Thẩm Thiển tuy rằng là một bác sĩ thú y, nhưng cô lại không thích bầu không khí trong bệnh viện. Nhất là lúc đến bệnh viện khám, bên trong toàn mùi thuốc khử trùng, nghe là đã khiến người ta muốn nôn. Vưu Nhiên thấy Thẩm Thiển cau chặt mày liền quan tâm hỏi: "Sao vậy em? Nghén à?"
Thẩm Thiển lắc đầu, "Không phải, là mùi bệnh viện khó chịu quá."
Vưu Nhiên vỗ vỗ vai cô, "Ráng chịu chút đi em."
Vưu Nhiên đã hẹn trước với bác sĩ phụ trách khoa phụ sản, làm một loạt kiểm tra, kết quả đều rất bình thường. Thẩm Thiển đi tới đi lui đến cạn kiệt sức lực, hết hơi nói: "Mang thai chứ có phải là bị bệnh đâu."
"Nhưng nếu không tốt thì nó còn hành hạ người ta hơn cả bệnh tật nữa đấy." Vưu Nhiên liếc cô một cái. Thẩm Thiển không thích đi thang máy nên hai người đành đi thang bộ. Lúc lên đến lầu hai, vừa vặn nhìn thấy Nam Nam đang cầm thuốc trong tay.
Cô dường như cũng rất bất ngờ nên có chút mất tự nhiên nhìn Thẩm Thiển, rồi xoay mặt đi làm như là không quen biết.
"Bác Vu đang nằm ở phòng nào vậy?" Vưu Nhiên bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí bình thản không gợn sóng, ánh mắt cũng không nhìn cô, cứ như là đang nói với người khác chứ không phải là Nam Nam. Nam Nam cười lạnh, "Vưu thiếu gia bản lĩnh lớn như vậy, điều tra một chút là biết thôi mà."
Cô vừa nói xong, lại nhìn Thẩm Thiển, rồi lại lập tức nhếch miệng mỉm cười, vừa như là chào lịch sự lại vừa như là có thâm ý khác, "Cô Thẩm tốt số thật đấy, tìm được một ông chồng toàn năng như vậy, sau này sẽ sướng lắm đây."
Thẩm Thiển nghe cũng hiểu câu này của cô có ý hoàn toàn khác nhưng là âm thầm châm chọc cô hay là bóng gió khen bản lĩnh của Vưu Nhiên lớn? Thẩm Thiển thực sự không thể hiểu được cô gái âm dương quái khí này mà cô cũng không muốn quan tâm đến cô ấy. Cô kéo Vưu Nhiên đi xuống dưới, Vưu Nhiên cũng đi theo cô.
"Em thực không hiểu, sao lúc trước em lại đi làm bạn với một cô gái âm dương quái khí như vậy cơ chứ?" Thẩm Thiển không khỏi oán giận, cô cảm thấy Nam Nam có vấn đề, từ trong ra ngoài chỗ nào cũng có vấn đề.
"Anh cũng không hiểu, trước kia cô ấy chỉ hơi có vẻ hướng nội, từ sau khi em ra đi, cô ấy liền kỳ quái như vậy, bác Vu lúc trước còn dẫn cô đi khám bác sĩ tâm lý, kết quả là phát hiện ra cô ấy có triệu chứng trầm cảm, điều trị nửa năm, rồi đi Pháp học thiết kế thời trang. Anh cứ tưởng cô ấy đã khỏi, nào ngờ gần đây cô ấy lại tái phát." Vưu Nhiên không khỏi nhíu mày. Thẩm Thiển khó lường nói: "Cô ấy là từ sau khi em ra đi mới bị như vậy?"
"Đúng vậy, lần trước anh đưa em đến chỗ cô ấy, anh phát hiện thái độ của cô ấy đối với em rất khác lúc trước, cũng không biết là do thời gian thay đổi hay là có ẩn tình khác."
Thẩm Thiển nhún nhún vai, cô cũng đâu biết là làm sao?
