Đường Mục Châu dẫn Tạ Minh Triết đi vào thang máy, thang máy ngắm cảnh chạy thẳng một mạch lên tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng nhạc du dương. Nhà hàng được trang trí theo phong cách đại dương, trưng bày hồ nước trong suốt nuôi rất nhiều loài cá lộng lẫy.
Dùng bữa trên nhà hàng ở tầng thượng khách sạn khá là lãng mạn, Tạ Minh Triết ghi nhớ địa chỉ nơi này, nghĩ là nếu tương lai có bạn trai cũng sẽ dẫn người yêu tới chỗ này dùng bữa. Chẳng phải đống sách tình yêu đều viết hẹn hò trong một không gian lãng mạn thì chắc chắn tình cảm sẽ nhanh chóng thăng hoa sao?
Đường Mục Châu dẫn Tạ Minh Triết vào phòng rồi ngồi xuống, nhã nhặn hỏi: “Cậu có kiêng món gì không?”
Tạ Minh Triết lắc đầu: “Không, sư huynh cứ tùy ý gọi hai món nhẹ là được, thật ra tui cũng không đói lắm.”
Đường Mục Châu cầm lấy máy tính bảng, nhanh chóng chọn ra vài món ăn.
Thời gian đợi món có chút nhàm chán, Đường Mục Châu bèn đi tới cửa sổ sát đất, quay đầu vẫy tay: “Tới đây.”
Tạ Minh Triết hoài nghi đi tới đứng cạnh hắn, nhìn ra bên ngoài thuận theo ánh mắt kia rồi lập tức sợ ngây người.
Đây là một trong những tòa nhà cao nhất Đế Đô, ở ngay khu vực trung tâm cực kỳ sầm uất, đứng ở tầng cao nhất có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm của Đế Đô.
Bên ngoài cửa sổ là vô số tòa nhà chọc trời sáng trưng ánh đèn, mạng lưới đường xe trên không trải rộng khắp nơi, mười tầng làn xe hệt như những dải lụa nhiều màu sặc sỡ kéo dài uốn lượn giăng đi mọi nẻo không nhìn được điểm cuối; ánh đèn xe như những ngôi sao lấp lánh trong đêm tối, kết hợp với đủ loại đèn của các tòa nhà chọc trời, tạo nên một bức tranh về đêm vô cùng hoàn mỹ, cho thấy một thành phố lớn đầy phồn hoa.
Đây là cảnh đêm hùng vĩ nhất mà Tạ MInh Triết từng thấy.
Đường Mục Châu khẽ cười cười giới thiệu: “Nhà hàng ở tầng thượng khách sạn này là nơi tốt nhất để ngắm toàn bộ khung cảnh Đế Đô. Tôi chọn nơi này trừ cảnh đêm tuyệt mỹ ra thì còn muốn giới thiệu cho cậu mấy câu lạc bộ lớn —— cậu nhìn bên kia, tòa cao ốc màu đỏ bên đó chính là trụ sở của câu lạc bộ Phán Quyết.”
Tạ Minh Triết nhìn theo ánh mắt hắn, quả nhiên trông thấy một tòa cao ốc mấy chục tầng nhô lên từ dưới mặt đất, hệt một thanh kiếm sắc bén chĩa lên bầu trời cao, tòa nhà lớn được sơn màu đỏ rực, vô cùng bắt mắt khi tọa giữa những kiến trúc thông thường xung quanh, logo của câu lạc bộ Phán Quyết sáng rực giữa màn đêm như ngọn lửa đang cháy hừng hực, giống như đúc cái huy hiệu công hội cậu đã nhìn thấy trong game.
Trụ sở của Phán Quyết ở ngay khu vực trung tâm sầm uất, có thể thấy được câu lạc bộ này rất giàu có.
Đường Mục Châu nói: “Tòa nhà màu đen bên kia là câu lạc bộ Quỷ Ngục.”
Tạ Minh Triết xoay đầu nhìn qua, phong cách của Quỷ Ngục khá đặc biệt, tòa cao ốc đen tuyền mất hút vào bóng đêm, chỉ có thể trông thấy hình dáng nhờ những ánh đèn lờ mờ xung quanh chiếu tới. Tòa nhà cũng chẳng có trang trí thêm vật gì, duy nhất cái mái nhà là được tạo hình theo huy hiệu đặc biệt của câu lạc bộ Quỷ Ngục, chớp tắt từng hồi trong bóng đêm, tựa như những tia sáng đến từ địa ngục sâu thẳm.
