Thẩm Thiển trở lại phòng ngủ, cứ loay hoay với bộ nội y lão Trương chọn cho cô mãi. Cô nhìn trái nhìn phải, trong lòng có bao nhiêu phần mất tự nhiên thì có chừng đó phần mất tự nhiên. Lão Trương này vì sao lại hiểu rõ sở thích tầm thường kém thẩm mỹ của cô đến vậy? Thẩm Thiển là một người rất tầm thường, cô không giống như những cô gái khác thích bra đơn giản nền nã mà nhìn lại rất gợi cảm, cô chỉ thích ren, chỉ cần có ren là cô thích, mặc kệ có hợp hay không hợp, mặc kệ dáng vẻ có quê mùa hay không quê mùa. Mà đa phần bra ren đều là kiểu dành cho những cô be bé, phần lớn là cup A hoặc B, cho dù có cup E thì cũng chỉ là loại nửa ngực, bị chèn ép giữa cup áo và dây đeo khiến vừa mặc vào là ngực đã bị dồn cho biến hình.
Nói như lời Lý Mỹ Lệ là trước ngực người ta có hai cái bánh bao lớn còn trước ngực cậu là hai cái bánh bột mì lớn. Thẩm Thiển không cho là đúng, bánh bột mì thì bánh bột mì, dù sao cũng đâu có ai thấy. Nhưng bộ nội y trước mắt này Thẩm Thiển thật sự là rất thích, tuy rằng cup áo không phải là ren, nhưng trên cup áo lại có một bông sen tao nhã được xếp từ những mảng ren nhỏ, có vẻ đoan trang mà không hề tầm thường thô tục. Rất tốt, đây là bra loại cả ngực, cup áo hình tròn có thể chứa cả ngực vào trong cup áo, rất có tính ổn định. Vì thế mà Thẩm Thiển càng rối rắm.
Lão Trương này tinh mắt quá như vậy, còn cố ý chọn kiểu này, chẳng lẽ thường ngày ông ta đều cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của cô? Cảm thấy bánh bột mì lớn quá ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố? Tình cờ thấy nội y lại nghĩ đến cô? Cái này, cái này...
Bộ nội y này lại trở nên chẳng khác nào khoai sọ nóng phỏng tay, không dám cầm. Thẩm Thiển càng nghĩ càng thấy vẫn không nên nhận thì hơn. Cô ra khỏi phòng ngủ gõ cửa phòng Vưu Nhiên. Vừa gõ hai cái thì cửa liền mở. Nếu trước kia, gõ năm cái mà cửa đã mở là cả một vấn đề.
Vưu Nhiên lúc này đang mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn ướt, toàn thân nhìn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, anh mỉm cười nói: "Sao vậy?"
Thẩm Thiển khẽ hắng giọng, "Bộ nội y này tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không thể nhận được, anh nhân tiện giúp tôi chuyển lời cho lão Trương, cám ơn tâm ý của ông ấy." Thẩm Thiển không dám nhìn anh, tuy rằng biết anh không nhìn thấy vẻ mặt đang thẹn thùng của cô lúc này nhưng cô vẫn thấy rất ngượng.
Vưu Nhiên phì cười, "Đây là tôi mua cho cô, nhưng là dùng mắt của ông ấy nhìn giúp tôi thôi, còn tôi tặng cô thứ này, chỉ là muốn..." Anh đem bộ nội y nhét vào lòng cô, cười nói: "Càng thẳng càng khỏe."
(sorry chứ cái này Phong Vũ cũng hông hỉu, nguyên gốc nó là thế này 挺挺更健康)
"Khụ..." Một ngụm nước miếng trực tiếp sặc trong họng Thẩm Thiển, cô hung dữ lạnh lẽo nhìn về phía Vưu Nhiên, lại thấy Vưu Nhiên vân đạm phong khinh tiếp tục nói, "Còn chuyện gì không?"
"Không."