Nhắc tới Vu Thiên Dương, Thẩm Thiển lại hiểu sâu sắc thế nào là bể dâu của sinh lão bệnh tử. Còn nhớ một thời gian trước Vu Thiên Dương nhìn rất khỏe mạnh vậy mà nay tóc trên đầu đã nên thưa thớt, kèm theo đó là gương mặt tái đến không thể tái hơn được nữa. Nhìn ông vô cùng tiều tụy, ánh mắt thì vô thần.
Hồ nữ sĩ gọt táo, đưa đến bên miệng ông, "Thiên Dương, ăn chút đi ông."
Vu Thiên Dương cụp mí mắt, lừ đừ lắc lắc đầu. Ông nói: "Bà cần gì phải đối xử tốt với tôi như vậy, rõ ràng bà biết rõ tôi sẽ không đón nhận tình cảm của bà kia mà."
Hồ nữ sĩ cắn môi, miễn cưỡng cười, "Ông còn hận tôi lúc trước đã gài bẫy ông, buộc ông phải cưới tôi? Trước kia ông vô cớ muốn ly hôn, tôi đã phái thám tử theo dõi ông, biết ông đang hạnh phúc với người đàn bà kia, sau đó lại nhảy ra diễn cảnh bắt gian tại giường?"
Vu Thiên Dương nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Đã qua hết rồi, đừng nhắc tới nữa."
Hồ nữ sĩ hừ lạnh, ném quả táo kia đi, "Đã nhiều năm như vậy mà trong lòng ông vẫn chỉ có người đàn bà kia. Cô ta có được nửa phần tôi đối xử với ông không? Cô ta vừa chịu đả kích một chút là bỏ trốn, tôi bị đả kích lớn như vậy mà vẫn ở bên ông. Có trách thì chỉ nên trách tôi không đủ tàn nhẫn, nếu tôi đi tố giác ông thì có khi bây giờ ông đã chết trong tù rồi."
"Bà đi tố cáo đi, những lời này bà đã nói hơn mười năm rồi, bà không mệt nhưng tôi mệt." Vu Thiên Dương hiển nhiên không hứng thú nói chuyện với Hồ nữ sĩ cho lắm, rõ ràng việc này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Hồ nữ sĩ dường như cũng đã quen với vẻ lạnh lùng ấy của Vu Thiên Dương, một lần nữa nhặt quả táo lên, đưa đến bên miệng ông, kiên quyết bắt ông phải ăn. Vu Thiên Dương chẳng còn cách nào đành phải nhận lấy quả táo, từ từ lại chậm rãi cắn một miếng.
Thẩm Thiển cảm thấy hai vợ chồng này thực thú vị, bèn nhỏ giọng nói với Vưu Nhiên: "Đúng là kỳ quái, rõ ràng sống với nhau chẳng hạnh phúc, vì sao vẫn phải ở bên nhau."
Vưu Nhiên thản nhiên cười cười, "Anh nghĩ đây là minh chứng cho câu 'Yêu một người, rõ ràng không vui cũng muốn ở bên người ấy'. Cũng như mẹ anh, sống với ba anh cũng không hạnh phúc nhưng vẫn không ly hôn, vẫn muốn sống với ông ấy."
Thẩm Thiển le lưỡi, "Vậy thì mệt mỏi biết bao nhiêu? Nếu là em thì em thà là bỏ đi cho rồi. Tình yêu vốn là làm cho người ta hạnh phúc chứ không phải là đi vào chỗ bế tắc."
Vưu Nhiên nhéo mũi cô, "Anh thích câu này của em."
Vưu Nhiên đưa Thẩm Thiển vào phòng bệnh. Hồ nữ sĩ nhìn thấy Thẩm Thiển, cả người liền cứng đờ, bà vô cùng mất tự nhiên cười cười, "Hai người..."
Vưu Nhiên lễ phép gật gật đầu, "Đến thăm bác Vu thôi ạ, nghe nói bác Vu sắp phẫu thuật."
Vu Thiên Dương cười nói: "Làm phiền cháu còn nhớ đến lão già này." Ông nhìn Thẩm Thiển, ánh mắt vô cùng dịu dàng, "Cô Thẩm hôm nay nhìn mặt mày hồng hào quá, chắc có chuyện gì vui đúng không?"