Nếu không phải xung quanh có rất nhiều tòa nhà khác mà chỉ có mỗi một tòa cao ốc này đứng đơn độc sừng sững ở nơi đây thì chắc chắn người ta sẽ liên tưởng ngay tới phim kinh dị.
Tạ Minh Triết dời ánh mắt, nhìn ra phía trước, chỉ vào một tòa nhà ở đằng xa: “Ở hướng đông nam, tòa nhà có đèn trang trí mang hiệu ứng dây leo màu xanh kia là trụ sở câu lạc bộ Phong Hoa sao?”
Đường Mục Châu mỉm cười: “Không sai. Tại khu vực trung tâm thành phố này, vị trí của ba câu lạc bộ Phong Hoa, Phán Quyết và Quỷ Ngục đúng lúc tạo thành một hình tam giác. Cả ba tòa nhà đều từng là những tòa cao ốc văn phòng, bị ba câu lạc bộ mua lại rồi trang trí theo phong cách riêng. Có thể mua cả một tòa nhà ở Đế Đô, biến nó thành biểu tượng cho sức mạnh của câu lạc bộ, lại còn là ngay trung tâm thành phố…”
Nghe tới đây, Tạ Minh Triết vô cùng bội phục, sư huynh có thể dùng chính sức mình để sáng tạo nên câu lạc bộ Phong Hoa, ngoại trừ thực lực quá mạnh ra thì cũng cần một lượng tiền vốn không nhỏ, kinh phí đầu tư của nhà tài trợ ước chừng cũng là một con số trên trời.
Sau một khắc, Đường Mục Châu lại đột ngột nói: “Vừa đúng là ba câu lạc bộ đã từng mời cậu nhưng cậu lại từ chối.” Hắn quay đầu nhìn tiểu sư đệ, hiếm có được vẻ mặt nghiêm túc, “nếu khi đó chỉ cần đồng ý một câu lạc bộ thôi, nói không chừng mùa giải này cậu đã được đóng gói thẳng thành tuyển thủ chuyên nghiệp rất hot rồi, không cần phải dốc sức bắt đầu từ con số không. Cậu có hối hận không?”
Tạ Minh Triết nở một nụ cười rất tự tin: “Trước giờ tui làm việc gì cũng sẽ không hối hận. Gia nhập ba câu lạc bộ hàng đỉnh này đúng là sẽ có môi trường phát triển rất tốt. Nhưng tui lại cảm thấy, tự tay trồng một gốc cây ăn quả, chờ tới ngày bội thu sẽ vui sướng hơn việc ăn trái cây có sẵn của người khác. Đây cũng là trận khiêu chiến bản thân mà tui tự lập nên.”
Nhìn bộ dáng rực rỡ của thiếu niên trước mặt, lần đầu tiên Đường Mục Châu phát hiện, kỳ thật tiểu sư đệ kiên định hơn mình tưởng rất nhiều.
Tuổi còn trẻ nhưng lại mang theo một niềm tin mãnh liệt đúng là rất hiếm.
Đường Mục Châu không khỏi nhớ tới bản thân mình lúc mười tám tuổi năm đó, khi đi vào con đường liên minh chuyên nghiệp này cũng có rất nhiều người khuyên bảo hắn, gia đình cũng phản đối kịch liệt. Nhưng hắn vẫn quyết tâm bước đi, muốn tự chứng minh bản thân, không nghe người nào bảo ban cả.
Cha hắn từng bảo, nếu có một ngày hối hận, trở lại họ Đường thì gia đình vẫn sẽ tạo cơ hội cho hắn một con đường khác. Hắn nhớ lúc đó bản thân đã không hề do dự đáp: “Con sẽ không hối hận.”
Hình ảnh thiếu niên kiêu ngạo cố chấp đó dường như đang dần dần lồng vào Tạ Minh Triết trước mắt mình.
Hắn muốn trợ giúp Tạ Minh Triết, bởi vì tư tưởng của Tạ Minh Triết thật sự rất giống hắn năm đó. Đường Mục Châu không nhịn được muốn dùng thân phận tiền bối hướng dẫn cho sư đệ một chút, để cậu bớt đi đường vòng hơn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Đường Mục Châu càng mềm mại hơn, hắn nghiêm túc nhìn vào mắt Tạ Minh Triết, dịu dàng nói: “Tôi cũng tin tưởng cậu sẽ làm được. Có lẽ không bao lâu nữa, câu lạc bộ Niết Bàn của cậu sẽ có một căn cứ riêng tại Đế Đô phồn hoa này.
