Kỹ năng kèm theo của thẻ Đại Ngọc là “có khả năng phát động hiệu quả chết tức thì đối với các loại thẻ hoa”, Tạ Minh Triết đoán kỹ năng này do hệ thống căn cứ vào tưởng tượng của mình mà tạo ra, vì lúc cậu vẽ thẻ Đại Ngọc thì trong đầu vẫn luôn nghĩ tới bài từ “Đại Ngọc chôn hoa”. Thẻ Đại Ngọc này khi đối mặt với các loại thẻ hoa sẽ rất mạnh, đáng tiếc là phòng thủ quá thấp, tỉ lệ xuất hiện kỹ năng cũng chỉ có %, số liệu rất khó coi.
Rốt cuộc mình nên xử lý tấm thẻ này thế nào đây? Đem đi bán kiếm chút tiền tiêu vặt sao? Hiện tại cậu rất thiếu tiền, lấy ra bán kiếm được đồng nào hay đồng ấy. Nghĩ vậy, Tạ Minh Triết liền tập trung tinh thần, bắt đầu vẽ tiếp thẻ Lâm Đại Ngọc.
Bởi vì cậu là tác giả nên khi chế tạo thẻ này không bị nói là sao chép, người khác muốn phục chế cũng không được.
Tạ Minh Triết làm tổng cộng tấm thẻ Đại Ngọc, dùng hết toàn bộ giấy tinh vân đã mua.
Lý do cậu chỉ làm cùng một loại thẻ là vì bản thân hiện tại chỉ mới học chế thẻ, cậu muốn tích lũy kinh nghiệm làm thẻ, học tập kỹ xảo chế tạo thẻ trong thế giới thẻ sao này. Cậu phát hiện càng tập trung tinh thần thì hình ảnh thẻ bài làm ra càng rõ ràng, số liệu cũng càng tốt hơn. Tấm Đại Ngọc cuối cùng có số liệu khác với tấm đầu tiên. Mặc dù điểm phòng ngự cũng không cao, nhưng so với con số thì chí ít là có tăng lên, không bị dậm chân tại chỗ.
Tạ Minh Triết lạc quan thu lại tấm thẻ, đem cả tấm đi ra chợ đen.
Sau khi tới chợ đen, trước hết Tạ Minh Triết đi lòng vòng một hồi —— người mới không biết giá cả rất dễ bị lừa, trước khi mua bán thứ gì cũng nên điều tra thị trường đã, đây là thói quen hình thành qua nhiều năm chơi game của cậu. Chợ đen chính là nơi tốt nhất để điều tra, loại thẻ bài nào cũng có cả.
Dạo xong một vòng, cậu cũng đã hiểu được đại khái.
Thẻ gốc cấp thấp sao, số liệu tốt, kỹ năng lợi hại sẽ trực tiếp cầm tới hội đấu giá, hoặc là nuôi tới max cấp max sao đem đi bán giá cao. Với thẻ sao bán ở chợ đen, số liệu phổ thông có thể bán ra vàng (bằng khoảng tinh tệ tiền thật); số liệu tương đối kém, nhưng nếu đẹp mắt có thể bán khoảng – vàng; còn những thẻ tạp nham khác thì bán khoảng vàng.
Thẻ cấp thấp muốn nuôi lên thẻ cấp cao cần có một lượng lớn vật liệu thăng cấp, cho nên thẻ cấp thấp bình thường đều rất rẻ, nhất là những thẻ cấp thấp có số liệu không tốt, đơn giản chính là bán rẻ như hạt dẻ. Thẻ gốc có số liệu không tốt còn có thể đem bán, mấu chốt là được cộp thêm cái mác “bản gốc” vào, những thẻ này không có tác dụng gì, tất cả mọi người đều xem như là “đồ sưu tầm” để đem bán.
Tạ Minh Triết điều tra giá cả thật kỹ, rồi bước vào một gian hàng khá lớn trong chợ đen. Bên cạnh quầy hàng có viết “thu mua thẻ bài gốc”, cậu đi tới lễ phép hỏi: “Chủ quán, chỗ tui có vài tấm thẻ gốc, anh có muốn xem thẻ không?”
Chủ quán nhận lấy thẻ bài, nhìn thoáng qua: “Thẻ nhìn khá đẹp mắt, nhưng số liệu có phải thấp quá không?”
Tạ Minh Triết đã chuẩn bị tâm lý việc số liệu của thẻ bị chê bai từ sớm, mỉm cười đáp: “Tui chỉ mới bắt đầu chế thẻ, số liệu có hơi thấp thật, anh nhìn xem thẻ này có thể bán được bao nhiêu?”
