng tồn tại. Hy vọng mọi người có thể thích thế giới trong mộng của tôi.”
Dùng “Mộng” để lừa dối người, mặt ngoài nhìn qua không hề sơ hở. Chỉ có người chân chính mới biết, đoạn lời nói đầu này truyền đạt tin tức mấu chốt, cũng không phải mộng, mà là —— cùng tồn tại.
Mộng cùng hiện thực cùng tồn tại, chẳng lẽ là thế giới song song???
Kỳ thật thời điểm Tạ Minh Triết mới vừa thức tỉnh liền hoài nghi, đồng dạng thiếu niên tên Tạ Minh Triết, đồng dạng thân cao, bề ngoài, nếu là thế giới tương lai mà nói sao có thể kheo như vậy? Ngược lại nếu lý luận thế giới song song mà nói thì mọi chuyện nói thông.
Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn luôn tìm đọc tư liệu về phương diện này, nhưng cậu tra được lịch sử về thế giới này từ năm tinh lịch đến năm tinh lịch ngắn ngủi mấy trăm năm, lịch sử trong sách đều là ghi lại bởi người thắng, mặt khác của lịch sử không thể nào khảo chứng, cậu cũng không rõ lắm thế giới này rốt cuộc có phải năm là một ngàn năm sau của năm hay không.
Hiện giờ, cuối cùng cậu đã có đáp án chính xác.
Lão gia tử chắc chắn có lượng thời gian dài chuyên môn điều tra nghiên cứu qua, mới có thể ở trong sách lưu lại manh mối “Cùng tồn tại” cho đời sau.
Có lẽ địa cầu vẫn vận chuyển bình thường, quốc gia của cậu cũng tồn tại như cũ, những lịch sử văn minh phương đông cổ xưa đó cùng năm lộng lẫy ở quốc gia kia đời đời tương truyền như cũ —— làm Tạ Minh Triết sự an ủi tâm lý rất lớn.
Nếu nhiều văn minh hoàn toàn tiêu vong như vậy, thật là nhân loại không thể thừa nhận đau xót, mỗi lần nghĩ vậy cậu đều sẽ lo lắng một chút.
Thời không song song này thì dễ làm nhiều. Không cần lo lắng cho mình thân phận người xuyên việt sẽ bị phát hiện —— bởi vì người nơi này căn bản không biết sự tồn tại địa cầu, cũng không có bất luận lịch sử văn hiến gì có thể khảo chứng. Liền tính cậu nói ra chuyện xưa ly kỳ, mọi người cũng chỉ cảm thấy cậu có ý tưởng thật quỷ dị, cũng không vì vậy suy đoán ra cậu đến từ một cái thời không khác.
Nếu thần thoại Bắc Âu, Hy Lạp có thể biên soạn thành tập chuyện xưa xuất bản chính thức, Tạ Minh Triết tự nhiên cũng có thể chế tạo ra nhân vật thẻ bài thần thoại phương đông. Cảnh trong mơ chính là cái lấy cớ thông minh, có thể truyền bá những chuyện xưa đó, cũng có thể bảo vệ tốt chính mình.
Diệp Túc Thiên xuất hiện, cũng không có làm Tạ Minh Triết cảm giác được uy hiếp, người này căn bản không biết thân phận cùng lai lịch của ông nội mình, chỉ là ông lưu lại chuyện xưa tập vụn vặt làm hắn đối với phương thức Tạ Minh Triết làm thẻ “Kể chuyện xưa” càng cảm thấy hứng thú mà thôi —— Văn hóa đông, phương tây vốn dĩ liền không xung đột, hắn làm Athena cùng Zeus của hắn, ta làm Thần Nông cùng Nữ Oa của ta, không can thiệp chuyện của nhau là được.
Mặc kệ là thần thoại chuyện xưa của địa phương nào, đều là tổ tiên nhân loại dựa sức tưởng tượng phong phú lưu lại tài phú tinh thần quý giá. Có thể ở trong thế giới song song này lấy phương thức bất đồng truyền lưu, Tạ Minh Triết cũng cảm thấy rất vui mừng.
Hứa Tinh Đồ hạ chiến thư rõ ràng là cái nhị hóa, Tạ Minh Triết cũng không tính toán để ý. Mà Diệp Túc Thiên tìm cậu, mấu chốt vẫn là kỹ năng làm thẻ bài của cậu tương đối đặc thù, khiến cho vị người chế thẻ liên minh thủ tịch này chú ý.
Như theo như lời Diệp Túc Thiên, mấu chốt nhất của thẻ bài, không phải hình tượng và chuyện xưa, mà là kỹ năng.
Mặc kệ Nhân tộc hay là Thần tộc, hình tượng, chuyện xưa đều chỉ là biểu tượng, kỹ năng mới là cốt yếu chân chinh. Chỉ có thiết kế ra kỹ năng lợi hại, mới có thể đánh ra một mảnh trời đất ở liên minh, đây cũng là lý do tại sao thẻ thực vật của Đường Mục Châu mạnh như vậy.
Trước mắt Tạ Minh Triết chỉ có hai bộ set thẻ này, nếu chỉ là thẻ bài này đó, vậy khoảng cách chức nghiệp liên minh còn kém đến quá xa, rất dễ dàng bị người nhằm vào, cho nên trước mắt quan trọng nhất vẫn là hoàn thiện set thẻ.
Làm Tạ Minh Triết vui vẻ chính là, sau khi biết nơi này là không gian song song, cậu có thể không hề cố kỵ mà chế tác thẻ bài truyền thuyết thần thoại phương đông, cậu có tư liệu sống lấy không hết, dùng không cạn!
Nhắc tới Thần tộc, cái thứ nhất Tạ Minh Triết nghĩ đến chính là Bàn Cổ, Sáng Thế Thần trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại.
Nghe nói thật lâu trước kia, trời và đất còn chưa có tách ra, toàn bộ vũ trụ là một mảnh hỗn độn. Có người khổng lồ tên là Bàn Cổ thức tỉnh trong ngủ say, vung rìu to lên hướng hắc ám trước mắt chém mạnh qua. Trong thiên địa ầm ầm một tiếng vang lớn; đồ vật nhẹ bay lên biến thành trời, đồ vật nặng rơi xuống biến thành đất, đỉnh đầu Bàn Cổ là trời, chân đạp đất, mạnh mẽ đem trời đất chia lìa. Không biết qua bao nhiêu năm như vậy, Bàn Cổ rốt cuộc kiệt lực ngã xuống, thân thể hắn hóa thành sông nước biển cả, rừng rậm núi rừng, làm cho cả đại địa sinh cơ dạt dào, vạn vật bởi thế mà dựng dục sinh trưởng.
Người cổ đại đối với hình thành vũ trụ không thể làm ra giải thích hợp lý, liền dùng chuyện xưa thần thoại giải thích. Mặc kệ thần thoại Bắc Âu, thần thoại Hy Lạp hay là thần thoại Trung Quốc, đều có cùng loại thần “Sáng tạo thế giới”.
Nếu Diệp Túc Thiên có thể đem Minh Vương Hades, thiên thần sa đọa Lucifer thần linh tinh phương tây đều làm thành thẻ bài, vậy trong thần thoại phương đông Bàn Cổ đại thần làm sao có thể vắng họp đây?
Tạ Minh Triết rất nhanh liền nghĩ tới này thẻ bài này thiết kế như thế nào—— ít nhiều Hứa Tinh Đồ và Diệp Túc Thiên của Chúng Thần Điện đã cho cậu linh cảm!