Tạ Minh Triết gật mạnh: “Đây cũng là mục tiêu tiếp theo của tui! Niết Bàn bọn tui không mua nổi cả một tòa cao ốc ở trung tâm nhưng cũng không thể ở mãi văn phòng của anh Trần được. Tui cũng tính là sẽ thuê một khu văn phòng khi câu lạc bộ mở rộng quy mô.”
Đường Mục Châu nói: “Lúc đó nhớ mời tôi tới trụ sở mới đi dạo nhé.”
Tạ Minh Triết gật đầu: “Tất nhiên!”
Hai người nhìn nhau cười lên, loại cảm giác “gặp được tri kỷ” này khiến nội tâm Tạ Minh Triết rất kích động.
Lúc trước Đường Mục Châu cũng tự xây dựng câu lạc bộ Phong Hoa, chắc chắn hắn rất quen thuộc con đường này, cũng đã dùng thân phận sư huynh chỉ dẫn cậu rất nhiều. Thật ra Tạ Minh Triết rất cảm kích hắn, nhưng đến giờ vẫn không có cơ hội cảm ơn.
Hôm nay đúng dịp hai người gặp nhau, Tạ Minh Triết ngẫm nghĩ rồi nói: “Sư huynh, lúc trước anh gọi người bên đội hai của Phong Hoa tới giúp tui tìm ra chỗ thiếu hụt của mình, hôm nay lại cố tình hướng dẫn tui ở trận khiêu chiến khách quý như vậy, tui vẫn luôn muốn cảm ơn anh, hay để tui mời anh bữa cơm hôm nay nhé!”
Đường Mục Châu cười khẽ: “Cảm ơn bằng cách mời cơm này hình như không được mới mẻ nhỉ? Hay là đổi phương thức khác đi.”
Tạ Minh Triết nghiêm túc ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh muốn tôi phải cảm ơn anh thế nào?”
Trái tim Đường Mục Châu bỗng hẫng một nhịp.
Ánh đèn đầy màu sắc bên ngoài chiếu sáng cả căn phòng, đôi mắt của thiếu niên tựa như những viên đá quý trong suốt, cứ thể ngẩng lên nhìn, ánh mắt tràn đầy sự chân thành ấy hệt như đã chạm vào nơi mại nhất trong tâm khảm hắn.
Hai người đối mắt nhau trong một khoảng cách rất gần, ngay cả hơi thở ấm áp của đối phương cũng truyền tới rất rõ ràng.
Bờ môi ẩm ướt của Tạ Minh Triết mang một màu hồng nhàn nhạt rất tự nhiên, hàm răng trắng tinh dưới cánh môi vô cùng ngay ngắn, nụ cười thì lại đơn thuần đến chói mắt. Bị cậu nghiêm túc nhìn chăm chú, Đường Mục Châu tự nhiên thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Hít sâu bỏ qua những dị dạng dưới đáy lòng, Đường Mục Châu khẽ nói: “Cứ để đó đi, đợi khi nào tôi nghĩ ra sẽ nói.”
Đương nhiên Tạ Minh Triết không hề dễ bảo như vậy, ngay lập tức phản bác: “Không được, với người toàn ý tưởng xấu như anh thì tui thấy cái câu ‘cứ để đó’ này chắc chắn là một cái hố bự chà bá, tui không hề muốn thiếu nợ anh, cứ để đó thì sau này dễ bị anh bán đứng lắm.”
Xem ra tiểu sư đệ lanh trí này không bị mắc câu rồi?
Đường Mục Châu mỉm cười nói: “Cậu đúng là hiểu tôi. Hay là thế này đi, cậu đã thích vẽ thẻ bài như vậy thì cứ phóng to tấm [Thẻ Đường Mục Châu] cậu mới gửi tôi hôm nay ra gấp mười lần, vẽ lại lên giấy, đóng khung tặng tôi, tôi sẽ treo nó lên tường làm kỷ niệm.”
Tạ Minh Triết có chút xấu hổ: “Tấm thẻ nhân vật đó do tui tùy hứng vẽ chơi thôi, đống kỹ năng như Nụ cười dịu dàng, Tâm địa gian trá kia mà bị người khác nhìn thấy thì không được hay cho lắm?”
Đường Mục Châu ôn hòa nói: “Tôi thích là được rồi. Vả lại tôi cũng sẽ không cho ai nhìn thấy tấm thẻ cậu vẽ đâu, tôi chỉ treo nó ở phòng ngủ, không ai dám tùy tiện bước vào phòng tôi cả.”
