Mặc dù khuôn mặt Ngô Lợi tràn đầy bất đắc dĩ nhưng bây giờ tôi đang là giám đốc của cô nhóc.
Mà trước kia cô nhóc lại từng làm chuyện có lỗi với tôi nên cũng không dám thật sự phản kháng.
Có lẽ là đói rồi, cả đoạn đường tôi lái xe rất nhanh.
Lần trước vì cứu Lý Tuyền mà vượt đèn đỏ, chiếc xe thể thao mui trần của tôi bị thu rồi, tôi lười đi lấy nên mua một chiếc khác.
Một chiếc xe việt dã màu đen khiêm tốn, có lẽ suy nghĩ tôi thật sự trưởng thành hơn rồi.
Tôi thầm thở dài trong lòng, con đường ngoằn ngoèo trong hẻm sau không vào được, đỗ xe bên ngoài, tôi kéo tiểu loli xuống.
“Giám đốc… anh…” Khuôn mặt cô bé vẫn còn đỏ, vừa định nói chuyện tôi liền ngắt lời.
“Được rồi, anh nói rồi, gọi anh là anh Ngô Địch.
Đừng có gọi giám đốc giám đốc nữa, nghe cứ như đang chửi xéo ý.
”
Tôi trừng mắt nhìn Ngô Lợi một cái, cô nhóc biết điều im lặng, chỉ ngơ ngác gật đầu.
“Đến đây ăn cơm đừng nghĩ những chuyện khác.
Từ nay ở công ty anh còn cần nhờ em giúp nữa, chúng ta chính thức hợp tác rồi, cô nhóc ạ.
”
Tôi vừa nói vừa giữ vai Ngô Lợi đi vào trong quán canh thịt dê.
Nhưng đến cửa Ngô Lợi đột nhiên đứng sững lại.
“Anh Bành Uy?”
Nghe thấy cái tên cô ấy nói, tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn, thấy Bành Uy ngồi một mình ở chỗ cũ trong quán.
Đương nhiên trước mặt không thể thiếu rượu rồi.
Chắc cậu ấy đi từ chỗ Lý Tuyền trong viện ra, không biết đã ngồi đây một mình uống rượu bao lâu rồi.
“Hì hì, trùng hợp thật, vào uống cùng anh Bành Uy của em một chén.
”
Thựa ra Bành Uy chọn lựa thế nào tôi cũng không biết, nhưng nếu đã đến đây tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội uống rượu với cậu ấy.
Bành Uy nhìn thấy Ngô Lợi đứng trước tôi thì hai mắt sáng ngời, đảo mắt sang nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, không nói gì, chỉ cầm một ly rượu lên uống.
“Bà chủ, cho hai phần thịt dê.
”
Trước kia lúc nào cũng là Bành Uy nói câu này nhưng giờ lại đổi thành tôi.
Vừa nói xong khóe miệng tôi bỗng cứng đờ, cảm giác như bản thân không thể nói chuyện nữa.
Cũng may tôi vẫn biết kiểm soát vẻ mặt của chính mình.
“Bành Uy, đến ăn canh thịt dê mà cũng không gọi tôi một tiếng hả?”
Tôi lấy một chia rượu trước mặt Bành Uy, tự rót cho mình một chén.
Bành Uy ngẩng đầu nhìn tôi không nói gì.
“Sao thế, quyết định đứng về phía Lý Tuyền thì thành kẻ thù của tôi hả? Chị ấy nói gì với cậu?”
Buồn bực trong lòng cũng khó chịu, không bằng hỏi thẳng ra.
Ngô Lợi ở một bên ngơ ngác, dáng vẻ không hiểu chuyện gì.
Tôi vỗ vai cô nhóc nói: “Đi lấy ít đồ ăn đến đây.
”
Cô có ngốc hơn nữa cũng nghe ra tôi có chuyện riêng muốn nói với Bành Uy, ngoan ngoãn đi tìm bà chủ.
Ngô Lợi vừa đi vẻ mặt Bành Uy liền thay đổi.
“Anh lại muốn dụ dỗ cô ấy à? Lần thứ mấy rồi?”
Giọng điệu cậu ấy rất khó chịu, tôi nghe mà ngẩn người.
“Ồ, sao thế, Bành Uy ghen rồi à? Yên tâm đi, người phụ nữ mà cậu thích tôi tuyệt đối không tranh với cậu.
Tôi cũng không có ý đó.
”
Tôi cố gắng duy trì mỉm cười nhưng vẫn cảm thấy trong lòng buồn bực.
Rất lâu rồi tôi không dùng vẻ mặt ngụy trang giả dối này với Bành Uy.
Từ trước đến nay chúng tôi luôn có sao nói vậy.
“Không cướp với em? Anh nói xem có lần nào mà phụ nữ không nhào vào anh.
Vậy cũng thôi, Bành Uy em dáng vẻ xấu xí, đầu óc cũng không thông minh.
Không giông anh biết dỗ ngọt người ta.