Thẩm Thiển đang nghĩ nên trả lời như thế nào thì Vưu Nhiên lại trả lời giúp cô, "Thiển Thiển đang mang thai, hôm nay đến bệnh viện kiểm tra."
"Biết ngay mà, thằng nhóc như con sao có thể nghĩ đến việc thăm bác cơ chứ." Vu Thiên Dương cười ha ha, nhìn trái ngược hẳn với cái dáng vẻ yếu ớt vừa rồi. Vưu Nhiên cũng chỉ cười yếu ớt. Thẩm Thiển không biết Vưu Nhiên rốt cuộc có dụng ý gì, tại sao phải nói cho Vu Thiên Dương biết cô đang mang thai?
Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Thiển liền đem hỏi ngay thắc mắc trong lòng, Vưu Nhiên suy tư một lát rồi cho Thẩm Thiển một câu kết luận, "Chỉ là anh muốn cho nhiều người biết thôi." Vưu Nhiên bỗng nhiên nắm tay Thẩm Thiển nói: "Càng nhiều người biết, để xem sau này có ai dám dòm ngó đến người phụ nữ có thai như em không. Đột nhiên anh cảm thấy Lông Xù thông minh thiệt đó, hiểu được thế nào tiên hạ thủ vi cường, sớm biết như thế, anh đã lừa em luôn cho rồi."
Thẩm Thiển lườm anh một cái, ánh mắt híp lại thành một cái khe nhỏ, bắt chước cái dáng vẻ hồ ly thường ngày của Vưu Nhiên, "Vậy thật sự ngại quá, em không phải Thiển Thiển, em là Thẩm Thiển, em sẽ đệ đơn lên tòa, tố cáo anh tội cưỡng gian."
"Em có tin là em nhất định sẽ thua không."
"Vì sao?"
"Em biết đó, anh có thể làm đi làm lại đến khi em không xuống được giường, đến lúc em xuống được giường thì đã không có chứng cớ có thể chứng minh nữa rồi."
"..." Thẩm Thiển oán hận nhìn anh, người đàn ông này đúng là ác độc.
Vưu Nhiên ôm vai cô, "Đi thôi, chúng ta đi thử áo cưới."
"Không đi." Thẩm Thiển hờn giỗi không chịu đi, bĩu cái miệng nhỏ xíu lên, "Em mệt, không muốn đi. Chờ sinh con xong rồi thử đi." Nhớ tới một đống việc phải chuẩn bị cho kết hôn là Thẩm Thiển liền đau đầu. Lúc trước Lý Mỹ Lệ kết hôn, cô chỉ làm phù dâu mà đã mệt muốn xỉu, giờ làm cô dâu chắc là sẽ bị hành đến chỉ còn nửa cái mạng quá. Nói theo kiểu của Lý Mỹ Lệ là: "Cậu có biết trên thế giới già nhanh nhất là cái gì không? Chính là cô dâu, ngày hôm sau, đã đổi xưng hô thành bà xã rồi. Xem đi, chỉ trong một đêm mà đã già đi như vậy rồi đấy."
Đến Lý Mỹ Lệ luôn không sợ khổ không sợ mệt mà cũng than thở thì Thẩm Thiển khẳng định là chịu đựng không nổi. Cho nên... cô tình nguyện chưa chồng đã có con, cứ chờ sau này trên người không còn gánh nặng, hoàn toàn thoải mái rồi hãy tính. Dù sao, cái tên trước mắt này cũng chạy không thoát. Thẩm Thiển nghĩ như thế liền thấy yên dạ yên lòng.
Vưu Nhiên đương nhiên biết Thẩm Thiển trong lòng đang tính toán cái gì nhưng anh không so đo với cô. Con cũng có rồi, sợ gì cô nàng chạy đi mất. Mà cho dù có chạy, anh cũng sẽ lùng cô về. Dù sao mang bầu chạy cũng không nhanh.
