Trans + Edit: Hito
_____________________________________
“Hannah? Cậu có đó không?”
Ngay sau đó, Kurt, Jessie, Jim, Patty, và Mario đến xem Hannah có ở cùng họ không.
Jin hỏi chúng tính làm gì, và chúng nói chúng tính đi hái wiley.
Wiley là một loại dâu tây dại. Chúng khá chua và chả ngon lành gì. Thế nhưng, có thể đun sôi chúng làm mứt.
Ở Làng Kaina, lũ trẻ đi hái wiley và làm mứt tại nhà. Tuy nhiên, vì đun sôi làm mứt tốn rất nhiều nhiên liệu, nên nó hiếm khi được làm.
Chuyện là thế, cho tới khi Jin làm bếp ma thuật vào năm ngoái. Vậy là năm nay, nhà nào có trẻ em đều làm mứt cả.
“Chuyện đó nghe thú vị phết. Có phiền nếu chị đi cùng không?”
Saki lắng nghe và lộ vẻ rất nhiệt tình.
Và vì Saki đi đâu, Elsa đi đó, nên Jin đành quyết định cũng tham gia với họ.
Đương nhiên, Reiko, Edgar, Ehr cũng đi, điều đó đồng nghĩa Gon và Gen khỏi làm thế.
“Onii-chan! Đằng đây nè!”
“... Hah. Phew”
Jin và Saki đã đánh giá thấp sức lực của lũ trẻ. Hai người họ chả ai có nhiều sức cả.
Mặt khác, Elsa vận động vừa sức, và cô đi cùng lũ trẻ đang mang giỏ.
Wiley mọc trong khu rừng phía đông Làng Kaina.
Khu rừng có nhiều cây lá rộng và phong phú đủ chủng loài cỏ dại và hoa. Chủ yếu thì wiley được tìm thấy ở một khu vực hiểm trở cách đó không xa về phía bắc tính từ chỗ họ đứng.
Dĩ nhiên, điều đó có nghĩa là đi hơi khó, vậy nên Jin với Saki bị tụt lại đằng sau.
“Onii-chan! Xung quanh khu vực này có wiley đó”
Hannah chỉ cho anh. Jin bắt đầu ngó qua ngó lại. Saki cũng đã tìm kiếm.
“Oh, chúng đây rồi. Hannah, ý em là thứ này à?”
Vì đang đeo kính, Saki có thể tìm thấy chúng trước Jin.
“Dạ, nó đó ạ. Hái nhiều nha, được không!”
Sau đó, Jin và lũ trẻ phân tán để tìm wiley.
“Đừng đi vào những chỗ nguy hiểm nhé”
Jin cảnh báo.
“Dạ. Rõ rồi”
Lũ trẻ đáp lại khi tất cả bọn chúng biến mất vào trong khu rừng.
“Chắc mình cũng nên đi thôi”
Jin đang mệt mỏi ngồi xuống, nhưng giờ anh đã đứng dậy.
“Otou-sama. Đằng đó có vài quả đó ạ”
Reiko bảo Jin. Thế nhưng, Jin muốn tự tìm. Vậy nên anh để Reiko lấy những quả em ấy tìm được.
Wiley chín rất mềm và dễ bể, nhưng giờ Reiko đã có xúc giác, em ấy có thể dễ dàng thu thập chúng mà không làm bể.
“Ah, chúng đây rồi”
Jin tìm được một chùm và bỏ chúng vào chiếc giỏ treo ở thắt lưng anh.
Có vẻ Saki cũng thu được nhiều quả.
Elsa đi qua đi lại nhanh chóng và đã thu được nhiều quả.
Sau một tiếng, giỏ đã đầy ắp. Vậy nên họ quyết định đổ hết vào chiếc giỏ lớn mà Ehr mang theo để làm rỗng chiếc giỏ của mình.
Chiếc giỏ lớn hiện đã đầy một nửa. Họ sẽ phải đi thu thập thêm một tiếng nữa.
“Được rồi. Làm thôi nào”
Kurt vừa ranh ma nói vậy vừa hào hứng chạy đi.
“... Tôi ổn”
“Trùng hợp thật. Tôi cũng vậy nè”
Jin và Saki đã hết sức và hiện đang hối hận vì họ không mang nước theo.
“Người có sao không ạ? Otou-sama?”
“Chủ nhân. Người mệt ư?”
Reiko và Ehr đều quan tâm đến anh.
Nếu phải nói thật, anh sẽ nói mình đã đánh giá thấp chuyến đi này, vì đó là nơi mà lũ trẻ đến.
Jin cắn thử một quả wiley để xem sao. Nhưng nó lại quá chua và anh không thèm quan tâm tới nữa. Saki cũng vậy.
“... Đằng đó nhiều lắm luôn”
Elsa quay lại. Chiếc giỏ trên thắt lưng của cô đã đầy ắp. Và rồi cô nhìn cặp đôi kiệt lực.
“... Em nghĩ hai người cần tập luyện thường xuyên hơn”
Cô nói thẳng ra.