Chủ quán sờ cằm nhìn trái nhìn phải tấm thẻ, luôn cảm thấy thẻ này có gì đó là lạ.
Hình vẽ trên thẻ rất xinh đẹp, là một cô gái đáng yêu với gương mặt đong đầy nước mắt, còn được trang trí thêm một dòng sông và rất nhiều hoa, tựa như một bức tranh. Y chưa từng gặp qua một tấm thẻ nào xinh đẹp như vậy. Nhưng đống số liệu rác rưởi này thật không xứng với hình ảnh trên tấm thẻ, mang một cảm giác không hài hòa vô cùng nghiêm trọng.
Chủ quán nghi ngờ hỏi: “Tấm thẻ này do chính cậu làm? Còn nữa không?”
Tạ Minh Triết lấy ra tấm thẻ khác: “Chỉ có nhiêu đây, chủ quán định thu sao?”
Chủ quán suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Mấy tấm thẻ này của cậu đúng là rất đẹp, nhưng số liệu thì rất kém cỏi, nhìn ngon thật nhưng chẳng dùng được, hơn nữa lại là thẻ nhân vật chứ không phải thẻ động vật đáng yêu, thị trường người mua không được lớn, chỉ có thể bán cho vài người chơi thích sưu tầm thẻ bài nhân vật. Thế này đi, vàng, mua hết lá được không?”
“Thẻ bài đẹp thế này, vàng có quá rẻ không?”
“Thật sự không thấp đâu, cậu có thể đi xung quanh xem xét, thẻ bài có số liệu tương đối tốt mới bán được vàng, chỉ có mỗi hình tượng đẹp mắt thì vàng là giá bình quân rồi. Tui thấy thẻ này rất đẹp, mới đưa ra cái giá vàng đó, thu thẻ của cậu xong còn không biết có bán ra được không đây!”
Lời nói của người này cũng không khác nhiều lắm so với những gì Tạ Minh Triết vừa điều tra được trước đó. Dù sao thì phòng ngự của thẻ này cũng quá thấp, cậu còn nghĩ giá thẻ chỉ khoảng vàng thôi, tính ra vàng là đã cao rồi, Tạ Minh Triết cũng không rối rắm nữa, dứt khoát trả lời: “Được, vậy vàng tấm, tấm là vàng, toàn bộ bán cho anh!”
“Tốt lắm!” Hai người sung sướng, kẻ thì giao tiền, người thì đưa hàng.
Tạ Minh Triết cầm được vàng, rồi đi tới quầy hàng hồi chiều cậu mua giấy tinh vân.
Ông chủ vừa trông thấy cậu liền chào hỏi: “Chú Béo, cậu lại tới nữa à? Đừng nói cậu lại mua giấy tinh vân nha?”
Tạ Minh Triết cười tủm tỉm đáp: “Khách quen, vẫn vàng tờ được không?”
Ông chủ như muốn hộc máu, thấp giọng: “Cậu tuyệt đối không được rêu rao cái giá này đó, thiệt chết tui rồi.”
Tạ Minh Triết tỏ vẻ “hiểu mà”: “Ừ ừ, hôm sau tui lại tới chỗ ông mua.”
Ông chủ: “…”
Làm ơn tha cho tui đi! Người mới cái gì chứ, trong túi không có tiền, quay qua quay lại thành có tiền rồi? Mới chưa tới mấy tiếng đã quay lại mua giấy tinh vân, thế này bộ giống kẻ không có tiền sao? Ông chủ đột nhiên cảm thấy, tên này nếu là đi kinh doanh thì chắc chắn là một gian thương.
Tạ Minh Triết mua được giấy tinh vân xong, trong lòng rất vui vẻ.
Bỏ vàng mua giấy, làm tấm thẻ Đại Ngọc bán được , trừ đi tiền vốn có thể kiếm được , đổi thành tiền thật cũng chính là tinh tệ, đủ một bữa cơm.
Sau khi thuần thục thì làm thẻ Đại Ngọc chỉ tốn có nửa tiếng, trong nửa tiếng kiếm được hơn tinh tệ cũng không tồi. Kiên trì lâu dài, góp gió thành bão, sinh hoạt nhất định sẽ từ từ tốt lên.
Tạ Minh Triết hạ quyết tâm, mang theo tâm tình cực tốt trở về không gian cá nhân tiếp tục làm thẻ Đại Ngọc.