Bọn họ đều có lý do để bình tĩnh, sau này vẫn còn những ngày dài đang chờ họ. Có người đánh giá đó là những chuỗi ngày lúc nào cũng có cảm giác rớt thẳng từ thiên đường xuống địa ngục. Đây rốt cuộc là cảm giác như thế nào? Thẩm Thiển lúc này vẫn chưa lĩnh hội, nhưng những chuyện xảy ra sau này đã khiến cô hoàn toàn cảm nhận được hạnh phúc không phải thứ dễ dàng mà có được.
Sau khi mang thai được ba tháng, Thẩm Thiển bắt đầu thường xuyên thấy choáng váng. Đến sau năm tháng, tình trạng choáng váng bắt đầu trầm trọng lên thành ngất. Sáng sớm một ngày nào đó, cô thèm ngủ nên cho dù Vưu Nhiên có trêu thế nào cô cũng chỉ như một con lợn chết. Hết cách, Vưu Nhiên đành phải một mình ra ngoài tập thể dục. Bình thường, Thẩm Thiển đều theo anh đi tản bộ.
Thẩm Thiển dậy rất muộn, lúc mở mắt ra là đã tám giờ. Cô duỗi thắt lưng, bước xuống giường, vừa đi được vài bước, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, đầu nặng trịch, hai chân nhũn ra, mắt nhắm chặt, không còn nhận biết được gì nữa.
Lúc cô tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện, trước mắt rất im lặng, Thẩm mẹ buồn bã ngồi trên sô pha, nhìn không có chút tinh thần, hình như là đã thức cả đêm. Tay cô đang bị một người nào đó nắm lấy, Thẩm Thiển hạ thấp tầm mắt, quả nhiên, Vưu Nhiên đang tựa vào bên giường ngủ, một bàn tay nắm chặt tay cô.
Cô giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời còn nhá nhem, thẫm một màu lam đậm, chắc là còn chưa tới rạng sáng. Cô nhớ mình tám giờ ngủ dậy, sau đó hôn mê bất tỉnh, bây giờ là rạng sáng, vậy là phải chăng cô đã hôn mê một ngày? Thẩm Thiển vừa nghĩ như thế, trong lòng bỗng nhiên nặng trĩu, cô... chắc là không có việc gì chứ?
Cô hơi hơi động đậy ngón tay, quả nhiên, Vưu Nhiên lập tức giật mình, nhìn thấy Thẩm Thiển trừng mắt đôi mắt to nhìn anh, anh lập tức nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "Sau này không được đùa như vậy nữa, làm anh sợ hết hồn."
"Em đâu có cố ý, bất ngờ kia mà." Thẩm Thiển làm nũng.
Có lẽ là do có tiếng lao xao nên Thẩm mẹ ngồi ở trên sô pha giật mình một cái, thấy Thẩm Thiển đã tỉnh, bà liền kích động chạy tới, hỏi: "Thiển Thiển, còn có chỗ nào khó chịu không con?"
Thẩm Thiển lắc đầu, "Không có ạ, con khỏe lắm."
Ánh mắt Thẩm mẹ bỗng nhiên ảm đạm, muốn nói lại thôi. Thẩm Thiển trong lòng còn thấy hơi thắc mắc thì Vưu Nhiên đã mở miệng trước nói với Thẩm mẹ: "Mẹ, việc này con sẽ nói với Thiển Thiển, mẹ về nhà nghỉ ngơi trước đi ạ." Vưu Nhiên đưa chìa khóa cho Thẩm mẹ.
Thẩm mẹ nhận lấy, gật gật đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Thẩm Thiển, xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Thiển Thiển, mẹ về nhà nấu cháo cho con nhé."
Thẩm Thiển gật đầu.
Thẩm mẹ đi rồi, Thẩm Thiển liền ngồi dậy, trừng mắt nhìn Vưu Nhiên, "Nói, em bị bệnh nan y gì?" Cô rất hiểu, mẹ cô mà yếu ớt như lúc cô ở trong giai đoạn bình phục trước kia thì nhất định không phải chuyện bình thường.