“Ừ, chị hổ thẹn thật. Cha chị không như thế này đâu. Ông ấy luôn đi đây đi đó tìm những thứ mới lạ”
Saki là loại người nhốt mình trong nhà. Còn cha cô là loại người phiêu du bên ngoài.
Ngay sau đó...
“Onii-chan!!”
Họ nghe thấy tiếng hét của Hannah.
“Có chuyện gì, Hannah?”
Jin đứng lên và lao tới chỗ Hannah đang ở.
“Tệ lắm rồi! Kurt và Jessie!”
“Hử?”
Khuôn mặt Hannah đã trở nên tái mét.
“Chuyện gì xảy ra?”
Elsa và Saki chạy sau anh.
“Kurt và Jessie rơi khỏi vách đá”
“Chúng sao cơ?!”
Và rồi, ba người họ theo Hannah vào rừng. Họ đi qua đám cỏ cây và bụi rậm tới chỗ vách đá cao khoảng 10m.
Ngay bên dưới có con sông chảy qua. Đó là con sông vô danh nối liền với sông Elme.
“Thấy không ạ. Đằng đó ấy...!”
Họ nhìn theo hướng Hannah đang chỉ và thấy Jessie đang treo mình bên sườn vách đá nằm ở giữa chừng, và Kurt đang ở mặt đất bên dưới em ấy.
Vách đá trông như có thể vỡ nát bất kỳ lúc nào. Có lẽ nó sẽ gây ra một trận đá lỡ nhỏ đủ để nghiền nát Kurt.
“Jessie! Anh đến cứu em ngay đây. Nhưng đừng động đậy!”
Trước tiên, Jin gọi Jessie để trấn tĩnh em ấy. Đây là vì em ấy chuyển động một cái nữa thôi có thể sẽ rơi xuống.
“Oh, Jin Onii-chan...”
Jessie trông có vẻ nhẹ nhõm khi thấy Jin.
“Rồi... mình nên làm gì đây”
Những hòn đá nhỏ rơi xuống. Trông nó không còn giữ được lâu hơn nữa. Nếu không mau chóng cứu chúng thì sẽ rất nguy hiểm.
“Được rồi. Reiko, Edgar, Ehr. Giúp ta nào”
Jin nói kế hoạch cho họ biết.
“... Và thế đó. Ta muốn giúp chúng càng sớm càng tốt. Hãy giúp ta làm nào”
“Vâng, thưa Otou-sama”
“Vâng, thưa Đấng Tạo Hóa”
“Vâng, thưa Jin-sama”
“Ji-Jin... anh có chắc là được không vậy?”
“Chúng ta phải thử xem sao? Đứng đây, thổ ma thuật của tôi không thể vươn tới chúng được. Và tôi phải giúp chúng trước lúc sụp đổ. … Reiko, lên”
Đầu tiên, Reiko nhảy xuống nơi Jessie đang treo.
Vì Reiko có thể hoàn toàn kiểm soát sức mạnh của mình, em ấy đáp xuống mà không hề có một hòn đá nào rơi xuống đất. Thế nhưng, với trọng lượng của hai người hiện đang đứng trên vách đá, vách đá bắt đầu biến đổi.
Reiko liền bế Jessie lên và ném em ấy đi với lực vừa phải. Tới lượt Edgar bắt lấy em ấy.
Tiếp theo, Reiko lao xuống bên dưới trước khi vách đá vỡ vụn. Em ấy bế Kurt đang bất tỉnh và nhanh chóng kiểm trả cậu ấy. Theo như <>, cậu ấy không bị va chạm vào đầu. Cậu ấy rơi xuống và gãy xương thôi. Đó là cơn đau khiến cậu ấy bất tỉnh.
Giờ em ấy đã thấy nhẹ nhõm, Reiko leo ngược lên vách đá.
Dốc nghiêng hơn 60 độ. Với những tảng đá bắt đầu lăn xuống mép. Reiko đi chuyển qua lại để tránh chúng.
Lý do em ấy không thể ném cậu ấy như Jessie, là vì có khả năng vết thương của Kurt không thể chịu được lực cần thiết để ném cậu ấy 10m lên không trung.
Những tảng đá rơi xuống kéo theo những tảng khác. Và trước khi họ biết, thì đã thành một trận vụn đá lỡ rơi xuống rồi.
Khi Reiko đi được nửa đường, em ấy ném Kurt về phía Ehr, người đang đứng đó đợi.
Bây giờ, áp lực lên Kurt đã giảm đi phân nửa. Em ấy phán đoán cậu ấy sẽ có thể sống sót.
Và Ehr chụp được cậu ấy với một phát nắm thật chắc.
Giờ là lúc trận đá lỡ tiến thẳng đến chỗ Reiko đang rảnh tay.
Reiko hiện đang phóng lên con dốc với tốc độ nhanh hơn. Em ấy chạy tựa như một cơn gió.
Từ lúc lần đầu em ấy nhảy xuống, cho tới lúc leo lên lại; tất cả chưa đến 10 giây.