...
Mười phút sau, Lục Vũ Ngang mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trầm Tranh gọi bác sĩ và cả y tá đến, mọi người nhìn thấy viện trưởng Trương bị đánh thành bộ dạng như vậy đều há hốc mồm, nhưng Trầm Tranh cái gì cũng không chịu nói, bọn họ liền hết cách, không thể làm gì khác là mau chóng đưa viện trưởng đi cấp cứu.
Trầm Tranh dẫn Lục Vũ Ngang trở lại phòng làm việc của anh.
"Đưa tay ra". Anh lấy bông gòn cùng với thuốc sát trùng, đối với Lục Vũ Ngang lạnh lùng mở miệng.
Lục Vũ Ngang lúc này đã khôi phục trạng thái bình thường, bé ngoan mà giơ tay lên.
Viện trưởng Trương bị đánh đến chỉ còn nửa cái mạng, mà lúc này tay của Lục Vũ Ngang cũng không hề khá hơn.
Dùng sức quá độ làm cho các khớp xương đều bầm xanh tím một mảng, những chỗ trực tiếp tiếp lực bị ma sát đến rách da, làm người ta nhìn thấy cũng phải giật mình.
Trầm Tranh đáy mắt hiện rõ đau lòng, nhưng vẫn là ép buộc chính mình lạnh mặt.
Anh thấm dung dịch sát trùng ra bông, thoa lên cho Lục Vũ Ngang, cũng không ngờ vừa chạm đến vết thương của cậu đã thấy Lục Vũ Ngang cả người mãnh liệt run lên.
Vừa mới nãy còn là Lục thiếu gia hung tàn như lang sói, vậy mà lúc này lại tỏ vẻ điềm đạm, đáng yêu, hướng Trầm Tranh lộ ra oan ức, thanh âm vừa mềm lại vừa nhẹ: "Anh à, đau ~~~"
"Em cũng biết đau sao!?" Trầm Tranh hiển nhiên là vẫn sinh khí, ngày thường mặt mày nhu thuận như ngọc lúc này lại lạnh lẽo một mảng, "Vừa nãy đánh người tại sao lại không đau?"
Trầm Tranh ngữ khí hung dữ nhưng động tác tay lại thập phần ôn nhu.
Cảm nhận được lực đạo tay của anh lại nhẹ nhàng hơn, Lục Vũ Ngang không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Trầm Tranh lập tức bắn ánh mắt dữ dằn về phía cậu, "Cười cái gì mà cười!"
Trầm Tranh cố hết sức xây dựng hình tượng uy nghiêm của một người anh trai, nhưng có lẽ vấn đề ở chỗ anh không có thiên phú ở phương diện này, làm thế nào cũng không ra được bộ dáng uy nghi bức người. Vì lẽ đó Lục Vũ Ngang vẫn như cũ, bày ra bộ dáng nhu hòa, phong nhã.
Khóe miệng Lục Vũ Ngang cười càng thêm vui vẻ.
"Em chỉ là đang suy nghĩ". Cậu ngồi ở bàn làm việc của Trầm Tranh, thân thể lười biếng dựa vào ghế, mỉm cười nhìn Trầm Tranh trước mặt, "Lâu lắm rồi không được nhìn thấy dáng vẻ anh mặc áo blouse trắng nha~"
Cậu còn nhớ thời điểm mới quen biết Trầm Tranh chính là ở bệnh viện, anh ngày nào cũng mặc áo blouse trắng liên tục xuất hiện trước mặt cậu, hỏi han ân cần làm cậu thấy phiền muốn chết. Dẫn đến một đoạn thời gian ngắn sau này khi thấy bất kì người nào mặc áo blouse trắng cậu đều theo phản xạ có điều kiện mà chán nản.
Nhưng ngày sau, khi cậu vừa sang Mỹ, lại phát hiện trong đầu mình vẫn luôn hoài niệm về dáng vẻ mặc áo blouse trắng của Trầm Tranh. Tương đối nhiều đêm, cậu thậm chí không thể nhịn được mà tưởng tượng đến hình ảnh Trầm Tranh cả người chỉ mặc độc chiếc áo blouse trắng...
Nghĩ đến đây, Lục Vũ Ngang liền cảm thấy bụng dưới khô nóng. Lo ngại Trầm Tranh sẽ nhận ra sự khác thường của mình, cậu chỉ đành xoay mặt sang hướng khác, ép buộc chính mình không nhìn tới Trầm Tranh, bâng quơ hỏi: "Anh, em đánh tên viện trưởng kia như vậy, hắn sau này nhất định sẽ gây khó dễ cho anh".
