Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cô gái đó gọi Thẩm Thiển là chị! Thẩm Thiển đầu tiên là sửng sốt, đầu óc nhất thời bị sốc, tự hỏi không biết cô gái này từ đâu đến mà lại đột nhiên gọi như vậy. Vẫn là Vưu Nhiên đột nhiên cười, cất giọng thản nhiên nói: "Nam Nam, cô ấy cũng tên là Thẩm Thiển, nhưng không phải chị cô đâu."

Cô gái tên là Nam Nam kia vẫn không hiểu nhìn Vưu Nhiên, cho dù trong lòng còn nhiều nghi vấn, cô vẫn không hỏi thêm gì, chỉ xin lỗi Thẩm Thiển, "Ngại quá, nhận nhầm người."

Thẩm Thiển trong lòng khó chịu nói không nên lời. Cô rõ ràng thấy cô gái kia rưng rưng nước mắt, cũng thấy Vưu Nhiên ngầm trao đổi ánh mắt với cô ấy, muốn hỏi cho rõ ràng nhưng lại không biết nên nói thế nào? Có lẽ đúng như cô gái kia nói, cô ấy nhận nhầm?

"Chúng ta đi vào trong nói đi, ở đây nói chuyện không tiện." Nam Nam hắc hắc cười, đi đầu vào buồng trong.

Thẩm Thiển vẫn bất động, cô còn đang nghĩ đây là hai người bọn họ ôn chuyện cũ, chẳng liên quan gì đến cô. Nào ngờ, Vưu Nhiên bỗng nhiên vươn dài cánh tay, kéo Thẩm Thiển vào lòng, mỉm cười nói: "Đi cùng nào."

"Tôi đi không được tốt cho lắm đâu?" Thẩm Thiển giãy dụa, nhưng lực trên cánh tay Vưu Nhiên quá lớn, có giãy dụa cũng vô dụng.

"Tôi muốn cô cùng đi." Vưu Nhiên trực tiếp cậy mạnh ép Thẩm Thiển đi theo.

Đúng là bá đạo. Thẩm Thiển âm thầm rơi lệ trong lòng. Hai người đi vào một phòng họp nhỏ, bên trong bày sô pha cùng bàn trà vô cùng đơn giản, còn bày lễ phục đủ loại kiểu dáng, sếp ngang hàng, lướt mắt qua là thấy.

Nam Nam tình cờ quay đầu lại, nhìn thấy Vưu Nhiên ôm Thẩm Thiển thì không khỏi cười khổ, nhưng sâu trong thâm tâm lại thấy an ủi, Vưu Nhiên chờ đợi nhiều như vậy năm, cuối cùng cũng có thể đi đến cùng. Cô cũng không nhớ đã bao nhiêu năm rồi không thấy hai người bọn họ vai kề vai, đi bên nhau.

Cứ nghĩ năm đó, tên của Vưu Nhiên và Thẩm Thiển sẽ vĩnh viễn được viết cùng nhau, cho dù là ai cũng không chia lìa, ngay cả thầy giáo cũng không ngoại lệ. Cô là em gái nuôi của Thẩm Thiển, thật ra cô lớn hơn Thẩm Thiển, nhưng vẫn gọi Thẩm Thiển một tiếng chị. Nguyên nhân là vì Thẩm Thiển đã cứu mạng cô.

Trước kia tính cách của cô rất hướng nội, bạn bè chẳng có ai nên thường phải một mình đi về. Lên cao trung bài vở chất cao như núi, lúc nào cũng phải tự học buổi tối cho đến tận khuya. Ngày đó cô một mình đi về trong đêm, giữa đường thì gặp phải côn đồ, thấy trên người cô không tiền, liền muốn cướp sắc. Cũng may ngày đó Thẩm Thiển muốn đi mua đồ ăn đêm cho Vưu Nhiên tình cờ ngang qua, dũng cảm quên mình lấy mũi bút máy phủ đầu đâm vào động mạch chủ tên côn đồ, dọa hắn sợ đến mức té nhào. Đêm hôm đó, cô liền thích một Thẩm Thiển dũng cảm như thế.

