Ân Cầm đi giày cao gót ” cộp cộp” bước tới, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, khiến Na Na ngay tức khắc phải rời khỏi người tôi.
“Tổng giám đốc Ân, thật ngại quá, em tưởng…” Na Na rõ ràng có chút luống cuống, vươn tay sửa sang lại đầu tóc, hoàn toàn không còn dáng vẻ quyến rũ như vừa nãy.
Xem ra Na Na rất sợ Ân Cầm.
“Được rồi, không phải nói nữa.
Sau này Ngô Địch ở cùng phe với chúng ta.
Cô nhớ rõ trước mắt nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là lấy được danh sách trong tay Lâm Hải.
Nếu không đợi cô ta khỏe lại, chúng ta sẽ chết hết.
”
Vẻ mặt Na Na trắng bệch, liếc mắt nhìn tôi rồi gật đầu.
Tôi vỗ vai Na Na, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn như này của cô ta, tôi có chút không quen.
Vào phòng làm việc, nhìn thấy Ân Cầm mở máy tính gõ bàn phím, tôi mỉm cười ngồi ở một bên sofa.
“Hung dữ với Na Na làm gì chứ, hay là chị ghen rồi?”
Ân Cầm nghe thấy lời tôi nói nhưng không thèm để ý, vẫn nhìn vào máy tính đặt trên bàn.
Này thật nhàm chán.
Vừa vào phòng làm việc Ân Cầm giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy.
“Tổng giám đốc Ân, nếu chị đã bận như vậy thì tôi về căn phòng nhé? Tôi vừa mới đến, nên đi chào hỏi đồng nghiệp đúng không?”
Nói xong tôi vỗ mông chuẩn bị rời đi.
Tôi không có hứng thú với người đẹp lạnh lùng thế này.
Nhưng… tôi luôn nhớ đến một người phụ nữ khuôn mặt lạnh lùng quanh năm khác.
Bây giờ vết thương của chị ấy có lẽ cũng đỡ hơn nhiều rồi chứ? Tôi nhắm mắt, cố đè ép một chút bất an trong lòng xuống, vừa ra đến cửa liền nghe thấy Ân Cầm nói.
“Những vấn đề liên quan đến nghiệp vụ cậu có thể làm được thì làm đi.
Dù sao sau này một nửa cổ phần công ty cũng là của cậu.
Có mệt cũng là cậu mệt thôi.
”
Ồ, đúng là không trả lương cho tôi một cách vô ích mà.
“Được, tổng giám đốc Ân.
”
Tôi xoay người khom lưng với Ân Cầm, sau đó đóng cửa văn phòng lại.
Nếu cô ta đã không nói đến chuyện Lâm Hải thì tôi đương nhiên sẽ không nhắc đến.
Dù sao phòng làm việc cô ta Ân Cầm có lẽ đã kiểm tra từ lâu.
Nhìn văn phòng tỉ mỉ sạch sẽ, tôi nghi ngờ không biết có phải Lâm Hải mắc bệnh sạch sẽ không.
Tất cả văn kiện, ống bút, điện thoại bàn đều đặt bên tay trái.
Xem ra Lâm Hải thuận tay trái.
Nghĩ như vậy, trong đầu tôi chợt nhớ đến tư thế pha trà của Đường Tiếu Tiếu và tay cô ta cầm chén trà đều là tay trái.
Đúng là chị em.
Tôi suy nghĩ, cuối cùng vẫn lấy điện thoại bàn ra gọi.
Dùng điện thoại bàn của Lâm Hải để gọi cho Đường Tiếu Tiếu, liệu cô ta có nghe máy không đây? Dù sao cũng không sao cả, tôi dứt khoát gọi thử một lần.
Dầu dây bên kia chuông reo rất nhiều lần, cuối cùng cũng có người nghe máy.
“Tôi nói với chị rồi, đừng tìm tôi nữa.
”
Giọng nói lạnh lùng của Đường Tiếu Tiếu từ đầu dây bên kia truyền đến.
Lúc trước gặp ở nhà họ Triệu, khuôn mặt cô ấy lúc nào cũng hàm chứa ý cười, chưa bao giờ nói chuyện bằng giọng điệu như này.
Xem ra Lâm Hải muốn cứu người em gái cùng cha khác mẹ này nhưng cô ấy chưa bao giờ cảm kích.
“Là tôi.
”
Khó khăn lắm mới tìm được Đường Tiếu Tiếu, tôi dứt khoát nói thẳng thân phận của mình ra.
Quả nhiên Đường Tiếu Tiếu sững sờ hỏi: “Anh? Anh là ai?”
“Ngay cả giọng nói của tôi cũng không nhớ nữa à.
Tôi là Ngô Địch, lần trước chúng ta gặp nhau ở nhà họ Triệu chị quên rồi à?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, tôi còn đang nghĩ có phải tín hiệu bị ngắt rồi không, giọng nói dịu dàng của Đường Tiếu Tiếu lại vang lên.
“Hóa ra là Ngô tiên sinh, thật ngại quá.