Gần như cùng lúc cậu rời khỏi chợ đen, quầy hàng của ông chủ Trương liền tiếp đãi một vị khách.
Người này có ID là “Hồng Chúc”, cao khoảng mét , toàn thân mặc một chiếc váy đỏ bó sát người, dưới chân là một đôi giày cao gót đen nhánh, mái tóc đuôi ngựa được cột cao, giọng nói trong trẻo lưu loát: “Ông chủ Trương, mấy hôm nay có thẻ bài gốc mới không?”
Chủ quán cung kính nói: “Chị Hồng Chúc, chị muốn mua thẻ gì cứ chọn tùy ý đi.”
Hồng Chúc nói: “Đang chuẩn bị cho mùa giải mới nên công hội bọn tôi chỉ cần thẻ có thuộc tính chiến đấu cao.”
Chủ quán lấy ra một chồng thẻ sao có lực công kích cơ bản cao đưa cho cô gái: “Những tấm thẻ này một tấm là , khách quen, giá cũ.”
Hồng Chúc cúi đầu chậm rãi chọn, chỉ lấy ra tấm thẻ không tệ lắm, cô nàng dĩ nhiên có chút tiếc nuối, đưa trả lại chồng thẻ: “Còn thẻ nào nữa không?”
Chủ quán nói: “Chỗ này đều là thẻ có thuộc tích tốt nhất, hay là chị đi xem một vòng thử?”
Hồng Chúc đưa mắt liếc nhìn ra bốn phía trong quầy hàng, đột nhiên, một chồng thẻ khiến cô đặc biệt chú ý, ngồi xổm xuống nhìn kỹ một chút, thẻ bài có tên [Lâm Đại Ngọc], vẽ một cô gái vô cùng xinh đẹp, gương mặt thì tràn đầy nước mắt, tròng mắt rưng rưng đọng nước, trong tay là những cánh hoa, cô gái đang thả cánh hoa vào dòng nước bên cạnh. Cánh hoa rơi xuống được nước cuốn trôi, một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp, khiến cô chỉ nhìn thôi cũng không nhịn được lo lắng.
“Này? Thẻ này có hình ảnh thật đẹp.” Hồng Chúc cầm lấy thẻ bài, nhìn qua số liệu phía trên một chút ——
Máu , công , thủ , hiển nhiên là thành phẩm thất bại có thuộc tính rác.
Kỹ năng là “Đại Ngọc chôn hoa”, đây là cái tên quái đản gì vậy?
Tiếp tục nhìn miêu tả kỹ năng —— gây trọng thương đối với các loại thẻ hoa, có % xác suất phát động hiệu quả chết tức thì.
Chết tức thì? Ý là chết ngay lập tức sao? Cô chưa từng nghe qua loại kỹ năng chỉ định cưỡng chế này…
Hồng Chúc lại mặc niệm trong lòng một lần.
Gây trọng thương cho thẻ hoa, có % xác suất phát động hiệu quả chết tức thì.
Thẻ sao đã có % xác suất, nếu như thăng cấp, tiến hóa lên sao, xác suất sẽ…
“!!!!!” Trong nháy mắt đó, Hồng Chúc dường như muốn nổi cả da gà, cô chỉ cảm thấy tê cả người, đầu óc thì “bốp” một tiếng, giống như vừa bị một cây chùy cực nặng đập một cái vô đầu.
Chủ quán thấy gương mặt cô bỗng nhiên trắng bệt, còn tưởng là cô không khỏe, nhịn không được quan tâm: “Chị Hồng Chúc? Chị sao vậy?”
Hồng Chúc thở sâu, ổn định nhịp tim đang giống lên kịch liệt. Cô chậm rãi đứng lên, điều chỉnh lại gương mặt thật tốt, làm bộ lơ đãng hỏi: “Thẻ này là mới sao?”
Chủ quán đáp: “Ừm, mới thu tấm.”
Nghe thấy có tấm, đầu ngón tay của Hồng Chúc hơi run lên, giọng nói lại duy trì sự bình tĩnh: “Thẻ này ai chế? Hình ảnh đẹp thế này?”
Chủ quán nói: “Không biết, chắc là người mới, trông rất lạ, tui cũng không nhớ rõ ID. Thẻ này có số liệu quá tệ, thủ chỉ được , tui chưa từng thấy qua thẻ nào có phòng ngự thấp thế này.”
“Chú nói mới thu tấm, đã bán chưa?”
“Chưa bán đâu, mới vừa thu thôi!”