"Vậy ngày mai gặp, ngủ ngon." Vưu Nhiên gật gật đầu, lập tức đóng cửa, trước mặt Thẩm Thiển chỉ còn lại một cánh cửa lạnh như băng. Cô cúi đầu đưa mắt nhìn chằm chằm bộ nội y trong tay mà dở khóc dở cười, tự nhủ nói câu vừa rồi của Vưu Nhiên là xuyên tạc lời quảng cáo, "Càng ưỡn càng khỏe, hừ, càng ưỡn càng khỏe."
A, đây là đang chê cô ngực xệ đúng không!!
Thẩm Thiển phẫn hận đóng cửa phòng mình một cái "rầm", lập tức thay... cái bra cả ngực, càng mặc càng khỏe mới đúng -_-|||
Ngày hôm sau, Thẩm Thiển không đi làm nên tính ngủ thẳng tới khi mặt trời chiếu đến mông mới dậy, vì vậy cô mới cố ý kéo rèm cửa để nắng sớm mai có thể chiếu vào. Kết quả mặt trời thật sự là có thể chiếu đến mông của cô, Thẩm Thiển nói được làm được, ngoan ngoãn đứng lên, có điều lúc cô nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường thì lại có cảm giác khóc không ra nước mắt, mới giờ mới giờ mà mặt trời đã chiếu đến mông cô, đây là cái lý vì vậy? Đáp án là lúc này đã vào tiết lập hạ.
Thẩm Thiển vừa ngáp vừa kéo dép lê từ trong phòng ngủ đi ra, cô cứ nghĩ là chỉ mình cô dậy sớm, đến khi cô tới lan can lầu hai nhìn ra ngoài cửa kính thủy tinh sát đất, mới biết không chỉ có mình dậy sớm.
Vưu Nhiên mặc áo T-shirt vải bông trắng tinh, trên chân đi dép lê màu đen, ngồi xổm trước cửa, một tay cho Lông Xù ăn, sau đó lại liên tục vuốt ve Thiển Thiển đang lười biếng nằm bên cạnh.
Cảm giác cảnh tượng như vậy thực rạng rỡ, ánh nắng chiếu lên sống mũi cao thẳng của anh, chậm rãi di chuyển theo đường nét gương mặt anh, anh có một cái cằm rất duyên, không thể chỉ dùng mấy chữ gọn gàng sắc nét mà hình dung được.
Trong đầu Thẩm Thiển bỗng nhiên dần hiện ra hình dáng của Tần Hạo, hồi trước cô lần đầu tiên nhìn thấy Tần Hạo đã bị cái dáng vẻ rất có hiệu ứng thị giác đó làm cho kinh ngạc, do đó mà nhất kiến khuynh tâm, nhưng khi đó cô vẫn thỉnh thoảng đem so sánh bóng dáng của Tần Hạo với một người nào đó, dù thế nào vẫn cảm thấy đó là người cô muốn tìm.
Nhưng hôm nay nhìn thấy, cô mới phát hiện, vóc dáng của Vưu Nhiên còn giống hơn nữa, đó là một cảm giác tâm đầu ý hợp, không rõ vì sao, cũng chẳng biết là bắt đầu từ đâu. Thẩm Thiển vẫn còn đứng trong nắng chìm trong ưu tư thì Lông Xù nhà cô bỗng nhiên đứng lên, chạy thẳng tới.
Tiếc là, chó với chủ nó tính tình đểnh đoảng y như nhau, không biết phía trước có tấm thủy tinh trong suốt cho nên tông thẳng vào kính đến vẹo cả mặt, không ngừng kêu âu ẩu. Vưu Nhiên sửng sốt, xuyên qua tấm kính thủy tinh nhìn Thẩm Thiển trên lan can phía trên lầu, mỉm cười, nụ cười hiền lành ấm áp hơn cả ánh mặt trời. Thẩm Thiển kinh ngạc không thôi, nụ cười này của anh quá mê hồn.
Bỗng nhiên một tràng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy Vưu Nhiên đứng dậy muốn đi nghe máy, tấm lòng thương xót của Thẩm Thiển lại nhộn nhạo, vốn định giành đi nghe máy, vội vội vàng vàng xuống lầu, cũng không biết là còn đang đắm chìm trong nụ cười mê hồn kia hay là thế nào mà lúc cô còn cách bậc thang cuối cùng một bậc thì bất hạnh trẹo chân. Thẩm Thiển vừa bị trẹo là lập tức không chống đỡ được, giống như là đột nhiên bị chặt đứt một chân vậy, đặt mông ngồi xuống đất, miệng phát ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Vưu Nhiên thấy vậy liền lập tức chạy tới, ngồi xổm xuống bên cô, cúi đầu thân thiết hỏi: "Bị thương ở đâu rồi?"