Cô vĩnh viễn nhớ mãi câu nói sau đó của Thẩm Thiển, "Thực ra chị rất ngốc, lúc đầu thì hăng hái, hùng hổ không nghĩ đến hậu quả. Sau đó nghĩ lại mới thấy sợ muốn tè ra quần luôn ấy." Khi đó, cô không tin.

Đến sau này, cô mới tin. Thẩm Thiển dám trốn tiết, ngồi ở trên ban công tầng , đung đưa hai chân chờ Vưu Nhiên tan học mà chẳng hề sợ chỉ cần ngửa ra sau một cái là sẽ ngã xuống tan xương nát thịt. Thẩm Thiển lại cười nói, cô làm như vậy là muốn cho Vưu Nhiên nhìn thấy, sau đó ẳm cô xuống, như vậy là cô có thể thấy rất hài lòng.

Thẩm Thiển dám đi đêm không về ký túc, cùng với Vưu Nhiên đi thuê phòng. Thẩm Thiển vẫn cười, báu vật nhà chị, không nhúm chàm dù một ngón tay. Khi đó cô cảm thấy Thẩm Thiển thật không biết xấu hổ, sau đó rồi sau đó, cô mới biết, bọn họ đã yêu nhau đến mức từ lâu đã là một thể.

Cảnh tượng hai người sóng vai đi bên nhau nghiễm nhiên trở thành một cảnh tượng đẹp trong trường. Bọn họ dám công khai yêu sớm, đứng đắn. Thầy cô giáo đã từng khuyên nhưng không có kết quả, báo cho ba mẹ thì mẹ Thẩm Thiển lại ở nơi khác, không có thời gian để quản chế. Ba Vưu Nhiên lại không rảnh, chỉ thuận miệng nói mấy câu rồi thôi.

Khi đó cô còn nhớ, cô yên lặng đứng ở phía sau hai người, nhìn Vưu Nhiên ôm Thẩm Thiển nói nói cười cười mà vừa hâm mộ lại ghen tị.

"Nam Nam, nghĩ gì mà thất thần vậy?" Vưu Nhiên kéo Thẩm Thiển ngồi xuống, hỏi.

Nam Nam ha ha cười một tiếng rồi khôi phục lại cảm xúc, "Anh rể tìm em có chuyện gì không?"

"Giúp cô Thẩm đây tìm một bộ lễ phục hợp với cô ấy, sắp tới phải tham dự một buổi lễ đính hôn nên cô ấy không muốn giản dị như vậy đi tham dự."

"Chị... À không, bộ cô Thẩm đang mặc đây cũng không tồi." Nam Nam lại nghĩ nghĩ, đứng dậy đi về phía dãy lễ phục đang xếp thành một hàng, tìm ra một bộ lễ phục dáng dài chấm đất màu cà phê sữa, "Cái này hợp này, cô Thẩm dáng người cao gầy, mặc bộ này vừa có vẻ cao quý lại vừa trang nhã, rất phong cách."

Thẩm Thiển nhìn qua, cảm thấy bộ này có chút bảo thủ, chỉ để lộ mỗi hai cái cánh tay, phần cổ cũng hở quá ít, không thể tôn lên cổ của cô. Vưu Nhiên dường như cũng phát hiện ra điểm ấy, anh nhận xét, "Bộ này màu sắc không tồi, nhưng phần cổ nên sửa lại một chút, mở thêm một độ rộng thích hợp để cổ có thể hở ra, như vậy sẽ làm hài hòa với đường nét gương mặt hơn. Cổ Thiển Thiển rất đẹp, không thể lãng phí tài nguyên."

Thẩm Thiển nghe mà sửng sốt, Vưu Nhiên làm sao lại biết cổ của cô xinh đẹp? Cả cô cũng chưa từng chú ý. Chuyện sau đó càng làm cho cô kinh ngạc hơn, Vưu Nhiên đón lấy bộ đồ, lấy tay khẽ đo, không nhẹ không nặng nói: "Ngực, thắt lưng, mông Thiển Thiển lần lượt là , và , bộ này hơi nhỏ."

Nam Nam và Thẩm Thiển đều vô cùng sửng sốt, Thẩm Thiển hai má lại ửng hồng, lại còn đọc vanh vách và chính xác số đo ba vòng của cô như vậy? Cô là đương sự mà vẫn còn không rõ ràng lắm, anh làm thế nào mà biết vậy nhỉ?

