Thẩm Thiển luôn tự xưng là bơi lội không tồi. Nhưng bơi cùng phụ nữ có thai lại là một chuyện khác. Vốn tính ra ngoài bơi, nhưng Cao Trường Phong ngại phơi nắng nhiều quá sẽ làm đen Lý Mỹ Lệ, vì thế chỉ có thể đến hồ bơi trong nhà.
Vưu Nhiên bao trọn hồ bơi nên cả đại sảnh hồ bơi lớn chỉ có bốn người bọn họ. Lý Mỹ Lệ thực lưu loát thay áo tắm, vui vẻ lội xuống nước. Tất nhiên, Cao Trường Phong luôn đi theo sau mông hộ giá cũng xuống nước theo.
Lúc Thẩm Thiển từ phòng thay đồ đi ra lại vừa vặn chạm mặt Vưu Nhiên cũng từ trong đó đi ra. Thẩm Thiển không khỏi đưa mắt nhìn lên, mặc dù cô đã nhìn thấu cơ thể Vưu Nhiên nhưng hôm nay dưới ban ngày ban mặt mà nhìn lộ liễu như vậy thì lại có cảm giác là lạ.
Thẩm Thiển đi qua, chọc chọc cơ ngực Vưu Nhiên, cười gian nói: "Cứng nhỉ."
Vưu Nhiên liếc liếc mắt một cái, "Em còn sờ được cái cứng hơn nữa kia mà?"
"..." Thẩm Thiển co rút khóe miệng, liếc xéo anh một cái, "Hạ lưu."
Vưu Nhiên cầm khăn lông vòng qua cổ Thẩm Thiển, hai tay kéo một cái, kéo Thẩm Thiển vào trong lòng mình, cười như một đứa con nít, "Ngày hôm qua cũng không biết là ai..."
Thẩm Thiển lập tức bịt miệng Vưu Nhiên, mặt cũng nóng ran, cô mím miệng, vẻ mặt ảo não. Cô hối hận rồi, đàn ông chủ động là rất bình thường, còn phụ nữ mà chủ động, đàn ông liền thích lấy việc này ra trêu chọc một phen, phụ nữ da mặt lại mỏng nên vô cùng chán nản. Giống như Thẩm Thiển vậy, chuyện này đã trở thành vết thương trí mạng của cô.
Lúc hai người đến gần hồ bơi thì từ cửa xuất hiện hai chú chó, chân thành lại tao nhã đi tới. Tất nhiên, ngoài Thiển Thiển và Lông Xù thì còn ai vào đây nữa? Thiển Thiển chân yểu điệu bước, lắc lắc cái mông nhỏ, chạy đến dụi vào chân Vưu Nhiên.
Thằng nhóc Lông Xù không tiền đồ kia thì vẫn đi theo sau Thiển Thiển, khoe mẽ cầu hoan với Thiển Thiển, lúc Thiển Thiển đang cọ chân Vưu Nhiên còn chạy tới xin chút bố thí, liều mạng cọ vào Thiển Thiển. Đáng tiếc, Thiển Thiển lại thờ ơ, vặn vẹo người, tiếp tục cọ chân Vưu Nhiên, không để ý tới Lông Xù gần như đang nhảy lên người nó, xin được yêu mến.
Thẩm Thiển thấy con chó không tiền đồ kia của mình lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Mày chỉ được có chừng ấy tiền đồ thôi hả."
Vưu Nhiên nhẹ nhàng khom lưng, vuốt ve Thiển Thiển, rồi đi đến bên Thẩm Thiển, "Lông Xù nhà em có vẻ không yêu em lắm nhỉ. Tới đây cũng không muốn nhìn em." Thẩm Thiển vừa nghe, trong lòng liền nhất thời bi thương, cô thở dài, "Chỉ thấy người mới cười, đâu thấy người xưa khóc."
"Ừ, may mà có anh thu nhận em." Vưu Nhiên xoa đầu cô, cười cười.
