Tô Ngạn sau khi họp với những y bác sĩ xong liền rời khỏi bệnh viện đến tìm Tống Di. Cô một mình lái xe trên đoạn đường dài để đến được quán cà phê ven bờ biển, trong lòng lúc nào cũng là một mớ hỗn độn, Lương Hoài An là tất cả sinh mệnh mà cô có, nhưng hình như ông trời không muốn để em ấy bình an bên cạnh cô, em ấy là tất cả đối với Tô Ngạn. Vậy mà ông trời luôn muốn cướp em khỏi vòng tay của cô.
Tô Ngạn nhìn tấm ảnh treo trên kính xe, nụ cười chơi của em hôm ấy, cô nhớ mãi, giây phút em ôm chặt thấy cô trong ngày nhận bằng thạc sĩ, em hy vọng về tương lai của mình biết bao. Em còn chưa bước qua tuổi , còn bao nhiêu dự định muốn thực hiện, cùng cô. Chỉ mong sao em có thể bình an, mong sao cô có thể cứu được em khỏi tay thần chết.
Tô Ngạn bước vào trong quán cà phê, gọi một tách cà phê quen thuộc, tiến về phía Tống Di đang ngồi, mỉm cười một cái nhìn cô.
" Thế nào? Có việc gì mà cậu tìm tớ gấp thế?"
" Tô Ngạn, tớ có chuyện muốn nhờ cậu, có một bệnh nhân nằm ở bệnh viện tỉnh, em ấy bị khối u trong não đang đè lên dây thần kinh mắt, nhưng ở đó không đủ thiết bị và không đủ an toàn để phẫu thuật não, nhà em ấy càng không có điều kiện để chuyển viện... cậu có thể nào..." Tống Di thở dài, nhìn Tô Ngạn.
" Được, cậu cứ liên hệ người nhà chuyển đến bệnh viện chúng ta, tớ và cậu sẽ phụ trách việc này" Tô Ngạn bình thản, nhìn Tống Di như muốn chờ đợi cô ấy gật đầu đồng ý.
" Chỉ mình cậu, được không?" Tống Di lặng người, cô biết, Tô Ngạn hy vọng cô trở lại cầm dao mổ như thế nào, Tô Ngạn đặt niềm tin vào cô như thế nào. Nhưng nổi ám ảnh đó thực sự rất lớn, Tống Di không thể nào quên đi được bản thân đã từng thất bại như thế trong ca phẫu thật quan trọng nhất của sự nghiệp mình.
" Tống Di, cậu là bác sĩ giỏi nhất khoa ngoại thần kinh, cậu là bác sĩ ưu tú nhất của bệnh viện Tô An, cậu có gì mà không làm được? Cậu đừng vì chuyện đó mà tự hủy hoại đi mọi thứ của mình được không?" Tô Ngạn hiểu rõ Tống Di, hiểu rõ được vấn đề mà cô đang mắt kẹt trong đó, nhưng chỉ cần Tống Di đưa tay ra, bằng mọi cách Tô Ngạn sẽ kéo được Tống Di trở về là Tống Di giỏi nhất!
" Xin lỗi, Tô Ngạn. Tớ đã phụ lòng tin của cậu rồi. Mọi chuyện nhờ vào cậu, tớ còn có việc cần xử lí, tớ sẽ gửi hồ sơ bệnh án của em ấy cho cậu, tớ đi trước"
Tống Di vội vàng đứng lên bỏ đi, ở bên ngoài, cô trông thấy được nét mặt bất lực của Tô Ngạn, nhưng biết phải làm sao, khi bàn tay cô giờ đây chỉ cần cầm dao phẫu thuật thì sẽ run lên, những mảnh kí ức vụn vỡ đó sẽ lại trở về trong đầu cô. Tô Ngạn ngồi yên ở đó, cô biết Tống Di có nhiều nổi khổ, biết được áp lực tâm lí sẽ cần thời gian rất dài để chữa lành, nên cô không trách Tống Di, chỉ là cô luôn đợi, đợi cộng sự ăn ý nhất của cô đi về cùng cô.
Tô Ngạn vừa về đến bệnh viện đã đi tìm Hoài An, nhưng chẳng tìm thấy em ở đâu, gọi điện em cũng chẳng nghe thấy. Cô lo lắng chạy đến từng phòng ban để tìm em, nhưng chỉ nhận lại được là cái lắc đầu của các y bác sĩ.
Tô Ngạn chạy lên phòng phát thanh của bệnh viện, trực tiếp bật loa tổng mà phát " Yêu cầu trưởng khoa cấp cứu bác sĩ Lương Hoài An trở về phòng Viện trưởng!!!"
Đột nhiên từ bên ngoài bác sĩ Lý hớt hãi chạy vào " Bác sĩ Tô, Bác sĩ Lương ngất xỉu dưới tầng hầm giữ xe của bệnh viện, bây giờ cô ấy đang nằm trong phòng cấp cứu!!"
Tô Ngạn buông bỏ chiếc micro xuống, lập tức chạy về hướng phòng cấp cứu khẩn cấp, trong đáy mắt chính là tất cả sự lo lắng của cô dành cho cô gái nhỏ này. Lương Hoài An, em nghe thấy không? Âm thanh của nhịp tim của Tô Ngạn đang đập vì em.
" Bác sĩ, lượng huyết cầu trong máu lại liên tục giảm, nếu còn giảm thêm % nữa thì thực sự không thể cứu được bác sĩ Lương" Bác sĩ Trần chỉ tay lên màn hình.
Tô Ngạn nước mắt hai hàng đã rơi rồi, cảm giác này, cô lại sắp trải qua một lần nữa sao? Cô nhìn nhịp tim của Hoài An càng lúc càng yếu đi, cơ thể cô dường như chết lặng, con tim đau đến không thể nói thành lời. " Nhóm máu của tôi cùng với nhóm máu của em ấy, trực tiếp bổ sung đủ lượng huyết tương trong người em ấy là được."
" Viện trưởng, như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô. Chúng tôi..."
" TÔI LÀ VIỆN TRƯỞNG, TÔI CÓ TRÁCH NHIỆM CỨU SỐNG ĐƯỢC LƯƠNG HOÀI AN!" Tô Ngân tức giận hét lớn trong phòng phẫu thuật, cô không màng đến tính mạng của bản thân mình, cô chỉ cần em có thể tỉnh lại, có thể viết tiếp ước mơ của mình! " Nếu các người không làm, tôi sẽ là người làm điều đó!"
——————————
Hiiiii