Vưu Nhiên dừng một chút, "Thiển Thiển, hay là chúng ta bỏ con đi."
"Cái gì?" Thẩm Thiển lập tức cao giọng, mặt cũng tái xanh, "Vì sao? Lý do."
"Chúng ta trước tiên là chữa bệnh, sau này vẫn còn có thể có đứa khác mà em."
"Đừng nói với em là em cũng bị ung thư máu đấy." Thẩm Thiển không khỏi co giật mí mắt, nhìn rất không ổn.
Vưu Nhiên mỉm cười lắc đầu, "Thiển Thiển cơ thể em rất khỏe mạnh."
"Vậy vì sao muốn em bỏ con?" Thẩm Thiển nghiến răng nghiến lợi, "Không phải anh rất muốn con của chúng ta sao?" Vưu Nhiên hơi hơi nhắm mắt lại, nét mặt đầy cam chịu, anh cố gắng bình ổn lại bản thân, không để mình vào giờ khắc này lại không thể nào thở nổi.
"Cả con và bà xã anh đều muốn, nhưng nếu phải lựa chọn giữa hai người thì anh chọn em, Thiển Thiển."
"Vậy là sao?"
"Em có biết vì sao em bị mất trí nhớ không?"
"..." Thẩm Thiển chưa bao giờ hỏi những điều này. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Quả nhiên, Vưu Nhiên nói: "Bởi vì trong não của em có một khối máu tụ chèn ép, do đó mới khiến em mất trí nhớ."
"Sau đó thì sao?"
"Khối máu tụ này đang không ngừng mở rộng, nếu không phẫu thuật thì có khả năng sẽ nguy hiểm đén tính mạng."
"Em phát hiện con của em thực khổ." Thẩm Thiển hít hít mũi, cầm lấy tay Vưu Nhiên cầu xin, "Còn có năm tháng nữa thôi, năm tháng nữa hãy phẫu thuật được không anh?"
Vưu Nhiên nắm chặt tay Thẩm Thiển, "Bản thân ca phẫu thuật này xác xuất thành công cũng không cao. Ông ngoại tính cho em qua Mỹ phẫu thuật, xác xuất thành công có thể tăng lên tới %. Nếu tiếp tục trì hoãn, đừng nói %, % cũng khó. Thiển Thiển ngoan đi em, bỏ con đi."
Thẩm Thiển khẽ cắn môi, ai oán nhìn anh, "Em không bỏ."
Vưu Nhiên đau lòng từ từ nhắm hai mắt lại, "Không phải do em quyết định, buổi chiều sẽ đưa em đi phá."
Thẩm Thiển sững sờ nhìn Vưu Nhiên, bỗng nhiên cảm thấy anh thực xa lạ, có thể ra tay sát hại con của chính mình, người đàn ông này thực tàn nhẫn. Thẩm Thiển nắm chặt ra giường, đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà trắng bệch. Cô nói: "Muốn em bỏ cũng được, nhưng sau khi bỏ rồi, em sẽ không bao giờ sinh con nữa."
"..." Vưu Nhiên trầm mặc trong chốc lát, rồi đứng phắt dậy, lạnh lùng bỏ lại một câu, "Buổi chiều cùng em đi phá, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi ra ngoài." Trong khoảng khắc cánh cửa bị Vưu Nhiên đóng lại, Thẩm Thiển khóc nất lên như một đứa bé. Đứa con tưởng mất rồi lại có, giờ lại có mà phải đánh mất sao? Cô đã nói đến cùng như thế mà anh vẫn muốn cô bỏ con.
Thẩm Thiển ôm lấy hai đầu gối, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, khóc nức nở. Lần này cô đã thật sự cảm nhận được cảm giác rớt thẳng từ thiên đường xuống địa ngục. Mà Vưu Nhiên cũng chẳng dễ chịu gì. Anh áp lưng vào bên kia cánh cửa, bên tai chỉ toàn là tiếng khóc của Thẩm Thiển ở bên trong. Anh tàn nhẫn với cô thì lại càng tàn nhẫn với chính mình.