Cái tên này nghe rất quen.
Trầm Tranh nhíu nhíu mày, lúc này liền nhớ đến, người này không phải chính là anh họ của Lục Vũ Ngang hay sao?
Anh nhớ tới năm trước, thời điểm người nhà họ Lục đến tìm Lục Vũ Ngang, chính Lục Đình Hàn là người đại diện đến đón.
Không chỉ như vậy, bây giờ Lục lão gia tuổi tác đã cao, thân thể không còn khỏe mạnh như trước, bất kể là trong ba năm Lục Vũ Ngang mất tích hay ba năm cậu đi du học, Lục gia đều do Lục Đình Hàn này đứng ra làm chủ.
Trầm Tranh tuy không sinh ra trong gia đình thượng lưu nhưng ít nhiều cũng biết được những ân oán trong các gia tộc lớn này. Lúc nhìn thấy điện thoại do Lục Đình Hàn gọi tới, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có chút lo lắng nhìn Lục Vũ Ngang: "Tiểu Ngang, không có chuyện gì chứ?"
Ánh mắt Lục Vũ Ngang thời điểm nhìn thấy cái tên Lục Đình Hàn bỗng chốc xẹt qua hàn ý u ám, nhưng vẻ măt này chỉ duy trì trong chốc lát, cậu ngẩng đầu nhìn Trầm Tranh, trên mặt cũng khôi phục lại vẻ ngây ngô:
"Có thể có chuyện gì chứ". Cậu cấp tốc cầm lấy di động, không thèm nhìn liền trực tiếp ấn từ chối.
"Anh, hôm nay em còn chút việc phải về trước, mấy hôm nữa lại đến thăm anh".
Nói xong cậu liền đứng lên định ra ngoài, vừa đi tới cửa liền bị Trầm Tranh gọi lại.
"Tiểu Ngang, em chờ một chút".
Lục Vũ Ngang dừng bước, quay đầu lại liền nhìn thấy Trầm Tranh đầy mặt lo lắng nhìn mình, cậu bất đắc dĩ mỉm cười, "Anh. Sao vậy?"
Trầm Tranh nhìn thiếu niên anh tuấn trước mắt, do dự một chút nhưng vẫn là không nhịn được hỏi: "Lục Đình Hàn tìm em không phải là vì chuyện thu mua bệnh viện này chứ?" Trầm Tranh không phải người ngu ngốc, vừa nãy Tiểu Tôn cũng đã nói Lục Vũ Ngang là dùng giá cao gấp đôi giá thị trường để thu mua lại bệnh viện, nếu không như vậy đám người hội đồng quản trị cấp cao kia cũng không thoải mái nhượng bộ như hiện tại.
Tuy rằng Lục gia có tiền, nhưng cũng là gia tộc làm ăn, Lục Vũ Ngang làm cuộc mua bán lỗ vốn như vậy, Lục Đình Hàn là người trên danh nghĩa Lục gia làm chủ không có ý kiến gì mới là lạ.
Lục Vũ Ngang nhíu mày.
Cậu vẫn luôn cho rằng Trầm Tranh ở phương diện này đầu óc có chút trì độn, nhưng không ngờ lần này lại nhạy cảm vô cùng.
Nhìn dáng vẻ Trầm Tranh một mực lo lắng cho mình, Lục tiểu thiếu gia lại không thể khống chế yết hầu một trận ngứa ngáy khó nhịn.
Cậu vốn muốn làm một điếu thuốc để áp chế một hồi xao động trong lòng nhưng tay vừa chạm phải hộp thuốc lá trong túi liền nhớ đến Trầm Tranh không thích mình hút thuốc đành bất đắc dĩ cười cười mở miệng: "Anh. Em thật sự không cần anh phải lo lắng, nếu rảnh rỗi lo lắng cho em như vậy không bằng anh tự lo lắng cho bản thân mình đi".
"Lo lắng bản thân anh?" Trầm Tranh nhíu nhíu mày, không hiểu được.
"Anh không cảm thấy kì quái sao?" Nụ cười trên mặt Lục Vũ Ngang hơi trầm xuống, "Trong bệnh viện nhiều bác sĩ như vậy,viện trưởng Trương tại sao chỉ một mực nhắm vào anh?"
Trầm Tranh sững người, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy Lục Vũ Ngang lạnh lùng tiếp tục:
"Em đã cho người điều tra cái tên viện trưởng Trương đó, hắn đã cấu kết với vị hôn thê của Tô Viễn Bạch- Cố Linh Linh, chính ả bảo với hắn rằng anh tự nguyện".
Nửa giờ sau.
Trầm Tranh tiễn Lục Vũ Ngang về, liền lên thang máy trở về văn phòng, trong đầu vẫn không ngừng hồi tưởng lại từng lời nói của Lục Vũ Ngang. Anh vốn nghi ngờ viện trưởng Trương từ khi nào lại biết rõ anh có tình cảm với nam nhân, lại không nghĩ tới thì ra Cố Linh Linh ở sau lưng anh đổ thêm dầu vào lửa.
Nữ nhân này thật là không đuổi anh đi đuợc liền không chịu bỏ qua.
