Trans: Hito
Edit: Ass2008
Đôi lời: Chương này hơi khó, đang gọi là 'he' hay 'they' tự nhiên xuất hiện 'I' với 'us' thành ra phải sửa lại lắm quá, nói chúng là thấy chỗ nào sạn thì chỉ em nha.
________________________________________
Thời gian có vẻ qua rất mau khi họ đọc những cuốn sách liên quan đến giả kim thuật, và đã là giữa trưa trước khi họ nhận ra.
“Jin, Reinhardt, chúng ta hãy cùng ăn trưa nào”
Nữ Hoàng nói thế khi bà bước vào.
“Cũng đừng có mong đợi quá đấy”
Thức ăn được phục vụ thật sự đơn giản nhưng chất lượng lại tốt. Đơn giản nhưng, bổ dưỡng, bạn có thể nói vậy.
Tuy nhiên, thứ khiến Jin ngạc nhiên nhất, là món trông như cháo. Trừ cái màu tối đen thôi.
“...Món gì đây?”
Jin hỏi, và người đầu bếp gần đó giải thích cho anh.
“Nó là cháo làm từ hạt sogi. Tôi đã nghe rằng ngài rất quan tâm tới chúng”
Ahh, biết ngay mà, Jin nghĩ thế. Anh đã nói về thứ này với vị quản gia vào hôm bữa, nên hẳn là ông ta nghe từ đó.
“Cảm ơn ông”
Anh quyết định bắt đầu với cháo trước. Jin nếm một miếng và nhận ra khác biệt trong kết cấu. Nó không đặc cho lắm.
Đó rõ ràng là một loại gạo. Về hình dáng, thì cũng không phải đặc biệt dài. Loại gạo đó rất quen với Jin.
“Thấy thế nào? Tôi đã nghe rằng ngài thấy hứng thú, vậy nên tôi thử nấu chút...”
Khi Jin ăn, anh nghĩ ra cách ăn gạo ngoại. Anh nhớ là đã từng đọc một bộ truyện nấu ăn, bộ truyện đó nói về một vị phóng viên báo chí đang nổi dậy chống lại cha mình.
“Có lẽ ông đã thay nước một lần trong khi đun sôi?”
Bộ truyện đã gợi ý phương pháp này để nấu gạo ngoại.
“Ừ, đúng là vậy. Nó sẽ trở nên rất dính và ướt nếu ngài không làm thế”
Nghe vậy, Jin quyết định hỏi về lịch sử ăn nogi.
“Người dân bắt đầu ăn nogi từ khi nào vậy?”
“Để tôi xem, nó được khám phá ra gần 100 năm trước. Nhưng tôi nghĩ đến tầm 20 năm trước, người dân mới bắt đầu ăn nó. Ban đầu, nó được dùng làm thức ăn cho gia súc. Chắc là có ai đã thử ăn, rồi nó trở thành thực phẩm luôn...”
Rõ ràng, lũ ngựa ăn nó sẽ phát triển nhanh hơn, vậy nên nó được trồng ở vùng phía tây Đế quốc Shouro. Có người đã thử ăn nó như ngũ cốc, dẫn đến việc nó cũng được dùng làm thực phẩm cho mọi người.
Vậy là người ta sẽ ăn ngũ cốc, và lũ ngựa sẽ ăn phần còn lại. Chúng được trồng và tách ra như thế này bắt đầu từ khoảng 20 năm trước. Đầu bếp giải thích.
“Hmmm...”
Ở Nhật, lúa được trồng và thu hoạch làm gạo, vậy nên mới dùng thuốc trừ sâu. Nên dĩ nhiên, chúng hầu như chưa từng dùng làm thức ăn cho gia súc. Nhưng, sự tò mò của Jin thật sự hướng nhiều đến nogi.
“Ông nghĩ chút nữa cho tôi xem nogi có được không? Ngoài ra, nếu ông cho phép tôi nấu tí thì...”
Jin nói vậy, và rồi đầu bếp nhìn vào Nữ Hoàng với vẻ mặt hơi rắc rối. Nhưng Nữ Hoàng gật đầu với vẻ quan tâm sâu sắc, vậy nên đầu bếp buộc phải đồng ý.
Reinhardt vốn đã biết Jin từng làm một món ngon từ topopo(khoai tây), thứ chưa được ăn rộng rãi trước đó, thế nên anh ta rất kỳ vọng.
