“Đại ca, đại ca, anh tha cho em đi, em thật sự không dám nữa, tiền nợ anh em sẽ trả ngay !”
Tôi “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Uy Tử với vẻ mặt cầu xin, suýt nữa quên mất, tôi là người học qua diễn xuất, trong lòng cười lạnh, tôi liền bày ra bộ mặt không thể thê thảm hơn.
Uy Tử hiểu ý, cũng không khách khí, trực tiếp cho tôi một cước.
“Mày nợ ông đây bao lâu rồi, mỗi lần hỏi đều nói trả luôn, tao nói cho mày biết, hôm nay không trả tiền, ông đây bán mày cho Ngưu Lang Điếm!”
Trả thù, đây chắc chắn là trả thù, tôi ôm bụng đau, nhìn thấy ý cười trong mắt Uy Tử, tôi đã muốn băm vằm cậu ta ngàn vạn lần.
Đám người kia cuối cùng cũng đi đến, nhìn nhìn hai chúng tôi, rồi lên tiếng nói.
“Có chuyện gì đấy! Cãi nhau thì cút ra xa một chút, đừng có ở đây vớ vẩn!”
Đám người này nghe vẻ hay phải đuổi người đi, nhanh chóng cầm cổ áo tôi lôi đi.
Uy Tử ở phía sau âm thầm đỡ lấy tôi, mặt vẫn tỏ ra hung dữ.
“Tên này nợ tiền của tôi không chịu trả, hôm nay tôi đến nhà hắn đòi, hắn lại chạy đến đây! Mẹ nó chứ, không trả đúng không, ông đây bán mày cho Ngưu Lang Điếm !”
Tôi giả bộ run lẩy bẩy trước mặt mấy tên đó, nhưng không nhịn được mà trừng mắt với Uy Tử.
Mấy tên này cho rằng chúng tôi đang tranh cãi thật nên không để ý nữa, chỉ xua tay đuổi chúng tôi đi.
Tôi thấy thật may mắn, nhưng khi bị Uy Tử lôi đi đã gần như thoát khỏi quan sát của bọn chúng thì một tên lại đột nhiên lên tiếng.
“Từ từ, mày nói mày đến nhà hắn đòi tiền, thế nhà hắn ở đâu?”
Là tên vừa nãy ra tiễn giám đốc Trương đi, vẻ mặt của hắn thâm trầm, rõ ràng là đang nghi ngờ chúng tôi.
Tôi thấy lo lắng, tên này trong chốc lát đã nắm bắt được điểm mấu chốt, nếu bây giờ mà bị hắn phát hiện là đang diễn kịch, vậy chúng tôi gần như là thoát không nổi rồi, kiểu công xưởng như này chắc chắn đã có rất nhiều phóng viên bí mật đến phỏng vấn, nhưng lại không hề có tin tức gì được công bố, có thể thấy phòng bị của họ rất nghiêm ngặt.
“Mày quản nhà hắn ở đâu làm gì?! Mẹ nó, thích lo chuyện bao đồng đúng không?”
Tôi còn đang nghĩ làm sao thoát được thì Uy Tử đột nhiên lên tiếng.
Nghe thấy cậu ta nổi giận, tôi quay lại, cái tên này từ trước đã không biết đây là đâu, lại còn tỏ vẻ hống hách.
Nhưng tên cầm đầu rõ ràng không quan tâm, trừng mắt lên, vẫy tay cho mấy tên thuộc hạ vây quanh chúng tôi.
“Lục soát cho tao.
”
Tôi sửng sốt, trong người đem nhiều đồ như vậy, lục soát thì chết chắc rồi.
Giữ bình tĩnh, tôi nhìn mấy tên này, xem tên nào dễ đối phó, chút nữa sẽ giúp Uy Tử một chút.
“Lão đại, xưởng một xảy ra chuyện rồi!”
Tôi vừa chọn xong mục tiêu, đột nhiên từ trong xưởng có một tên chạy ra, vội vàng hô lên một tiếng, rồi nhìn thấy tôi và Uy Tử mới sững sờ.
“Đi!”
Dường như ở xưởng một xảy ra chuyện lớn, tên cầm đầu biến sắc, sau đó đem đám người đi, không thèm để ý đến chúng tôi nữa.
“Ha, còn tưởng hôm nay phải động tay động chân mới thoát được chứ.
”
Uy Tử cười vui vẻ một tiếng, kéo tôi từ dưới đất lên.
Bây giờ tôi cũng chẳng muốn so đo với cậu ta, chỉ thấy tên vừa nãy nói: “Xưởng một xảy ra chuyện” có gì đó kỳ lạ.
“Đi, đi theo xem có chuyện gì.