Trầm Tranh cười lạnh suy nghĩ, cũng không muốn "Đinh" một tiếng, của thang máy đột ngột mở ra.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ nhân đứng trước cửa thang máy, không khỏi sững sốt.
Chính là không đúng lúc, nữ nhân này lại là Cố Linh Linh.
Cố Linh Linh đến đưa bữa trưa cho Tô Viễn Bạch, hiển nhiên nàng cũng không nghĩ tới chính mình sẽ ở thang máy đụng mặt Trầm Tranh liền hơi ngây người, nhưng một giây sau, đáy mắt nàng xẹt qua tia oán độc nồng nặc.
Tin tức bệnh viện Thánh An bị thu mua cùng viện trưởng Trương bị sa thải nàng đương nhiên cũng nhận được. Nàng không thể nào tin được vận may của Trầm Tranh lại tốt như vậy, lại có thể từ trong tay viện trưởng Trương toàn vẹn trở ra.
Nhưng vẻ mặt ác độc này cũng như tia chớp xẹt qua, rất nhanh nàng liền khôi phục lại tâm tình, giẫm lên giày cao gót bước vào thang máy, từ trong chiếc túi Chanel của mình lấy ra một tấm thiệp vàng tinh xảo, cười tủm tỉm đưa cho Trầm Tranh:
"Bác sĩ Trầm, lễ đính hôn của tôi cùng Viễn Bạch đã định ngày rồi, chính là tháng sau. Anh có thể nể mặt mà tới tham gia không?"
Trầm Tranh cúi đầu liếc mắt đến tấm thiệp mời, khẽ cười một tiếng, nhưng không hề có ý định đón lấy:
"Cố Linh Linh". Anh hai tay đút vào túi áo blouse, nhàn nhạt mở miệng, "Cô còn chưa khoe khoang đủ sao?"
Cố Linh Linh sững sờ, không kịp phản ứng, "Cái gì?"
"Cô đến tìm tôi để khoe khoang quan hệ của cô cùng Tô Viễn Bạch, sau đó liền bắt tôi rời khỏi bệnh viện Thánh An, cuối cùng vẫn còn thấy không đủ, cô liền cấu kết với viện trưởng Trương xuống tay với tôi?" Trầm Tranh khẽ nâng đầu, nhìn Cố Linh Linh cười lạnh, "Cố Linh Linh, cô làm nhiều chuyện như vậy là vì sợ Tô Viễn Bạch đối với tôi vẫn còn tình ý hay sao?"
Cố Linh Linh thời điểm nghe thấy nửa câu đầu của Trầm Tranh trong mắt liền nổi lên khiếp sợ, suy cho cùng kế hoạch cùng viện trưởng Trương thất bại đã làm cho nàng rất giật mình, nhưng làm sao cũng không ngờ tới Trầm Tranh nhanh như vậy liền tra ra được mình. Nhưng khi nghe đến nửa câu sau, nàng còn chưa kịp giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch.
"Trầm Tranh!" Thiệp mời tinh xảo trong tay chớp mắt bị nắm đến biến dạng, nàng nghẹn ngào gào lên, "Anh nói hưu nói vượn cái gì! Người Viễn Bạch yêu chính là tôi, tôi tại sao phải lo lắng anh ấy đối với anh vẫn còn tình ý".
"Ồ! Thật không?" Trái ngược với dáng vẻ kích động của Cố Linh Linh, Trầm Tranh chỉ là cười nhạt, "Lời này nói ra khỏi miệng, cô thật sự tin tưởng sao?"
"Anh!!!" Cố Linh Linh lại càng tức giận, vừa muốn nói gì lại thấy Trầm Tranh đột nhiên đi tới trước mặt mình.
Trầm Tranh nhìn có vẻ không cao lắm, nhưng sự thật lại cao trên m, bởi vậy dù cho Cố Linh Linh mang giày cao gót thời điểm anh đứng trước mặt nàng vẫn mang theo áp bách từ trên cao nhìn xuống.
"Cố Linh Linh". Trầm Tranh trên mặt không còn là dáng vẻ ôn hòa nho nhã ngày thường mà mang theo ý lạnh nhàn nhạt, "Đừng tiếp tục trêu chọc đến tôi, nếu còn lần sau, đừng trách tôi không khách khí".
Bỏ lại cậu này, anh liền trực tiếp đi ra khỏi thang máy.
"Trầm Tranh tến khốn kiếp! Anh đứng lại đó cho tôi!" Cố Linh Linh lập tức muốn đuổi theo, lại không ngờ giày cao gót trật một cái nàng suýt nữa ngã chổng vó. Chỉ có tựa vách thang máy chống đỡ, trơ mắt nhìn bóng lưng của Trầm Tranh đi xa, lửa giận trong mắt gần như muốn phun ra ngoài!
[Đươc lắm Trầm Tranh, hôm nay anh dám cười nhạo tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho anh phải trả giá thật đắt!]
Nàng một bên oán giận một bên rút ra điện thoại di động, bấm một dãy số.
"Này". Tín hiệu vừa kết nối, nàng liền lạnh như băng mở miệng, "Cậu giúp tôi theo dõi một người, có bất kì động tĩnh gì lập tức báo cho tôi biết!"
———————————————————