“Đây là nagi”
“...Tôi biết”
Thứ mà anh được cho thấy là gạo lức. Jin đã được người điều hành bảo rằng gạo lức rất khó nấu. Vậy nên anh biết họ sẽ bắt đầu với việc biến nó thành gạo trắng.
Vậy nên anh cân nhắc làm sao gạo có thể bóng loáng.
Thông thường, điều này sẽ được thực hiện bằng cách nghiền gạo lức với nhau để có thể loại bỏ lớp vỏ ngoài, hoặc cám. Nhưng nếu bạn làm quá nhanh, thì ma sát sẽ khiến nhiệt độ tăng lên khiến hương vị sẽ bị ảnh hưởng.
“Chắc mình sẽ phải làm phương pháp chính thống rồi...”
Vậy nên, ngay cả khi hương vị có thể bị ảnh hưởng đôi chút, anh vẫn muốn đạt được đạt đến chất lượng gạo bán lẻ. Anh coi việc này nghiêm trọng hơn bình thường, sau cùng thì gạo phụ thuộc vào nó mà.
“Căn bản thì chúng ta chỉ cần nghiền ngũ cốc với nhau thôi...”
Nói cách khác, họ chỉ cần trộn chúnng vào chúng một cái tô. Nó sẽ thật tuyệt nếu đồng thời anh giữ nhìn không tăng lên.
Jin để họ chuẩn bị một cái thùng cỡ trung và đổ nogi nửa chừng trước khi đậy nắp lại.
“Reiko, lắc cái thùng này đi”
Và đây là lượt của Reiko.
“Dạ, Otou-sama”
“?!”
Những người đang quan sát...đầu bếp và cấp dưới của ông thấy Reiko, người trông như bất kỳ bé gái nào, nhấc cái thùng 20kg như thể nó không nặng tí nào.
“Được rồi, làm đi. ...<>”
Khi Reiko lắc thùng, Jin dùng ma thuật chế tạo để giữ nhiệt độ thấp.
Họ ngừng lại sau tầm 5 phút và nhìn vào trong. Nogi bên trong đã từ gạo lức chuyển sang trông rất giống gạo trắng.
“Ngon, thêm 5 phút nữa thôi”
Họ lắc và làm mát như trước đó. Với điều này, họ có được thứ quả thực là gạo trắng.
“Xong xuôi cả rồi”
“Oh? Jin, gì đây?”
“Ở chỗ tôi, bọn tôi gọi nó là gạo trắng. Kiểu này thì nấu dễ hơn nhiều... <>”
Nói thế xong, Jin tách gạo ra khỏi cám.
“Thứ bột này là cám gạo. Đây cũng có thể dùng làm gì đó, nên đừng vứt đi đấy”
Anh sẽ dùng nó để ngâm.
“Giờ thì, thứ này đây là gạo trắng. Hãy thử nấu nó nhé”
Jin để đầu bếp giúp anh rửa gạo.
Gạo lức thì dễ rửa rồi, nhưng vì thiếu cám, cần phải rửa gạo trắng thật sạch.
Rồi họ quyết định thử nấu cháo.Trước tiên, Jin không tự tin vào khả năng nấu nướng của mình.
“Thêm nước vào và đậy nắp lại...”
Nấu cháo khá là dễ. Bạn chỉ cần khoảng nấu gấp 8 đến 10 lần lượng nước dùng để nấu cơm, và đun sôi.
Không như cơm, bạn không cần phải ngâm trước. Bạn đặt nó lên thứ có nhiệt độ cao rồi hạ nhiệt xuống khi nó bắt đầu sôi thôi. Sau đó, bạn chỉ cần khoáy vài lần để ngăn đáy cháy.
Jin có thể nấu cháo bởi anh đã từng làm nó cho một đứa nhóc bị bệnh.
Thật khó để điều chính nhiệt độ vì họ không dùng bếp ga, nhưng bằng cách nào đó, anh đã có thể làm được mẻ đầu tiên trong vòng chưa đến một tiếng.
“Giờ thì, nếm thử này xem”
Jin nói, vì phục vụ vài người đầu bếp, nên Reinhardt và chính anh đã thêm một nhúm muối.
Lưỡi Jin nhạy cảm lắm, nên anh cần thổi nguội trước khi ăn. Nhưng người đầu bếp nếm ngay luôn. Về phản ứng của ông ta...
“Oh! Ngon quá! Jin-sama, cảm ơn ngài nhiều vì đã chỉ bảo tôi cái thứ đáng kinh ngạc này!”
