Nhanh chóng đến văn phòng, trời đã rất khuya, trên đường chẳng có mấy người, xe lại càng ít, cả đường thông thuận.
Cửa cuốn của văn phòng đã mở rộng, Lý Tuyền nhanh chóng cảnh giác.
“Chắc không phải người cậu bắt đã chạy rồi chứ?”
Chị ấy siết nắm đấm, dáng vẻ chuẩn bị xông vào đánh người bất cứ lúc nào.
Tôi vội vàng ngăn lại: “Đừng đừng đừng, đó là Ân Cầm.
”
Nói rồi kéo chị ấy vào phòng.
Ân Cầm đang ngồi trên sô pha hút thuốc.
Cùng một vị trí, cùng là phụ nữ hút thuốc, đột nhiên khiến tôi nhớ đến cảnh tượng hôm đó tôi đè cô ta trên sô pha một trên một dưới.
“Chao ôi, làm lành với bạn gái nhanh thế?”
Ân Cầm thấy tôi kéo Lý Tuyền vào, đầu tiên sững lại, sau đó bật cười.
Tôi cũng không biết giải thích thế nào, nhưng thấy Lý Tuyền cứ nhìn tôi trân trân.
“Cậu đã hợp tác với cô ta à?”
Lý Tuyền phản ứng thực sự rất nhanh.
Ân Cầm đêm khuya xuất hiện ở đây, hiển nhiên đã không phải người của phía Lâm Hải.
Nhưng Lý Tuyền lại có vẻ rất tức giận.
“Sao cậu biết liệu có phải cô ta giả vờ gây lộn với Lâm Hải sau đó đến chỗ cậu làm nằm vùng hay không?”
Không chút nào tránh né, Lý Tuyền gầm lên một câu như vậy.
Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ thất thố của chị ấy, tôi cũng không biết nên mở miệng giải thích thế nào.
Lúc này một câu nói của Ân Cầm lại càng khiến chuyện rơi vào bế tắc.
“Bởi vì tôi đã ngủ với cậu ấy.
”
Cả văn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có người đàn ông bị trói ở góc đột nhiên cười một tiếng.
Tôi xoay đầu lại, Tăng Dũng kia đang nhìn tôi với vẻ vui mừng khi người khác gặp họa.
Chết tiệt, lần này toi rồi.
Không ngờ giữa Lý Tuyền và Ân Cầm lại có thù oán sâu sắc như vậy, sớm biết vậy đã không bảo Ân Cầm đến đây.
Nhưng tôi cũng biết chuyện này không giấu được bao lâu.
Đang chuẩn bị mở miệng nói rõ với Lý Tuyền, cho dù mặt dày nịnh nọt lấy lòng mấy câu cũng được, thì chị ấy đột nhiên xoay người bước ra ngoài, không chút do dự.
Còn Ân Cầm thì lười nhác dựa vào ghế sô pha, cười như không cười nhìn tôi.
Khốn kiếp, chuyện gì thế này? Mẹ nó, một người phụ nữ vì hợp tác mới miễn cưỡng ngủ với tôi một lần, một người phụ nữ từ đầu đến cuối không cho tôi động vào.
Giận cái gì mà giận chứ? Chẳng còn cách nào khác, không thể để Lý Tuyền cứ thế đi được.
Cuối cùng cũng kéo được chị ấy ở cửa, chị ấy muốn vùng ra, nhưng tôi sống chết kéo lấy.
Ngay lúc chị ấy đá một cái thì bị kẹp giữa háng tôi.
“Ngô Địch, cậu đúng là khiến tôi ghê tởm.
”
Giọng Lý Tuyền trước giờ chưa từng lạnh lẽo như vậy.
Nhưng tôi lại cười: “Sao vậy? Đêm nay nói mấy lời thật lòng là chị cảm thấy hai chúng ta đã có mối quan hệ đặc biệt nào sao? Chị là cảnh sát, tôi là cướp, hai chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác.
Chẳng phải chị từng nói vậy sao?”
Lúc trước ở Hải Nam, Lý Tuyền từng nghiêm túc chắc chắn nói như vậy, bảo tôi và Uy Tử đừng tin chị ấy, bởi vì chị ấy chỉ coi chúng tôi là đối tác hợp tác.
Hiện giờ còn tức giận cái gì chứ? Lý Tuyền không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tôi, nhìn đầy thù hận, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
“Ngô Địch!”
Chị ấy hét lên một tiếng, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng ngậm miệng.
“Được, được lắm, quan hệ hợp tác.
Thế cô ta với cậu thì sao? Quan hệ xáƈ ŧɦịŧ?”
Tôi không ngờ có một ngày Lý Tuyền lạnh lùng lại có dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi như hiện giờ.
Tuy trong lòng mơ hồ cảm thấy ít nhiều là do tôi, nhưng tôi vẫn không vui nổi.
Rốt cuộc người phụ nữ này muốn thế nào? Người thờ ơ không thèm quan tâm là chị ấy, người cái gì cũng muốn quản lý cũng là chị ấy.
“Được rồi, không cần nói gì nữa, cùng cứu Uy Tử ra, sau đó là chuyện danh sách.