Thẩm Thiển vừa nhe răng trợn mắt, vừa cậy mạnh, "Không có gì, không có gì, anh mau nghe điện thoại đi."
Vưu Nhiên vẫn bất động, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiển. Thẩm Thiển vốn định cười một cái để anh yên lòng, thể hiện là mình không có vấn đề gì, nhưng đột nhiên ý thức được mắt Vưu Nhiên tật thì có cười cũng vô ích, vì thế âm thầm chịu đau nói, "Thực sự không có gì đâu, mau đi nghe điện thoại đi."
Điện thoại ở bên kia vẫn không ngừng reo. Vưu Nhiên khẽ cắn môi, đi qua, giọng điệu không được tốt cho lắm nói: "Alo? Sao em lại gọi điện đến? Thật không? Chúc mừng." Vưu Nhiên thấy đầu dây bên kia im lặng, thì giọng điệu cũng lập tức mềm đi rất nhiều, "Tin tức của em nhanh thật đấy." Vưu Nhiên nói đến đây thì đưa mắt về phía Thẩm Thiển, đáy mắt hiện rõ vẻ chăm sóc, "Hả? Phốc, em vẫn y như hồi trước, không thông báo tiếng nào. Rồi, anh chờ em, bye bye." Anh vừa nói xong liền cúp máy, một lần nữa đi đến trước mặt Thẩm Thiển, cúi người xuống, dứt khoát bế thốc cô lên. Thẩm Thiển kinh ngạc la lên, "Làm gì vậy?"
"Không ‘làm’ gì, tôi chỉ là đưa cô về giường thôi."
囧, anh Vưu lại bẻ cong ý của từ 'làm' rồi.
Thẩm Thiển chỉ có thể trừng mắt to nhìn Vưu Nhiên đi từng bước lên lầu, trong sóng mắt mặc dù không có cảm xúc gì, nhưng dù sao vẫn có ánh sáng tươi mới. Thẩm Thiển nghĩ, mắt không nhìn thấy mà vẫn có thể ổn định như vậy, thật sự là hiếm có.
"Anh Vưu, anh ở đây đã bao lâu rồi?"
Vưu Nhiên sửng sốt, hai tròng mắt vốn lấp lánh ánh sáng nhất thời tối sầm lại, miễn cưỡng cười, "Đây là nơi tôi sinh ra."
Thẩm Thiển trừng lớn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, "Woa, căn nhà này nhìn rất hiện đại, không giống như đã lâu năm?"
"Đã sửa chữa lại một lần, nhưng bố cục không thay đổi mà thôi."
Thẩm Thiển trong lòng có rất nhiều nghi vấn, mọi người đều biết, căn nhà Vưu tư lệnh hiện sống là căn nhà cổ thời Pháp, hơn nữa từ khi Vưu tư lệnh đến thành phố này thì vẫn luôn ở chỗ đó, vì sao ở đây còn có một khu nhà cũ? Hơn nữa tiểu khu Giang Hạ là khu vực mới khai phá, làm sao còn sót lại căn nhà này? Đầy bụng bất ngờ khiến Thẩm Thiển không thể không cẩn thận rồi lại cẩn thận nhìn chằm chằm Vưu Nhiên. Dù sao anh cũng không nhìn thấy, không biết cô vẫn luôn nhìn lén anh.
Vưu Nhiên lại phì cười, "Cô Thẩm năm nay chắc tuổi rồi nhỉ."
"Ớ, vâng." Bị Vưu Nhiên đột ngột hỏi như vậy, Thẩm Thiển có chút khó hiểu.
Vưu Nhiên vừa cười nói, "Tuổi thực tế của tôi là , nhưng tuổi trong hộ khẩu lại là . Tôi hồi nhỏ rất ngốc, đi học cùng với những đứa trẻ quá tuổi vẫn theo không kịp, sau đó, tôi rốt cục như ý nguyện giành được giải lưu ban liên tục."