Ông ta vui vẻ nói. Reinhardt chẳng khác gì.
“Jin, tôi chẳng hề nghĩ nogi lại có thể ngon thế này!”
Và cuối cùng, chính Jin nếm.
“...Ahh, hương vị hoài niệm thật...”
Anh xúc động đến nỗi gần như phát khóc. Reiko vội vàng chuyển chuyện này cho Laojun.
(Reiko-dono, thì ra đó là nogi. Vậy đây là gạo mà Chúa Tể kiếm tìm à)
(Có vẻ là vậy. Về cách nấu, thì như tôi đã nói cho ông. Rõ ràng là cũng có phương pháp khác để nấu. Tôi sẽ cho ông biết ngay khi mình tìm được.Nhưng quan trọng hơn, chúng ta nên mua tí lúa và trồng chúng tại Đảo Hourai)
(Tất nhiên. Đó sẽ là ưu tiên lớn nhất của chúng ta. Chúng ta sẽ dùng Quinta đang rảnh để kiếm chúng. Phía Tây Đế Quốc Shouro à)
(Ừ, tôi sẽ giao phần đó cho ông. Còn tôi thì sẽ tìm công thức)
“Vẫn thật ngon khi mà không bỏ muối”
“Tốt hơn là nên đi ngâm”
Nó thậm chí sẽ ngon hơn nếu dùng với đưa chua, như món mà anh từng ăn. Nhưng mà.
“Chúng ta gọi thứ đã được lên men trong cám gạo này là Nukazuke. Nó cũng rất là ngon”
Jin nói khi anh giải thích cách dùng cám.
“Thật không may, tôi không biết chi tiết về cách làm cho lắm. Nhưng tôi biết rằng nó sẽ phát ra mùi chua nếu mọi người trộn nó mỗi ngày còn nếu không trộn thì nó sẽ trở nên tồi tệ và bốc mùi lắm”
Jin nói khi anh cố giải thích cách làm. Dù cho Jin đã từng ăn rau ngâm trong cám gạo và miso, anh chưa từng làm nó trước đó.
“Ngoài ra, tôi nghĩ mọi người nên phơi khô... Rồi vắt nước ra bằng nước muối đến khi nó có kết cấu như bột”
Anh hầu như chẳng biết mình đang nói gì, nhưng dù sao cũng nói cho họ. Có lẽ họ có thể dùng nó như tài liệu tham khảo.
Miễn là anh chính xác thì chuyên gia nấu ăn sẽ tìm ra phần còn lại thôi”
Đồng thời, Reiko gửi thông tin đến cho Laojun. Sẽ hơi muộn một tí khi Peridot và những người khác sẽ háo hức chờ gạo về.
“Jin-sama, chúng tôi rất biết ơn vì ngài đã chỉ bảo cho chúng tôi về ẩm thực truyền thống của ngài!”
Sau khi tận tâm nói về nó đến tận chiều tối, đầu bếp nói thế khi tỏ lòng biết ơn. Và cuối cùng.
“Hãy trông chờ vào thực đơn tối nay ạ”
Ông ta nói thêm.
********
“Jin, món này ngon quá”
Bữa tối cũng có mặt Nữ Hoàng Bệ Hạ. Và bà rất hài lòng với món cháo làm từ gạo trắng. Ngoài ra thì bên cạnh cũng có món ngâm.
Jin trở nên khá vui bởi vì điều này, Ắt hắn là bà cũng có sở thích tương tự trong ẩm thực.
“Nogi này, ý ta là, gạo. Về phần chuẩn bị thì có hơi rắc rối, nhưng họ đã nói rằng có thể thu hoạch rất nhiều trong mỗi lần. Chúng ta nên quảng bá nó, cùng với lúa mì luôn ha!”
Công nhận, Jin đã từng nghe trong một khoảng thời gian, gạo được bán nhiều hơn lúa mì.
Và trong khi anh chẳng biết lý do, anh biết rằng lúa có thể được trồng nhiều lần. Anh cũng giải thích cho họ.
“Hmm. Lúa gạo hử. Tốt lắm. Ta sẽ chọn vài người và để họ nghiên cứu về nó”
Điều này liên quan đến cải thiện nguồn thực phẩm của họ, vậy nên Nữ Hoàng rất nhiệt tình. Vì vẫn còn thời gian, Jin giải thích hết mức có thể về việc trồng lúa.