Thẩm Thiển vốn định đập tay anh, nhưng Vưu Nhiên đã buông tay xuống, chuyển ánh mắt sang hướng Lý Mỹ Lệ, cười khẽ: "Tư thế bơi ngửa của Lý Mỹ Lệ rất được."
Thẩm Thiển cũng đưa mắt nhìn theo, quả thật không tồi, lúc Lý Mỹ Lệ bơi không làm nước bắn tung tóe. Còn cô, nước bắn tung tóe văng khắp nơi. Cô bỗng thấy chột dạ, tuy rằng cô bơi rất nhanh...
"Em sẽ bơi tư thế nào?" Vưu Nhiên hỏi Thẩm Thiển. Thẩm Thiển nghĩ lại, lúc trước ai dạy cô bơi, cô cũng không biết, chỉ biết là mình vừa xuống nước liền biết bơi, mà cũng thật sự không biết là tư thế gì.
Bơi lội không phải là bao gồm bơi ếch, bơi bướm, bơi ngửa hoặc là bơi tự do sao. Cô nghĩ lại động tác của mình, không giống bơi ếch cũng không giống bơi bướm lại càng không giống bơi ngửa, như vậy nói tóm lại, chắc là cô bơi tự do nhỉ?
"Em sẽ bơi tự do." Thẩm Thiển nói như thế.
Vưu Nhiên nhướng mày, hiển nhiên là có chút bất ngờ, "Học bơi tự do lúc nào vậy?"
"Ai cần anh lo." Thẩm Thiển lầu bầu một câu rồi đi đến bên hồ bơi, nhảy bùm xuống nước. Trước tiên là hụp xuống nước, để cơ thể làm quen với nhiệt độ rồi ló đầu lên, vuốt nước trên mặt, vui cười nói: "Nhìn đi, em bơi rất nhanh đó. A nhân tiện bấm giờ giúp em luôn."
Sau đó Thẩm Thiển tựa như một con cá, lặn vào trong nước, bùm bùm bơi tới một đầu khác, lại bùm bùm rẽ nước bơi về. Lúc cô cuối cùng ngẩng đầu lên, Lý Mỹ Lệ liền vỗ tay, "Thiển Thiển nhanh lắm đó."
Vưu Nhiên nhìn đồng hồ, lông mày nhiu nhíu lại, khóe miệng trồi lên một nụ cười mỉa, "Đúng là rất nhanh, thật sự là kỷ lục bậc nhất của kiểu bơi chó."
"..." Thẩm Thiển cùng Lý Mỹ Lệ đều im bặt. Cái gì mà bơi chó?
Cao Trường Phong đỡ mông Lý Mỹ Lệ phì cười, "Người dài nên bơi nhanh?"
"Thiển Thiển đây không phải là bơi tự do sao?" Lý Mỹ Lệ tỉnh tỉnh mê mê hỏi một câu. Thẩm Thiển vội ho một tiếng, mặt đã xấu hổ mà đỏ không thôi, chật vật leo ra. Vưu Nhiên lại vô cùng chu đáo, lấy khăn bông lau nước trên người cho cô.
Lông Xù thì đi bên cạnh, dùng đôi mắt tròn long lanh, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thiển. Thẩm Thiển chịu đả kích lớn, tư thế bơi của cô sao lại là bơi chó được? Thật đả kích người ta mà, cô nhìn chằm chằm Lông Xù vài cái.
Bỗng nhiên cô nói: "Bơi chó là như thế nào?"
Vưu Nhiên một cước đẩy Lông Xù xuống nước, lạnh nhạt nói: "Em nhìn kỹ đi."
"Âu âu..." Lông Xù rơi xuống nước, kinh hoảng kêu lên, nhưng rất nhanh nó đã điều chỉnh xong tư thế, nhanh chóng bùm bùm bơi lên bờ, rủ mạnh bộ lông ướt, há miệng le lưỡi. Sau đó lập tức rống lên với Vưu Nhiên, "Gâu gâu."