”
Tôi kéo Uy Tử đi theo đám ngươi đó, nhưng không yên tâm, trên đường suýt chút nữa mấy lần mất dấu, may mà Uy Tử có mấy năm làm trinh sát, cuối cùng cũng đến được “Xưởng một” mà những tên kia nói đến.
“Đây hẳn là xưởng sắt thép lớn nhất, đứng đầu ven bờ sông.
”
Tôi lẩm bẩm một mình, nhìn thấy đám người đó đi vào rồi đóng cửa sắt lại, liền nghĩ xem có cách nào để đi theo.
”
Trong tai đột nhiên có một cơn đau nhói, chính là từ tai nghe phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Bực bội, vai bị ai đó động vào, Uy Tử nhỏ giọng nói: “Lý Tuyền xảy ra chuyện rồi!”
Tôi đột nhiên nhận ra, ba người chúng tôi đều đeo tai nghe, theo lý mà nói thì mỗi người đều phải nghe được động tĩnh từ bên kia, nhưng từ khi chúng tôi và Lý Tuyền tách nhau ra thì không hề nghe thấy tiếng của cô ấy.
Cho đến khi tên vừa nãy nói “xưởng một xảy ra chuyện rồi”, chúng tôi đi theo đến đây thì tai nghe mới phát ra âm thanh kỳ lạ.
Trùng hợp quá, không thể có việc trùng hợp như vậy được, tai nghe do Uy Tử chuẩn bị nên cậu ta rất rõ, là tai nghe của Lý Tuyền đã bị cướp đi rồi.
“Uy Tử, chúng ta phải nghĩ cách vào trong.
”
Việc này không thể chậm trễ, Lý Tuyền ở bên trong không biết đã xảy ra chuyện gì, những tên này đều hung dữ như vậy, việc gì cũng có thể làm ra được.
“Anh đợi em đi thăm dò.
”
Uy Tử nhìn bên ngoài xưởng không có ai, liền đi ra, xem xét địa hình công xưởng.
Tôi sốt hết cả ruột, bây giờ không biết Lý Tuyền như thế nào, cũng không dám gọi điện cho cô ta.
Vừa định bỏ điện thoại vào túi, đột nhiên màn hình sáng, nhận được một tin nhắn, là của Lý Tuyền! “Quay về tìm Ân Cầm.
”
Tin nhắn chỉ có năm từ ngắn gọn, nhưng trong lòng tôi rất nghi ngờ, ngay lập tức liên tưởng đến rất nhiều khả năng, Lý Tuyền bị bắt, bảo chúng tôi đi tìm Ân Cầm cứu cô ấy? Lý Tuyền phát hiện ta bí mật gì của nhà xưởng mà chỉ có Ân Cầm mới có thể giải quyết sao? Hay là, Lý Tuyền bị khống chế rồi, tin nhắn này là do người khác gửi để thăm dò Ân Cầm.
Về phần bọn họ tại sao lại biết Ân Cầm thì tôi cũng không biết nữa.
Suy nghĩ càng ngày càng loạn, bây giờ cũng không thể về ngay được, tôi tóm tắt lại sự việc gửi tin nhắn cho Ân Cầm, đây là số cá nhân lúc trước khi đi Ân Cầm cho tôi, nhận được tin nhắn cô ta nhất định sẽ nghĩ cách.
Vừa gửi tin nhắn đi, Uy Tử quay lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, tôi biết không khả quan rồi.
“Anh Địch, cái nhà xưởng này chẳng khác gì ngục giam, ngoài cái cửa này vào được, còn đâu đều là tưởng sắt!”
Ta nhíu nhíu mày, đột nhiên nghĩ ra mấy nhà xưởng này đều được xây dựng ven sông, vậy chắc chắn có chỗ chuyển nước thải ra sông rồi.
“Đi, Uy Tử, đi xem bờ sông.
”
Tuy rằng Lý Tuyền nói chúng tôi quay về tìm Ân Cầm, nhưng cô ấy càng nói như vậy, chứng tỏ cô ấy đã gặp phải nguy hiểm nhất định rồi, tự cảm thấy khó thoát thân nên mới khuyên chúng tôi quay về.
Như vậy, chúng tôi đi rồi, vậy cô ta cũng cứ thế mất tích giống như cháu gái của ông già kia thì sao.
Vẫn phải nắm được chút tình hình, dù sao Ân Cầm nhận được tin nhắn rồi, chúng tôi không quay về thì cô ta cũng sẽ đi báo cảnh sát.
“Hây, Anh Địch, thật sự có kìa.
”
Uy Tử ánh mắt sáng bừng, chỉ về phía trước, tôi cũng nhìn theo hướng cậu ta chỉ, bên cạnh bờ sông có một lối nhỏ bí mật thông vào phía sau công xưởng.
“Đi thôi, vào tìm Lý Tuyền.
”
Chúng tôi bước nhẹ nhàng, đi vào bên trong công xưởng.