“Tôi mua hết.”
“Hả?” Chủ quán sửng sốt, “mua hết?”
“Thẻ này rất đẹp, quay về sẽ đưa cho công hội, mấy cô nàng trong hội muốn sưu tầm.” Hồng Chúc mỉm cười nói, “chủ quán, chú ra giá đi, tôi mua hết.”
Cô gái này nhìn thì có vóc dáng thấp bé, nhưng trên thực tế lại là một nhân vật tàn nhẫn —— hội trưởng công hội Phong Hoa, được xưng là “chị Hồng Chúc”, cô đồng thời là người phụ trách chuyện thu thập thẻ bài và vật liệu trong game cho câu lạc bộ Phong Hoa, thấu hiểu nghiên cứu thẻ bài hơn rất nhiều người.
Cô còn có một sở thích rất đặc biệt, chính là rảnh rỗi thì sẽ dạo chợ đen, chuyên mua thẻ bài gốc. Mặc dù vẻ mặt cô vẫn điềm nhiên như không có việc gì, nói là thích hình vẽ của tấm thẻ này, nhưng chủ quán vẫn để ý, luôn cảm thấy thẻ bài mà Hồng Chúc có thể xem trọng khẳng định là không đơn giản. Thế là y trộm tăng gấp đôi giá: “ vàng một tấm?”
Hồng Chúc vừa tùy ý vuốt thẻ bài, vừa khẽ cười: “Chú thật biết nói đùa, thẻ bài nhân vật sao, lại còn là thẻ bài có thuộc tính rác rưởi, nhìn thì ngon mà lại không xài được, giá thị trường cũng chỉ khoảng vàng. Tôi mua nhiều thẻ sao ở chỗ chú em như vậy, mà còn dám lừa tôi? Được rồi, không mua nữa, chú cứ từ từ mà bán.”
Cô bỏ thẻ bài xuống, xoay người như muốn rời đi, chủ quán lập tức cười híp mắt gọi lại: “Này này, chỉ đùa một chút mà, tui bán vàng, nói thật, tui thu vào đó, tốt xấu gì cũng cho tui lời một chút chứ.”
Hồng Chúc biết lời nói của tên gian thương này chắc chắn không phải lời thật, nhưng cái giá ba mươi mấy vàng đối với cô mà nói là chẳng bỏ dính răng. Cô khẽ thở ra, lúc xoay người thì quay về bộ dáng không sao cả, mỉm cười với chủ quán tỏ vẻ kết toán sòng phẳng, thuận miệng nói: “Đúng rồi, gần đây mấy cô nàng trong hội bọn tôi đang thu thập thẻ bài nhân vật, nhất là loại thẻ có hình vẽ tinh xảo thế này, sau này nếu chú em tiếp tục bán loại thẻ này thì làm phiền chú thu hết rồi chuyển tới chỗ tôi, tôi cầm đi tặng mấy chị em.”
“Được được được, không thành vấn đề!” Chủ quán vừa đếm tiền vừa cười híp mắt.
Hồng Chúc xoay người rời đi.
Cô lại đảo một vòng chợ đen, cẩn thận tìm tới mấy quầy hàng lớn chuyên thu mua thẻ bài, khi không tìm được thẻ bài tương tự, thì ngón tay đang siết thật chặt mới nhẹ nhàng buông ra. Hồng Chúc thở sâu, nhanh chóng lấy mũ giáp xuống, xoay người đi tới văn phòng sát vách.
Phòng bên cạnh, Tiết Lâm Hương đang tìm hiểu tư liệu thi đấu, đột nhiên thấy Hồng Chúc vội vã tiến vào với sắc mặt tái nhợt.
Tiết Lâm Hương hoài nghi hỏi: “Sao lại vội như vậy?”
Hồng Chúc thở sâu ổn định sự kích động, nói cực nhanh: “Chị Tiết, em vừa đi dạo chợ đen thì phát hiện một thẻ bài đặc biệt kỳ quái. Kỹ năng là gây trọng thương cho các loại thẻ hoa, có xác suất phát động kỹ năng chỉ định chết tức thì!”
Tiết Lâm Hương bỗng giật mình, trực tiếp đứng dậy: “Hiệu quả chết tức thì? Còn đặc biệt nhằm vào các loại thẻ hoa?”
Hồng Chúc gật gật đầu.
Sắc mặt Tiết Lâm Hương vô cùng khó coi: “Em mau lấy số liệu thẻ bài ra cho chị xem!”