Thiển Thiển sao có thể để yên? Chạy đến trước mặt Lông Xù, rống lên với nó "Gâu gâu." Thiển Thiển vừa ra oai, Lông Xù liền ỉu xìu, lập tức im miệng, cọ vào người Thiển Thiển.
Thẩm Thiển vẻ mặt đầy hắc tuyến, cảm thấy con chó này của cô thật không có tiền đồ. Vưu Nhiên vừa giúp Thẩm Thiển lau tóc, vừa nói: "Tư thế bơi này của em vẫn chưa đúng. Vẫn giống trước kia."
"Nói, là ai đã dạy em bơi như thế?" Nghe Vưu Nhiên nói như vậy, ngẫm lại chắc là rất lâu trước kia cô đã biết bơi chó, hơn nữa nghe giọng điệu bất đắc dĩ của Vưu Nhiên thì có vẻ là cô dạy mãi không sửa, khăng khăng bơi kiểu bơi chó.
Quả nhiên, Vưu Nhiên dừng một chút rồi phun ra hai chữ, "Nam Nam."
"Trước kia em với cô ấy quan hệ tốt lắm hả?" Thẩm Thiển ngẩng đầu, tò mò nhìn Vưu Nhiên.
"Cô ấy chỉ có em là bạn, mà tính em thì ai thật lòng với em thì em cũng sẽ thật lòng đáp lại." Vưu Nhiên mỉm cười. Hiển nhiên, Thẩm Thiển là nhìn lầm người rồi.
Lý Mỹ Lệ lúc này từ trong nước leo ra, ôm vai Thẩm Thiển, tùy tiện nói: "Thiển Thiển hiện tại có tôi là được rồi."
Thẩm Thiển chớp đôi mắt to trong veo như nước, cảm động tựa vào vai Lý Mỹ Lệ, "Mỹ Lệ, mình biết cậu yêu mình mà."
"Mỹ Lệ yêu anh nhất." Cao Trường Phong vừa hầu hạ lau nước cho cô nàng, vừa không kìm được mà buột miệng lầm bầm. Lý Mỹ Lệ một tay ôm Thẩm Thiển, một tay ôm ông xã nhà mình, nở nụ cười hưởng thụ niềm vui gia đình, "Trai gái gì cũng ăn tuốt."
Vưu Nhiên tiến lại, túm Thẩm Thiển lôi ra khỏi lòng Lý Mỹ Lệ, kéo cô đến phòng thay đồ thay quần áo, nhân tiện còn bỏ lại một câu, "Mơ mộng hảo huyền."
Vưu Nhiên đả kích người khác, cho tới bây giờ đều là mặt không đổi sắc, bình tĩnh tự nhiên. Hiển nhiên công phu đó của anh không loại trừ phụ nữ có thai. Anh phải bảo vệ tốt lãnh địa của mình. Hai người cáo biệt vợ chồng Lý Mỹ Lệ, chuẩn bị trở về phòng.
Ở trên đường, Thẩm Thiển nhịn không được mà ngáp mấy cái, nhìn có vẻ rất buồn ngủ. Vưu Nhiên ghé mắt nhìn lại, hỏi: "Sao vậy? Mệt rồi hả?"
"Anh biết rồi đấy, em khá là thèm ngủ."
Vưu Nhiên bỗng nhiên dừng chân. Thẩm Thiển có chút khó hiểu cũng dừng lại theo, ngẩng đầu nhìn anh. Vưu Nhiên nói: "Em có nghe thấy tiếng gì không?"
Thẩm Thiển im lặng, chậm rãi lắng nghe. Quả nhiên, ở bên cạnh hàng lang phía bên trái cô có tiếng người đang nói chuyện, âm thanh cũng không phải là nhỏ, hình như đang cãi nhau. Mà cái giọng này sao lại quen thế nhỉ?
Vưu Nhiên ôm Thẩm Thiển, tiếp tục đi, "Việc này chúng ta làm như không nghe thấy."