"Hả?"
"Khi đó tôi chỉ muốn được ở bên một cô bé cùng lớp mà thôi." Vưu Nhiên bỗng nhiên nhoẻn miệng cười khổ, lại thêm chút ưu thương, "Khi đó tôi rất tùy hứng, khiến mẹ tôi rất đau lòng."
Lúc này, hai người đã đến cửa, Vưu Nhiên bỗng nhiên nói sang chuyện khác, "Giữ cửa một lát."
Thẩm Thiển làm theo. Sau khi mở cửa, Vưu Nhiên liền đưa Thẩm Thiển lên giường, còn anh thì ngồi ở một đầu giường thân thiết hỏi: "Cô động đậy mắt cá chân thử xem có đau không."
Thẩm Thiển gật gật đầu, vừa động đậy chân là đau điếng cả người, đau đến mức cô thiếu chút nữa là cắn phải đầu lưỡi. Vưu Nhiên thấy biểu hiện của cô như thế cũng không nói năng gì, chỉ lấy điện thoại ra gọi cho một người, "Chừng nào thì em đến? Nếu còn chưa đi thì nhân tiện mang chút thuốc nước trị thương luôn, cám ơn. Vẫn phải khách sáo." Vưu Nhiên cười khẽ, cúp điện thoại, Thẩm Thiển rất muốn hỏi là ai, nhưng dù thế nào vẫn thấy như vậy có vẻ là cô hơi nhiều chuyện, cho nên đành phải giữ im lặng, vỗ vỗ đùi.
"Cốc… cốc!" Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, có điều âm thanh không lớn lại còn đứt quãng. Thẩm Thiển nghĩ, không nhanh như vậy chứ? Gọi cái là đến? Vưu Nhiên đứng dậy đi mở cửa, chỉ thấy Lông Xù ló đầu ra từ dưới chân Vưu Nhiên, ba chân bốn cẳng chạy tới dưới giường Thẩm Thiển, giuơng đôi mắt đậu xanh thật lớn kia nhìn cô. Thẩm Thiển dở khóc dở cười, sờ sờ đầu nó, vuốt vuốt lông nó, "Chân cô gái của mày bị thương rồi này."
Lông Xù đứng hai chân dậy, leo lên giường, nhích lại gần Thẩm Thiển. Thẩm Thiển cười ha ha nói: "Lông Xù nhà tôi vẫn còn biết quan tâm đến tôi này."
Vưu Nhiên nhìn qua mà dở khóc dở cười. Lúc này điện thoại của anh lại reo, anh lập tức nghe máy, "Ừ, mình xuống đón cậu." Anh quay đầu nói với Thẩm Thiển: "Cô chờ ở đây một lát, tôi đi xuống đón một người lên kiểm tra chân cho cô."
Đối với người đột nhiên xuất hiện này, đầu óc Thẩm Thiển vẫn còn đang trong quá trình phát sinh phản xạ hình cung, đợi đến lúc muốn gật đầu thì Vưu Nhiên đã đi mất. Thẩm Thiển không thú vị nhếch miệng, chơi với Lông Xù.
Một lúc sau, cửa phòng ngủ của cô lại bị đẩy ra, đầu tiên là Vưu Nhiên đi vào, cười với Thẩm Thiển, ở phía sau còn có một cô gái đi theo vào. Cô gái này Thẩm Thiển không thể nào miêu tả cho đúng, đính trên khuôn mặt là một đôi mắt hồ ly quyến rũ, một đầu tóc uốn màu hoe, dáng người cao gầy, toàn thân quần áo hàng hiệu, tuy là rất khí chất con gái nhà giàu nhưng lại khiến người ta hơi có cảm giác vênh váo, do đó nụ cười treo trên miệng cô đột ngột lộ ra một chút mất tự nhiên.
Cô gái kia nhìn Thẩm Thiển mà từ đầu đến cuối đều mỉm cười, duy chỉ có ánh mắt lúc đầu nhìn cô là có vẻ bất đắc dĩ xẹt qua.
