Bậc Thầy Chế Tạo Ma Thuật

chương 48: hậu duệ của qủy?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Hito

Edit: Ass2008

Đôi lời: Mai có BOM nhé :V

________________________________________________________________

“Nếu được thì tôi có thể nói chuyện với cháu ngài không? Tôi muốn biết nó thích loại búp bê nào”

Tạm gác lại ngày giao hàng sang một bên, anh phân vân không biết liệu mình có thể gặp đứa cháu trước được không.

Lý do mà anh muốn biết đứa cháu thích búp bê thế nào. Là vì Jin rất dở trong khoảng thiết kế đồ đạc, nên anh sẽ rất thích nếu có người chỉ dẫn cho mình.

“H-Hmmm, không được lâu đâu đó...”

Trong khi nói vậy, Saryuto Berurush dẫn Jin đến tầng 3.

Căn phòng nằm ở phía nam tầng 3 là nơi tốt nhất.

“Yousse, bọn ông vào nhé”

Saryuto gõ cửa, nói mình vào phòng và mở cửa ra.

“Ah, ông ơi”

Bên cạnh cửa sổ là một chiếc giường, một bé gái còn nhỏ hơn cả Hannah đang nằm ở trển. Bé có mái tóc đẹp đẽ màu bạch kim, mắt xanh lục và làn da nhợt nhạt.

“Khách ư?”

Thấy Jin đằng sau Saryuto, bé gái có biểu hiện như vừa thấy chuyện hiếm có.

“Ừm, hân hạnh được gặp em. Anh là Jin, còn con bé là Reiko”

“Hân hạnh được gặp anh. Em là Youss - *ho*”

Yousse ho ngay giữa lúc đang chào. Nhưng chưa hết đâu. Nó vẫn tiếp tục. Bé cứ ho.

“C-Con ổn chứ?”

Saryuto lo lắng hỏi, xoa lưng bé.

Nhưng cơn ho không ngớt. Jin không thể cứ thế đứng xem được và chạy đến cạnh bé.

“<>”

Và cố dùng ma thuật trị liệu. Vậy là cơn ho bằng cách nào đó đã lắng xuống.

Hình như Yousse vẫn đau lắm tại mặt bé đang nhăn nhó.

Đúng như bạn đoán đấy, mấy căn bệnh liên quan đến hệ hô hấp về cơ bản khiến bạn thấy khó thở. Hồi ở cô nhi viện, Jin đã thấy nhiều đứa trẻ chịu đựng những cơn ho và muốn làm gì đó cho Yousse.

“Umm, em ấy ho thế này suốt luôn à?”

“Ừ. Đúng vậy. Những cơn ho không ngừng như vầy nhiều lần một ngày... Jin-dono, cảm ơn ma thuật trị liệu của cậu”

Ông của bé ấy, Saryuto, trả lời.

Cuối cùng, hơi thở đã ổn định lại. Yousse nhìn vào Jin và sắp nói gì đó. Nhưng Jin đã ngăn bé lại.

“Ah, em không nên nói chuyện đâu. Cứ ở yên đó đi, <>”

Sau khi anh dùng <> lần hai, nước da của Yousse đã tốt hơn trước.

(… Nguy cơ cao là em ấy bị hen suyễn ở trẻ sơ sinh...)

Ngay cả tại cô nhi viện Jin từng ở, có 2 đứa bị hen suyễn nên bằng cách nào đó, Jin có thể biết được.

(Nếu mình không nhầm, nguyên do số một là dị ứng... và cũng có thể là do ve)

Khu vực này còn khô cằn hơn nhiều nên sẽ khiến hệ hô hấp tệ hơn.

(Không biết có phải do ve hay không nữa... ah, phải rồi!)

“Reiko, đến đây chút nào”

“Dạ, Otou-sama”

“Mắt con có thể phóng to gấp 100 lần mắt bình thường nhỉ. Con có thể nhìn vào nệm xem coi có sinh vật nào trong đó không?”

Nhờ Reiko làm vậy, Jin nhìn quanh căn phòng.

Ấm ghê. Và xung quanh thì có vài xô nước nóng – từ đó có thể hiểu nó dùng để làm ấm.

(Hmm, nếu mình nghĩ đúng thì...)

Trong khi Jin đang vắt óc, Reiko báo cho anh biêt về kết quả cuộc kiểm tra.

“Otou-sama, có sinh vật sống rất, rất nhỏ trong đó cùng với nhiều cái xác ạ”

“Chúng trông thế nào?”

“Vâng, chúng có dạng trông giống như quả trứng. Với 8 cái chân ạ”

“Đúng như ta nghĩ, chúng là ve”

Hít phải xác hay phân của loài ve được biết đến là ve chuột nhiệt đới chiếm hơn một nửa nguyên do của bệnh hen suyễn ở trẻ sơ sinh.

Loài này ăn bụi bẩn và tóc con người chứ không có hút máu nên khó mà chú ý đến sự tồn tại của chúng.

Hơn nữa, chúng thích nhiệt độ với độ ẩm cao. Nói cách khác, độ ẩm mà họ đã tạo ra tại nơi đây đã phát huy tác dụng ngược lại.

“Hmm, Reiko có thể chú ý nhưng nếu là cha của Gloria... tên gì ta quên rồi nhưng nếu chúng ta có tầm nhìn hiển vi của ông ta thì... ah, chúng ta có thể chế ra nó mà”

Hình như công tắc bên trong Jin đã được bật.

“Jin-dono?”

Được Saryuto gọi, Jin tỉnh lại. Trở về thực tại, Jin nhìn Yousse và đánh giá vấn đề của bé. Rồi anh quyết định bước khỏi phòng.