"Anh rể đợi một chút, em vào phòng cắt đồ, sửa một chút." Nam Nam đi vào trong một căn phòng nhỏ.

Vưu Nhiên lúc này ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Thẩm Thiển, Thẩm Thiển khẽ ho khan một tiếng, vô cùng ngượng ngùng nói, "Sao anh Vưu lại biết ba vòng của tôi?"

"Sờ qua là nhớ." Vưu Nhiên tương đối bình tĩnh nói. Thẩm Thiển lập tức trào máu lên não, đến mặt cũng đỏ bừng, lắp bắp nói: "Anh có sờ nhiều như vậy đâu, anh chỉ sờ có một lần thôi mà. Là anh ước đoán."

Vưu Nhiên nhoẻn cười không đáp, rồi bỗng nhiên đứng lên, ngồi xuống bên Thẩm Thiển, hỏi một câu, "Cô Thẩm, con số tôi nói có chuẩn không, cứ chờ rồi sẽ biết. Còn nữa..." Vưu Nhiên bỗng nhiên nâng tay lên, nắm tay lần về phía ngực cô. Thẩm Thiển chợt trừng to mắt, rụt người cong lưng, "Anh muốn làm gì? Ở đây có người, đừng..."

Còn chưa kịp nói xong, ngón tay mảnh khảnh của Vưu Nhiên đã dừng lại cách ngực cô ba bốn cm, cầm cầm rồi lấy ra một sợi tóc dài, "Ở đây có tóc này, cô Thẩm, tôi không muốn 'Làm' đâu, cô đừng kích động."

Thẩm Thiển cắn chặt răng, gần như là phải nghiến răng nghiến lợi. Lúc này, Nam Nam từ trong phòng nhỏ đi ra, miệng cắn chỉ, giũ giũ bộ áo vừa mới sửa xong, "Cô Thẩm mặc thử xem. Phòng thử ở trong buồng trong ấy."

Thẩm Thiển gật đầu, cầm đồ đi vào. Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiển đến phòng làm việc của nhà thiết kế thời trang, đúng là mở rộng tầm mắt, bên trong có đủ loại chỉ các kiểu, vải vóc cô nhìn cũng không xuể, có mấy loại cô còn không biết tên.

Đang lúc nhìn quanh quất, ánh mắt của cô chợt bắt gặp một khung ảnh đặt trên bàn. Đây là ảnh chụp một gia đình bốn người. Hai cô bé và một cặp vợ chồng. Hai cô bé đang cười rất ngây ngô, nhất là cô lớn, mím miệng, vẻ mặt thẹn thùng nhìn vào ống kính. Thẩm Thiển biết, đây là Nam Nam. Người phụ nữ nhìn rất dễ gần, ánh mắt nhu hòa, đầu lông mày mở rộng, mỉm cười bình dị gần gũi. Người đàn ông thì đội mũ lính, dáng người nghiêm túc, ánh mắt dường như không thể hiện một chút ít cảm xúc. Trên vai ông có một ngôi sao vàng. Cô lại gặp được người đàn ông này rồi. Cô cũng là vì người đàn ông này mà đến đây, cứ nghĩ thành phố rộng lớn làm thế nào cũng không tìm được, nhưng hôm nay Thẩm Thiển mới phát hiện, thế giới thật sự rất nhỏ, lại có gặp lại trong hoàn cảnh như vậy.

Thẩm Thiển nhịn không được mà cầm lấy khung ảnh, cẩn thận nhìn người đàn ông đó, cô giống ông ấy ở điểm nào? Cô căn bản tìm không thấy.

"Cô Thẩm, có được chưa?" Nam Nam ở bên ngoài bỗng nhiên gọi một câu.

Thẩm Thiển lập tức trả khung ảnh lại chỗ cũ, rồi đáp, "Chờ một chút." Cô hỏa tốc cởi quần áo, vội vàng mặc bộ lễ phục màu cà phê sữa kia vào, quả thật sửa lại rất vừa người, thoải mái cứ như là được làm theo số đo cơ thể vậy, cô có chút mất tự nhiên đi ra.

