Lý do rất đơn giản, Ngô Thiến ung thư giai đoạn cuối, không muốn kéo theo Cát Quân nên mới muốn ly hôn cùng anh ấy.
Chị ấy biết rõ tính tình của Cát Quân, anh sẽ không bỏ rơi chị trong lúc chị bị bệnh đâu.
Thế nên chị ấy mới tìm đến chúng tôi qua sự giúp đỡ của em gái.
“Tôi muốn mượn người trong phòng làm việc của các cậu tạo bằng chứng giả chồng tôi có người khác ở ngoài.
Nếu vậy tôi có thể dễ dàng ly hôn với anh ấy.
Đời này tôi đã nợ anh ấy quá nhiều rồi, không muốn đến lúc chết còn kéo theo anh ấy nữa.
”
Lúc Ngô Thiến nói những lời này sắc mặt rất lạnh lùng, giống như đang nói chuyện của người khác vậy.
Bây giờ tôi mới phát hiện vừa nãy không phải chị ấy đi vệ sinh vội vàng đi uống thuốc.
Trán chị thấm đẫm mồ hôi, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch.
“Tôi cứ đau từng cơn từng cơn nhưng chỉ dám nói với anh anh ấy cơ thể không khỏe, bị phong thấp nên chân đau.
”
Lý Tuyền và Bành Uy không nói gì.
Tôi nghĩ một lúc, vẫn nói: “Chị Thiến, giấy không gói được lửa, anh Cát đã sớm biết sức khỏe chị không tốt rồi.
Chị nói thẳng với anh ấy thì hơn.
”
Ngô Thiến như sớm biết trước tôi sẽ nói vậy, lắc đầu, vẻ mặt cô đơn.
“Bởi vì tôi nuông chiều con trai từ nhỏ, mới khiến đứa con trai vừa trưởng thành liền bỏ nhà ra đi.
Bây giờ chúng tôi chỉ là một đôi vợ chồng già cô độc không con cái.
Tiền anh ấy để dành đã bị đứa con lấy trộm đi không ít, số còn lại anh ấy dùng để dưỡng lão.
”
Tâm trạng của Ngô Thiến tôi hiểu được nhưng: “Chị Thiến, anh Cát rất tốt, tôi không muốn lừa anh ấy.
”
Hơn nữa, Ngô Thiến đã thế này rồi, làm gì có tiền để trả.
Nói thẳng ra đơn hàng lần này coi như là làm từ thiện, tôi không làm cũng không muốn làm.
Ngô Thiến đột nhiên bật cười nói: “Các cậu làm ăn còn phải nhìn người à?”
“Hay các cậu nghĩ tôi không có tiền để trả?”
Nói xong Ngô Thiến lấy trong túi ra một sấp tiền, nhìn qua ít nhất cũng khoảng ba mươi vạn.
“Đây là tiền đặt cọc, đợi xong chuyện tôi sẽ cho các cậu ba mươi vạn nữa.
”
“Chị Ngô Thiến, nếu chị có nhiều tiền vậy sao không chữa bệnh đi.
Chị còn trẻ đẹp, cứ ra đi như vậy không thấy tiếc sao?”
Tôi còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Bành Uy đã mở miệng hỏi trước.
Hiếm khi thấy cậu ấy tiền đưa đến trước mặt rồi còn đẩy ra, trong lòng tôi vui vẻ, ngoài miệng cũng phụ họa theo.
“Chị Thiến à, tôi cảm thấy chị không nên bỏ cuộc.
”
Ngô Thiến yên lặng nhìn chúng tôi nói: “Không ngờ tôi may mắn như vậy, trực tiếp gặp được mọi người.
Mà các cậu cũng không giống như tôi tưởng tượng, thấy tiền là sáng mắt.
”
Cũng không biết đây là khen hay chê, tôi thở dài nói thẳng.
“Chị Thiến, dù sao chuyện của chị chúng tôi sẽ không nói với anh Cát nhưng đơn hàng của chị chúng tôi không thể nhận.
”
Chúng tôi làm nghề này lâu như vậy, những cặp vợ chồng tìm đến đều do hai người có mâu thuẫn hoặc vì tranh giành tài sản mà không từ thủ đoạn.
Nhưng đơn hàng lần này khiến tôi cũng không biết phải nói gì.
“Ngô Địch, hai người chúng ta cùng họ, ít ra vẫn có quan hệ huyết thống.
Cậu giúp tôi lần này đi, thực ra đời này tôi đã sống đủ rồi.
Không có con trai, tôi cũng không muốn trở thành trói buộc của đàn ông.
Chi bằng nhân lúc bây giờ còn có thể đi lại, cắt đứt sạch sẽ tốt biết bao.
”
Thái độ của Ngô Thiến đột nhiên dịu đi, chị ấy nhìn bốn phía xung quanh sau đó kéo tóc xuống.
Hóa ra mái tóc đen dài là tóc giả, bên dưới là một cái đầu trọc lóc.