Đối phương đã nói đến thế thì Tạ Minh Triết cũng bèn đáp ứng: “Vậy cũng được, khi trở về tui sẽ vẽ cho anh một bức.”
Đúng lúc đó, phục vụ đến gõ cửa, hai người lập tức ngừng nói chuyện, xoay người đến bàn ăn ngồi xuống.
Đường Mục Châu đã gọi một bàn thức ăn rất phong phú, phần lớn là những món chay khá thanh đạm. Đã mười giờ hơn, ăn nhiều dầu mỡ không tốt cho tiêu hóa, Thoạt nhìn thì món ăn ở đây được làm rất tinh xảo, khiến Tạ Minh Triết nhìn là muốn ăn ngay.
Đường Mục Châu gắp vài món cho cậu: “Nếm thử đi.”
Tạ Minh Triết ăn thử một miếng, lập tức nheo mắt; “Món này ngon quá!”
Có thể làm cho món chay ngon tới mức này, đầu bếp của nhà hàng này chắc chắn phải cực giỏi.
Đường Mục Châu vốn cũng không muốn ăn lắm, nhưng khi nhìn tiểu sư đệ ăn rất ngon lành thì lại không nhịn được muốn ăn một chút. Hương vị tuyệt mỹ cứ thế trượt xuống dạ dày, dùng bữa khuya cùng người hợp cạ tựa hồ cũng đã trở thành một loại hưởng thụ rất khác.
Ăn được một nửa, Đường Mục Châu bỗng lên tiếng đánh vỡ sự im lặng: “Cậu có hiểu hết tất cả những gì tôi muốn dạy hôm nay không?”
Tạ Minh Triết gật đầu: “Ừm, trước hết tui sẽ nói thử những gì mình hiểu được, nếu không đúng thì sư huynh cứ bảo tui.” Cậu thả đũa xuống, ho khẽ từng tiếng hắng giọng rồi tiếp tục: “Đầu tiên, bộ thẻ quỷ này của tui thật ra có thiếu hụt rất lớn, không có thẻ giải khống chế, bị khống một cái là rất dễ sập bàn. Nếu Mạnh Bà ra chiêu chậm, không thể kịp thời phế bỏ kỹ năng khống chế của đối thủ thì rất có thể sẽ bị đối phương dùng một đợt khống chế đánh chết…”
“Tiếp theo là set thẻ này của tui quá ỷ vào Hắc Vô Thường bùng nổ ký hiệu để thu hoạch, lỡ như đối thủ thả hỗn loạn, phản lại sát thương, thì sẽ thành giết sạch người nhà. Cách thức công kích quá đơn nhất, tui còn phải làm thêm vài thẻ công kích nữa để hoàn thiện chiến thuật.”
“Điểm thứ ba… Không biết tui nghĩ có đúng không, việc sư huynh gọi Cây Dạ Quang ra có phải là muốn nhắc tui không nên quá dựa vào bản đồ đêm tối để đánh lén? Bản đồ cũng là một nhân tố then chốt trên đấu trường sao?”
Nghe cậu phân tích rành mạch từng điều một, Đường Mục Châu vô cùng tán thưởng trong lòng.
Tiểu sư đệ thông minh lanh lợi, đúng là càng nhìn càng khiến cho người ta thích mà.
Đường Mục Châu câu lên khóe môi, ánh mắt không tự chủ mà trở nên dịu dàng: “Cậu nói rất đúng, cậu có thể giải quyết vấn đề thứ nhất và thứ hai bằng việc hoàn thiện set thẻ. Còn vấn đề bản đồ, hiện tại cũng không cần vội xử lý, nhưng sớm muộn gì cậu cũng phải cân nhắc tới ảnh hưởng của bản đồ.”
“Nhà phát hành đã chế tạo rất nhiều bản đồ thi đấu, nhưng mỗi một câu lạc bộ cũng có thể đưa ra bản đồ sân nhà ở mùa giải mới. Chẳng hạn như tấm bản đồ ‘Đất Cháy Cằn Cỗi’ được dùng trong trận chung kết hôm nay là do câu lạc bộ Phán Quyết nghiên cứu ra vào mùa giải thứ năm, vì Nhiếp Viễn Đạo am hiểu đấu pháp đánh liều công kích chính diện, nên tấm bản đồ này mới giảm 10 điểm tinh thần mỗi giây, cưỡng chế tuyển thủ phải gọi ra toàn bộ thẻ bài ngay khi trận đấu bắt đầu, thích hợp cách tấn công nhanh của lão Nhiếp.”