Em bị người ta ghét bỏ cũng đúng thôi nhưng…” Nói đến đây Bành Uy dừng lại, uống một ly rượu rồi nhìn tôi chằm chằm.
“Ngô Địch, anh không nên phụ lòng chị Tuyền.
Tình cảm chị ấy đối với anh mà anh còn không rõ sao?”
Tôi không ngờ Bành Uy sẽ nói như vậy.
Câu nói của cậu ấy làm lòng tôi chấn động, khiến tôi sững sờ mất hai giây.
Tình cảm của Bành Uy đối với Lý Tuyền tôi vẫn biết rõ, cho nên nhiều lúc tôi bị Lý Tuyền hấp dẫn nhưng chưa từng thật sự xuống tay với chị ấy.
Bây giờ cậu ấy lại nói tôi phụ Lý Tuyền, đúng là nực cười.
“Từ đầu đến cuối Lý Tuyền lừa gạt cả tôi và cậu, cậu còn nói tôi phụ lòng chị ấy?”
Tôi bình tĩnh lại, lắc lắc chiếc ly trong tay, nhìn Bành Uy tức giận trước mặt tôi.
Cũng may cậu ấy không thay đổi, vẫn là Bành Uy không bao giờ biết che giấu cảm xúc trước mặt tôi.
“Chị ấy cũng là bất đắc dĩ thôi.
Chị ấy không muốn kéo chúng ta vào chuyện trong cục cánh sát.
Lý Tuyền đã nói hết với em rồi, nhưng em không hận chị ấy không chỉ vì trước kia em thật sự rất thích chị Tuyền…” Giọng nói của Bành Uy ngày càng nhỏ, trong lòng tôi chấn động.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động nói thích Lý Tuyền.
“Mà vì em tin chị ấy đẩy chúng ta ra là vì bảo vệ chúng ta.
Vụ án buôn thuốc phiện đó em không hiểu rõ nhưng em có thể cảm nhận được sự liên quan đằng sau nó lớn đến mức nào.
Mạng lưới của chúng rộng lớn, có rất nhiều thứ chúng ta không thể trêu chọc vào.
Cho nên chị Tuyền mới muốn đẩy chúng ta ra.
”
Ánh mắt Bành Uy vô thần, ngay cả rượu cũng không uống.
Tôi thở dài một hơi thật sâu nói: “Bành Uy, trong mắt cậu tôi vô dụng như vậy sao? Biết Lý Tuyền nhà chúng ta gặp phiền phức thì bỏ chạy mất dạng à?”
Bành Uy sững sờ, cứ thế ngơ ngác nhìn tôi nói: “Anh có ý gì?”
Tôi bật cười, vỗ một cái lên mặt Bành Uy.
“Tôi cố ý rời xa Lý Tuyền vì tôi biết cá tính chị ấy mạnh mẽ.
Nếu cứ cố chấp ở cạnh chị ấy, chị ấy cũng nhất định sẽ nghĩ cách đẩy chúng ta đi.
Hơn nữa…” Nói đến đây ánh mắt tôi tối sầm lại.
“Dáng vẻ trước kia của tôi không thể giúp gì cho chị ấy.
”
Chỉ có rời khỏi Lý Tuyền, chị ấy mới có thể yên tâm dưỡng thương, mà tôi cũng có cơ hội đi tìm manh mối mới, củng cố thế lực của mình.
“Anh Địch này, hóa ra anh lừa chị Tuyền.
Anh đang nghĩ cách giải quyết khó khăn cho chị Tuyền thật à?”
Bành Uy cười đến mức đống thịt mỡ trên mặt cậu ấy cũng run lên, vỗ một cái vào vai khiến tôi đau điếng.
“Này này, ai vừa mới đòi sống đòi chết hả.
Giờ sống lại rồi à, biết gọi anh Địch rồi à? Cái thằng nhóc thối tha nhà cậu.
”
Bành Uy thu tay lại, gãi đầu nói: “Em xin lỗi, hiểu lầm lớn rồi.
Anh Địch yên tâm đi, nếu anh nghĩ vậy thì em sẽ theo anh đến cùng.
”
Bành Uy nói xong cầm chén rượu lên kính tôi, tôi bật cười cũng giơ chén lên chạm với cậu ấy một cái.
Vừa uống một hơi cạn sạch, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh của một người phụ nữ truyền ra từ phòng bếp, là…Ngô Lợi! Bành Uy và tôi cùng ném chén rượu đi, lao qua phía nhà bếp.
Kéo tấm rèm ra, tôi mới thấy một người xa lạ đang đứng trong đấy.
Người đứng đầu rất quen thuộc, chắn chắn tôi đã từng gặp rồi.
Bởi vì ánh mắt u ám như thế gặp một lần khó mà quên được.
“Lâu rồi không gặp, lần trước tôi nói băm hai người cho cá ăn mà chưa làm được.
Không ngờ chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp lại gặp nhau rồi.
”
Hắn cầm một khẩu súng dí vào đầu Ngô Lợi, mà sau lưng hắn là bà chủ quán ăn đang bị trói.