Tay cầm bông sát trùng của Trầm Tranh hơi cứng đờ.
Đâu chỉ đơn thuần là gây khó dễ, hôm nay Lục Vũ Ngang đem viện trưởng Trương đánh thành dáng vẻ như vậy, chỉ e sau này hắn không chỉ khai trừ anh, mà còn trực tiếp nghĩ biện pháp để anh không thể làm bác sĩ được nữa.
Trong lòng như có tảng đá lớn đè xuống nặng trịch, nhưng anh không muốn Lục Vũ Ngang nhìn ra, liền giả vờ tùy ý cười cười, "Em không cần lo lắng, anh sẽ tự tìm cách, này đều là chuyện của người lớn, đứa nhóc như em không cần phải bận tâm."
Dứt lời, anh vừa muốn tiếp tuc sát trùng vết thương cho Lục Vũ Ngang nhưng cổ tay đột nhiên bị Lục vũ Ngang dùng sức bắt lấy.
Anh hơi ngẩn ra, lại nhìn thấy ánh mắt u ám của Lục Vũ Ngang.
"Anh!" Lục Vũ Ngang mở miệng, âm thanh nhuộm nồng đầm vẻ không vui, "Em đã tuổi, không phải là đứa nhóc!"
Trầm Tranh bất đắc dĩ cười cười:
" tuổi làm sao không phải là đứa nhóc? Bình thường những đứa nhóc tuổi như em đều chưa tốt nghiệp đại học, em tuy là tốt nghiệp sớm một năm, nhưng vẫn là một nhóc con a~". Anh lắc đầu cười một cái, "Vì vậy em cũng không cần quan tâm nhiều, anh sẽ... A!!! Tiểu Ngang, em làm gì!?"
Trầm Tranh nguyên bản chẳng qua thuận miệng nói một câu, cũng không ngờ Lục Vũ Ngang đột nhiên lại dùng sức, anh bị kéo một phát, chân liền mất thăng bằng suýt chút nữa va vào lồng ngực của Lục Vũ Ngang.
Anh có chút phẫn nộ ngẩng đầu, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy ánh mắt của Lục Vũ Ngang so với lúc nãy còn u ám hơn.
"Anh à!" Chỉ nghe cậu mở miệng, âm thanh mang theo vài phần áp lực, "Em đã không còn là đứa nhỏ nữa, anh cần em chứng minh cho anh sao?!"
Anh ngẩng đầu lên, vốn là muốn mắng một câu: "Chứng minh cái gì mà chứng minh!" nhưng thời điểm chạm phải tầm mắt của Lục Vũ Ngang, anh đột nhiên sững sốt
Chỉ thấy thiếu niên trước mặt nhìn chằm chằm vào anh, cặp con ngươi đen như mực, sâu không thấy đáy mang theo khí tức nóng bỏng mãnh liệt.
Không rõ lý do nhưng Trầm tranh theo bản năng mà dời tầm mắt, né tránh ánh mắt của cậu.
"Được rồi được rồi, anh biết em không phải nhóc con". Anh lung tung mà đáp lời, lại cẩn thận băng bó từng ngón tay bị thương của cậu. Xong xuôi, anh cởi xuống áo blouse trắng, "Không còn sớm nữa, tay em như vậy chắc chắn không thể lái xe được, để anh đưa em về Lục gia".
Thời điểm phát hiện Trầm Tranh né tránh ánh mắt của mình, ánh mắt Lục Vũ Ngang không dễ phát hiện mà tối sầm lại.
Nhưng cảm xúc tiêu cực chỉ lờ mờ thoáng qua, một giây sau cậu đã khôi phục lại dáng vẻ dửng dưng vô cảm như ngày thường, "Không cần đâu, em gọi điện để tài xế đến đón là được, anh về trước đi."
Trầm Tranh hiển nhiên hiểu được thiếu niên trước mắt này bây giờ đã không giống như nhóc con không có nhà để về trước kia, cậu bây giờ chính là bảo bối của cả nhà họ Lục, nhất định sẽ có xe riêng đưa đón.
Thế nhưng Trầm Tranh vẫn là không nhịn được dặn dò: "Vết thương trên tay không được đụng nước, mấy ngày này cũng tuyệt đối không được uống rượu có biết không?! Cũng không được thức khuya, tuy rằng vết thương không quá nặng nhưng vẫn phải cẩn thận chăm sóc, nếu thấy không thoải mái nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra!"