“Bản đồ mà Lưu Sương Thành am hiểu lại trái ngược hoàn toàn, bọn họ thích dùng các loại bản đồ băng tuyết và hồ nước có trạng thái giảm tốc, có thể giảm bớt sát thương lớn của đám thẻ chuyên đánh công kích nhanh, kéo dài trận đấu.”
“Câu lạc bộ Phong Hoa thì thường dùng các bản đồ rừng rậm gây trạng thái xấu, còn Thành Phố Đêm Tối thì dùng loại bản đồ cạm bẫy…”
“Dù liên minh không hề ép buộc mỗi một câu lạc bộ phải chế tạo bản đồ bối cảnh, nhưng giải đấu đã diễn ra quá nhiều năm, tất cả mọi người đều biết tự chế tạo bản đồ sân nhà riêng cho mình sẽ càng có ưu thế hơn. Cậu muốn thành lập câu lạc bộ thì tương lai cũng phải chế tạo vài tấm bản đồ thích hợp với tuyển thủ nhà mình.”
Chế tạo bản đồ khó hơn nhiều so với chế tạo thẻ chiến đấu. Dù sao thì bản đồ càng lớn thì càng cần chú ý chi tiết rất nhiều. Để vẽ một bức tranh hoàn chỉnh thì họa sĩ chuyên nghiệp vẫn cần tới mấy ngày, huống chi còn phải dựa theo phong cách của tuyển thủ nhà mình, lượng thân định chế ra một tấm bản đồ có ưu thế. Nghĩ tới đây, Tạ Minh Triết liền hỏi: “Bản đồ bối cảnh cũng sẽ do kho dữ liệu xét duyệt à? Có hạn chế gì không?”
Đường Mục Châu giải thích: “Một tháng trước khi bắt đầu mùa giải, bản đồ bối cảnh sẽ được gom về cho liên minh xét duyệt, sau khi thông qua sẽ được thêm vào kho bản đồ của liên minh. Yêu cầu chính trong việc chế tạo bản đồ bối cảnh là nhất định phải có hiệu lực với toàn bộ thẻ bài. Chẳng hạn như trạng thái giảm tốc, toàn bộ thẻ bài trong bản đồ đều sẽ bị ảnh hưởng giảm tốc, không thể làm cho đối thủ giảm tốc còn mình thì tăng tốc được. Bối cảnh phải tuyệt đối công bằng.”
Tạ Minh Triết xoa cằm suy nghĩ: “Nói cách khác, thoạt nhìn thì bản đồ sẽ công bằng cho tất cả mọi người, nhưng trên thực tế, vì set thẻ của từng câu lạc bộ đều có phong cách cố định, nếu đặt vào bối cảnh khác biệt sẽ sinh ra một chút lợi thế. Có điều, bối cảnh chỉ là một loại lợi thế mang tính tương đối, cũng không thể nói rằng bản đồ sân nhà sẽ đem đến chiến thắng tuyệt đối được.”
Đường Mục Châu khen: “Không sai. Sân nhà không dễ đánh, nhưng cũng không phải là không thể đánh. Ở những mùa giải trước, bọn tôi cũng đã từng giành chiến thắng ở sân nhà của vài câu lạc bộ, quan trọng là phải dựa vào ý thức và sự phối hợp của từng tuyển thủ.”
Tạ Minh Triết phấn khích gật đầu: “Tui hiểu rồi, cảm ơn sư huynh đã nhắc nhở. Khi về tui sẽ nghiên cứu cách chế tạo bản đồ bối cảnh. Câu lạc bộ Niết Bàn bọn tui chắc chắn không thể dùng mãi bản đồ của người khác, cũng phải làm một vài bản đồ sân nhà mới được!”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của cậu, Đường Mục Châu nở nụ cười nói tiếp: “Tôi rất mong đợi, nói không chừng sau này, sân nhà của Niết Bàn sẽ trở thành ác mộng mà rất nhiều tuyển thủ không muốn đến đánh.”
Hai người nhìn nhau cười lớn.
Tạ Minh Triết lập tức cảm thấy, nếu để hai sư huynh đệ cậu liên thủ hố người khác thì tất cả đại thần đều sẽ gặp nạn mất.
May mà hai người không chung một câu lạc bộ, không thì giá trị cừu hận này cũng quá đáng sợ rồi.