“Bác sĩ đã nói sao?”

“Họ bảo có lẽ cổ họng con bé đã yếu từ khi sinh ra nên con bé mới bị ho. Thế là tôi nghĩ đến việc làm ấm căn phòng nhưng lại chẳng có tác dụng gì”

“Tôi hiểu rồi”

Đúng như anh nghĩ, họ không nghĩ đến khả năng dị ứng do loài ve.

“Thế thì sao? Có liên quan đến Automata à?”

“Không, chỉ là tôi nghĩ sẽ tốt biết mấy nếu bệnh tình của em ấy được chữa trị”

Khi Jin nói thế, Saryuto lộ vẻ chua chát.

“Cái gì?! Chuyện đó có thể sao, Jin-dono, cậu có thể giúp cháu ta trị bệnh sao?”

Jin ngạc nhiên chút trước sự kích động của ông nhưng nghĩ lại rằng đó là tình cảm của ông dành cho đứa cháu, anh giải thích những gì mình đã phát hiện.

“Trong tấm nệm và căn phòng, có những sinh vật sống nhỏ bé mà mắt thường không thể thấy được”

“Hít phải xác của chúng thì độc tố sẽ được sinh ra bên trong cơ thể và khiến thể trạng yếu đi”

Có hai điểm đó thôi.

“Hmm, câu chuyện đó chẳng có gì đáng tin khi cậu nói đột ngột quá”

Jin đã đoán là ông nghĩ thế, nên anh nghĩ đến một cách tốt hơn để giải thích.

Đó là kính hiển vi.

Hồi anh ở cô nhi viện, như bài tập cho kỳ nghỉ hè, anh đã làm kính hiển vi từ chai nhựa trong suốt.

Sau khi cắt ngắn cái chai và tạo một lỗ trên nắp, bạn chỉ cần đặt một quả cầu thủy tinh vào trong và có thể điều chỉnh tiêu cự bằng cách xoay nắp chai.

Cấu trúc rất đơn giản nhưng lại khá hữu dụng. Hiện giờ thì anh không có chai nhựa nhưng với Jin thì đó không phải là vấn đề.

“Ừm, đem bằng chứng ra thì tốt hơn tranh luận mà. Hãy nhìn tận mắt đi”

Nói thế, Jin về lại căn phòng khi nãy.

“Oh, Jin, có chuyện gì sao?”

Tại nơi đó, Reinhardt đang tán gẫu với Ryemr Gebaltof.

“Liệu anh có muốn xem luôn không, Reinhardt? Saryuto-san, cho tôi mượn một cái ly nha”

Jin lấy cái ly làm bằng thủy tinh sau khi đã báo cho Saryuto.

“<>”

“Ohhh?!”

Ma thuật cắt chính xác như thế chỉ có Jin mới làm được, tại anh là Magi Craft Meister mà.

“Hm, cậu làm quả cầu đó làm gì? Oho, tiếp đến là cốc sake à? Không, thứ đó...”

Reinhardt, Rymer Gebaltof, Saryuto và Matheus đầy thích thú nhìn Jin khi anh tiếp tục dùng pha lê làm từng thứ một.

“Xong rồi”

Và thế là kính hiển vi đơn giản đã hoàn thành.

Tóm lại, anh chỉ cần cấu trúc phóng to đối tượng nào đó mà không bị mờ đi thôi.

“Vậy thì, hãy thử nhìn vào thứ này trước đi”

Nói rồi, Jin đặt kính hiển vi lên bàn để nhìn vào tấm vải trải bàn và cẩn thận điều chỉnh tiêu cự.

“Được rồi, nhìn vào đi. Trước tiên, Saryuto-san nhé”

“Nn? Hmm... Cá-Cái gì thế này?!”

Ông thấy được từng sợi để làm nên tấm vải trải bàn.

“Thứ này được gọi là kính hiển vi. Thứ công cụ để nhìn những thứ nhỏ tốt hơn”

“Gì cơ, gì cơ, cho tôi xem nữa!”

“Woah, Jin, thứ này tuyệt thế!”

“Ohh, Jin-dono, thứ này sẽ hữu ích lắm đó!”

Những người khác cũng nhìn vào kính hiển vi theo lượt và bình luận về nó.

“Giờ thì ngài đã hiểu thứ công cụ này có thể giúp ta nhìn những vật nhỏ bằng cách phóng to chúng lên chưa?”

“Hmmm”

Đáp lại câu xác nhận của Jin, Saryuto gật mạnh đầu.

“Thế thì với thứ này, nhìn vào phòng cháu ngài xem coi đó có phải là bụi không”

“Ta hiểu rồi”

Vậy là Saryuto tự mình đến phòng Yousse và về lại với bụi trong tay.

“Đây là bụi nằm ở góc giường. Hãy nhìn vào thứ này đi”

Lúc này đây, Saryuto đã bán tin bán nghi những gì Jin nói trước đó. Nhưng, vì ông đang thấy hứng với kính hiển vi nên ông đã đi và về lại với bụi.

“Cá-....Cái gì thế này?! Quái vật ư!”

Khoảnh khắc ông nhìn bụi qua kính hiển vi, ông đã thốt lên.

“C-Chuyện gì?”

Ngạc nhiên trước tiếng hét của Saryuto, những người đang có mặt tại đó cũng nhìn bụi qua kính hiển vi.

“...Kinh dị quá”

“Có những sinh vật sống như thế này sao...”

“Đừng có nói là, hậu duệ của quỷ nhé?!!”

Đó là suy nghĩ của người khác về ve.

Truyện Chữ Hay