Hồng Chúc lấy máy tính bảng trên bàn lên, vào tài khoản của mình lấy ra thẻ bài, chỉ vào bài nói: “Thuộc tính cơ bản rất tệ, phòng ngự thấp tới buồn cười, chỉ có điểm thủ, dù có thăng lên thẻ sao cũng không vượt qua được điểm. Nhưng mà kỹ năng của nó…”
Tiết Lâm Hương nhìn hình ảnh cô gái điềm đạm tràn đầy nước mắt đang thả từng cánh hoa vào dòng nước, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác rất quái dị.
Kỹ năng này khiến cô phải rùng mình.
—— Đại Ngọc chôn hoa: Gây trọng thương cho các loại thẻ hoa, có % xác suất phát động hiệu quả chết tức thì.
Xác suất %, đây là thẻ cấp . Dựa theo quy tắc, xác suất của các kỹ năng chỉ định sẽ tăng điểm khi thăng cấp, vậy thì tấm thẻ này khi lên tới cấp , xác suất có thể trực tiếp tăng lên %. Sau đó dùng một vài vật liệu cao cấp tiến hành cường hóa, thì kỹ năng chỉ định của thẻ đen Lâm Đại Ngọc sao tuyệt đối có thể tăng xác suất lên tới %!
—— Đại Ngọc chôn hoa, % phát động hiệu quả chết tức thì đối với các loại thẻ hoa, hậu quả khó mà lường được!
Tiết Lâm Hương đi tới đi lui trong phòng, dùng sức thở sâu, lúc này mới tỉnh táo lại: “Số liệu cơ bản của lá bài này không cần nhìn, chỉ có điểm thủ cũng không quan trọng, vì đơn giản là nó không cần phòng ngự! Nó chỉ là một tấm thẻ chức năng, tác dụng lớn nhất chính là cấp tốc tiêu diệt thẻ hoa vương bài của đối thủ!”
Cô ngừng lại, lông mày nhíu chặt: “Trong set bài của tiểu Đường có rất nhiều loại thẻ hoa, chẳng hạn lá [Dạ lai hương] hôm trước cậu ta đã bán đi, ngàn máu, ngàn thủ, rất khó đánh chết, thế nhưng, nếu dùng kỹ năng Đại Ngọc chôn hoa có thể phát động hiệu quả “cưỡng chế chết tức thì”, lập tức tiêu diệt bài hoa của tiểu Đường. Chỉ cần nó xuất hiện trên sàn thi đấu, đối đầu với Đường Mục Châu… em biết hậu quả thế nào không?”
Hồng Chúc khẽ gật, giọng nói có hơi run: “Chỉ một chiêu giết chết thẻ hoa mạnh nhất, triệt để quấy rối tiết tấu của Đường thần.”
Tiết Lâm Hương chỉ thấy lưng mình lạnh cóng: “Lá bài này có thể nói là khắc tinh của set thẻ hoa hệ mộc!”
Sắc mặt Hồng Chúc tái nhợt, không nói nên lời.
Trực giác của cô quả nhiên không hề sai, may mắn là cô đã mua hết toàn bộ thẻ bài này, không để nó chạy ra thị trường. Nếu không, một khi đám thu thập bài của các câu lạc bộ khác phát hiện, đem tấm thẻ này nuôi lên thẻ đen, Đường Mục Châu chắc chắn sẽ nhận lấy uy hiếp cực lớn!
Tiết Lâm Hương hít sâu, nhìn tấm thẻ bài có kiểu dáng xinh đẹp thê lương này, ánh mắt bén như kiếm sắc: “Đặc biệt nhắm vào các chủng loại thẻ hoa, là ai chế tạo?”
Hồng Chúc khẩn trương đáp: “Chủ quán bảo là không nhớ ID của người nọ, em sẽ phái người điều tra!”
Tiết Lâm Hương siết chặt hai tay: “Nhất định phải mau chóng tìm ra người này!”
Cùng lúc đó, Tạ Minh Triết không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn đang ở không gian cá nhân chuyên tâm vẽ Lâm Đại Ngọc.
Một tấm Lâm muội muội… hai tấm Lâm muội muội…
Tốc độ vẽ của cậu càng lúc càng nhanh, hình ảnh cũng càng ngày càng tinh xảo.
Sau khi chế xong mười tấm thẻ Lâm Đại Ngọc, Tạ Minh Triết tạm thời kết thúc công việc, cười híp mắt sờ cằm ngẫm nghĩ: Bây giờ mình nên đi bán ở đâu mới được đây?