“Giờ chị dựa vào đâu mà ra điều kiện với tôi?”
Tôi nhìn Đường Tiếu Tiếu ở đối diện lạnh lùng nói.
Thương lượng rơi vào bế tắc, đám người xung quanh còn chĩa súng vào đầu tôi.
Đường Tiếu Tiếu đột nhiên mở miệng: “Triệu Phong, có người cướp đồ của anh một cách trắng trợn như vậy, anh không lo lắng sao?”
Cửa mở ra, bước vào là Triệu Phong, còn có Lâm Hải đi theo phía sau, cô ta rõ ràng không hề bị thương.
Từ lúc Lâm Hải bước vào, sắc mặt Ân Cầm liền thay đổi, cô ta cứ nhìn chằm chằm Lâm Hải, không biết là vì sợ hay bất an.
Đây là lần đầu tiên Đường Tiếu Tiếu trực tiếp gọi tên của Triệu Phong trước mặt tôi, trước kia cô ấy luôn gọi là “anh ta”.
Triệu Phong vẫy tay, mấy người xung quanh liền hạ súng xuống.
Còn Triệu Phong thì ngồi trên sô pha đối diện tôi, mỉm cười với tôi.
“Có thể đi đến bước này, cũng khá lắm, bên tay trái cậu chính là tiểu thư Lý Tuyền đúng không, vị bên tay phải này, tôi nghĩ có lẽ Lâm Hải con gái tôi có quen biết.
”
Vừa dứt lời, ba chúng tôi đều ngơ ngác.
Lâm Hải là con gái của Triệu Phong? Vậy, có nghĩa là, Triệu Phong thực tế chính là sếp tổng Lâm? Những người có mặt ở đó đều không nói lên lời, Triệu Phong đi tới ôm lấy Đường Tiếu Tiếu.
“Sao, vở kịch mà hai đứa con gái của tôi diễn, hay chứ?”
Chẳng trách Triệu Phong này dám trực tiếp dính dáng tới ma túy, vì vốn dĩ ông ta chính là một trong những ông trùm của tập đoàn buôn bán ma túy.
“Loại người như ông, sao có thể lên được vị trí trợ thủ đắc lực trong quân đội, muốn lừa tôi cũng phải tìm một lý do đáng tin một chút chứ?”
Tôi lạnh lùng cười, mặt bình tĩnh, nhưng lòng bắt đầu hoảng rồi.
Nếu Triệu Phong chính là sếp tổng Lâm, ông ta lại dám trực tiếp để lộ thân phận với bọn tôi như vậy, đủ để chứng minh ông ta chắc chắn rằng có thể bịt miệng tôi.
“Ngô Địch, con bài hiện giờ trên tay cậu chỉ có Tiểu Lượng và Đường Ca đúng không?”
Triệu Phong căn bản không hề để ý câu hỏi của tôi, trực tiếp lật bài với tôi, cũng tốt, dù sao cũng vẫn là một đao thôi, trực tiếp nói ra càng tốt.
“Còn chưa đủ sao, hai người này bị lộ, thân phận của ông cũng không giấu được, còn có tập đoàn sau lưng ông.
”
Triệu Phong đột nhiên vui vẻ: “Cậu nghĩ tôi có leo thể lên vị trí trợ thủ đắc lực trong quân đội với cái thân phận này là vì sao?”
“Cậu có thể hoàn toàn xóa bỏ hồ sơ thân phận trước kia của tôi sao? Tôi có thể hoàn toàn biến thành một người khác sao?”
Triệu Phong nói một câu, lòng tôi liền trầm lặng.
Đúng vậy, tôi cũng đoán được, Triệu Phong không thể một mình mà leo lên được vị trí cao như vậy.
Sau lưng ông ta, có vô số cánh tay giúp ông ta leo lên, vì lợi ích mà ông ta có thể đem lại đủ thỏa mãn họ.
Dân số thành phố này nhiều như vậy, nơi cần xây dựng lớn như vậy, phải cần một nguồn vốn khổng lồ mới chống đỡ được.
Nếu tổng thu nhập kinh tế hàng năm đều dùng vào việc xây dựng thành phố và thuế, vậy những người trên vị trí kia còn được cái gì nữa? “Ngô Địch, tôi nói cho cậu biết, người mà cô bạn gái nhỏ này của cậu cần đối phó không phải tôi, cũng không phải tập đoàn buôn bán chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì đó, mà là rất nhiều người, cậu không giúp nổi cô ta, bố cô ta chết, là vì lúc đó cần một người chịu tội thay.
”
Liên tục tìm kiếm, vậy mà lại đợi được một chân tướng như vậy, tôi vội vàng quay đầu nhìn Lý Tuyền, mặt chị ấy đã trắng bệch rồi.
Ý của Triệu Phong rất rõ ràng, số hàng không cánh mà bay năm đó vốn không phải bố chị ấy một mình nuốt trọn, mà là ai đó đã cố tình đổ lên người bố chị ấy sau khi nuốt trọn nó, vốn dĩ cũng chỉ là một con buôn ma túy, chết cũng chết rồi, không một ai quan tâm.
“Ngô Địch, tôi nói cho cậu, tôi khen ngợi lòng can đảm và suy nghĩ của cậu, nếu cậu làm rõ quan hệ với cô gái này, tới chỗ tôi làm việc, số tiền cậu kiếm được một lần không chỉ có mấy trăm nghìn, mấy triệu đó.