Từ sau khi anh rời đi nhà họ Triệu bị mất một số đồ, tôi vẫn luôn không có thời gian liên lạc với cậu.
”
Nghe thấy giọng nói tinh tế của Đường Tiếu Tiếu, tôi liền nghĩ đến dáng cô ấy mặc sườn xám tao nhã đoan trang ngồi trên sofa pha trà.
Con gái nhà họ Lâm ai cũng tài giỏi như vậy sao? Trong nháy mắt có thể nén nghi vấn trong lòng xuống để nói đến chuyện không liên quan khác.
“Nhà họ Triệu bị mất đồ?”
Tôi giả vờ như không biết gì, cố ý hỏi Đường Tiếu Tiếu, không vạch trần câu nói lạnh như băng của cô ấy lúc đầu.
Cô ấy phản ứng rất nhanh nói: “Đúng vậy, anh Triệu chỉ nói thế, tôi cũng không biết cụ thể là mất cái gì.
Ngô tiên sinh, chuyện tôi nhờ không biết anh làm thế nào rồi?”
Chuyển chủ đề nhanh thật đấy.
Tôi nắn bóp thái dương, một người phụ nữ dịu dàng như thế mà còn gian xảo hơn cả hồ ly.
Đúng là nhọc lòng.
“Chị Đường, chị còn chưa cho tôi lịch trình của Triệu Phong, tôi đi đâu để theo dõi ông ta và cô tình nhân kia chứ?”
Chuyện này là tôi nói thật.
Mặc dù bây giờ theo dõi Triệu Phong cũng không có ý nghĩa nhưng tôi cảm thấy không thể dễ dàng bỏ qua người này được.
Còn có tiểu tam sau lưng Triệu Phong luôn làm tôi cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Đường Tiếu Tiếu nhỏ giọng cười, trong đầu tôi hiện ra bóng hình cô ấy che miệng cười, e lệ mà tao nhã.
“Xin lỗi Ngô tiên sinh, anh xem ngay cả chuyện này mà tôi cũng không nhớ.
Tôi đã ngây ngốc trong căn nhà u ám này quá lâu rồi, chuyện gì cũng không làm, chuyện gì cũng không nghĩ đến, đầu óc càng ngày càng lão hóa rồi.
”
Tôi biết cô ấy trả lời cho có lệ nhưng nghe thấy giọng nói này, không hiểu sao tôi cảm thấy rất dễ chịu, làm người ta không nỡ vạch trần.
“Giờ tôi lập tức gửi đến điện thoại của anh, đã được chưa, cậu Ngô?”
“Bởi vì lịch trình của anh ta không cố định nên có lỗi mỗi lần tôi chỉ có thể gửi cho anh lịch trình ba ngày thôi.
”
Gần ba ngày là đủ rồi.
Theo dõi Triệu Phong có lẽ sẽ tìm ra manh mối.
“Được rồi chị Đường, tôi đợi tin của chị.
À phải rồi, chị Lâm bị thương ở bệnh viện, hình như có chút nghiêm trọng.
Bây giờ tôi tạm thời thay chị ấy giữ chức giám đốc bộ phận thị trường nên mới dùng máy bàn gọi cho chị.
”
Nói xong tôi nhếch miệng nói: “Điện thoại tôi hết pin rồi.
”
Tôi biết đương nhiên Đường Tiếu Tiếu sẽ không tin cái lí do vụng về như vậy.
Nhưng cô ấy không biết chuyện tôi đã biết Lâm Hải và cô ấy là chị em cũng cha khác mẹ.
Nên tôi nói như vậy, cô ấy sẽ nghĩ chuyện Lâm Hải bị thương có thật không? Tôi không tin trên thế giới này lại có thù hận vô cớ.
Nhất là người phụ nữ dịu dàng cởi mở như Đường Tiếu Tiếu.
Nơi lạnh lẽo như vậy giam cầm Đường Tiếu Tiếu, cô ấy còn lãng phí mười lăm năm tuổi xuân cho Triệu Phong nhưng Đường Tiếu Tiếu đều có thể thản nhiên đối mặt.
Vậy sao chỉ cần nhìn thấy số điện thoại của Lâm Hải cô ấy lại không thể thờ ơ được chứ.
Có yêu mới có hận.
Chỉ cần Đường Tiếu Tiếu có một chút lo lắng, cô ấy nhất định để ý những lời mà tôi vừa nói.
Lâm Hải bị thương đang nằm ở bệnh viện.
Chuyện này có thật không, có nghiêm trọng không? Càng loạn thì càng rối, chỉ cần Đường Tiếu Tiếu lộ ra sơ hở, thì có thể lấy cô ấy làm đầu mối đi tìm tung tích của Lâm Hải rồi.
Dựa vào nó là đầu mối sẽ có được tin tức về danh sách của Lâm Hải.
Nếu đã có nhiều người muốn cướp danh sách như vậy, tôi cũng cảm thấy tò mò.
Cái đồ chơi đó rốt cuộc có bí mật gì chứ?