“Tôi không còn nhiều thời gian nữa, thời gian cuối cùng không muốn ở bệnh viện ngửi mùi thuốc mà ra đi.
”
Ngô Thiến cười vuốt cái đầu trọc lóc của mình, dáng vẻ rõ ràng rất muồn cười nhưng chúng tôi lại không cười nổi.
Càng nghe tôi càng cảm thấy Ngô Thiến nói cũng có lý.
Thương lượng chuyện làm ăn tôi rất thành thạo nhưng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này tôi làm không được.
“Khụ khụ, thực ra chuyện của chị phải giao cho Lý Tuyền.
Tôi không biết liệu chị ấy có đồng ý không, chị phải tự đi hỏi.
”
Tôi chỉ tay vào Lý Tuyền, gánh nặng này để chị ấy đến gánh đi.
Lúc này Ngô Thiến mới quan sát kĩ Lý Tuyền, chị ấy dịu dàng nhìn Lý Tuyền sau đó từ từ đội tóc giả lên, đột nhiên mở miệng nói một câu.
“Cô gái xinh đẹp như vậy, lão già nhà tôi đúng là được lợi rồi.
”
Giỏi thật, chỉ một câu nói lại giống như Lý Tuyền đã đồng ý yêu cầu của chị ấy rồi.
Lý Tuyền cũng không lên tiếng phản bác, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đó xoay người nói.
“Chị cảm thấy bệnh trạng của chị rõ ràng như vậy, chồng chị một chút cũng không biết sao?”
Tôi ngây người, điểm này tôi đúng là chưa suy nghĩ kĩ càng.
“Chị nhìn anh Cát xem, không cho chị uống nước lạnh, nước chưa đun sôi.
Việc gì cũng không cho chị làm, dáng vẻ cẩn thận không phải vì lo cho sức khỏe của chị à?”
Giọng nói Lý Tuyền thản nhiên, nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt sắc bén.
Khuôn mặt vẫn luôn tươi cười của Ngô Thiến từng chút một tan vỡ, đôi tay chị ấy khẽ run.
“Nếu anh Cát đã biết tình trạng sức khỏe chị nhưng không vạch trần, còn cố ý phối hợp với chị, chị cảm thấy vì sao anh ấy phải làm vậy?”
Lý Tuyền đột nhiên cao giọng nói, chiếc cốc trong tay Ngô Thiến cũng đồng thời rơi xuống đất.
Anh Cát không vạch trần Ngô Thiến vì anh hiểu tính cách chị ấy.
Chị ấy mạnh mẽ, không muốn làm liên lụy anh, cho nên anh ấy mới cam lòng giả vờ cùng chị.
Đối với Cát Quân, anh ấy cảm thấy chỉ có thể ở cùng một chỗ với chị thì dù có mệt thế nào anh ấy cũng bằng lòng.
“Tôi biết ý của cô, nhưng em gái à, trong lòng tôi đã quyết.
Cô không đồng ý thì tôi sẽ đi tìm người khác, kết quả cũng như nhau mà thôi.
”
Ngô Thiến đứng dậy bỏ tiền vào túi, nhanh chóng rời đi.
“Anh Địch, chuyện này thật khó xử.
Người ta chỉ muốn bàn chuyện làm ăn, chúng ta không đồng ý, cứ thế tặng lại đơn hàng cho nhà khác.
”
Tôi cũng cảm thấy bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ chúng ta nhận đơn này, sau đó cứ thế chia rẽ vợ chồng nhà người ta à?”
Bành Uy chép miệng nói: “Đây cũng không phải lí do, dù sao em cảm thấy chuyện này nhận cũng không được, không nhận cũng không xong.
”
“Được rồi, dù sao đơn hàng này cũng đã từ chối.
Không còn chuyện liên quan đến chúng ta nữa.
Hôm nay trời mưa, chúng ta tìm chỗ nào mát xa đi?”
Bành Uy vui vẻ nói: “Được đấy, mau đi thôi.
”
“Nghĩ cách giúp hai người họ đi.
”
Ngay khi tôi và Bành Uy chuẩn bị đứng lên, Lý Tuyền đột nhiên nói.
Đúng là tấm lòng Bồ Tát, muốn làm chuyện tốt.
Tôi và Bành Uy nhìn nhau, lòng trùng xuống, biết lần này chúng tôi không đi chơi được rồi.
“Chị Tuyền à, chuyện của hai người bọn họ, một người đánh một người chịu, chúng ta giúp kiểu gì đây?”
Bành Uy dò hỏi.
Lý Tuyền nhìn tôi nói: “Lý Tuyền bằng lòng chấp nhận cái chết vì chị ấy không còn gì luyến tiếc.
”
“Cho nên?”
“Cậu không nghe thấy hai người bọn họ thường xuyên nhắc tới đứa con trai à.
”
Bắt đầu từ chi tiết này, nếu con trai của Ngô Thiến không phản nghịch như vậy, có thể trở về bên cạnh chị ấy, thì chị ấy chắc sẽ không nỡ ra đi.