"Xin chào, tôi tên là Vu Tranh. Ban đầu chỉ là muốn đến thăm anh bạn cũ này một chút, ai ngờ lại bị nhờ làm chút món nghề trước kia." Cô gái kia tự giới thiệu trước, trên mặt đầy bất đắc dĩ.
Thẩm Thiển còn chưa kịp hiểu ý của Vu Tranh đã thấy cô ấy ngồi ở mép giường, lấy tay ấn mắt cá chân cô, Thẩm Thiển đau đến mức ngay lập tức kêu lên. Vu Tranh dường như hiểu ra cái gì đó, xoay mặt nói với Vưu Nhiên, "Không sao, chắc là bị căng dây chằng thôi. Uống chút thuốc trị thương, một tuần không đi lại là sẽ ổn thôi."
"Em vẫn rất chuyên nghiệp." Vưu Nhiên nói vừa như là đang trêu lại như không.
Vu Tranh đứng lên hai tay khoanh trước ngực, "Có phải là đã hối hận không lấy em rồi không?"
Lời này không chỉ làm Thẩm Thiển kinh ngạc mà ngay cả Vưu Nhiên cũng sửng sốt. Nhưng Vu Tranh lại không tính giải thích, vẻ mặt lại còn nghiêm túc chờ Vưu Nhiên trả lời.
"Em đã đính hôn rồi mà." Vưu Nhiên mỉm cười.
Thẩm Thiển tự nhiên nhìn đến chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay trái của Vu Tranh, rất sáng rất chói mắt, hạt kim cương trên đó còn rất lớn nữa.
Vu Tranh chắp tay cười ha ha, nói với Vưu Nhiên, "Ba tháng sau sẽ kết hôn, anh tới không?"
"Tất nhiên." Vưu Nhiên nhoẻn miệng cười, vẻ mặt nhìn rất bình tĩnh.
Còn Thẩm Thiển lúc này lại rất hiểu kỳ, vẻ mặt đầy tò mò, dù thế nào vẫn có cảm giác giữa hai người này có gian tình không thể cho ai biết. Vu Tranh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thiển, Thẩm Thiển lập tức bày ra vẻ mặt thích hợp, mỉm cười đáp lại.
"Nhớ đưa cô Thẩm theo đấy." Vu Tranh liếc một cái, mặc dù trong ánh mắt không có vẻ khiêu khích quá rõ nhưng vẫn có đủ địch ý nham hiểm.
"Vậy phải xem cô ấy có chịu không."
Thẩm Thiển vốn đã không có thiện cảm với Vu Tranh, giờ lại thêm ánh mắt này khiến cô càng không thích, cô cười nói: "Nếu chị Vu đã mời thì sao tôi có thể không đi? Đi gặp gỡ mọi người cũng tốt mà."
Vu Tranh vẫn đang duy trì dáng vẻ ngạo mạn, bỗng nhiên điện thoại của cô vang lên, cô nghe máy, "Alo? À, em đang ở bệnh viện thăm một người bạn, uhm, em đi liền đây." Vu Tranh cúp điện thoại, sau đó lại không dám nhìn Vưu Nhiên.
Vưu Nhiên biểu hiện lại quá mức vân đạm phong khinh, anh thản nhiên nói, "Cậu ta gọi em về là em về liền nhỉ."
Vu Tranh gật gật đầu, rồi lại gật gật đầu với Thẩm Thiển, "Tôi đi trước. Đúng rồi cô Thẩm, tôi kê cho cô ít thuốc Đông y thoa ngoài da, mỗi ngày thoa một lần."
Thẩm Thiển gật đầu, rồi sau đó nhìn hai người đều rời đi. Người đi rồi căn phòng bỗng trống trải, tâm trạng của Thẩm Thiển bỗng nhiên cũng xuống hẳn, rốt cuộc là vì sao mà xuống tinh thần thì ngay cả cô cũng không biết. Nhưng lúc nghĩ đến Vu Tranh và Vưu Nhiên có quan hệ gì là cô lại không hiểu sao mà hậm hực.
Thẩm Thiển bỗng nhiên phát hiện, cô hiểu biết anh, quá ít.