Thẩm Ám dẫn Bạch Lê đến trước cửa tiệm bánh bao.
Buổi tối bà chủ mở quán nướng, lại còn đích thân tiếp đón khách hàng.
Bà chủ nhin thấy anh lại đây, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy anh nắm tay Bạch Lê.
“Wow!” Bà chủ quán kích động đẩy que nướng trong tay mình vào tay của ông xã, tìm một cái khăn lông lau khô tay rồi nhìn chằm chằm Bạch Lê, vừa ngắm vừa khen, “Rất là xinh đẹp!”
Bạch Lê không đeo kính râm mà chỉ đeo khẩu trang, mặc một cái áo lông màu trắng mua ở cửa tiệm chuyên dụng, mũ là Thẩm Ám mua tặng, là một chiếc mũ gấu nhỏ dễ thương màu trắng, còn có hai cái đuôi nhỏ đáng yêu nữa.
“Lúc trước có nói dẫn đến cho dì nhìn xem, đã qua bao nhiêu ngày rồi đấy.” Bà chủ vỗ nhẹ vào cánh tay Thẩm Ám, miệng phàn nàn oán giận nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười, “Hôm nay có thể nhìn thấy rồi.”
Bạch Lê đỏ mặt, sau đó rụt người lại.
Thẩm Ám khẽ cười ôm đối phương vào lòng, “Dì cũng gặp được rồi, chúng cháu đi ăn cơm nhé.”
“Được được, đi đi.” Bà chủ dịu dàng mỉm cười lại bắt chuyện với Bạch Lê, “Cô gái nhỏ hôm nào đến ăn bánh bao nhé.
Muốn ăn nhân gì cũng đều có, không có thì dì cũng làm cho cháu.”
Bạch Lê nhỏ giọng cảm ơn.
Thẩm Ám nắm tay cô dẫn đi ra ngoài đã xa nhưng bà chủ vẫn hướng về phía cô vẫy tay gọi, “Lần sau nhất định phải đến nha.”
Bạch Lê đối với sự nhiệt tình như vậy có chút không biết làm sao, căng thẳng đến mấy ngón tay cũng xoắn lại với nhau.
Thẩm Ám ôm lấy bả vai cô, cũng không xoay người mà chỉ nâng nhẹ cánh tay rồi vẫy vẫy xem như đáp lại.
Đi xa khoảng m thì anh mới nghiêng đầu hướng cô nói, “Dì rất thích em.”
Gương mặt Bạch Lê có chút đỏ lên, rụt cổ lại không nói gì.
Thẩm Ám giúp cô chỉnh lại chiếc mũ rồi nắm tay cô dẫn đi dạo một vòng, lúc này mới dắt cô đến một con hẻm nhỏ, đi vào bên trong có một tiệm mì lâu năm.
Mọi người ghé đến đều là mua mang về, ở lại trong cửa tiệm ăn cũng không nhiều lắm.
Thẩm Ám dẫn cô đến đại sảnh ngồi xuống rồi gọi hai phần mì thịt bò, lại gọi thêm hai phần đồ ăn kèm.
Nhân viên phục vụ và ông chủ đều quen biết anh.
Sau khi người phục vụ tiếp đón thì ông chủ bước ra từ sau bếp, nhìn thấy anh thì nở nụ cười, “Lâu rồi không thấy cậu đến.
Chao ôi, đã có bạn gái rồi, lần này tôi mời, cứ tha hồ ăn nhé.”
Thẩm Ám đưa cho đối phương một điếu thuốc rồi tán gẫu vài câu cùng nhau.
Chờ cho đến khi thức ăn được bưng ra mới ngồi trước mặt Bạch Lê, lau đũa rồi đưa cho cô.
Bạch Lê nhận lấy đôi đũa nói cảm ơn.
Cô đã sớm đói bụng nên mở khẩu trang ra, trước hết cầm một cái muỗng uống một ít nước súp.
Vị canh tươi ngon đậm đà, vị giác cũng được kích thích, cảm giác thèm ăn nháy mắt dâng lên.
“Cửa tiệm cũ nhưng khẩu vị không tệ đâu.” Thẩm Ám gắp món ăn kèm đến trước mặt cô, lại giơ tay vén lọn tóc của đối phương lên, “Nếu nóng thì cởi áo khoác ra.”
Bạch Lê lắc lắc đầu.
Trong cửa tiệm có mở điều hòa, Thẩm Ám cởi áo khoác ra, trên người chỉ mặc một cái áo len trắng.
Anh buông đũa rồi bước đến bên cạnh Bạch Lê giúp cô cởi áo khoác.
Gương mặt cô đỏ ửng nhìn anh, giọng nói cũng rất nhỏ, “Em không nóng.”
“Vậy sao mặt của em lại hồng thế?” Ngón tay anh khẽ cào nhẹ lên mặt cô.
Bạch Lê cắn môi, ngượng ngùng đến mức lỗ tai cũng nóng lên.
Cô bị cởi áo khoác, trên người chỉ còn mặc một cái áo len màu trắng, chính là áo tình nhân cùng với Thẩm Ám.
Tay cầm đũa của cô cũng run nhẹ, lúc nào cũng cảm thấy những người bên cạnh đều đang nhìn hai người bọn họ.
“Bạch Lê.” Thẩm Ám không rời đi mà ngồi bên cạnh cô, tay phải đặt ở trên bàn chống mặt nhìn đối phương, giọng nói vừa trầm thấp vừa mang theo ý cười, “Anh muốn ăn thịt bò.”
Bạch Lê nghe hiểu ý tứ của anh, nhiệt độ trên mặt lại càng nóng thêm vài phần, ngón tay run run đến cầm đũa gắp cũng chẳng xong.
Thẩm Ám lại dựa sát vào một chút.
“Anh muốn lát kia.”
Cô rụt cổ lại, đỏ mặt vứt bỏ tất cả tạp niệm mà dùng đũa gắp miếng thịt bò kia lên, xoay người đưa đến bên miệng anh.
Anh ngậm lấy miếng thịt lại còn cắn vào đũa cô.
Trong lòng Bạch Lên run rẩy cực kỳ, nhỏ giọng lại bất lực mà khẽ gọi, “Bác sĩ Thẩm…”
Thẩm Ám cuối cùng cũng mở hé miệng, trong miệng vẫn còn ngậm miếng thịt bò mà ngồi xuống đối diện.
Phần thời gian còn lại, tràn ngập não bộ của Bạch Lê đều là một cảnh vừa mới xảy ra.
Cô đỏ mặt ăn xong phần mì, chờ đến khi ra ngoài mới phát hiện trong đại sảnh không biết tự khi nào đã ngồi đầy những thực khách.
Vậy mà cô lại không hề nhận ra.
Thẩm Ám nắm tay cô dẫn ra hẻm nhỏ.
Màn đêm lạnh lẽo cùng gió thổi ầm ầm quét qua người, thế nhưng cô cũng chẳng cảm thấy lạnh nữa, bởi vì bàn tay của cô đang được ủ ấm trong lòng bàn tay của người kia.
Cô vô thức nâng khóe môi lên.
Thẩm Ám xoay người thì nhìn thấy cô không đeo khẩu trang, Bạch Lê đang nở nụ cười làm hai lúm đồng tiền bên má nhợt nhạt hiện lên, anh khẽ cười hỏi, “Em cười cái gì vậy?”
Bạch Lê đỏ mặt, thì thầm đáp: “Không có gì.”
Cô chỉ đột nhiên cảm thấy lời mà Đới Mi nói rất đúng.
Yêu đương thật sự là một chuyện rất hạnh phúc..