”
Lòng thầm nghĩ một lát: “Làm thế nào?”
Tôi bình tĩnh nói.
“Ha, để bày tỏ lòng thành của cậu, cậu nổ súng bắn chết cô gái này, sau này cậu chính là người của tôi rồi, hai đứa con gái của tôi, không đứa nào kém cạnh người bạn gái của cậu.
”
Triệu Phong vừa nói vừa ném cho tôi một khẩu súng.
“Tự tin vậy sao, không sợ tôi nổ súng bắn chết ông luôn à?”
Tôi ngắm nghía khẩu súng, đột nhiên chĩa vào đầu Triệu Phong.
Ông ta khẽ cười: “Cậu là một người biết thế nào là mất cả chì lẫn chài, theo biểu hiện mấy ngày nay của cậu hình như không giống lắm.
”
Triệu Phong, hay nói cách khác là sếp tổng Lâm, chắc chắn rằng, giờ khắc này mà tôi nổ súng với ông ta, giây tiếp theo tôi sẽ bị đánh thành cái sàng.
Xoay cổ tay, quay súng sang hướng khác, nhắm vào Lý Tuyền.
Chị ấy mở to mắt, ánh sang trong mắt đều đang lay động.
“Cậu, muốn gϊếŧ tôi?”
Tôi thấy giọng chị ấy hơi khàn, giống như vọng tới từ một chiếc điện thoại rất xa vậy.
Tôi không trả lời chị ấy, ngược lại quay đầu nhìn sếp tổng Lâm: “Anh em của tôi đâu, nếu đã đều là người của ông, chí ít cũng phải để tôi xác nhận người anh em của tôi còn an toàn hay không.
”
Sếp tổng Lâm cười, trực tiếp vẫy tay với người đàn ông bên cạnh.
Uy Tử được đưa vào từ bên ngoài, cậu ấy bị trói như một cái bánh tét, miệng còn bị nhét một miếng vải rách.
Thở phào nhẹ nhõm, mẹ nó vẫn còn sống.
Nên kết thúc rồi: “Rất tốt, thả người anh em của tôi ra, dù sao chúng tôi đều ở đây, chạy không thoát.
”
Sếp tổng Lâm gật đầu, trực tiếp sai người cởi trói cho Uy Tử.
Uy Tử là người thiếu kiên nhẫn, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, đã bắt đầu hơi phát điên.
Đặc biệt là nhìn thấy tôi vẫn chĩa súng vào đầu Lý Tuyền.
“Ngô Địch, đừng nói thật sự anh định…” Vẻ mặt Uy Tử rất nghiêm túc, ánh mắt cậu ấy đã bắt đầu loạn, trông có vẻ như định cướp súng.
Phải hoàn thành mọi chuyện trước khi cậu ấy ra tay.
“Uy Tử, nhớ những gì trước kia tôi từng nói với cậu không, người phiêu bạt trong giang hồ, chung quy sẽ phải chịu một đao, hôm nay, chính là lúc nhận một đao đó.
”
Tôi vừa nói vừa nổ một phát súng với Lý Tuyền.
Với thân thủ của chị ấy, có thể tránh, nhưng chị ấy không tránh, cứ cứng rắn chịu một phát súng của tôi như vậy.
Ngã xuống, máu chảy như trút nước.
Sau đó tôi gọi điện thoại cho An Dã: “Đưa người tới nhà Triệu Phong đi.
”
“Hahaha, quả nhiên thẳng thắn, cô gái này, để lại cho con gái tôi, rồi đưa người anh em của cậu đi đi, hôm khác chúng ta lại bàn xem tiến hành kế hoạch tiếp theo thế nào.
”
“Ừm, tôi đem xác của Lý Tuyền đi được không? Người phụ nữ anh em tôi thích, cứ để lại đây như vậy, người anh em của tôi không tình nguyện đi.
”
Vừa nói tôi vừa chỉ Uy Tử đang vùi trong người Lý Tuyền gào khóc.
Sếp tổng Lâm vốn không bằng lòng, nhưng nhìn tôi rồi lại giơ súng lên, miễn cưỡng gật đầu.
Một Lý Tuyền thôi mà, cứ coi như vẫn chưa chết, cũng chẳng thể trở thành mối đe dọa của ông ta.
Vỗ vỗ Uy Tử, cậu ấy quay đầu lườm tôi một cái, trực tiếp bế Lý Tuyền rời đi.
“Ân Cầm, đi.
”
Tôi quay đầu gọi Ân Cầm một tiếng, nhưng lại thấy Ân Cầm cứ ngồi trên sô pha nhìn Lâm Hải suốt không hề quay đầu.
“Cậu đi đi, tôi nghĩ tôi không đi được rồi.
”
Lúc này cũng không còn sức mà quan tâm cô ta nữa, chuyện giữa cô ta và Lâm Hải tôi cũng không rõ.
Vẫy tay, rồi đi ra ngoài, Uy Tử ở phía trước.
Tôi kéo vai cậu ấy lại: “Chờ đã, An Dã sắp tới rồi.
”
Uy Tử gật đầu, hoàn toàn không giống bộ dạng oán hận, nóng nảy lúc ở nhà Triệu Phong.
Đều là diễn cả, trước kia tôi và Uy Tử trong lúc không có việc gì làm, nói tới chuyện chịu một đao, liền nghĩ rằng nếu thật sự gặp phải chuyện bị bắn chết, làm thế nào tránh được một kiếp.