Nhìn dáng vẻ Trầm Tranh như người mẹ lo lắng cho hài tử dặn dò liên tục, Lục Vũ Ngang không nhịn được nhẹ cười thành tiếng.
"Em biết rồi ~" Cậu ngồi thẳng người dậy, ngón tay hờ hững lại như hữu ý xẹt qua tay Trầm Tranh đang cố định băng vải, tựa tiếu phi tiếu mở miệng:
-Yên tâm đi anh, em cũng không nỡ làm anh lo lắng.
Trầm Tranh không nhịn được nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy lời này của Lục Vũ Ngang có gì đó không đúng, nhưng không đợi cho anh cẩn thận suy nghĩ, Lục Vũ Ngang đã hướng anh vẫy vẫy tay, sau đó liền rời khỏi văn phòng.
...
Trọn một đêm, Trầm Tranh ngủ rất không ổn định.
Chuyện Trương viện trưởng bị đánh trong bệnh viện đã truyền ra ngoài, điện thoại di động của anh reo lên liên tục, tất cả đều là cuộc gọi và tin nhắn từ Wechat của đồng nghiệp hỏi thăm, nhưng anh hoàn toàn không hề muốn tiếp.
Mặc dù chuyện này hoàn toàn là Trương viện trưởng sai, nhưng hắn dù sao cũng là viện trưởng, ở trong bệnh viện một tay che trời, Ngoại trừ anh cùng Lục Vũ Ngang cũng không ai biết được trong phòng bệnh rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nếu Trương viện trưởng muốn đổi trắng thay đen, bọn họ cũng không cách nào giải thích được. Trầm Tranh bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm.
Chỉ sợ con đường làm bác sĩ của anh liền chấm dứt ở đây.
Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, nhưng Trầm Tranh cũng biết bản thân đã hết cách rồi, chỉ có thể tự ép buộc chính mình không nên nghĩ tiếp nữa.
Anh cúi đầu liếc mắt qua điện thoại, màn hình hiển thị :, do dự một chút, anh vẫn gửi cho Lục Vũ Ngang một tin nhắn trên Wechat ——
[Tiểu Ngang, phải ngủ sớm đấy!]
Wechat gần như vừa hiển thị, Lục Vũ Ngang liền lập tức trả lời ——
[Em đã lên giường rồi, làm sao đây, anh có muốn em chụp một tấm cho anh xem không...]
Trầm Tranh sửng sốt một chút.
Chụp ảnh?!?
Trong đầu Trầm Tranh không tự chủ được liền hiện lên dáng vẻ lười biếng nằm trên giường của Lục Vũ Ngang.
Đã từng ở chung với nhau năm, Trầm Tranh so với bất cứ người nào đều hiểu rõ hơn tên nhóc Lục Vũ Ngang này có thói quen lõa thể đi ngủ. Trước đây, anh mỗi sáng gọi cậu dậy đi học đều nhìn thấy cậu cả người trần trụi nằm trên giường. Nhưng lúc này, nhóc con thân thể gầy gò trong trí nhớ sớm đã bị thiếu niên thân thể hữu lực, từng thớ cơ đều tràn ngập hormone thay thế. Trầm Tranh chỉ vừa nghĩ liền cảm thấy da mặt không ngừng nóng lên.
Anh lắc đầu một cái, ép buộc suy nghĩ của mình trở lại quỹ đạo, nhanh chóng gửi qua Wechat một tin nhắn ——
[Không cần không cần. Em mau đi ngủ sớm đi. Ngủ ngon]
Bên này Lục Vũ Ngang vừa nhìn thấy tin nhắn của Trầm Tranh gửi tới, cách một cái màn hình điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ đỏ mặt thẹn thùng của Trầm Tranh.
Môi mỏng khẽ nâng lên một vệt cong, cậu ung dung thong thả mà đánh lại vài chữ, gửi đi.
[Vâng! Anh, ngày mai gặp]
Trầm Tranh sau khi nhận được tin nhắn của Lục Vũ Ngang liền tắt di động cùng đèn bàn, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng thời điểm vừa chui vào chăn, anh mới đột nhiên ý thức được cái gì ——
Chờ một chút.
Tên nhóc Lục Vũ Ngang này vừa mới nói cái gì!?
Ngày mai gặp?
Bọn họ tại sao ngày mai lại gặp nhau?
...
———————————————————
Kiểu giả vờ ngoan ngoãn như này cứ moe kiểu gì ấy :>
Mọi người cmt cho mình tí động lực đi mừ!!!!!