Cậu muốn tham gia thì tham gia, không muốn tham gia thì cút xa vào.
”
Lý Tuyền nói xong lại bước vào văn phòng.
Cả tôi và chị ấy đều rõ, muốn lật đổ Đường Tiếu Tiếu hay Lâm Hải thì không thể thiếu sự giúp đỡ của Ân Cầm.
Lần nữa vào văn phòng, vẻ mặt ai nấy đều rất gượng gạo, nhưng tốt xấu gì cũng bắt đầu bàn bạc.
Ân Cầm trước đó đã biết chuyện Lý Tuyền bị truy sát ở bệnh viện, tôi lại kể sơ lược chuyện Uy Tử bị bắt và lời mời của Đường Tiếu Tiếu.
Ân Cầm gật đầu.
“Xem ra Lâm Hải có lẽ đã cố ý lừa tôi.
”
Tôi sững người: “Nghĩa là sao?”
“Lâm Hải có lẽ không hề bị thương, cô ta chỉ là muốn tôi để lộ sơ hở nên cố ý nói mình bị thương.
”
“Có lẽ cô ta đã sớm liên thủ với Đường Tiếu Tiếu rồi, dù sao cũng là chị em mà.
”
Ân Cầm nói đến đây, đột nhiên mỉm cười, chỉ là ánh mắt nhìn điếu thuốc trên tay hơi lạc lõng.
“Hiện giờ những chuyện này vẫn chưa rõ, dù sao thứ mọi người cần là danh sách kia.
Ân Cầm, chỗ chị có bao nhiêu người có thể dùng? Ngày mai đến nhà họ Triệu có lẽ sẽ dùng đến.
”
“Khoảng người, đảm bảo là người của tôi.
Số còn lại thì không thể đảm bảo.
”
Khoảng người chắc là đủ, nếu quả thực làm liều thì chắc cũng có mấy phần thắng: “Có xương không?”
“Hả” Ân Cầm ngẩn ra, tôi phản ứng kịp, bình thường quen miệng nói với Uy Tử, nhất thời không sửa lời.
“Có súng không?”
“Mang theo rồi.
”
Ân Cầm gọi cuộc điện thoại, hai người đàn ông khiêng một cái hòm vào.
Vừa mở ra, tất cả đều là súng.
“Số hàng này của cô đủ để phán tù chung thân.
”
Giọng nói lạnh lùng của Lý Tuyền đột nhiên vang lên.
Tôi hơi ngại, biết trong lòng chị ấy vẫn không vui, nhưng không ngờ lại thẳng thẳn như vậy.
Nhưng Ân Cầm lại chẳng để ý: “Ồ, vậy sao? Thế cô cũng phải có bản lĩnh bắt tôi vào tù nữa, cô cảnh sát ạ.
”
Tôi kinh ngạc, hóa ra Ân Cầm đã biết Lý Tuyền là cảnh sát từ lâu.
“Nhưng những việc cô làm hiện giờ cũng không còn xứng làm cảnh sát nữa rồi.
Triệu Phong, người đứng thứ hai trong quân đội mà cô còn đi cướp đồ trong tay ông ta.
Cấp trên cô đã biết rồi, cô còn tư cách bắt tôi sao?”
Câu nào của Ân Cầm cũng khiến người ta tổn thương, tôi thấy Lý Tuyền lại muốn đấu khẩu, lập tức ngăn lại.
“Được rồi, được rồi, mọi người, chờ ngày mai sống sót thì chúng ta lại thảo luận những vấn đề này được không?”
Tôi nói xong, hai người phụ nữ đều trừng mắt nhìn tôi một cái.
Đúng là xui xẻo.
Ai nấy trang bị vũ khí xong xuôi, hai người phụ nữ đều không thấy bóng dáng đâu, tôi cởi trói cho Tăng Dũng: “Về báo với Lâm Hải một tiếng, ngày mai Ngô Địch tao sẽ đến gặp em gái cô ta, bảo cô ta bảo vệ cẩn thận chút.
”
Tăng Dũng bị trói quá lâu, nhất thời không đứng lên được, nhìn tôi đột nhiên nở nụ cười quỷ dị.
“Anh vẫn tưởng tôi là người của Lâm Hải sao?”
Tôi sững người, cảm giác một số chi tiết mình bỏ lỡ đã lộ ra.
Thời gian Tăng Dũng này xuất hiện ở quán lẩu thịt dê quá trùng hợp, bình thường không động đến bà chủ, lại đúng lúc tôi và Uy Tử đến thì trói bà chủ lại.
Hơn nữa, trong tay bà chủ không có danh sách đó, sao không nói thẳng với hắn luôn? “Mày là người Đường Tiếu Tiếu phái đến cố ý ly gián mối quan hệ giữa Lâm Hải và Lý Tuyền?”
Ân Cầm đã đoán sai, Lâm Hải không hề hợp tác với em gái cô ta, bởi vì bản thân Lâm Hải càng muốn có được danh sách kia hơn.
Còn Đường Tiếu Tiếu thì thủ đoạn còn lợi hại hơn Lâm Hải nhiều.
Cô ấy biết hết, nhưng chỉ âm thầm bày bố phía sau.