Thẩm Thiển rõ ràng nghe thấy tiếng một người phụ nữ thì thầm, "Bệnh cũ gì, ông tưởng tôi không thấy tờ báo cáo đó sao? Ông muốn chết như vậy sao?"
"Bà rốt cuộc nói xong chưa?" Là giọng của một người đàn ông rất mất kiên nhẫn.
Thẩm Thiển làm sao có thể không nhận ra cái giọng này? Đó chẳng phải là người cha ruột trên danh nghĩa của cô đó sao? Còn người phụ nữ kia là vợ ông, Hồ nữ sĩ. Hai người hiển nhiên là đang cãi nhau, nhưng cãi vì cái gì thì ngờ nghệch như Thẩm Thiển cũng có thể đoán được. Người thông minh như Vưu Nhiên thì chắc chắn lại càng rõ. Có điều, anh nói đúng, chuyện này bọn họ không nên dính vào.
Cho đến khi...
"Trời ơi, Thiên Dương, Thiên Dương, ông tỉnh lại đi." Hồ nữ sĩ đang kêu gào la hét.
Thế này thì không thể vô tâm bỏ mặc tiếp tục đi rồi. Vưu Nhiên chạy qua, sau đó vừa an ủi Hồ nữ sĩ vừa xoa bóp cho Vu Thiên Dương đang ngất xỉu nằm trên mặt đất. Thẩm Thiển liền ngây ngốc đứng ở một bên nhìn người đàn ông hai mắt nhắm nghiền, môi trắng bệch. Trong lòng cô rất bình tĩnh, cứ như là đang nhìn một người đàn ông xa lạ. Cô đối với người được gọi là ba này thật sự là một chút tình cảm cũng không có.
Hồ nữ sĩ lập tức đứng lên, tính đi tìm nhân viên y tế, nhìn thấy Thẩm Thiển đứng ở một bên lạnh lùng nhìn thì sửng sốt, ánh mắt bà ta ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, Thẩm Thiển nhìn không ra những tình cảm phức tạp trong ánh mắt ấy bao hàm những gì.
Hồ nữ sĩ cũng chỉ dừng lại trong chốc lát rồi chạy đi tìm nhân viên y tế. Một lát sau, nhân viên y tế chạy tới, đưa Vu Thiên Dương đi, Hồ nữ sĩ vẻ mặt như muốn khóc, nhìn rất yếu đuối, khác hẳn người đàn bà chua ngoa chửi đổng vừa rồi.
Thẩm Thiển bỗng nhiên nhớ tới mẹ cô, Thẩm mẹ. Nếu bà biết ông ta bị ngất thì có phải cũng giống như người đàn bà này lo lắng muốn khóc hay không? Liệu bà có lột cái vẻ ngoài vốn lạnh lùng như băng giá đó xuống, để lộ ra một mặt yếu đuối như vậy hay không? Chắc là không, bởi vì mẹ cô nào có tư cách để khóc thoải mái như vậy.
Vưu Nhiên theo ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Thiển nhìn về phía Vu Thiên Dương càng lúc càng xa, trong ánh mắt anh có một tia thăm dò, anh đamg thăm dò xem rốt cuộc vì sao Thẩm Thiển lại dùng vẻ mặt nghiêm túc đó để nhìn Vu Thiên Dương?
Thẩm Thiển nói: "Em muốn về nhà một chuyến, không đi du lịch nữa."
Đây là câu mà cô suy nghĩ hồi lâu mới nói. Vưu Nhiên đầu tiên là sửng sốt, cũng tạm dừng vài giây, rồi trả lời, "Uh, thuyền cập bến tiếp theo, chúng ta sẽ xuống."
Thẩm Thiển cười ngẩn ngơ, "Anh có thể tiếp tục đi du lịch mà."
"Không được, anh cũng muốn đi gặp mẹ em, cả nơi đã cất giấu Thiển Thiển của anh nhiều năm như vậy nữa." Vưu Nhiên mỉm cười với cô, nụ cười ấy vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng khiến trái tim Thẩm Thiển cảm thấy thật ấm áp.
"Được rồi."