Vưu Nhiên nhìn chăm chú cô vài giây, hơi nheo mắt lại, khen: "Rất đẹp."

"Số đo anh rể cho chuẩn thật." Nam Nam nhịn không được cười nói: "Chỗ đường may là em may đính vào thôi, cô Thẩm nhất định phải chú ý nhé, đừng để người ta giẫm vào váy, nếu không sẽ rất dễ bị toạc, đến lúc đó thì chỉ còn có mỗi cái mình trần thôi đấy."

Thẩm Thiển gật đầu, quay trở lại phòng thử nhỏ. Cô lại thay quần áo, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, lại nhịn không được quay đầu nhìn về phía bức ảnh gia đình trên bàn, yên lặng nhìn chăm chú vài giây, rồi đi ra ngoài.

Vưu Nhiên thấy Thẩm Thiển đi ra, liền đứng lên, nói với Nam Nam: "Làm mất thời gian của cô rồi, cô có việc thì đi trước đi, bọn tôi cũng phải đi rồi."

"Không sao." Nam Nam cười nói: "Vậy đến lễ đính hôn gặp lại."

Vưu Nhiên gật đầu, đưa mắt nhìn Thẩm Thiển ở phía sau, "Chúng ta đi thôi."

Thẩm Thiển bước nhanh theo sau Vưu Nhiên, lễ phép gật gật đầu với Nam Nam. Nam Nam cũng đáp lễ, nhìn hai người rời đi. Cô lẳng lặng ngồi trở lại trên sô pha, từ trên bàn trà rút ra một gói thuốc lá, châm thuốc hút, dáng vẻ nhìn rất thâm trầm.

Vừa rồi nói chuyện, cô biết Thẩm Thiển vẫn là Thẩm Thiển đó, chỉ là mất trí nhớ mà thôi. Hèn gì cô cảm thấy, Thẩm Thiển bây giờ đáy mắt không còn linh khí như lúc trước, hơi ngớ ngẩn, chẳng lẽ đầu óc bị đụng hỏng rồi sao?

Nhưng điều làm cho Nam Nam hơi đau lòng là Vưu Nhiên vẫn là Vưu Nhiên lúc trước, không một chút thay đổi, trong lòng chỉ có một mình Thẩm Thiển, cho dù cô có biến thành bộ dáng thế nào, anh cũng chỉ muốn một mình cô. Cô mất phương hướng, anh liền dần dần dẫn cô trở về, bắt đầu lại một lần nữa.

Bắt đầu một lần nữa? Nam Nam không khỏi cười tự giễu, nghĩ đến lý do Vưu Nhiên không từ bỏ, "Cô ấy mất trí nhớ, quên đi quá khứ của bọn tôi, cô ấy quên nhưng tôi vẫn còn nhớ. Kể lại quá khứ cho cô ấy có thể nó sẽ trở thành gánh nặng cho cô ấy, hơn nữa những chuyện này cũng đã qua. Nếu vậy, tôi sẽ từ từ kéo cô ấy vào trong lòng tôi, bắt đầu lại một lần nữa."

"Có thể đi vào trong lòng anh cũng chỉ có thể là chị ấy, đúng không?" Cô nhịn không được hỏi lại. Cho dù Thẩm Thiển hiện tại thua kém Thẩm Thiển trước kia nhiều như vậy, cũng được?

Anh trả lời là, "Tôi đã từng hứa với cô ấy, mọi thứ của tôi đều thuộc sở hữu của cô ấy, không cho người ngoài mượn."

Nam Nam hít một hơi, cùng lúc một làn khói trắng lớn từ trong hơi thở trào ra, lượn thành một vòng từ từ lững lờ bay lên, rồi tan vào hư vô. Nam Nam cứ nhìn những làn khói trắng kia mà mỉm cười mỉa mai.

Thẩm Thiển là một đứa con rơi, trước kia là vậy, hiện tại cho dù mất trí nhớ, cũng không thể nào thay đổi. Vưu Nhiên chắc cũng biết, con đường sau này của bọn họ sẽ không hề đơn giản. Vậy mà anh vẫn muốn xông vào, đúng là ngu ngốc.

Truyện Chữ Hay